Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 3: Chúc phúc




Lục Thanh Lam cảm giác thân thể của mình rất nhẹ, giống như là đang bay trên trời, không nơi nương tựa.

Phảng phất một trận gió là có thể đem nàng thổi tan.

Nàng cảm giác mình mệt mỏi, quá mệt mỏi!

Vì Trường Hưng Hầu phủ, vì gia tộc, năm mười sáu tuổi nàng gả cho Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền. Nam nhân lớn hơn nàng 8 tuổi, nàng cũng không thương hắn. Nhưng mười bốn năm qua, nàng phí hết tâm tư lấy lòng hắn, mỗi ngày hãm sâu ở trong hậu cung cùng những nữ nhân khác đấu đá nhau, nhưng ngay cả con cũng không thể sinh. Phía trước vinh quang xinh đẹp, phía sau chịu bao nhiêu khổ sở, có ai có thể biết được?

Cũng nên nghỉ ngơi một chút.

“Bảo Nhi, tỉnh! Mau tỉnh lại!” Từng tiếng kêu ôn nhu bỗng chốc xâm nhập vào trong đầu của nàng.

“Ngươi là tiểu áo bông bên người mẹ, nếu ngươi cứ như vậy đi, vi nương biết sống thế nào?”



Tiếng khóc của phụ nhân làm nàng rung động! Mẫu thân! Là thanh âm của mẫu thân.

Mẫu thân là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời nàng, vô luận như thế nào, trước khi chết nàng cũng muốn nhìn mẫu thân một cái.

Lục Thanh Lam duy trì một chút thanh minh cuối cùng trong ý thức, nàng chợt mở hai mắt, chỉ thấy trước mặt đang treo một mặt trăng khổng lồ, nói là mặt trăng nhưng lại không giống lắm. Bởi vì nàng chưa từng thấy qua mặt trăng nào có thể phát ra ánh sáng chói mắt như vậy.

Còn đang kinh ngạc, bỗng cảm giác được một lực hút khổng lồ, kéo nàng bay vào chỗ sâu trong ánh trăng, ánh sáng quá mạnh mẽ, nàng theo bản năng nhắm mắt lại. Chờ lần thứ hai nàng mở mắt, chỉ cảm thấy trong phòng một mảnh hôn ám, ánh sáng nhàn nhạt của nến rơi vào trong mắt nàng, trong lúc mơ hồ cảm giác mình rơi vào một cái ôm ấm áp và an toàn, hai bàn tay ôn nhu và từ ái vuốt ve tóc và da của nàng, như đang miêu tả vật trân bảo quý trọng nhất trên đời. Nàng thậm chí không thấy rõ khuôn mặt người kia hai mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ.

“Mẫu thân!” Nàng nhào vào trong lòng Kỷ thị khóc lớn lên.

***

Ngay thời điểm Lục Thanh Lam sốt cao không hạ, ở trong Tử Cấm thành Ngọc Minh cung, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác cũng bỗng nhiên sốt cao. Trinh Phi nương nương lập tức phái người mời viện chính Thái y viện Ngao Kinh Luân đại nhân đến xem bệnh, Ngao Kinh Luân đúng bệnh kê thuốc. Nhưng bệnh này của Tiêu Thiểu Giác thế tới rào rạt lại cực kỳ cổ quái, cho dù uống thuốc đúng bệnh, nhưng bệnh tình của hắn không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Đang lúc các thái y hết đường xoay xở, thậm chí kinh động đến cả Gia Hòa đế, bệnh của Tiêu Thiểu Giác lại tự nhiên không thuốc mà khỏi một cách không giải thích được.

Đã vậy sau này liên tiếp phát sinh vài ba việc kỳ quái trên người Cửu hoàng tử. Có lúc mạc danh kỳ diệu trên đầu có một cái u, giống như là đụng phải khung cửa. Hoặc là rõ ràng vừa ăn điểm tâm xong, lại đói bụng, nhưng lại ăn cái gì cũng không vô.

Trong một tháng, Tiêu Thiểu Giác lại mạc danh kỳ diệu bị bệnh hai lần, mỗi lần như vậy thuốc hay châm cứu đều vô hiệu, về sau bệnh tình lại mạc danh kỳ diệu chuyển biến tốt đẹp.

Trinh Phi ngạc nhiên cảm thấy nghi ngờ, Ngọc Minh cung lòng người bàng hoàng.

“A –” Nam hài trên giường chợt bật ngồi dậy, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trong đôi mắt sáng như tinh tú tất cả là đè nén và sợ hãi.

“Hoàng Nhi ngươi làm sao vậy?” Trinh Phi kéo nam hài xinh đẹp tuyệt trần vào trong ngực, “Hoàng Nhi đừng sợ, có mẫu phi ở đây.”

Tiêu Thiểu Giác ôm cánh tay Trinh Phi, hơn nửa ngày mới bớt đau.

Trinh Phi hỏi: “Hoàng Nhi lại mơ thấy ác mộng kia sao?”

Trong mắt nam hài hiện lên một chút sợ hãi, chậm rãi gật đầu. Từ lúc hắn mạc danh kỳ diệu bị bệnh kia, hắn mỗi tối đều sẽ mơ thấy cùng một ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. Tình cảnh trong mộng tất cả đều giống nhau như đúc, ngọn lửa trắng xanh vô cùng vô tận, cùng thanh âm cầu khấn mơ hồ không rõ, và một đôi mắt nữ nhân cực kỳ xinh đẹp

Mỗi khi Tiêu Thiểu Giác trong mộng nhìn thấy cặp mắt nữ nhân kia, đều sẽ cảm giác hít thở không thông và tuyệt vọng. Sau đó hắn sẽ từ trong mộng giật mình tỉnh giấc.

Thiếp thân tiểu thái giám của Tiêu Thiểu Giác – Vệ Bân tiến đến, rót cho hắn một chén trà nóng, Tiêu Thiểu Giác “Ừng ực” uống một hơi cạn sạch, mới cảm thấy được thả lỏng một ít.

“Mẫu phi, ta không sao!” thanh âm của Cửu hoàng tử có chút khàn, nhưng lại có sự trầm ổn và trấn định vượt quá cái tuổi này của hắn, “Người mau đi ngủ đi! Vì quái mộng của con, người cũng đã mấy ngày chưa từng ngủ ngon.”

Trinh Phi ôn nhu vỗ về tóc của hắn, chỉ cảm thấy đau lòng. Tiêu Thiểu Giác mới tám tuổi, nhưng hắn so với những nam hài bình thường trưởng thành sớm hơn nhiều, tuổi còn nhỏ đã rất có trách nhiệm. Bởi vì hắn là huyết mạch duy nhất của hoàng thất Hạ tộc còn sống, gánh vác trọng trách chấn hưng Hạ tộc. “Mẫu phi không sao, chỉ cần Hoàng Nhi ngươi bình an lớn lên, đừng nói là ngủ ít đi mấy đêm, chính là sống ít đi mười năm mẫu phi cũng cam nguyện.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Không, Mẫu phi nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”

“Sống lâu trăm tuổi?” Trinh Phi xoa xoa đầu của hắn: “Hạ tỷ tỷ kỳ tài ngút trời, nhưng cũng bất quá hai mươi mấy tuổi liền hương tiêu ngọc vẫn, đừng quên, Hạ tộc chúng ta là chủng tộc bị Nguyệt Thần nguyền rủa! Ta cũng mang một nửa dòng máu Hạ tộc, tuổi thọ của ta làm sao có thể so sánh với người bình thường chứ?”

Trinh Phi cũng không phải là mẫu thân thân sinh của Tiêu Thiểu Giác.

Thân mẫu Tiêu Thiểu Giác Hạ Huệ Phi từ năm đầu tiên vào cung, luôn được sủng ái khắp lục cung, cho đến bảy năm sau mới lưu lại cho Gia Hòa đế huyết mạch này. Chỉ tiếc, Hạ Huệ Phi sinh hạ Cửu hoàng tử không lâu sau liền bệnh nặng mà đi, khi chết bất quá mới hai mươi bốn tuổi. Gia Hòa đế hết sức đau buồn, đem Tiêu Thiểu Giác đưa tới Ngọc Minh cung, giao cho Trinh Phi nuôi dưỡng.

Bởi vì Trinh Phi cùng Huệ Phi tình như tỷ muội, hơn nữa vào cung mấy năm vẫn không sinh, chỉ đành đem Tiêu Thiểu Giác giao cho nàng, hoàng đế mới có thể yên tâm. Đây cũng là nguyện vọng của Hạ Huệ Phi.

Trinh Phi quả nhiên đối đãi Tiêu Thiểu Giác như thân sinh, đối với hắn quan tâm đầy đủ, chiếu cố cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ. Gia Hòa đế vẫn cho là Trinh Phi đối xử với Tiêu Thiểu Giác tốt như vậy, tất cả là bởi vì quan hệ tốt của nàng và Huệ Phi, lại không biết một nguyên nhân quan trọng hơn, Trinh Phi chính là một nửa người Hạ tộc.

Tiêu Thiểu Giác nghe xong lời này, ánh mắt buồn bã, không nói gì.

Trinh Phi thở dài một hơi, “Ngày mai ta liền mời Đại tế sư tới, những việc kỳ quái liên tục xảy ra gần đây của con, ta sợ có người nào dùng Vu Cổ thuật trênngười con!” Trong cung này mặt ngoài nhìn thì hoà nhã, nhưng đã sớm âm thầm gió nổi mây vần, ba quỷ vân quyệt.

Gia Hòa đế đăng cơ mười lăm năm, tổng cộng sinh hạ mười một hoàng tử, Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du cùng Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, một người là đích trưởng tử của cố hoàng hậu, bị thất sủng; một là con trai trưởng của đương kim hoàng hậu, được sủng ái vô cùng. Hai người đều đã trưởng thành, đáng lẽ nên xuất cung khai phủ thành thân, thế nhưng cũng không biết trong hồ lô của Gia Hòa đế bán thuốc gì, chậm chạp không chịu lập thái tử, hai vị hoàng tử vì ngôi vị thái tử tranh đấu gay gắt, ở trong hậu cung nhấc lên từng trận sóng lớn.

Tiêu Thiểu Giác ở trong các hoàng tử tuổi tương đối nhỏ, thế nhưng hắn thừa kế Hạ Huệ Phi dung mạo không gì sánh kịp, thông minh tuyệt luân, hiếm thấy trên đời. Hoàng đế khó tránh khỏi đối với Tiêu Thiểu Giác sủng ái nhiều thêm vài phần, Hạ Huệ Phi sinh thời được sủng ái nhất lục cung, đắc tội chẳng biết bao nhiêu phi tần, người ghen ghét cũng nhiều, không thiếu được có người đâm sau lưng Tiêu Thiểu Giác.

Ngày thứ hai Đại tế sư tới, chính là Hạ Quang lúc trẻ, mới hai mươi mấy tuổi.

Hạ tộc nhiều tuấn nam mỹ nữ, Hạ Quang mặc trang phục cao cấp của thái giám, dung nhan thanh quắc tuấn mỹ phong độ nhẹ nhàng, tuy là hoạn quan hàng thật giá thật, nhưng làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng yêu mến.

Hạ Quang là Đại tế sư thứ bảy mươi ba của Hạ tộc, vì bảo hộ mẫu tử Hạ Cơ trong cung, không ngại tự thiến vào cung, bằng kiến thức và tài học của hắn, rất nhanh đã lăn lộn đến địa vị cao – thái giám Chưởng ấn Chung Cổ ty.

Chung Cổ ty ở trong mười hai giám thuộc về hậu cung thuộc loại không có… quyền thế, thế nhưng Chưởng ấn thái giám dù sao cũng là cấp bậc cao, thuận tiện cho Hạ Quang cùng Ngọc Minh cung qua lại.

Trinh Phi cho lui tất cả cung nữ thái giám, đem những việc lạ phát sinh ở trên người Tiêu Thiểu Giác mấy ngày nay nói lại một lần, sau đó liền tràn đầy chờ mong nhìn Hạ Quang.

Địa vị của Tế sư trong Hạ tộc cực cao, Đại tế sư không thể nghi ngờ là người xuất sắc trong Hạ tộc, ở trong mắt Trinh Phi, Hạ Quang chính là thần thông quảng đại. Hắn nghe xong Trinh Phi kể rõ, lại hỏi rất nhiều chi tiết, sau đó từ trong lòng lấy ra bốn khối đá thủy tinh màu sắc khác nhau, tộc nhân Hạ tộc gọi câi này là Nguyệt thạch, nghe nói có thể kết nối với Nguyệt Thần, để tạo nên các pháp lực thần bí khó lường.

Hạ Quang đem bốn khối nguyệt thạch chia ra đặt ở bốn góc Ngọc Minh cung, sau đó miệng niệm thi triển pháp thuật. Trinh Phi thấy bốn khối nguyệt thạch kia phát ra hào quang lấp lánh, nhịn không được hỏi: “Đại tế sư, tra ra là người nào động thủ với con trai của ta sao?”

Hạ Quang không buồn không vui, chậm rãi nói rằng: “Cửu điện hạ không phải là trúng Vu Cổ thuật.”

Trinh Phi nói: “Không phải Vu Cổ thuật vậy là cái gì?”

Tiêu Thiểu Giác cũng lộ ra thần sắc chăm chú lắng nghe.

Hạ Quang nói: “Không biết nương nương cùng Cửu điện hạ có từng nghe qua…’Nguyệt thần chúc phúc’ chưa?”

***

Lục Thanh Lam đứng trên một cái ghế dương mộc lớn màu vàng, hướng về phía gương đồng treo cao hơn nửa người soi trái soi phải.

Trong gương có một nữ oa trắng trắng mập mập, khuôn mặt tròn trịa,má phúng phính, mặt bánh bao tròn như quả táo, làm cho người ta thấy liền không nhịn được muốn cắn một cái, cánh tay nhỏ bé chân mập mạp giống như ngó sen.

Nữ oa nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, xúc cảm trơn mềm không gì sánh được, như là trứng gà bóc vỏ. Nguyên lai nàng khi còn bé lại có diện mạo như vậy — không có người nào nói với nàng a!

Nhũ mẫu Tần thị mang theo hai người thiếp thân đại nha hoàn Thạch Lựu cùng Bồ Ðào, ba người vây quanh ở hai bên cái ghế cánh tay mở lớn, trời đang rất lạnh nhưng trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thạch Lựu nói như muốn khóc: “Lục cô nương, ngài mau xuống đi, đừng hù dọa bọn nô tỳ!”

Lục cô nương là viên ngọc của chi thứ hai, cả nhà đều xem nàng như bảo bối. Lần trước ở trong cung rơi xuống nước bị bệnh một trận, làm gà bay chó sủa, hiện tại Nhị lão gia Nhị thái thái còn rất đau lòng nàng đấy. Chính là xước một chút da thôi, các nàng chính là chết một trăm lần cũng không đủ để đền tội.

“Cô nương, ngài mau xuống đây đi.”

Cuối cùng Lục Thanh Lam cũng tự xem được rồi, nhanh nhẩu từ trên ghế nhảy xuống. Nàng xem chân tay béo ú, hé cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười.

Tiểu cô nương mang giày nhỏ anh đào, vốn là béo mập nộn giống như viên tròn, vừa cười được thập phần xán lạn, càng lộ ra vẻ ngây thơ khả ái.

Nàng chạy đến trước mặt bà vú, kéo tay áo Tần má má, thanh âm non nớt hỏi: “Nhũ mẫu nhũ mẫu, bây giờ là Thành Khang năm thứ mấy vậy?”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.