Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 10




Buổi sáng hôm sau, tứ hoàng tử Triệu Kỳ ban sư hồi triều, hoàng đế tự mình dẫn văn võ bá quan ra ngoài thành nghênh đón, cũng đã chuẩn bị tiệc rượu khao thưởng ba quân.

Trong bữa tiệc, Triệu Tĩnh phong Triệu Kỳ làm Bình Tây vương, ban thưởng một phủ đệ, còn nói sau khi kết thúc yến tiệc sẽ còn trọng thưởng thêm.

Tiếp đó, Triệu Tĩnh phong thưởng cho các công thần, rồi mới kết thúc yến tiệc.

Triệu Kỳ muốn cáo từ, lại bị Triệu Tĩnh lưu lại, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi không muốn gặp đại hoàng huynh sao?”

“Hoàng thượng cho ngoại nhân tới gần hắn ư?” Triệu Kỳ mặt không chút thay đổi nói.

“Ngươi và Trẫm tuy cùng cha khác mẹ, nhưng cũng là tứ hoàng huynh của Trẫm, đương nhiên không phải ngoại nhân rồi?” Triệu Tĩnh lạnh lùng nhìn y, nói tiếp: “Đại hoàng huynh đang tang thê, rất cần người tới an ủi, ngươi nên nắm chặt cơ hội này chứ?”

“Ngươi…” Triệu Kỳ ngạc nhiên nhìn hắn. Khi hồi kinh, y đã nghe thấy tin tức thái tử phi hành thích hoàng thượng bị chém, đang lo lắng thái tử bị liên lụy, không ngờ hắn lại…

Hắn từ bỏ tình địch cho mình rồi, có phải mình nên cảm tạ hắn không đây?

“Đại hoàng huynh ở Ly cung, tứ hoàng huynh, niệm ngươi tây chinh mới về, Trẫm cho người nghỉ phép một ngày, đừng cô phụ ý tốt của Trẫm.”

Triệu Tĩnh phất tay, đi về phía Ngự Thư phòng.

Bọn họ sẽ phát sinh cái gì, hắn không muốn quan tâm, cũng chẳng còn sức quan tâm.

Đại ca, xin lỗi đã lợi dụng ca.

Thiên hạ hòa bình, lòng người an ổn, dân chúng vô cùng vui vẻ.

Câu Lệ quốc ở đông bắc tiến cống hai cây nhân sâm ngàn năm trân quý, Đại Lý quốc ở tây nam tiến cống trà hoa kỳ lạ, tên Thập Bát Học Sĩ, bởi vì nghe nói, khi hoa nở sẽ có mười tám màu sắc khác nhau.

Triệu Tĩnh mang một gốc cây nhân sâm ngàn năm ban cho Triệu Kỳ, một gốc khác ban cho Triệu Hồng Lân. Từ khi y làm thượng thư lệnh tới nay, sáu bộ dưới sự quản hạt của y được dân chúng vô cùng khen ngợi. Vì thế, việc này cũng coi như là thưởng cho y vì đã cống hiến cho triều đình.

Từ đấy về sau, Triệu Tĩnh thỉnh thoảng lại ban thưởng các loại thuốc quý hiếm hoặc các vật lạ cho Triệu Hồng Lân. Đương nhiên, không chỉ mình y, mà người có công nào cũng đều có thưởng. Chỉ là không được quý giá như của Triệu Hồng Lân mà thôi.

Ngoài ra, Triệu Tĩnh còn hay tìm Triệu Hồng Lân tới Ngự Thư phòng bàn chuyện.

Trong triều trên dưới không ai không biết, cửu vương gia Triệu Hồng Lân chính là đại hồng nhân trong mắt đương kim thánh thượng. Ngay cả thái sư – quốc trượng Hồng Lôi, cùng trung thư lệnh – quốc cữu Hồng Phong, cũng không được long sủng như vậy.

Hồng Linh là một cô gái tinh tế, từ lúc thấy vết thương của Triệu Tĩnh có liên quan tới cửu vương gia đã nghi ngờ. Sau lại ở bên Triệu Tĩnh hai năm, cảm thấy rất nhiều điều kỳ lạ.

Ví dụ như, Triệu Tĩnh khi ở một mình rất hay thất thần, hay là, khi gọi nàng là Hồng Linh, ánh mắt hắn vô cùng cuồng nhiệt thâm tình. Song, có khi hắn lại nói rất khó hiểu như – cửu hoàng thúc. Một lần khi đang hoan ái, hắn lại gọi nàng là cửu hoàng thúc? Tuy chỉ có một lần, có thể ngay cả bản thân hoàng thượng cũng không biết, nhưng sâu trong đáy lòng nàng đã để lại ấn ký.

Gần đây, trong cung thỉnh thoảng có thích khách tới hành thích hoàng thượng. May mắn bị cấm vệ quân kịp thời phát hiện, nhưng vẫn không cách nào bắt được thích khách, có lẽ là một võ lâm cao thủ. Cũng không biết hoàng thượng ở thâm cung làm sao đắc tội với người trong giang hồ.

Vì vậy, hoàng thượng đã phân phó thống linh Hồng Tích – chưởng quản cấm quân tăng cường phòng bị, cũng triệu Cần vương Triệu Hồng Lân bàn bạc cả đêm đối sách bắt thích khách.

Hoàng cung phòng thủ cùng việc bắt thích khách đáng lẽ phải bàn với thống lĩnh cấm quân chứ, liên quan gì tới Cần vương? Tuy nói y là thượng thư lệnh chưởng quản sáu bộ, nhưng an toàn trong cung đâu liên quan gì tới y?

Hồng Linh ở hậu cung trấn an ca ca Hồng Tích đang bốc lửa hừng hực: “Ca ca cần gì tức giận? Cửu vương gia võ công cao cường, là người huynh muội ta không thể không rõ, có y bảo vệ hoàng thượng, chúng ta càng yên tâm bắt thích khách đúng không?”

Sau khi khuyên nhủ ca ca, Hồng Linh dựa vào cửa sổ. Lý do đó chỉ có thể lừa gạt Hồng Tích, chứ không thể tự lừa gạt chính mình, trong lòng nàng như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn.

Nàng, chỉ có thể làm thế thân cho Cửu vương gia sao?

Màn đêm buông xuống, thích khách quả nhiên lại tới. Vì trước lạ sau quen, coi hoàng cung như thức ăn trên bàn, thích khách rất nhanh đã vào Ngự Thư phòng. Cũng không biết có tuyệt đỉnh cao thủ như Triệu Hồng Lân trấn thủ, khổ chiến một hồi, cuối cùng thích khách bị bắt.

Nhưng chưa kịp thẩm vấn, thích khách đã cắn lưỡi tự sát, lưu lại bóng ma trong lòng Triệu Tĩnh.

Rốt cuộc hắn do ai sai tới?

Hôm sau lâm triều, hoàng đế lại ban thưởng không ít thứ mang tới Cần vương phủ, nói là hộ giá có công, khiến người xem đỏ mắt vì tức giận.

Giữa trưa hoàng cung lại đưa tới ngự thiện, Triệu Hồng Lân luôn đem mấy thứ này tặng cho thê tử Ngọc Diệp.

Lúc này hộ bộ thượng thư sai người mời Cần vương tới tổng phủ nha bàn việc, Triệu Hồng Lân vội vàng tới.

Thì ra hộ bộ đã tra được ít đầu mối của tên thích khách.

Đang thương nghị, nô phó của vương phủ mồ hôi đầm đìa chạy tới, trời lạnh như vậy, thế mà mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

Song, lời hắn nói ra lại làm cho tất cả đại nhân ở tổng phủ nha kinh hãi…

“Vương gia, nguy, nguy rồi. Vương phi, vương phi…”

Triệu Hồng Lân tuy cảm thấy bất an, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Vương phi…. vương phi sắp chịu không được rồi…”

“Cái gì?”

Triệu Hồng Lân sợ hãi, vội vàng chạy về phủ, đã thấy Ngọc Diệp nằm yên trên giường, trên người không một vết thương, nhưng lại không còn hơi thở!

“Chuyện gì xảy ra?” Tiếng rống giận vang khắp Cần vương phủ.

“Sau khi vương phi dùng cơm xong, đã…” Thị tỳ không dám nói tiếp.

Triệu Hồng Lân kiểm tra một chút, đúng là nàng đã trúng hạc đỉnh hồng! Độc này làm máu tụ ở cổ họng, Ngọc Diệp đã đắc tội với ai mà bị hạ độc thủ như thế?

Ánh mắt chợt lóe, y nghĩ tới mâm ngự thiện kia, trừ ra hắn, còn có ai thù hận Ngọc Diệp chứ?

Chỉ có cái tên tàn khốc lãnh huyết, lòng dạ độc ác, ngay cả phụ mẫu cũng mưu hại kia mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.