Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 40: CHƯƠNG 40: NGUYỆT HẮC CAO PHONG




CHƯƠNG 40: NGUYỆT HẮC CAO PHONG

Editor: Luna Huang

“Đúng rồi Thanh Hạnh, ngươi mau nói cho ta biết Vu Xá Nguyệt chết chưa? Nàng không phải là chọc giận bát hoàng tử sao?” Vu Tịnh Hoa bỗng nhiên lâm vào trầm tư “Bát hoàng tử đã nói muốn truy cứu, nàng một kẻ ngu si sửu bát quái, cha chắc là không dùng nàng đắc tội hoàng thất chứ?”
“Đây…” Thanh Hạnh cúi đầu không nói, nhân gia rõ ràng đã không ngốc không xấu a, hơn nữa… Hoàng đế cũng chưa chắc sẽ vì bát hoàng tử đắc tội tướng phủ. Bất quá nàng không mở miệng, không muốn kích thích Vu Tịnh Hoa.
Nhưng mày Vu Tịnh Hoa nhăn lại, hỏi tới “Ngươi nên biết một ít chuyện chứ? Ngươi không phải là có thể đi ra ngoài sao?”
“Ta, ta không có nghe nói cái gì, Mạnh di nương cũng không có thể tùy tiện đi ra ngoài.” Thanh Hạnh nuốt ngụm nước bọt “Nhị tiểu thư, ta đi đổi một chén cháo khác cho người.” Nàng nói, nhanh lên thu chén trên bàn đi ra ngoài.
Trong lòng Thanh Hạnh trực đả cổ, Mạnh di nương nhiều lần dặn dò qua nàng nghìn vạn lần không được nhắc đến một chữ của Vu Xá Nguyệt, thế nhưng nhị tiểu thư nhiều lần vấn, nàng cũng sợ a.

Vu Tịnh Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng của Thanh Hạnh thẳng cau mày, lẽ nào phát sinh chuyện gì không tốt?
Sau khi Thanh Hạnh rời đi không có trở về nữa, Vu Tịnh Hoa nhìn chằm chằm đống hỗn độn trên bàn cười lạnh, chỉ biết không đáng tin cậy nàng!
Bất quá không đợi Thanh Hạnh trở về, nàng trái lại chờ được người khác. Tiếng đập cửa vang lên, nhãn tình của Vu Tịnh Hoa sáng lên “Xuân Đào?”
Xuân Đào cẩn thận đẩy cửa ra tiến thất “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Vu Tịnh Hoa kéo nàng hỏi “Vu Xá Nguyệt gần đây thế nào? Ngươi nghe được những gì?”
“Nàng…” Xuân Đào vẻ mặt ai oán, lập tức như sàng đậu nói “Tây viện tu sửa lại, lão phu nhân cho không ít vật bổ sung. Đại phu nhân tặng mấy nha hoàn không nói, còn mỗi ngày bổ dưỡng sơn trân hải vị. Nàng hai ngày này toàn lấy thứ tốt. Tây viện bây giờ là ——a!”
Vu Tịnh Hoa mạnh đập chén xuống đất, Xuân Đào kinh một chút ngậm miệng.
“Thanh Hạnh quả nhiên là gạt ta! Thế nhưng, vì sao a? Này vì sao a?” Vu Tịnh Hoa lộp bộp hỏi, nàng không nghĩ ra vì sao người toàn gia chán ghét sẽ leo đến trên đầu, chỉ là bởi vì nàng mặt của nàng tốt lên sao? “Không, không có đạo lý! Vậy… Vậy chuyện của bát hoàng tử? Nàng làm sao có thể quý trọng hơn một hoàng tử?”
Lúc này Xuân Đào không dám nói mò, thận trọng lui về phía sau một bước “Vậy Xuân Đào không rõ lắm, nô tỳ hiện tại cũng không dám gọi người đi ra ngoài…”
Vu Tịnh Hoa cho tới bây giờ sẽ không bị khi dễ như vậy, bị kẻ ngu si uy ruồi lại bị nhốt lại, dù cho mấy năm nàng và Vu Xá Nguyệt không thù, hiện tại cũng là có thù rồi!
“Nàng không phải là có thể đánh người sao! Chúng ta…đi đánh lại nàng là được rồi!”
“A? Nhưng chúng ta có thể đánh thắng sao… Kẻ ngu si kia không biết là làm sao, thủ kình rất lớn.” Xuân Đào hiện đang hồi tưởng lại bị Vu Xá Nguyệt đá cằm còn chưa tốt… Lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Vu Tịnh Hoa âm trầm nói “Ngoài sáng không đi được, nhưng chúng ta có thể len lén thiết kế một chút a. Nàng không phải là có thể giả thần giả quỷ gạt người gạt người! Vậy giả thần giả quỷ hù chết nàng! Hách không chết cũng có thể đánh chết!”
Trong lòng Xuân Đào cũng là rục rịch, nàng tự nhiên là hận. Phải biết rằng Vu Xá Nguyệt động thủ người thứ nhất đánh chính là nàng a, cằm nàng thiếu chút nữa nát, cả người đau chừng mấy ngày! Vì vậy lập tức cử hai tay tán thành nói “Nhị tiểu thư, vậy chúng ta làm như thế nào a?”
“Thừa dịp tối dọa người còn không dễ dàng sao! Ngươi đi chuẩn bị cho ta ít đồ là được.” Nghĩ cách của Vu Tịnh Hoa thập phần trực tiếp “Hừ! Ta cũng không tin, nàng vẫn cùng cha một dạng có công phu! Chúng ta len lén thừa dịp tối đi ra ngoài, thừa dịp tối trở về. Nàng một nha đầu chết tiệt không nương, ai làm chỗ dựa cho nàng!”
“Cũng đúng!” Nhãn tình của Xuân Đào sáng lên, cảm thấy cơ hội báo thù đang ở trước mắt.

——
Sắc trời dần tối, Bạch Liên bưng chén thuốc đi ra ngoài, Ngưng nhi tiến thất mực cho Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên để bút xuống, Ngưng nhi nghiêng đầu hỏi “Tiểu thư làm sao vậy?”
“Tướng gia vẫn chưa trở về?” Theo lý, Vu Xá Nguyệt không có thói quen kêu người nào là cha.
“Tướng gia vẫn chưa trở lại a.” Ngưng nhi biết Vu Xá Nguyệt muốn hỏi cái gì, cúi đầu nhỏ giọng nói “Ngưng nhi nghe nói… Bát hoàng tử thực sự đi tìm hoàng thượng tố khổ, hoàng thượng tựa hồ cũng không nói gì. Hôm nay, bát hoàng tử đang dưỡng thương.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu “Chuyện này tạm mà còn có tướng gia dựa vào, ta ở cửa chính không phải nói xuông. Bất quá chờ hắn xử lý tốt chuyện của di nương, hắn cũng liền chấm dứt.”
Ngưng nhi cũng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, bây giờ còn có chút tức giận bất bình “May là tiểu thư có dự kiến trước! Bằng không để bát hoàng tử chiếm tiện nghi!” Người nọ sát hại Doãn di nương, còn muốn chiếm lấy tiểu thư nhà nàng? Thực sự là nghĩ tốt!
“Được rồi, chớ nhắc đến người như hắn, ta bảo chứng, thù này sớm muộn gì cũng có thể báo, nhưng không phải là hai ngày này, chúng ta cần sống sót trước mới có thể nghĩ những thứ khác. Nếu tướng gia có thể chống vài ngày liền vài ngày, chúng ta hảo hảo suyễn một. Bất quá đều đi qua sáu ngày, phỏng chừng cái chuôi này của hắn lửa cũng sắp đốt trở về.”
“Tiểu thư có đối sách gì?”
Vu Xá Nguyệt không nhanh không chậm nói “Ta đang nghĩ ngợi, không có việc gì ngươi trở về nghỉ ngơi đi, chút chuyện này để Bạch Liên làm là được, ngươi hà tất mệt mỏi bản thân.”
Ngưng nhi có chút lo lắng nói “Ngưng nhi trước đây so với việc này còn làm nhiều thứ mệt hơn, tiểu thư còn dự định giữ lại nàng?” Nàng hiện tại cũng biết tiểu thư thủ đoạn, muốn xử một người cũng có thể.

“Tạm thời giữ lại nàng làm việc không phải là cũng vô cùng tốt sao. Hơn nữa…” Nàng để Bạch Liên thiếp thân hầu hạ, Bạch Liên trái lại không dám hạ thủ làm cái gì. Nàng bên cạnh mình, một ngày nào đó cũng sẽ có hữu dụng.
Ngưng nhi mài mực một hồi liền trở về, sau đó Bạch Liên đến tới thu thập giường chiếu cùng hầu hạ Vu Xá Nguyệt nghỉ ngơi.
Như thường ngày, Vu Xá Nguyệt tắt, Bạch Liên ngay nhĩ thất nằm xuống.
Vu Xá Nguyệt liền nhớ ánh trăng đi tới phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra để gió đêm thanh lương thổi tới. Nàng nhìn mãn viện nhan sắc của hoa dưới ánh trăng nhàn nhạt, cảm thấy như vậy kỳ thực thích ý.
Nàng quay đầu lại cầm hộp của Doãn Thu Minh, lại từ đáy giường rút ra một đống thành phẩm cùng bán thành phẩm, sau đó đem những thứ này ôm đến phía trước cửa sổ, liền dưới ánh trăng nhàn nhạt, tiếp tục bày ra.
Nàng muốn biết toàn bộ công dụng của những thứ công cụ này của Doãn Thu Minh, vì vậy có thể dùng những thứ công cụ này chế tác một ít đạo cụ đặc hiệu. Một đống hình thù kỳ quái đầu lớn bộ phận đều là khắc gỗ, thỉnh thoảng cũng có bố nghệ phẩm, dùng liêu có quần áo cũ bản thân đã từng mặc. Còn phải pha màu. Dưới ánh trăng có vẻ rất là dữ tợn.
Vu Xá Nguyệt lấy một hồi, cau mày bắt đầu suy nghĩ mấy dụng cụ cắt gọt. Nàng lộp bộp nghĩ, hai thanh này thế nào thuận lợi như thế chăng, có muốn hay không tự một lần nữa đi vơ vét một cái?
Nàng đang nghĩ ngợi, lại nghe xa xa một tiếng âm hưởng nhỏ nhẹ, rắc một tiếng, trong bóng đêm yên tĩnh thập phần rõ ràng.
Kỳ thực thanh âm cũng không lớn, thậm chí không quá có thể dụ cho người chú ý. Thế nhưng Vu Xá Nguyệt bây giờ thân thể này cảm quan linh mẫn, không giống thân thể trước kia đặc biệt trì độn. Nàng lập tức nhìn về phía trong lòng căng thẳng cửa chính của viện, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ là có người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.