Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 37: CHƯƠNG 37: ĐƠN CHỌN




CHƯƠNG 37: ĐƠN CHỌN

Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt cười hì hì nói “Nếu là mượn, vậy muội muội cũng chớ làm hỏng, sau này muội muội còn phải trả lại cho Triệu di nương.”
Bị có hàm ý ám chỉ như vậy, Vu Lệ Hương thập phần hoảng trương. Nàng nhịn không được nhìn sắc mặt của lão phu nhân, này… Những thứ này đều là tổ mẫu chọn xem rồi phân phát, thế nhưng tổ mẫu niên kỷ cũng lớn, nàng cố gắng cũng là không nhớ rõ chia thế nào đi?
Hiển nhiên, lão thái thái vẫn nhớ rất rõ ràng. Trên mặt của nàng tràn đầy nếp nhăn không có dáng tươi cười, mặt lạnh không phản ứng ánh mắt tội nghiệp của Vu Lệ Hương.
Lão phu nhân đây là đã sinh khí, cô nương đại môn đại hộ, có chút đầu óc biết tính kế người là đúng, thế nhưng cũng không có thể quá lửa a. Nếu là nàng còn tưởng là Vu Xá Nguyệt không biết chuyện, tưởng nàng tiện nghi cũng có thể được, thế nhưng khuyên tai rõ ràng là đồ của Lưu Vân! Đích nữ đại phòng là thịt ở đầu tim nàng, Vu Lệ Hương cũng dám mở miệng muốn?
Tỷ tỷ muội muội lấy cũng xem như thôi, đổ của một di nương cũng muốn! Điều này làm cho người nghe xong quá mất mặt a. Di nương có thể mang được thứ gì tốt, hài tử này thế nào mỗi ngày nhìn chằm chằm chút xíu đó a!
“Tổ mẫu, ta….”
Lão phu nhân lạnh lùng cắt đứt nàng “Ngươi vẫn là sớm một chút đưa trở về đi, thứ này ngươi mang sẽ lộ già.”

Vu Lệ Hương miễn cưỡng biểu tình vui cười “Vâng, đợi lát nữa ta đây trả về. Tổ mẫu không nói, ta đây còn nhìn không ra lộ già, vẫn là tổ mẫu tinh mắt a.”
Nàng đang nói, chỉ thấy Vu Xá Nguyệt ở một bên vẫn “Thiện ý” Quay nàng cười, biểu tình kia… Chính là để cho nàng cảm thấy đây là cố ý!
Nhất định đúng! Nhất định là cố ý. Nàng trước cũng khiêm tốn, tổ mẫu cũng đều chưa thấy thế nào, cho nên nàng sau lại thoải mái đeo. Thế nào Vu Xá Nguyệt này đến, tổ mẫu đối với nàng không vui a!
Vu Lệ Hương không muốn lấy không được đồ, càng không nguyện ý đồ đã đến tay còn phải trả trở về. Đang nghĩ ngợi có biện pháp đâu cứu nào không, lão phu nhân mệt mỏi khoát tay áo “Được rồi, ngồi ở đây từ sáng ta cũng mệt mỏi, các ngươi đi chỗ nào chơi thì đi đi.”
Vu Xá Nguyệt lập tức đáp lời “Vâng, vậy tổ mẫu nghỉ ngơi thật tốt a. Ta và muội muội liền đi.”
Vu Xá Nguyệt đều nói xong, Vu Lệ Hương chỉ có thể không tình nguyện đứng lên.
Đứng ở một bên Ngưng nhi đi tới, bắt đầu mang tất cả đồ trên bàn ôm vào người, thấy Vu Lệ Hương thẳng mắt khí.
Vu Xá Nguyệt cười hỏi “Tổ mẫu, vậy Nguyệt nhi chậm một chút còn qua đây bữa cơm được không a ~ viện kia của Nguyệt nhi ban ngày vẫn chưa thể trở về.”
“Được được ~ ngươi muốn tới thì tới.” Lão phu nhân suy nghĩ một chút, còn nói thêm “Buổi chiều gia cụ thì có thể mang vào, ngươi muốn nguyện ý đi xem, đến khố phòng chọn vài thứ.”
“Ân! Cảm tạ tổ mẫu!”
Thấy Vu Xá Nguyệt có được đặc quyền như vậy, Vu Lệ Hương trong lỗ mũi nặng nề xuất khẩu khí. Kẻ ngu này thật là một cái đuôi tốt a! Thực sự là trời sinh biết vuốt mông ngựa! Nàng thế nào cứ như vậy không quen nhìn Vu Xá Nguyệt làm nũng với tổ mẫu! Thật là ác tâm!
Vu Xá Nguyệt mang theo Ngưng nhi ra cửa, Vu Lệ Hương âm úc ở phía sau xa xa đi tới.
Ngưng nhi quay đầu lại nhìn một chút, tò mò thấp giọng hỏi “Tiểu thư, ngươi làm sao thấy được vài thứ kia không phải là của nàng a?”
Vu Xá Nguyệt ngẹo đầu, nhỏ giọng nói “Vòng tay kia thập phần diễm lệ, nàng mang lộ già. Vừa nhìn chính là tiểu cô nương thích đồ mới, một điểm cũng không xứng với mình. Khuyên tai trái lại thích hợp nàng, thế nhưng một thân nàng cộng lại nhìn không có đắt như hoa tai.”
“Nga…” Ngưng nhi bừng tỉnh đại ngộ, những thứ này nàng cũng không có chú ý, hiện tại như vậy vừa nhìn quả thực là như vậy! “Trời ạ tiểu thư, ngươi bây giờ thực sự thật thông minh a!”
Vu Xá Nguyệt nhún vai, nói đùa, ta vẫn luôn thông minh.
Ngưng nhi ngạc nhiên mang sự tình suy nghĩ một chút, cảm thấy Vu Xá Nguyệt sức quan sát quá tốt, đây công lực làm bộ đều rất cao, có đúng hay không choáng váng một chút thanh tỉnh sẽ trở nên thông minh?
Phía sau.

Thải Hà thấy Vu Lệ Hương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vu Xá Nguyệt, khuôn mặt mất hứng, lo lắng kêu một tiếng “Tứ tiểu thư? Người vẫn khỏe chứ?”
Vu Lệ Hương vẫn như cũ sâu kín nhìn về phía trước, “Thải Hà, ngươi nói chuyện này có đúng hay không không thích hợp a?”
“Tiểu thư cảm thấy không đúng chỗ nào?”
Vu Lệ Hương như có điều suy nghĩ nói “Ngày hôm qua ta chỉ thấy kẻ ngu si phản ứng quá nhanh một chút. Ngày hôm nay nàng còn dỗ tổ mẫu vui như vậy, ngày hôm nay tổ mẫu có thành kiến với ta rồi. . .”
Thải Hà nhìn cũng không được gì “Tiểu thư người đừng suy nghĩ nhiều, trong một đêm thai ký biến mất chuyện này đều xảy ra, nàng lại biến thành cái dạng gì, cũng đều là bình thường. Thải Hà trái lại cảm thấy, vừa càng giống như trùng hợp.”
“Ngươi cảm thấy trùng hợp?” Vu Lệ Hương sờ sờ khuyên tai, chẳng lẽ là tự mình nghĩ ra sao?
“Quên đi, kệ nàng! Vô luận nàng là trùng hợp hay là cố ý, nàng với mới khỏi làm sao có thể cùng ta nói chuyện chơi thủ đoạn? Đồ của Vu Lưu Vân ta cũng có thế lấy được. Ngươi cảm thấy nàng có thể so sánh Vu Lưu Vân?”
Thải Hà liên tục bơm hơi cho Vu Lệ Hương “Nói phải. Người bình thường tiểu thư cũng có biện pháp, huống hồ một kẻ ngu si. Tiểu thư nếu như thực sự giận, cùng lắm thì chúng ta quay đầu lại tìm trở về.”
Vu Lệ Hương gật đầu, nàng hôm nay không chỉ có lấy được đồ, trái lại còn phải trả đồ, trong lòng thập phần khó chịu, nói với Thải Hà “Đi, đi gọi nàng!”
Hai người đi mau một hồi, trên đường nhỏ đuổi kịp Vu Xá Nguyệt, Vu Lệ Hương lớn tiếng hô “Tam tỷ tỷ! Ngươi chờ ta một chút!”
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi dừng bước lại, nhìn Vu Lệ Hương vui sướng chạy tới.
Vu Lệ Hương bôn tiến lên đây, kéo cánh tay của Vu Xá Nguyệt nói “Tam tỷ tỷ, ta đây đến chỗ Triệu di nương trả vòng tay, chúng ta vừa lúc tiện đường.”
“Ân.” Hiện tại đã ly khai tầm mắt của lão phu nhân, Vu Xá Nguyệt không có hứng thú tiếp tục trang nộn.

Vu Lệ Hương không thèm để ý lạnh lùng của Vu Xá Nguyệt, vẫn như cũ nhiệt tình nói “Ta đây giúp tam tỷ tỷ cầm đồ.”
“Không cần, một mình Ngưng nhi có thể cầm được.” Vu Xá Nguyệt cũng không hy vọng đồ đặt ở trong tay Vu Lệ Hương.
Trên mặt Vu Lệ Hương có không vui không giấu được “Ta đây cũng là sợ đồ nhiều, làm rớt, Thải Hà ngươi đi ——”
Vu Xá Nguyệt trực tiếp cắt đứt nàng “Không cần.”
Vu Lệ Hương có chút lúng túng “Tam tỷ tỷ ~ đừng như vậy ~”
“Ta nói không cần.”
Vu Lệ Hương kinh ngạc không được, nàng thật sự là nghĩ không ra lén gặp mặt Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên không nể tình như thế, thậm chí là có lệ bản thân như vậy. Lẽ nào nàng vừa rồi trang cho tổ mẫu nhìn sao?
Trong lòng nàng dâng lên phẫn nộ, quả thực muốn trực tiếp mắng to Vu Xá Nguyệt. Vu Xá Nguyệt lại không để mắt đến nàng, vỗ vỗ Ngưng nhi nói “Đi thôi.”
Vu Lệ Hương nổi lên nửa ngày, vẫn là không có phát hỏa, nàng chịu đựng cơn tức kéo tay áo của Vu Xá Nguyệt nói “Tam tỷ tỷ, ta thật ra là có mấy lời muốn nói với ngươi. Ngươi xem. . .”
Thấy Vu Lệ Hương như vậy, Vu Xá Nguyệt chỉ cảm thấy thập phần thú vị a ~ “Ngưng nhi, ngươi ra trước chờ ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.