Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 2




Hạ Ly Lạc ngồi trên người Mạc Thiên Tiếu, hai chân mở rộng, lồng ngực dán lên ngực Mạc Thiên Tiếu, mông hướng về sau vểnh lên, đem khuôn mặt đỏ như máu chôn bên trong cổ Mạc Thiên Tiếu, chậm rãi đưa tay đến nơi đó.

“Ô……” Hạ Ly Lạc gắt gao cắn vào bả vai Mạc Thiên Tiếu, rất sợ sơ ý một chút, thanh âm ngượng ngùng này của y sẽ thốt lên, thời điểm y lộng ngón tay đi vào cũng đã không còn bao nhiêu lý trí, lại nghe đối phương ghé vào bên tai nói lời mê hoặc y, thời điểm tiếp tục, y cảm thấy toàn thân thoát lực, suýt chút nữa đã bật khóc.

Y đã sắp không thể nhịn được nữa, vậy mà hắn còn muốn y phải làm loại chuyện khó nói kia, “Thiên Tiếu……”

“Làm bộ đáng yêu cũng vô dụng, nhanh lên một chút!” Mạc Thiên Tiếu nhẫn nại cũng đã sắp đến cực hạn, nơi nào đó đã muốn nổ tung rồi!

Mà hắn lại một mực thích thú loại chuyện này, vô cùng thích chiêm ngưỡng dáng vẻ đáng thương của ái nhân, như thế sẽ khiến hắn càng hưng phấn: “Ngươi tối thiểu phải dùng bốn ngón tay, ngươi muốn đau chết hả!”

Mạc Thiên Tiếu hô hấp gấp gáp khó nhịn ở bên tai Hạ Ly Lạc, vô cùng hung ác, nhét vào bốn ngón tay.

“A—-“ bị Mạc Thiên Tiếu bất ngờ nắm lấy eo của mình, y không khỏi la to một tiếng,cả người đều run rẩy.

“Ư…. A……” Chỗ đó trong nháy mắt Mạc Thiên Tiếu tiếp xúc, Hạ Ly Lạc gắt gao cắn vào môi mình, một hồi lâu y gầm nhẹ một tiếng, “Đau……” Nhưng sau đó cảm giác tê tê kì dị nhanh chóng truyền khắp toàn thân, khiến y từng trận run rẩy, từ từ ngồi xuống.

“A….Ừ…..” Hạ Ly Lạc cả người nóng lên, nơi nào đó từ từ trở nên vô cùng khát khao, hai mắt đỏ ngầu, kìm nén tâm tư, toàn bộ ngồi xuống.

Mạc Thiên Tiếu cười nhẹ, hơi hướng thân lên ôm lấy y, lướt qua đôi môi hồng hào, hôn lên lông mày của y, sống mũi, gò má, cái cổ thon dài, chính là không chạm vào đôi môi của y, hắn khẽ cắn một cái ngay hầu kết của Hạ Ly Lạc, thanh âm mê hoặc nói: “Chính mình động.”

“Ô……” Hạ Ly Lạc cuối cùng không chịu được tự mình chuyển động, nơi nào đó bắt đầu thích ứng, mà tên ác độc kia lại bắt đầu đùa giỡn địa phương đang hừng hực kai của y, nhưng chính là không hề cho y thoải mái. Y đưa tay lên định nắm lấy lấy nơi đó của chính mình, lại bị Mạc Thiên Tiếu ngăn cản.

“Muốn?” Mạc Thiên Tiếu nhíu nhíu mày, khóe môi hiện ra một tia cười sung sướng. “Gọi tướng công, nói ngươi muốn, ta liền cho ngươi.”

“A…… A……..” địa phương ngượng ngùng bị Mạc Thiên Thiếu nắm chặt, hắn động tác nhẹ nhàng, còn không ngừng ghé vào lỗ tai y thổi nhiệt, Hạ Ly Lạc không nhịn được phát ra từng trận ngâm gọi, ngoài miệng không ngừng xin tha, “Thiên Tiếu, Thiên Tiếu……”

“Cầu xin ta…… Lạc…….”

Nhìn thấy khuôn mặt chờ mong cùng trêu tức của Mạc Thiên Tiếu, y cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Cầu xin ngươi….. Cho ta….. Tiếu, Thiên Tiếu…….

 Mạc Thiên Tiếu nhẹ giọng cười, động tác trên tay cũng nhanh hơn, cuối cùng khiến Hạ Ly Lạc một trận thoải mái.

Y bây giờ cả người vô lực, mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực Mạc Thiên Tiếu, liên tục thở hổn hển.

Y lúc này đã bị trúng dược, hiện tại lại bị Mạc Thiên Tiếu làm cho lần này khó nhịn, đôi mắt ngấn nước nhìn Mạc Thiên Tiếu, hai tay đặt trên lồng ngực Mạc Thiên Tiếu đẩy lên thân thể chính mình, bắt đầu luân động.

Người chủ động kia còn đang chậm rãi động, mà người bị động đã sớm không chịu nổi, hắn đưa tay nắm chặt ngay eo Hạ Ly Lạc kéo mạnh khiến y ngồi xuống hoàn toàn. Mạc Thiên Tiếu nơi đó chạm đến vị trí bất khả tư nghị, Hạ Ly Lạc trợn tròn mắt, Mạc Thiên Tiếu nắm chặt eo của y dùng sức đẩy lên, lại hạ xuống.

Một khắc đó, nước mắt chảy ra. “Ô ô……” hai tay trên tấm lưng cường tráng của Mạc Thiên Tiếu lưu lại từng vệt đỏ dài, hai chân chặt chẽ quấn lấy xung quanh eo Mạc Thiên Tiếu, trên mặt thấm đầy nước mắt.

“A…….” Gầm nhẹ một tiếng, Mạc Thiên Tiếu cũng không chịu được động tác chậm rì rì của Hạ Ly Lạc được nữa, đem người nhớ nhưng đã lâu đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi không ngừng phát ra âm thanh mê hoặc của người kia, mà nơi nào không chút khách khí dùng sức vận động, không quan tâm người kia gào khóc, hai tay dùng sức nắm chặt lấy eo người kia, mạnh mẽ xâm chiếm, chiếm lĩnh cái thân thể thuộc về hắn này.

“A a…. Ư…. Thiên, Thiên Tiếu!” Hạ Ly Lạc trên mặt hiện ra vẻ sung sướng, Mạc Thiên Tiếu đặt hai chân y lên vai hắn, cúi người xuống ghé vào lỗ tai y lẩm bẩm, “Là nơi này sao?”

“A…….. Thiên Tiếu, Thiên Tiếu!”

“Lạc…..” Cắn một cái lên cổ ái nhân, Mạc Thiên Tiếu bắt đầu chín sâu một cạn vận động, “Như thế này, thoải mái ư?” Nhìn thấy Hạ Ly Lạc mặt đầy nước mắt, dùng sức lắc đầu, khuôn mặt như là ngâm ở trong nước.

“Không thỏai mái sao, hả?”

“A….. Không!” Âm thanh bỗng nhiên cao vút, Hạ Ly Lạc bỗng nhiên ngửa ra sau, vẽ ra một đường cong mỹ lệ, chưa để y kịp nghỉ ngơi, người ở trên lại bắt đầu luận động.

“Thiên, Thiên Tiếu…..A….Tiếu, tha, tha ta!”

“Ừ…. Một tháng không gặp, ngươi muốn ta….sao vậy mà tha ngươi? Hả?”

“A ha ~ ta, ta sai rồi, Tiếu, Tiếu……. A——-”

“Nha ~ Lạc sai nơi nào đây?”

“A….. Không……..Tiếu, Thiên Tiếu…….”

“Gọi tướng công, gọi tướng công liền để cho ngươi đi ra.”

“A……..” Hạ Ly Lạc thẹn thùng nhìn Mạc Thiên Tiếu, gắt gao cắn vào môi dưới của chính mình, không nói, lại không nghĩ nam nhân dĩ nhiên lại miễn cưỡng ngừng lại! Rút ra, lại hời hợt đi vào, khiến y khó nhịn vô cùng, chính là không cho y thoải mái mà.

“Tiếu…… Không muốn…… Không nên như vậy……”

“Hừ!” Mạc Thiên Tiếu hừ lạnh một tiếng, hôn lấy đôi môi Hạ Ly Lạc, một tay lần thứ hai nắm chặt chỗ đó, “Ngoan~ gọi tướng công ~”

Hạ Ly Lạc bị hắn làm cho mặt đầy nước mắt, không ngừng thấp giọng khóc ồ lên, nhưng nam nhân cũng không vì thế mà ngừng dằn vặt y, trái lại còn làm cho trầm trọng thêm, Hạ Ly Lạc cuối cùng không chịu được dằn vặt như vậy, khóe mắt đỏ hồng, dùng giọng khàn khàn nức nở gọi, “Tướng công………”

“Ngoan……..” Mạc Thiên Tiếu nâng địa phương đang đau đớn kia, một lần nữa lại đi vào, hai người một trận thư thích, hắn đem một tháng nhớ nhung này tất cả đều dồn vào địa phương tiếp xúc với người kia.

“Tiếu, Tiếu…..” Cảm thấy người kia bắt đầu thối lui, Hạ Ly Lạc đổi giọng, “Tướng công! Tướng công…… A…..”

“Ngoan……..”

“A….. Không….. Ta, ta không xong rồi, Tiếu…..” Mang theo nức nở la lên làm cho nam nhân càng tăng thêm thú tính quá độ, không chút nào thương tiếc tiếp tục dùng sức vận động.

“Vừa mới bắt đầu, sao vậy lại không xong chứ? Nơi này không phải nói như vậy ~ Lạc nhi, ngươi nên sửa thói xấu nghĩ một đằng mà nói một nẻo đi ~”

“Ngươi, ngươi khốn nạn! A—– ” Bỗng nhiên bị một lực lớn hơn thâm nhập, Hạ Ly Lạc nước mắt mông lung trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu.

“Là ai chủ động đầu tiên, hả?”

“Khốn nạn…….A ư….Không….Không muốn….. Chậm, chậm một chút…… Thiên Tiếu, Thiên Tiếu……”

“Ta khốn nạn ngươi không phải rõ nhất sao?”

“A——”

Thiên Tiếu thay đổi mấy cái tư thế, làm mấy lần? Y đều không biết, y chỉ biết, tên cầm đầu kia cuối cùng đem y làm đến hôn mê, y không phải bỏ ra thời gian một tháng làm rõ tình cảm của chính mình sao? Dùng đến như thế thật đáng giận a….. Thật là thương hại tiểu mông của y mà……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.