Hoàng Hậu Lười Mặc Viên

Chương 12: Thái tử và Thánh Y




Tin tức Trắc phi gian díu với nam nhân khác truyền khắp kinh thành.

Doãn Kiều Mộng vừa tỉnh dậy, đã thấy bản thân nằm trên giường với một xú nam nhân xấu xí bản thỉu, liền hét toáng lên. Thái tử đi đến, tức giận cau mày nói sẽ từ ả. Ả liền hoảng sợ quỳ xuống, bộ dáng chật vật không thể tả:"Thái tử, thiếp, hức, thiếp không có. Huhuhu, Thái tử, người phải...phải tin thiếp, Thái tử...". Nước mắt giàn dụa, dáng vẻ lê hoa đái vũ khiến người thương tiếc.

Tô Cẩn Hạo hừ lạnh, lạnh lùng nhìn ả:"Hừ, mới có một đêm không có ta, ngươi đã chịu không nổi mà đi tìm nam nhân khác".

"Không, Thái tử, người không thể, rõ ràng, hức, rõ ràng đêm qua người ở cùng ta mà? ". Doãn Kiều Mộng hai mắt mở to, không tin nói.

"Hồ ngôn loạn ngữ, Thái tử hôm qua cả đêm đều ở trong Mộng Điền viên chăm sóc cho Thái tử phi, làm sao có thể ở với Trắc phi?". Lý quản gia nhíu mày lên tiếng.

Doãn Kiều Mộng không cam tâm, thẫn thờ nhìn mấy tên gia đinh đang kéo nàng ra khỏi cửa.

"Không, Thái tử, thiếp không có, Thái tử, thiếp bị oan!". Nhìn bóng Tô Cẩn Hạo đang xa khỏi mình, ả hét lên.

Tô Cẩn Hạo cười lạnh. Chuyện này là do hắn sắp đặt, người đưa tên gian phu đó lên giường Trắc phi là hắn, khiến đám người cả phủ đối với việc Thái tử Tô Cẩn Hạo đêm qua đến Kiều Trang viên là giả, mắt điếc tai câm.

Hắn đương nhiên biết người hạ độc Huỳnh Mặc Viên không phải Doãn Kiều Mộng. Làm gì có ai hại người mà để thiên hạ dễ dàng đóan được mình chứ? Chắc chắn đây là chiêu giết người giá họa, là muốn hắn hiểu lầm Doãn Kiều Mộng chính là kẻ hại Mặc Viên. Nếu kẻ đó muốn, vậy hắn cũng thuận theo mà kết luận kẻ hạ độc là Trắc phi đi.

Lại nói hắn lại dùng chiêu tiểu nhân kia để trả đũa Doãn Kiều Mộng thì không đúng. Tô Cẩn Hạo hắn chỉ là muốn ả ta chịu nhục nhã trước khi chết thôi. Chết.....nó quá đơn giản rồi!

Trở về Mộng Điền viên, Tô Cẩn Hạo thấy Huỳnh Mặc Viên đang ngồi ăn bánh bao. Hắn trợn mắt, nhanh như chớp chạy đến ôm chậm lấy nàng:"Viên Viên, nàng tỉnh rồi, thực sự tỉnh rồi. Tốt quá, thật tốt quá!"

Có trời mới biết suốt đêm qua, lòng hắn nôn nao cồn cào như thế nào, lúc nào cũng nghĩ về miêu lười Viên Viên. Tô Cẩn Hạo biết được sự thật kinh hoàng: hắn đã yêu Huỳnh Mặc Viên.

Tuy nàng không mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, không phải tài nữ, dù rất lười nhưng hắn lại rơi vào hố đen do nàng xây dựng trong trái tim từ khi nào không biết, để hiện tại muốn dứt cũng không thể.

Siết lấy người trong ngực, cổ họng Tô Cẩn Hạo nghẹn lại.

Huỳnh Mặc Viên bị hắn ôm, nhất thời có chút xấu hổ cùng khó thở, vì vậy đành đưa hai tay lên, vô lực mà đẩy đẩy hắn:"Tiểu Hạo Tử, buông ra a, khó thở".

Tô Cẩn Hạo xấu hổ buông nàng ra, nhìn vào đôi mắt đen láy ngập nước của nàng:"Viên Viên, từ giờ đừng làm gì khiến ta lo lắng. Nàng có biết vào lúc nhìn cơ thể yếu ớ của nàng, ta đã rất sợ không? Ta thực sự rất sợ, sợ rằng sẽ mất nàng. Ta đã mất rất nhiều thứ, ta cũng có thể dễ dàng buông tha những thứ đó, chỉ riêng nàng là không thể. Vì vậy, cầu xin nàng.....". Giọng hắn nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Huỳnh Mặc Viên đường nhìn lần đầu tiên thấy được vẻ mặt này của hắn, chỉ khẽ vỗ vỗ lưng hắn:"Tiểu Hạo Tử, ta sẽ không như thế nữa. Ngươi không cần lo lắng a".

Lòng Tô Cẩn Hạo ấm áp hẳn.

"Khụ khụ, các người coi ta là không khí ư?". Tư Lạp bị bơ từ đầu tới cuối, nhìn hai con người đang đắm đuối như cá chuối nhìn nhau kia, ân ân ái ái thực khiến một mỹ thiếu niên khuynh tài khuynh thế, diện mạo vô song, tuyệt thế giai nhân như hắn cảm thấy thực khó chịu. (tag: khiếp, trình độ ảo tưởng của ông này lên cao quá đi!)

Huỳnh Mặc Viên nhe răng cười cười. Tô Cẩn Hạo lạnh lùng nhìn y:"Còn chuyện gì không?". Ý là: Ngươi xéo lẹ lên.

"Kh...khụ, có, ta cần chuẩn mạch cho Thái tử phi". Ý là:Thật ra là không có gì đâu, nhưng ta cứ thích ở lại phá đám các ngươi đấy!

"Ta thấy sắc mặt nàng ấy rất tốt!". Ý: Nếu ngươi muốn sắc mặt mình trở thành màu tím do bị ta đấm thì cứ ở lại!

"Đúng là hồng hào, chuyện, ta là Thánh Y, từng cứu ngươi một mạng rồi mà!". Ý: Ngươi dám đánh ân nhân?

Hai người ta lườm ngươi, ngươi liếc ta, không ai sợ ai. Huỳnh Mặc Viên giương mắt, nhìn hai người rồi nằm gục xuống:"Hai người, ta đói rồi! Tiểu Hạo Tử, lấy giúp ta chút đồ ăn không?"

Tô Cẩn Hạo thực sự rất hận Tư Lạp, ỷ vào từng cứu hắn 1 mạng thì liền trèo lên đầu hắn ngồi, hại hắn không ít lần tức chết! Hiện tại đang đuổi không được y, hắn lại bị Mặc Viên 'đuổi', liền cau mày lạnh lùng nhìn Tư Lạp. Đổi lại nhận được ánh mắt đắc thắng của y.

"Thánh Y, giúp ta pha chút nước....ừm, ngọt không?". Huỳnh Mặc Viên hai mắt chớp chớp nhìn Tư Lạp.

Haha, ngươi tưởng ngươi thắng ư? Tô Cẩn Hạo nhếch miệng nhìn y. Tư Lạp tức điên, phồng mồm lên rồi vùng vằng đi ra ngoài.

Tô Cẩn Hạo ôn nhu xoa đầu Mặc Viên rồi ra ngoài nốt.

Huỳnh Mặc Viên ngáp dài. Có thật hai người này là nam nhân không vậy? Một là Thái tử, một là Thánh Y, sao lại có bộ dáng trẻ con vậy chứ?

=====================================================================

Chương này hơi ngắn, mọi người thông cảm nha!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.