Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 45: CHƯƠNG 45: TRỘM GÀ KHÔNG THÀNH MẤT LUÔN NẮM GẠO




CHƯƠNG 45: TRỘM GÀ KHÔNG THÀNH MẤT LUÔN NẮM GẠO

Editor: Luna Huang

Phu canh vẫn co rúm run rẩy đứng ra “Ta là bị vị cô nương này gọi tới, nàng nói bên này có người kêu khóc, vừa sợ lại không dám qua đây, tiểu nhân mới theo. Vừa cũng không giải thích được bị người đánh…”
Mạnh di nương lúng túng cười “Phu nhân, xem ra chuyện này vẫn là rõ ràng rồi. Có người hạ thủ bới Bạch Liên, bị Tịnh Hoa cùng Xuân Đào bắt gặp, Xuân Đào đi tìm người đến hỗ trợ, đụng vị phu canh này. Tịnh Hoa ở bên này nhìnm bị giật mình…Đều, nói thông rồi!”
Vu Tịnh Hoa bị Mạnh di nương cặn kẽ giải đáp chỉ điểm, đầu óc rốt cục chuyển, lập tức nói tiếp “Đúng, là như thế này, Tịnh Hoa đã nhiều ngày bị đè nén hỏng rồi, muón ra ngoài một chút nhưng ban ngày người lại quá nhiều, lúc này mới buổi tối len lén đi ra giải sầu. Là Tịnh Hoa bất hảo, ta sau này không bao giờ chạy loạn. Mẫu thân người tha ta lần này đi!”
Khương Tình Tuyết không nói tiếng nào, nàng thật ra là tin. Hơn nữa Vu Tịnh Hoa thật là bị sợ hãi, chẳng lẽ… Thật là có quỷ?
Mạnh di nương không ngừng cố gắng nói “Phu nhân, thà tin là có, từ đầu tới đuôi tất cả đều là quỷ làm! Không bằng ngày mai cúng bái hành lễ, có quỷ đuổi quỷ, vô quỷ cầu phúc. Hơn nữa ta xem tướng phủ ta chưa chắc thật sạch sẽ, gần đây xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy, Tịnh Hoa nói cũng rất có thể là thực sự a…”

Vu Xá Nguyệt đương nhiên biết nàng đang nói ai, thế nhưng nàng có thể tùy tiện cho người tát nước dơ sao? “Ai nha! Trên người Bạch Liên vật đáng tiền mất hết… Kẻ cắp này thực sự là quá ác độc, trộm đồ thì thôi đi, hà tất bới y phục. Bạch Liên sau này làm sao bây giờ a!”
Vừa vặn, một tên tên hộ vệ lục soát xong ở phụ cận cũng tới rồi, hắn mang theo một đống đồ nói “Phu nhân, trong vườn hoa bên kia có một mộc côn cùng sợi dây, bao tải, còn có một cái siêu.”
Khương Tình Tuyết lạnh lùng nói “Quỷ hay không quỷ gì, xem ra vẫn là người làm. Cứu tỉnh nàng trực tiếp hỏi!”
Vu Xá Nguyệt không gì sánh được lo lắng ôm chặt Bạch Liên “Mẫu thân! Bạch Liên đổ máu, xin thỉnh đại phu xem cho nàng một chút đi! Lăn qua lăn lại như vậy quá tàn nhẫn!”
Khương Tình Tuyết nhìn chằm chằm ánh mắt của Vu Xá Nguyệt, nhưng Vu Xá Nguyệt cũng thập phần chân thành nhìn hồi. Cặp mắt kia của nàng uông nước trong, không hề gợn sóng. Khương Tình Tuyết có chút hoài nghi ý nghĩ ban đầu của mình, nếu như minh bạch Bạch Liên là nhãn tuyến, đồng thời muốn đề phòng, vậy nàng nên tùy ý Bạch Liên nằm ở chỗ này bị hủy danh tiếng, thậm chí là nước lạnh bát tỉnh.
Lẽ nào nàng thật không phải là như mình nghĩ vậy? “Ngươi nói cũng phải, vậy ngươi có đề nghị gì?”
“Nếu không như vậy, lục soát trên người bọn họ một chút xem có đồ của Bạch Liên hay không. Phản chính… Phản chính cũng không phải nhị tỷ tỷ bọn họ làm, chứng minh một thuần khiết, để lại nhị tỷ tỷ trở về đi. Cùng lắm thì phạt nhị tỷ tỷ cấm túc thêm hai ngày là được. Kẻ xấu tập kích Bạch Liên nhất định là chạy rồi, quay đầu lại chúng ta lục soát trong phủ đi.”
Vu Xá Nguyệt thập phần thành khẩn rộng lượng để Vu Tịnh Hoa không có khí lực, nàng cảm giác mình chết chắc rồi, vài thứ kia…. Nàng còn chưa kịp kín đáo đưa cho phu canh!
Nhưng Mạnh di nương lại nhận thức nữ nhi mình cũng không thể nào biết lục y phục của nữ tử, nên nói “Tra thì tra!” Chẳng lẽ còn sợ ngươi?
Vu Tịnh Hoa lập tức sẽ khóc quát lên “Không, không nên! Ta không muốn!”
Liễu di nương cùng Vu Lệ Hương còn lại là cảm thấy chuyện này lại có đáng xem rồi, Khương Tình Tuyết diện vô biểu tình, “Ngươi chuyện gì xảy ra?”
Vu Tịnh Hoa thập phần làm khó “Ta —— ta không muốn giống nàng ——! Ta, ta không muốn ——”
Mạnh di nương vừa nghe cũng tin, kéo nữ nhi cầu tình “Phu nhân, Tịnh Hoa nhất định là bị quỷ ảnh sợ hãi, nên có thể chiếu cố Tịnh Hoa một chút hay không a, nàng khóc thành cái dạng này.”
“Ôi ——” Vu Tịnh Hoa quỳ bỗng nhiên gục về phía trước, nàng đúng lúc lấy tay chống chưa ngã sấp xuống, thế nhưng đồ trong lồng ngực rơi đầy đất.

“Nhị tỷ tỷ!”
“Tịnh Hoa ——”
Nhìn đồ đầy đất, tất cả mọi người biết kẻ xấu kia là ai. Liễu di nương kinh hô liền tự che miệng, nàng chăm chú lôi kéo Vu Lệ Hương, tối hôm nay thật là không uổng công a!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm của Ngưng nhi hợp thời xuất hiện “Đó, đó là đồ của Bạch Liên… Ta thấy nàng từng đeo.”
Vu Tịnh Hoa, bây giờ còn có cái gì có thể nói?” Vu Xá Nguyệt phát giác thân thể của Khương Tình Tuyết khí đáo phát run.
Vu Tịnh Hoa mặt xám như tro tàn gào khan “Ta cái gì cũng không có làm! Không phải là ta a… Không phải là ta a…”
Xuân Đào cũng không có chỗ nào đi, tuy rằng Khương Tình Tuyết vẫn là phát hỏa với Vu Tịnh Hoa, nhưng nàng rõ ràng, hạ tràng của nàng tuyệt đối thảm hại hơn, đại phu nhân cùng Mạnh di nương đều sẽ không bỏ qua cho nàng!
Thanh âm của Vu Xá Nguyệt quạnh quẽ xuyên thấu qua đây “Nhị tỷ tỷ a, ta thật không nghĩ tới, ngươi nửa đêm đến viện môn ta, chính là vì nhục nhã Bạch Liên! Bạch Liên thay mẫu thân tới chiếu cố ta a, ngươi cứ chướng mắt ta như vậy sao! Ngươi có cái gì hướng về phía ta là được rồi!”
Khương Tình Tuyết lần thứ hai nhìn thoáng qua Vu Xá Nguyệt, rồi hướng mẫu nữ Mạnh di nương nói rằng “Được rồi, sáng sớm ngày mai đi gặp lão phu nhân đi, chuyện này, ta cũng mặc kệ.”
Mạnh di nương quỳ trên mặt đất dùng đầu gối đi qua kéo làn váy của Khương Tình Tuyết “Đừng, phu nhân! Tịnh Hoa nàng còn nhỏ, nàng chỉ là không hiểu chuyện a!”

Khương Tình Tuyết vẫn không nhìn Mạnh di nương một mắt, chỉ nói với mấy tên hộ vệ “Mấy người các ngươi, nâng Bạch Liên về, hảo hảo xem bệnh một chút.” Sau đó xả váy liền đi.
Mấy tên hộ vệ nâng người, Vu Xá Nguyệt bụm mặt nhường qua một bên. Nàng vẫn chưa mặc quần áo tử tế cho Bạch Liên, hộ vệ vừa đỡ, y sam của nàng tản ra. Bất quá Vu Xá Nguyệt tựa ở bên người Ngưng nhi thương tâm, hình như hoàn toàn không phát hiện một dạng.
Trong lòng Liễu di nương thở dài, tên Bạch Liên trái lại thuần khiết, nhưng thân thể thuần khiết là thật xong. Hí này cũng xem xong rồi, nàng tùy ý an ủi Vu Xá Nguyệt vài câu, kéo Vu Lệ Hương đi trở về.
Phu canh nhìn hai bên một chút không ai để ý đến hắn, nhanh im lặng không lên tiếng chạy ra.
Vu Tịnh Hoa cùng Xuân Đào làm ra chuyện lớn như vậy, còn trên mặt đất khóc không dậy nổi, Mạnh di nương tức giận đứng lên chỉ vào Vu Xá Nguyệt nộ thét “Ngươi vì sao hãm hại nữ nhi ta!”
“Rõ ràng là nữ nhi ngươi hãm hại thị nữ của ta, ngươi thật đúng là trả đũa nha ~” Phản chính xung quanh cũng không ai Vu Xá Nguyệt cùng các nàng, từ lúc vừa tỉnh lại ngày đầu tiên cũng đã xé rách da mặt rồi.
Vu Xá Nguyệt chậm rãi đến gần nàng “A, nàng là tự chạy tới, chẳng lẽ còn là ta mang nàng vào viện buộc tội nàng? Hiện tại mọi người còn chưa đi xa, có muốn gọi trở về nghe ngươi hắc bạch điên đảo hay không?”
“Ngươi ——” Mạnh di nương lui về phía sau một bước, tuy rằng Vu Xá Nguyệt ngữ khí ôn hòa, nhưng ánh mắt kia sắc bén dọa người, phảng phất… Ẩn chứa sát khí? Nàng bỗng nhiên nghĩ tới Vu Tịnh Hoa nói những chuyện kia của Vu Xá Nguyệt, lúc này Mạnh di nương một cái ý niệm trong đầu: Vu Xá Nguyệt thực sự, thực sự đã không phải là người trước kia nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.