Hoàng Hậu Đa Kiều Như Vậy

Chương 47: 47: Phiên Ngoại Nhị Túi 1





“Ừ…” Công Tử Lăng nắm thật chặc tay của Tiêu Lương Thần, không ngừng giúp y lau mồ hôi.
“Hắc… Ừ a…” Tiêu Lương Thần thống khổ rên rỉ, khoảng cách đau bụng sinh phát tác, đã qua hai canh giờ.
“Lý thái y, thế nào? Mở bao nhiêu?”
“Hồi hoàng thượng, sản đạo nương nương mở rất chậm, mới ba ngón, thỉnh nhẫn nại thêm một chút.”
“Ách a ——!! Hô… Ngô… Ách a… Hắc a a… Ô… Đau… Lăng ca ca… Đau…” Trong mắt của Tiêu Lương Thần tràn đầy nước mắt, không ngừng chịu đựng đau bụng sinh.
“Thần Thần ngoan, nhanh, nhanh được rồi, nhẫn nại thêm một chút…
“Hắc a ——!!” Tiêu Lương Thần siết thật chặc tay của Công Tử Lăng.
“Phụ thân, không đau, Niệm Niệm xoa xoa cho người, thân không đau…” Nho nhỏ Công Tử Niệm nhón chân nhẹ nhàng vuốt bụng Tiêu Lương Thần, vẻ mặt đau lòng nhìn phụ thân mình.
Công Tử Lăng nhẹ nhàng dùng chân đạp cái mông Công Tử Niệm một cái.
“Đi đi đi, đi một bên chơi, đều là bởi vì các ngươi, Thần Thần của ta mới đau như thế!’
“Phụ hoàng…” Công Tử Niệm ủy khuất đứng tại chỗ, đỏ mắt.
“A ——” Công Tử Lăng ủy khuất xoa xoa cánh tay bị Tiêu Lương Thần bấu đau.


“Thần Thần, ngươi sinh hài tử còn muốn đánh ta!”
“Ách —— hắc —— ngươi lại mắng nhi tử, ách a —— ta liền đánh chết ngươi!”
“Thiết, mỗi lần đều như vậy, có nhi tử sẽ không quản ta.” Công Tử Lăng ủy khuất giúp Tiêu Lương Thần lau mồ hôi, nhìn một chút đứng ở một bên, nho nhỏ Công Tử Niệm, nhìn con mình nho nhỏ trên mặt đều là nước mắt, lại đau lòng, đi qua lau nước mắt trên mặt nhi tử.
“Khóc cái gì, thật không có tiền đồ, phụ hoàng trêu con một chút, đừng khóc a.”
“Vâng.” Công Tử Niệm nặng nề gật đầu.
“Ách —— hắc a a —— ừ a —— hô —— đau quá —— ừ a a a a a a a ——” Tiêu Lương Thần thở hổn hển, khóc nhìn Công Tử Lăng.
“Lý thái y! Xong chưa a!” Công Tử Lăng đau lòng giúp Tiêu Lương Thần xoa bụng.
Phiên ngoại: Nhị túi 2
“Nhanh nhanh, nương nương lại nhịn một chút.”
“Ách… Hắc a…” Hai tay của Lý thái y không ngừng không ngừng trên bụng của Tiêu Lương Thần ấn tới ấn lui, Tiêu Lương Thần đau liên tục run.
Công Tử Lăng cúi đầu hôn một cái Tiêu Lương Thần.

“Không nóng nảy, từ từ sẽ đến, Thần Thần, không phải sợ, ta ở đây.”
“Ừ a…” Tiêu Lương Thần lung tung gật đầu, thở hổn hển.
“Lý thúc thúc, ngươi nhẹ một chút nhẹ một chút, phụ thân ta đau đau…” Công Tử Niệm khẩn trương nhìn chằm chằm tay của Lý thái y liên tục đè xuống bụng Tiêu Lương Thần.

Lý thái y yên lặng ở trong lòng thở dài, cái này còn thật không hỗ là hai cha con a…
“Ách… Hắc a…”
“Ngô… Xong chưa… Ừ a…”
“Nương nương, có thể dùng lực.”
“Ách ——!!” Tiêu Lương Thần siết thật chặc tay của Công Tử Lăng, không ngừng dùng sức.
“Ách a ——!! Hắc a ——!!” Tiêu Lương Thần ngửa đầu thở hổn hển, Công Tử Lăng không ngừng lau mồ hôi cho y.

“Thần Thần nỗ lực lên, cũng nhanh!”
“Ách a” “Ô ô… Ách a a a… Hắc a…” Tiêu Lương Thần khóc lên, kêu thảm dùng sức xuống phía dưới, thai nhi chen vào chen vào sản đạo, Tiêu Lương Thần mỏ chân ra rộng hơn.
“Ách a a a a a ——!! Hắc a ——!!”
“Ách ——!!” Thai đầu từng điểm từng điểm lộ ra, tiến trình lại làm cho Tiêu Lương Thần hầu như tan vỡ.
“Ách a a a a ——!!” Đau đớn kịch liệt khiến thân thể Tiêu Lương Thần không tự chủ co giật.
“Ách a a a a ——! Hắc a a —— ách a —— a a a a a a ——!!”
Một trận tê tâm liệt phế kêu thảm thiết, thai đầu rốt cục đi ra, ngực Tiêu Lương Thần phập phồng lên xuống, không ngừng thở dốc.
Công Tử Niệm khóc không ngừng, tay nho nhỏ ôm thật chặc cánh tay Công Tử Lăng.

“Phụ hoàng… Phụ thân làm sao rồi…”
“A ——!!” Tiêu Lương Thần muốn đưa tay để dỗ nhi tử, thế nhưng lại không có khí lực.
“Ách a ——!!” Một tay Công Tử Lăng thật chặc thật chặc Tiêu Lương Thần, một tay đem Công Tử Niệm ôm lấy, đặt ở trên đùi.
“Thần Thần nỗ lực lên, mau ra đây đi!”
“Niệm Niệm ngoan, không khóc không khóc, phụ thân đang sinh tiểu đệ đệ cho con.”
Hai người đều khóc không ngừng, Công Tử Lăng bất lực cực kỳ, chỉ có thể hung hăng trừng Lý thái y hét lên.
“Ngươi nhanh lên một chút! Không phát hiện hoàng hậu đau không chịu nổi sao! Không phát hiện tiểu thái tử bị hù dọa sao!”

“Dạ dạ dạ.” Lý thái y sợ đến một thân mồ hôi, không ngừng vuốt bụng Tiêu Lương Thần.
“Ách a a ——!! Hắc a a a a —— ừ a a —— ách ——!!” Một tiếng tê tâm liệt phế kêu thảm thiết, Tiêu Lương Thần vô lực ngã ngồi trên giường, hạ thân buông lỏng, hài tử đi ra.
Thấy hài tử sinh ra đi, Công Tử Lăng cao hứng nở nụ cười, một tay đem Công Tử Niệm thả trên mặt đất, không ngừng hôn Tiêu Lương Thần.
“Thần Thần giỏi quá!” “Ngô… Muốn ôm một cái…” Tiêu Lương Thần hai mắt đẫm lệ vươn tay về phía Công Tử Lăng, Công Tử Lăng cúi xuống, nhẹ nhàng đem Tiêu Lương Thần như trong nước mới vớt ra ôm vào trong lòng.
Công Tử Niệm đứng ở một bên, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của đệ đệ.
“Đệ… Đệ…” Công Tử Niệm nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt đệ đệ.
“Đệ đệ, ca sẽ đối tốt với ngươi!”
Công Tử Lăng phiền táo khoát khoát tay với Lý thái y, “Mau đem hai đứa nhỏ này ra ngoài cho ta.”
“Vâng.” Lý thái y lau mồ hôi, mỗi tay ôm một người đi ra ngoài.

Lý thái y nghĩ thầm, hài tử này cũng là ngoài ý muốn đi…ư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.