Thiên Tề năm thứ nhất, tháng chín.
Trong hoàng cung,buổi thiết triều vẫn đang tiếp tục, bên ngoài điện
Kỳ Phúc, trên hành lang dài bóng người không dứt, vô cùng náo nhiệt,
thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng nói cười oanh oanh thuý thuý.
Không bao lâu, một đội ngũ muôn hồng nghìn tía từ từ theo góc rẽ đi
tới, nhóm ma ma đứng ở cửa đại điện giống như lão tăng nhập định,mị mở
một cái khóe mắt, chậm rãi lặng yên đánh giá phần đông tú nữ, chau chau
mày, lại nhắm lại.
Nguỵ ma ma dẫn tú nữ không nghĩ tới cửa đại điện đã dựng lên hai tôn
thần canh cửa, nhất thời thu lại vẻ đắc ý, nhanh chóng bước lên, cung
kính bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Hai vị ma ma vất vả rồi, không
biết Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
Người phụ nữ béo đứng bên trái là Trương ma ma căn bản lười trả lời, chỉ hỏi: “Người đều đến đây?”
“Đến đây đến đây.” Ngụy ma ma thình lình quay về phía sau trừng mắt,
sớm đã nhận thấy ánh mắt tú nữ cụp xuống, ai cũng mang bộ dáng thuận mục điềm tĩnh, không cần nhìn cũng phát hiện không khí quái dị, tất cả đều
thu hồi thần sắc ganh đua so sánh cùng cao ngạo, khoanh tay đứng thẳng.
Ngụy ma ma phi thường đắc ý uy quyền của mình, quay đầu lại cười: “Tổng
cộng hai mươi tám vị mỹ nhân, ma ma muốn đối chiếu xuống không?”
“Không cần.” Trương ma ma nói, hơi nghiêng người ý bảo mọi người đi
vào: “Thái Hậu còn đang dùng đồ ăn sáng, ngươi dẫn các nàng ra bên ngoài điện chờ, im lặng chút là tốt rồi, bớt những lời không nên nói lại.”
Ngụy ma ma nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dẫn nhóm tú nữ xinh đẹp như hoa lục tục vào ngoại điện.
Từ lúc Tân Hoàng vẫn còn là Thái tử, phần đông tú nữ là nữ tử nhà các quan từ nhị phẩm trở lên đã được lựa chọn làm phi tần, không cần tranh
tài cùng các tú nữ khác. Cho nên còn lại hai mươi tám vị mỹ nhân cạnh
tranh, trong đó đại bộ phận chưa từng vào hoàng cung, đột nhiên nhìn
thấy cung điện kim bích huy hoàng cũng nhịn không được líu lưỡi, ríu ra
ríu rít một phen.
Trong điện rộng lớn chia thành ngoại điện, trung điện, hậu điện. Trụ
lớn hai bên, phía sau có bức rèm che bằng phỉ thuý, không thấy rõ bài
trí cụ thể ở trung điện. Ghế trên trong điện là chỗ ngồi lớn có ba bức
bình phong bằng vàng, chỗ tựa lưng hình rồng bay phượng múa, cái đệm
chuỗi ngọc chỉ vàng mới tinh, mỗi bên là hai chiếc ghế rộng, cao cao
sừng sững trong đại điện, trong cái uy nghiêm có chút thanh nhàn. Bốn
góc ở trung tâm điện đều đặt một lư hương bằng đồng đen cao bằng một
người, hương hoa quế lượn lờ thoang thoảng làm người ta khoan khoái.
Các tú nữ hoặc lớn mật hoặc cẩn thận hết nhìn đông tới nhìn tây,
thỉnh thoảng phát ra tiếng thán phục, qua hai khắc, cảnh sắc nhiều đến
mấy cũng thưởng thức xong. Buồn chán đến chết, có người nhỏ giọng hỏi:
“Các ngươi nói xem, đợi lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy Hoàng Thượng
không?”
Một vị nữ tử mặc xiêm y vàng nhạt cười nhạo, nói: “Hoàng Thượng còn
đang lâm triều, nói xem có tới chọn tú không. Theo ta thấy, nhất định có thể thấy Hoàng Hậu, còn có Thái Hậu.”
Nữ tử đặt câu hỏi có chút mất mát, giây lát lại hỏi: “Nghe nói Hoàng
hậu nương nương là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng không biết tính tình
như thế nào.”
Nữ tử áo vàng nhạt khinh bỉ nàng: “Hoàng hậu nương nương tính tình
làm sao đến phiên ta và ngươi bình luận! Nghe ta nói đây, dựa vào Hoàng
hậu còn không bằng dựa vào Hoàng Thượng, nếu lung lạc được tâm của hoàng thượng, nhiều hơn nữa thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng là hư danh.” Lời
nói của nàng ta dõng dạc, dẫn tới các tú nữ khác ghé mắt. Nữ tử đặt câu
hỏi đơn giản lôi kéo lục y nữ tử đang ở một bên lặng yên không lên
tiếng, nói: “Hoàng Thượng tuyển tú, đương nhiên muốn nữ tử tài mạo song
toàn mới là tốt nhất. Không nói đâu xa, trong số chúng ta nhất định Tiểu Kiều dung mạo tốt nhất,trước được sắc lập làm phi, sau đó mới là Quảng
tiểu thư.”
Nữ tử áo vàng nhạt là Quảng tiểu thư dậm chân: “Ta mà lại không bằng
Tiểu Kiều? An Di, ngươi chờ xem tốt lắm, Hoàng Thượng không phải kẻ nông cạn háo sắc. Có những người đầu tiên được chọn thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt”
Nữ tử đặt câu hỏi là An Di có phần ngu đần, tức thì cũng tranh luận:
“Không cần Hoàng Thượng chọn, chúng ta có thể tìm người ngoài để so
sánh.” Dứt lời nhìn phải nhìn trái, vừa vặn ở chỗ bên cạnh song cửa sổ
nhìn đến một nữ tử.
Búi tóc chải cao, trang phục đúng dáng vẻ thường thấy trong cung, mặt mày như vẽ, môi như hoa đào hé nở, quần áo kim sa, váy dài thêu mười
hai bức mẫu đơn, đang cầm một quyển sách ngồi ngay ngắn ở ghế dựa, lười
biếng lại vô tình lộ ra một vẻ nhàn hạ thoải mái mà quý phái. Bên cạnh
nàng chỉ có một cung nữ đang đứng, đem một ly trà mới dâng đến tay nữ
tử.
Nói cũng kỳ quái, nhiều người như vậy ở trong cung điện mà không ai
chú ý tới nàng. Nếu không cẩn thận đi tìm, ai cũng thật không ngờ bên
cạnh ngồi một người như vậy. Không gian im ắng, khung cảnh tranh tối
tranh sáng, có ánh nắng xuyên thấu song cửa sổ dừng lại trên người nàng, giống như yêu hồ lại giống như quỷ mị.
An Di nôn nóng chạy tới, thật cẩn thận quan sát đối phương, cảm thấy
trời nắng, ban ngày ban mặt không có khả năng gặp quỷ, cước bộ sau đó
liền ổn định, nhẹ giọng ân cần thăm hỏi.
Nữ tử tựa hồ rất hòa thuận, hàm chứa ba phần ý cười, chuyên chú nghe
An Di nói xong, sau đó nhìn xung quanh cung điện hai lần, trở nên trầm
mặc. An Di vội đến đỏ mặt, lại cằn nhằn chạy tới, kéo Tiểu Kiều cùng
Quảng tiểu thư đi qua, hỏi nàng: “Nếu ngươi là Hoàng Thượng, ngươi sẽ
chọn ai?”
Tiểu Kiều thẹn thùng lôi kéo ống tay áo An Di: “Ngươi đừng làm càn. Nơi này là hoàng cung, quấy nhiễu quý nhân không tốt.”
Quảng tiểu thư ngẩng cao đầu, từ trên cao kiêu ngạo nhìn xuống nữ
tử, nói: “Ngươi biết đối phương là quý nhân? Xem dáng vẻ của nàng, nhiều lắm cũng là một mỹ nhân mà thôi.” Cũng không phải vô lý, trên người nữ
tử có đeo đồ trang sức ngũ vĩ Phượng Hoàng của cung phi ngoài tam phẩm,
nhưng cũng không có đồ mà nhóm cung phi ngũ phẩm thường dùng là ngọc đái v.v.., chỉ có một cung nữ ở bên người, nói không chừng là lục phẩm cũng chưa chắc.
Hôm nay qua đi, trong cung điện hơn phân nửa tú nữ phẩm vị đều cao hơn so với nữ tử này.
Nữ tử cười khẽ, lần lượt xem xét cần thận cả ba người, đợi cho An Di
gấp đến độ hốc mắt đều đỏ mới nói: “Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, yêu
thích nhất phi tử ôn nhu hiền đức. Tướng mạo mỹ lệ làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, tự nhiên có thể được hoàng thượng ưu ái; có tài ăn nói kiến
giải hơn người lại có thể làm cho Hoàng Thượng tâm tình sung sướng bớt
đi mệt mỏi.” Tiểu Kiều không tự giác thở phào, khẽ nói cảm ơn. Quảng
tiểu thư không bị hạ thấp tự nhiên sắc mặt cũng tốt lên. Nàng kia phẩm
trà một hồi, rồi hướng An Di nói: “Nữ tử tính tình trong sáng như hoa
hướng dương, cũng có thể hàng năm làm bạn bên Hoàng Thượng, khiến người
thoải mái.”
Phút chốc, trong mắt An Di nở rộ vui sướng: “Tỷ tỷ, ngươi thật tốt.
Ta lúc đầu khẩn trương đến chết, nghe ngươi nói như vậy, hì hì…”
Nữ tử mỉm cười, cung nữ bên cạnh nhẹ giọng nói vào tai: “Nương nương, Thái Hậu sắp đến.”
An Di vỗ tay nói: “Thái Hậu sắp tới , vậy là hoàng thượng cũng tới phải không?”
Nữ tử liền gật đầu, muốn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, ngoài cửa
sổ thình lình toát ra một thân ảnh. Nữ tử hoảng sợ, sau khi nhìn rõ
ràng người vừa tới, nói khẽ: “Hạ triều rồi ?”
Nam tử nhìn chằm chằm xương quai xanh trơn bóng lộ ra của nữ tử: “Ở bên ngoài chơi vui chứ?”
Nữ tử nói: “Chơi rất vui, hơn hẳn nơi ở của ta. Chẳng phải ngươi cũng tới xem náo nhiệt sao.”
Nam tử giận tái mặt: “Ta tới làm chính sự.”
Nữ tử mặt giãn ra: “Ta cũng đến làm chính sự, trên đời này cũng không phải chỉ mình ngươi vội vàng đến mức chân không chạm đất.”
Nam tử qua song cửa sổ xem xét phần đông nữ tử trong điện, vung tay
áo, chỉ về phía nàng: “Nhìn xem ngươi đem bộ dạng này ức hiếp người ta,
ngươi cảm thấy tâm tình thoải mái?”
Nữ tử lôi kéo vạt áo, ngắm ngực của chính mình, nói: “Ta đây là giận
dỗi ngươi! Ức hiếp người của ngươi, nhìn ngươi tức giận đến giơ chân
chửi rủa là tốt nhất. Ngươi tiếp tục rống to hơn nữa đi, ta nghe đây.
Đợi lát nữa Thái Hậu đến đây, ngươi có thể cùng lão nhân gia cáo trạng, cùng lắm thì lại phạt ta một, hai tháng không cho phép ta xuất cung.
Khó được đi ra hít thở không khí trong lành một lúc, làm cho ngươi tức
giận thành như vậy cũng kiếm đủ vốn.”
“Ngươi!” Nam tử ngón tay run lên vài lần, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi thật đúng là càng ngày càng quá đáng.”
Nữ tử cười nhạo: “Ta và ngươi kẻ tám lạng người nửa cân. Còn chỉ cái
gì, đợi lát nữa bị người ta chê cười cũng không phải ta bị mất mặt.”
Nàng trừng mắt nhìn, “Hoặc là ngươi cứ cho ta một bạt tai? Muốn ta đưa
đầu ra cho ngươi không?”
Hai người ngươi tới ta đi đối chọi gay gắt, hồn nhiên không giống
địch nhân có thâm cừu đại hận, lại giống như nhóm trẻ con tính toán chi
li đang đấu võ mồm đùa giỡn. Đám người An Di trợn mắt há hốc mồm nhìn
nửa ngày, chỉ líu lưỡi, thầm nghĩ trong hoàng cung đúng là dạng người gì đều có, nữ tử vừa mới cười như hoa xuân đã quay ra châm chọc người,
miệng lưỡi bén nhọn có thù tất báo, quá cường hãn.
Phút chốc, nam tử rống to: “Ngươi đi ra cho trẫm!”
Nữ tử sắc mặt biến hóa vài lần, chống tay vịn chậm rãi đứng lên: “Bổn cung đi ra làm cái gì, phải là ngài tiến vào. Ngài còn không vào mà
tuyển chọn mỹ nhân?”
Mọi người bên cạnh sửng sốt, lúc này mới cẩn thận quan sát nam tử
ngoài cửa sổ. Trang phục hình rồng cuộn khúc xanh thẫm, đai ngọc màu
xanh có mười tám nút cài, lông mày lưỡi mác dựng thẳng – đang phát hỏa,
mắt như chuông đồng – bị chọc tức, thân như cây thông xanh -đang phát
run, tuy rằng hình ảnh hoàng thượng trong ảo tưởng có điểm chênh lệch,
nhưng hình dạng này, khí thế cùng uy nghiêm, ai cũng hiểu rõ thật là
đương kim An Định Đế Cố Song Huyền.
Phần phật một tiếng, toàn bộ người trong cung điện đều quỳ lạy đầy đất, hô to vạn tuế.
Cố Song Huyền sải bước đi đến, quay mắt về phía nữ tử nghiến răng
nghiến lợi nói: “Huy y của ngươi đâu?” Một cung nữ từ trên điện vội vội
vàng vàng đi tới, thấy được hoàng đế liền phù phù quỳ xuống, trong tay
nàng đang ôm huy y kim phượng màu xanh!
Nữ tử cười khẽ, ở trước mắt bao người, hai cung nữ mở ra y phục lộng lẫy, cung kính giúp nàng mặc thêm phượng bào.
Trên nền tối của xiêm y thêu phượng hoàng ngẩng đầu bằng vàng, mắt
phượng làm bằng ngọc quý màu máu, mỏ nạm bạch ngọc, thân phượng ngạo
nghễ chiếm cứ hai mảnh vạt áo trước, chín chiếc lông đuôi phượng trên
vạt áo dài đến ba thước, cánh phượng rung động như muốn bay. Các tú nữ
đang quỳ lạy nghẹn họng nhìn trân trối, tựa hồ bị xiêm y đẹp đẽ quý giá
làm hoa mắt.
Bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên,Trương ma ma vốn đang đứng ở ngoài điện chẳng biết lúc nào đã ở một bên, thật cẩn thận cầm bàn tay nữ tử, kính
cẩn trung thành.
Rõ ràng chỉ là một bộ huy y, lại có thể làm cho nữ tử hoà thuận như
xuân phong đảo mắt liền tăng thêm ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, trong lúc
nàng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt vốn ôn nhuận trở nên xa cách, lạnh
lùng, lộ ra vẻ thông thấu sự đời. Môi mỏng hơi cong, cười như không
cười, làm cho người ta nhớ tới nàng mới lúc nãy còn nhanh mồm nhanh
miệng. Ở gần đấy là An Di dường như đã nhìn thấy đối phương mọc ra hai
chiếc răng nanh, đang tốn hơi thừa lời, soàn soạt muốn cắn chết bọn nha
đầu không biết trời cao đất rộng.
Nàng ta, thật sự là đương kim chính cung hoàng hậu Hạ Lệnh Thù của An Định Đế Cố Song Huyền.
Ngụy ma ma đứng đầu các tú nữ quỳ gối, dập đầu lạy: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Đầu kia cung điện lại vang lên tiếng hô: “Thái Hậu giá lâm.”
Ba hòn núi lớn cùng xuất hiện làm nhóm tú nữ trong lòng trĩu nặng,
đám người An Di lại âm thầm hồi tưởng vừa rồi có thể đã nói những lời
bất kính với Hoàng hậu nương nương. Quảng tiểu thư đổ mồ hôi lạnh, khổ
không thể tả.
Tân hoàng lần đầu tiên tuyển tú nữ là để hậu cung đầy đủ, cho nên ba
người đợi một chút rồi ngồi vào chỗ của mình, Ngụy ma ma cũng đã đứng
đợi ở một bên, phàm là thái giám xướng tên ai, liền cẩn thận hồi bẩm gia thế, chức quan của phụ thân, tính nết của mẫu thân.
Thái Hậu là nữ tử tôn quý nhất hậu cung, chú ý nhất là tính tình tú
nữ như thế nào, thường thường hỏi thêm vài câu; Hoàng Thượng kể từ lúc
Thái Hậu tiến vào vẫn trầm mặc ít lời, ánh mắt quay tròn trên người các
tú nữ, đảo quanh mọi người, bộ dáng háo sắc mười phần. Hoàng hậu thật ra rất nhàn nhã, chỉ đến lúc nàng ngồi ở ghế trên chúng nữ mới phát hiện
bụng Hoàng hậu nương nương đã lớn, thì ra đã mang bầu chín tháng, sắp
lâm bồn. Nàng rất ít nói chuyện, phần lớn thời điểm không gật đầu thì
lắc đầu, nhưng thật ra từ đầu đến cuối khóe miệng kéo ra chút mỉm cười,
tú nữ phía dưới nhìn xem liền run lên.
Cố Song Huyền chỉ vào Quảng tiểu thư nói: “Nàng ta giữa lông mày lộ
ra ngạo khí thật giống dáng vẻ của ngươi, giống như gà mái nhỏ đang trào dâng ý chí chiến đấu.”
Hoàng hậu Hạ Lệnh Thù nhợt nhạt uống một ngụm trà: “ Sau khi lớn lên, Gà mái nhỏ tốt xấu cũng gả cho Chân Long Thiên Tử, nói không chừng nàng ta về sau lại có phúc lớn.”
Vài chữ ‘Chân Long Thiên Tử’ đã lấy lòng hoàng đế, vì thế Quảng tiểu
thư được phong tứ phẩm mỹ nhân. Quảng mỹ nhân chăm chú nhìn bụng hoàng
hậu, liếc mắt một cái, quy củ đi xuống.
Sắc mặt Hoàng đế hơi lạnh, lại bắt đầu ngắm loạn khắp nơi, một thoáng chốc dừng ở trên người An Di: “Thật thú vị, xem tròng mắt kia, cùng tỷ
tỷ của ngươi giống nhau, có cái gì đều hiện rõ ở đáy mắt, so với ngươi
thì ngay thẳng hơn.”
Hạ Lệnh Thù thản nhiên nói: “Nữ tử ngay thẳng tính tình cũng có vẻ
buông thả, tin tưởng đêm nay Hoàng Thượng phải vất vả nhiều .”
Cố Song Huyền hắc hắc cười gian, sắc phong cho An Di là mỹ nhân. Vì
thế An Di kinh ngạc vô cùng, sau đó vui sướng dập đầu vài cái, thật là
vừa khờ vừa đáng yêu.
Thái Hậu bất ngờ nói tiến vào, chỉ một nữ tử ở cuối cùng, nghe Ngụy
ma ma báo ra danh tự, họ Kiều, khuê danh Giai Úy. Thái Hậu nói: “Tướng
mạo này đặt ở trong hoàng thành cũng xếp vào loại có tiếng tăm , không
biết tài học như thế nào.” Hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nữ tử đáp thoả đáng cẩn thận, một đôi mắt đẹp khiếp đảm không dám nhìn lung tung, ngón tay
xoắn khăn gấm, đứng ở trong đại điện có vẻ mảnh mai quyến rũ, chọc người trìu mến.
Cố Song Huyền nhìn không chuyển mắt, nói: “Nàng ta có hơi quen mặt.”
Hạ Lệnh Thù biết đối phương chính là Tiểu Kiều mà An Di lúc nãy đã
nói, dung mạo tự nhiên đứng đầu, học vấn không bằng Quảng mỹ nhân, nhưng Tiểu Kiều tính tình dịu ngoan hơn, gặp gỡ với kẻ ẩn nhẫn mà táo bạo như Cố Song Huyền, đúng là trời đất tạo nên.
Thái Hậu tầm mắt ở trên người Tiểu Kiều cùng Hạ Lệnh Thù luân chuyển hai vòng, cười nói: “Nàng ta dung mạo thật ra cùng hoàng hậu có chút
giống, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc.”
Khoé miệng Cố Song Huyền run rẩy, hoàng hậu ôn nhu uyển chuyển hàm xúc?
Hạ Lệnh Thù cười dịu dàng, cảm tạ Thái Hậu khen ngợi, quyết định sắc
phong nàng ta là tam phẩm Tiệp dư, ý so với thời cổ có tài có đức Tiệp
dư, mà nàng hoàng hậu chính là Triệu Phi Yến mê hoặc mị nhân.
Chậc chậc, người trong hoàng cung này tròng mắt đều mù.
Hai mươi tám nữ tử, trừ bỏ Tiểu Kiều phong làm tam phẩm Tiệp dư, bảy
người được phong Mỹ nhân, Tài tử mười người, còn lại là Bảo lâm cùng Ngự nữ nửa này nửa nọ.
Lúc đi ra điện, Hạ Lệnh Thù đưa lưng về phía Cố Song Huyền nói với ma ma bên người: “Bảo ngự trù mấy tháng nay dự trữ sẵn một ít hổ tiên, lộc tiên canh, mỗi ngày đổi vị đa dạng dâng cho Hoàng Thượng một chén để
bồi bổ.”
Cố Song Huyền giận sôi lên: “Hoàng hậu quý nhân hay quên việc, chắc
đã sớm quên uy phong của trẫm ở trên giường?” Ngươi cho là ngươi mang
thai như thế nào?
Hạ Lệnh Thù nhìn thẳng hắn trong chốc lát, đối với ma ma bổ sung thêm một câu: “Canh bổ mỗi ngày lại thêm một bát.”
Cố Song Huyền rống nàng: “Ngươi muốn làm cho ta thất khiếu chảy máu?”
“Không” Hạ Lệnh Thù bình tĩnh giải thích, “Nô tì cảm thấy thời điểm
Hoàng Thượng càng cố nói mình làm được lại chứng tỏ người thật sự không
được. Vì triều đình và hoàng tộc Nhạn quốc con cháu phồn vinh, Hoàng
Thượng, ngài cố mà bồi bổ thêm đi.”