[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] – Bộ 3 – Niệm Nô Kiều

Chương 13




“Ai nha, các vị khách quan, tỉnh vào bên trong!” Tú bà thét to nói.

Ngoài cửa ***, một đám hoa hoa yến yến càng không ngừng tiếp đón  khách nhân, “Lý công tử, ta đã chờ ngươi vài ngày rồi a! Sao bây giờ ngươi mới đến?”

“Ôi, Vương viên ngoại, tỉnh vào bên trong. Tiểu Hồng đang ở khách phòng chờ ngươi a!”

“Ha ha ha ha...... Cô nương cùng quan nhân ở Sướng Xuân Lâu này thật đúng là không tồi a!” Các nam nhân cười nói tiến tiến xuất xuất......

Sướng Xuân Lâu, kỹ viện lớn nhất Hoàng thành, nam nữ giai thu, các nhân sĩ vừa tới Hoành thành đều liên tiếp quang lâm hoa *** này. Tối hôm nay, gia *** này lại hoan nghenh ba vị “Kim chủ”! (Kim chủ: người cao quý)

“Lẫm ca ca, ngươi vào rồi?” Tấn Nhã nhìn thấy đám nữ nhân phong tao hiến mị kia cả người liền nổi hết da gà. (Phong tao hiến mị: lẳng lơ đưa tình)

Tễ Hồng Lẫm vận một thân trang phục như phường công tử ăn chơi trác táng, khinh súy chiết phiến, cười tủm tỉm trả lời: “Đương nhiên! Tuổi trẻ tò mò a, từng cùng các huynh đệ tiến vài!” (Chiết phiến: cây quạt)

“......” Không biết vì sao, Tấn Nhã nghe nói hắn nói đạ từng đến kỹ viện, trong lòng thập phần khó chịu, “Không nghĩ tới, ngươi đường đường là Thái tử, thế nhưng cũng từng thân hãm hoa tùng a!” Ngôn ngữ thoáng lơ đãng nhưng lại toát ra mùi vị ghen tuông.(thân hãm hoa tùng: chôn thân trong hương hoa =  đắm chìm trong nữ sắc)

“Chỉ là chúng ta rất nhanh liền trở ra!” Thấm Diêu cũng là một torng số đó.

“Vì cái gì?” Tấn Nhã mừng thầm, nhưng cũng hiếu kì.

“Bởi vì đám nữ nhân cùng tiểu quan kia đều không xinh đẹp bằng Tiểu Tứ nhà ta!” Hồng Lẫm nhớ lại ngay tình cảnh lúc đó, không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Vận Thục còn đem khuyết điểm của bọn họ từng người đều nói ra! Thiếu chút nữa chọc giận bọn họ!”

“Đó là bời vì bọn họ không tốt! Cũng không nhìn lại tư sắc của mình, như vậy cũng dám đem phô trương?” Thấm Diêu hừ mũi.

Điểm này Hồng Lẫm tràn đầy đồng cảm: “Ha hả...... Đúng vậy!”

Nghe đến đó, Tấn Nhã dừng cước bộ. Hồng Lẫm cảm thấy Tấn Nhã đình trệ, liền cũng dừng lại hỏi: “Tiểu Nhã, làm sao vậy?”

“Các ngươi giống như thực khinh thường người hành nghề này a!” Tấn Nghi từng nói cho Tấn Nhã biết, bản thân mình đã từng tiểu quan, bởi vậy Tấn Nhã đối nghề này biết nhưng không có thành kiến, ngược lại có điểm đồng tình. Bởi vậy nhìn thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ như thế, y tất nhiên sẽ cảm thấy rất không thoải mái.

“Sẽ không a!” Thấm Diêu không rõ vì sao y lại nghĩ như vậy, “Bằng chính bản lĩnh của mình mà kiếm tiền, không có gì không đúng, sao lại khinh thường bọn họ?”

Hồng Lẫm thấy phản ứng của Tấn Nhã, liền hiểu được y đang suy nghĩ cái gì, “Tiểu Nhã, ngươi không cần nghĩ loạn! Chúng ta chỉ đơn thuần cho rằng người ở nơi này không xinh đẹp mà thôi! Hơn nữa phụ thân ngươi không nói cho ngươi sao? Phụ thân ta còn có phụ thân của Thấm Diêu đều đã từng làm qua việc này?”

“Di?” Tấn Nhã không có nghe nói qua a.

“Giật mình như vậy làm gì?” Thấm Diêu thực bình tĩnh nói, “Phụ thân ta không phải từng cùng Hoàng hậu nương nương hành nghề trong một *** sao? Hiện tại Diệu Quang thúc thúc còn đang phát triển nó! Ngươi sẽ không phải không biết đi?”

“A?” Nói thật, y thật sự không biết! “Vậy...... Vậy ba ba của hắn......” Hoàng đế bệ hạ sẽ không phải là “Khách làng chơi” gì đó đi?

Hồng Lẫm cắt ngang việc này, “Những thứ đó chờ sau khi trở về sẽ chậm rãi nói cho ngươi! Đi nào, Tiểu Nhã là lần đầu tiên đến nơi này đi?”

“Ân!”

“Có gì khẩn trương đâu! Đi nhanh đi!” Thấm Diêu thuận thế đẩy Tấn Nhã một phen.

“Ai nha!” Tấn Nhã bước chân loạng choạng, ngã nhào vào người đang ở phía trước.

“A, thật là có lỗi! Ngươi không có việc gì đi?” Tấn Nhã cảm thấy mình đã đẩy ngã một người trên đất, cuống quít đứng dậy giải thích.

Người kia tựa hồ cũng bị đụng đến mơ hồ, ôm đầu đứng lên, “Ân, không có gì!”

“A! Là ngươi!” Tấn Nhã liếc mắt một cái liền nhận ra, là nam hài mang theo ‘hạo lan’ đi mua đồ chơi làm bằng đường!

“A? Ngươi là ai?” Diệc Ưu chưa từng gặp qua Tấn Nhã.

“......” Nguy rồi! Tấn Nhã thầm rủa cái phản xạ thần kinh của mình.

Diệc Ưu thấy y không nói, dâng lên ngoạn tâm, một tay nâng cằm Tấn Nhã trêu chọc nói: “A ha, ta đã biết! Nói vậy vị khách quan này là yêu thích mỹ sắc của tại hạ! Muốn tìm ta ngoạn đi?”

“Ngươi...... Ngươi......” Tấn Nhã chưa bao giờ bị người hỏi như vậy, thần tình đã đỏ bừng, nói không ra lời!

“Ha hả...... Không cần thẹn thùng a! Chúng ta hiện tại bắt đầu đi!” Nói xong, mắt thấy Diệc Ưu sẽ hôn Tấn Nhã......

Giờ này khắc này, “Khụ khụ!” Hồng Lẫm từ phía sau nắm lấy Diệc Ưu, Thấm Diêu nâng Tấn Nhã dậy.

“Ngươi muốn làm gì?” Bị nắm, Diệc Ưu vặn vẹo thân hình muốn thoát ra.

Hồng Lẫm lộ ra một nụ cười thân thiết, nói: “Vị tiểu huynh đệ này, đệ đệ ta không phải đều ngoạn ngươi! Bất qua đường đệ của ta lại muốn tìm ngươi ngoạn ngoạn a!” Dứt lời, Hồng Lẫm không lưu tình chút mà đem Diệc Ưu đẩy về phía Tễ Thấm Diêu.

Thấm Diêu tiếp được Diệc Ưu, ngầm hiểu trả lời: “Như vậy ta sẽ cùng ngươi ngoạn ngoạn!”

“Chúng ta đi vào trước đi! Các ngươi hảo hảo ngoạn a!” Hồng Lẫm kéo Tấn Nhã đang không biết làm sao đi lên tầng lầu của Sướng Xuân Lâu......

“Uy, ngươi phóng ta xuống dưới!” Mắt thấy con mồi hảo ngoạn đã rời đi, cá tính nguyên bản của Diệc Ưu triển lộ không sót chút nào.

“Phanh!” Bọn Hồng Lẫm đã rời đi, Thấm Diêu cũng không chút ôn nhu mà đem hắn ném xuống đất.

“Đau quá!” Bị ngã khiến Diệc Ưu kêu to, bất mãn nhìn người trước mắt, “Ngươi người này thật không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?”

“Hừ!” Tễ Thấm Diêu cười lạnh, “Ngươi cũng xứng sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Chưa từng có người nào dám nói Diệc Ưu không xinh đẹp, “Dám nói lại một lần!”

“Nói mấy lần đều như nhau!” Mắt thẩm mỹ của Tễ Thấm Diêu luôn luôn rất cao, “Ngươi xấu muốn chết! Căn bản không xứngđể cho ta ‘thương hương tiếc ngọc’!”

Diệc Ưu tức giận đến trợn mắt trừng trừng, chỉ vào cái mũi của Tễ Thấm Diêu, “Ngươi...... Ngươi......”

“Ngươi ngươi cái gì! Mau biến mất trước mắt ta! Bằng không chớ có trách ta thủ hạ bất lưu tình!”

“Ngươi đáng giận!” Diệc Ưu chưa bao giờ bị người vũ nhục như vậy, nhưng Kì Viêm lại nhắc nhở hắn không được dùng loạn võ công, hắn chỉ có thể nén giận, “Chúng ta còn gặp lại!” Diệc Ưu hùng hổ chạy lên lầu. (Chém=v=)

“Ngu ngốc!” Tễ Thấm Diêu lắc lắc vạt áo, đi đến chỗ bọn Hồng Lẫm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.