Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 16: Hậu quả




-Làm gì?

-Mới…….. BẮT ĐƯỢC CON GIÁN NÀY NÈÈÈ

-Ááá…..

Vừa nhìn thấy con gián Duy đưa lên, mắt nó lập tức nhận thông tin và chuyển về não “Gián kìa, sợ quá, ngừng hoạt động đi”. Và như vậy, đi sau tiếng hét của nó là não ngừng hoạt động dẫn đến “bất tỉnh nhân sự”

Và cái hậu quả đó dẫn đến việc Duy và Long bị Quân tức giận quát vào mặt

-YA, hai đứa tụi bây có biết là Nhi sợ gián lắm không hả???

-Tụi tao…. chỉ định chọc nhỏ thôi…. không ngờ

Hắn thì lại nhường lại phần xử tội cho Quân, còn mình thì bế xốc nó lên và đưa xuống phòng y tế trong con mắt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra của mọi người, đặc biệt là cô giáo

“Sao tụi nhỏ không xin phép mình mà làm càng nhỉ, Phong ga lăng thật, ước gì đó là…. mình (Cô mơ tưởng quá cô ơi ^.^!)”

Tại phòng y tế, sau khi chị trực phòng khám cho nó xong, hắn hỏi một câu cụt ngủn

-Cô ta có sao không?

-Không sao, chỉ là hoảng quá nên ngất thôi, em vào đi, chị có việc đi chút.

Rồi chị y tá đi mất, để lại hắn với nó trong phòng

Ngồi kế bên nó, nhìn nó nằm ngủ, hắn khẽ vuốt những lọn tóc rối

-Đúng là ngốc, có con gián thôi cũng sợ- lẩm bẩm một mình, hắn nhìn nó chăm chú

-Sợ quá…. sợ quá…..- nó lại tiếp tục nhớ lại cái quá khứ

Hắn nắm lấy tay nó, hắn chưa bao giờ làm vậy với người con gái nào, phải chăng hắn muốn giúp nó cảm thấy an toàn và xua đi sợ hãi.

-Ba mẹ ơi…. chị ơi….. đừng bỏ con….. đừng bỏ con mà…..- nó bỗng hét lên trong vô vọng và đâu đớn, chợt một giọt nước lăn dài trên khóe mắt.

Hắn bỗng dưng đau lòng, siết chặt tay nó hơn

Nó bật dậy, một giọt, hai giọt,…. nước mắt nó rơi, nó vẫn chưa quên được cái quá khứ đó, khóc trong lặng thầm

Nó đã tự hứa với lòng mình là phải cứng rắn, phải vui vẻ để ba mẹ nó được vui ở thế giới khác. Nó đưa tay gạt đi dòng nước mắt

Nhưng…. “tay mình bị kẹt cái gì vậy nhỉ???”

Quay lại thì thấy hắn đang ngồi thù lù ở đó đang nắm bàn tay “ngọc ngà” của mình, nó giật mình, rút tay lại hét toáng lên

-Anh làm gì vậy hả? Bỏ tay tôi ra, cái đồ xàm xỡ

-Ơ….. xin lỗi- hắn nói lí nhí, mặt đỏ lên, vội bỏ ra ngoài

“Sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn lại nhìn mình như vậy? không lẽ lúc nãy mình đã nói gì sao???”

Đi trên hành lang, hàng vạn câu hỏi, thắc mắc vây lấy hắn

“Tại sao cô ta lại như vậy, mọi chuyện là như thế nào? Ba mẹ cô ta đâu có bỏ cô ta, chỉ là cô ta chuyển qua nhà mình thôi mà! Có chuyện gì đó rất lạ, phải kêu người điều tra xem”

Rút điện thoại và gọi

Tít….. tít

-Alô- một giọng nói từ đầu dây vang lên

-Chú điều tra cho tôi về Nguyễn Hoàng Bảo Nhi, nhà ở…….. được chứ! Hãy báo cho tôi nhanh nhất có thể- hắn cúp máy rồi về lớp

Vừa gặp hắn, Quân đã hỏi tới tập

-Bảo Nhi đâu rồi? Cô ấy có bị gì không? Đã tỉnh lại chưa? Trả lời đi!

-Rồi!

-Thế thì tốt

Quân vui mừng và hai tên kia cũng vậy, nhưng Quân vui là vì nó đã tỉnh còn Duy và Long mừng là vì nó đã tỉnh và không bị Quân cho một tràng giáo huấn thứ hai nào là “ không biết suy nghĩ…” nào là “ gây chết người” nào là “……..”

Trong khi Quân ngồi chờ sự xuất hiện của nó trên lớp thì nó lại lợi dụng cơ hội, trốn luôn ở dưới.

Giờ về

Bốn tên cùng hai con bạn nó xuống tìm xem nó “chết” ở đâu rồi

-Hai đứa bây gây ra chuyện này nên sách cặp cho Nhi đi!- Quân quăng cái cặp cho Duy với Long

-Ờ…..- thểu não

-Mỗi đứa sách một bên. OK!- Duy “chia sẻ” với Long

-OK!

Đi được một quãng thì hai tên lại chí chóe

-Ê thằng kia! mày sách hay là cầm cho có vậy hả?- Duy bực mình khi thấy Long đi mà cứ khom khom để “nhẹ” bớt (có cái cặp mà cũng làm biếng ~_____~)

-Tại mày lấy con gián hù nhỏ, làm tao bị vạ lây nên mày sách đi

-Mày cũng có phần mà, muốn chối hả?

-Tao đâu có nghĩ là con gián giả mà nhỏ đó cũng sợ!

-Vậy mày sách đi- Duy quăng qua cho Long

-Mày xách đi- Long quăng lại cho Duy (=______=)

Cả hai cứ đẩy qua đẩy lại mà tới nơi rồi cũng không hay

-E hèm- nó đứng trước phòng y tế, khoanh tay trước ngực

-Hế lu Nhi dễ thương, hì hì

-Hai người định cưới giãn hòa à?

-Ờ…. tụi này xin lỗi vì đã làm vậy, tụi này không biết là “bạn” Nhi sợ gián…..- Long thành thẩn

-Và……- nó thúc

-Tụi này thật con nít- Duy thêm vào

-Và……

-Tụi này thật quá đáng- Long ráng “tìm từ” để nói

-Và……

-Tụi này….. tụi này……

-Để tôi nói dùm cho. Các anh thật ngu ngốc….. đáng gét….. dở hơi…… mất nhân tính……- Mỗi chữ, mỗi câu nó nói ra là kèm theo một cú đánh “khuyến mãi”

-Ááááá…. tụi tôi biết lỗi rồi…. Đừng đánh nữa…aaaaa

Nó đuổi Long với Duy chạy vòng vòng quanh sân trường, cả đám đứng ôm bụng cười ha hả, cứ như vậy, cho tới khi hai cô bạn Mi, Lam bắt đầu đau lòng, nhào vô kéo nó ra thì mới thôi (^-----^)

-Quân chở Nhi về nha- Quân đề nghị

-Ok, ok- mừng rỡ

“Thoát nạn rồi… ”

Không chần chừ, nó nhảy lên chiếc Nouvor của Quân

-Này…. này- hắn í ới gọi theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.