Ngọc Vân sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì suy nghĩ đã thoáng hơn , nàng nên tìm cách trốn khỏi đây chứ không phải cứ nồi đây nháo lên , nháo xuống , như vậy hắn càng thêm canh chừng nàng mà thôi. Nàng quyết định , cứ giả vờ trước , đến khi kiếm được cách chuồn êm ra khỏi đây , rồi tính tiếp.
Lâm Phong cũng đã về tới Kinh Thành , Sơ Ảnh nuối tiếc những ngày ở bên cạnh hắn , nhưng vẫn phải dùng kinh công chạy về hoàng cung trước. Tuy trong lòng vẫn lo ả Cơ Tuyết đó quyến rủ Lâm Phong của nàng , nhưng nàng tin tưởng Lâm Phong sẽ không như vậy , nàng tạm yên tâm.
Sơ Ảnh về hoàng cung trước Lâm Phong hai canh giờ, bị Hiên đế cho người gọi nàng tới hỏi .
" Mấy ngày qua , nàng đã đi đâu ".Mặt hắn âm trầm nhìn như tu la .
" Khỏi bẩm hoàng thượng , thuộc hạ đuổi theo một tên che mặt , nhưng bi mất dấu , thuộc hạ vô năng mong người trách phạt". Nàng đang tìm cách nói cho qua dụ này.
" Thật không". Hắn mới không tin , hoàng cung của hắn ruồi còn không lọt huống chi có tên áo đen nào.
" Thưa thần không dám nói dối". Nhưng chỉ không nói ra sự thật thôi không tính haha.
" Hừ không có sự đồng ý của trẫm , nàng liền đuổi theo , có coi ta là hoàng thượng không". Hắn cao giọng lên.
" Thuộc hạ không dám ". Nói xong nàng lật đật quỳ xuống.
Hắn thấy nàng quỳ , hắn cũng đau lòng nhưng không thể tha cho nàng dễ dàng như vậy được , phải cho nàng sợ hãi một chút , nếu không , không biết lần sau , nàng chạy mất thì khổ nữa.
Nàng thấy hắn im lặng không nói gì bèn đè nén bực bội , im luôn , vừa đúng lúc có một giọng nói oanh vàng vang lên khiến nàng nổi hết da gà .
" Hoàng hậu nương nương , người không thể vào , aaa khoang đã , ui da, "híc nương nương người bạo lực qúa.
Nghe một tiếng rầm , mông của tên thái giám xấu số đã nở hoa bầm dập, híc tội lỗi , tội lỗi . Sơ Ảnh cầu siêu cho tên thái giám đó. ( thái giám : ta chưa chết , cầu siêu làm cái gì. Sơ Ảnh : cầu trước lỡ ngươi bị trọng thương mông dẫn đến ung thư thì xao . Thái giám : xỉu).
Hoàng hậu hiên ngang bước vào , Sơ Ảnh đổ mồ hôi , một cha chưa đủ mệt hay sao mà thêm một mẹ vậy trời ,nàng muốn khóc qúa.
Nhưng ngoài dự đoán của nàng , hoàng hậu bước dô nhìn nàng từ trên xuống dưới , từ dưới lên trên ,từ trái qua phải , nhìn đến muốn thủng người nàng luôn hoàng hậu mới chịu ngừng , nàng thở ra một hơi.
Hoàng hậu , chợt lên tiếng . " Hoàng thượng , nàng bị tội gì mà , người bắt nàng quỳ như vậy ".
Nàng trợn mắt lên nhìn ,có phải hoàng hậu bị tà nhập hay không vậy , nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt cảm kích nhìn Ngọc Vân .
Ngọc Vân nghe Nguyệt ám của hoàng hậu đưa tin Sơ Ảnh đã trở về hoàng cung nàng lật đật chạy tới nhìn xem Sơ Ảnh trong truyền thuyết người ta như thế nào , ai ngờ vừa bước dô liền thấy , Có một nữ nhân đang quỳ nơi đó còn tên chồng trên danh nghĩa của nàng đang ngồi nhìn , máu nóngnàng nổi lên , liền quay lại chất vấn tên Hiên đế đó , nhưng hắn không lên tiếng mà chỉ thờ ơ nhìn nàng.
Hắn không lên tiếng thì nàng liền làm chủ hừ. " Ngươi đứng dậy đi , có đứng được không bổn cung đỡ ngươi".
Giờ đến phu quân trên danh nghĩa cũng nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin rồi haiz...
Sơ Ảnh thấy hoàng hậu đưa tay ra đỡ nàng , theo quán tính nàng liền cầm lấy tay hoàng hậu mà đứng lên , khi nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu nàng thấy trong ánh mắt ấy chỉ toàn là tò mò với hưng phấn , chợt trong đầu nàng nổi lên một nghi vấn , Không lẽ hoàng hậu đã chết , còn trong thể xác ấy cũng giống nàng .
Hiên đế đang định lên tiếng thì nghe thấy Lí công công bẩm báo ,
"Lâm thống lĩnh đã hoàng toàn dẹp loạn giặc cỏ , còn cứu được công chúa nước Tây Phiên , cô công chúa ấy đi theo đến đây để tạ ơn hoàng thượng ".
Hiên đế đành phải thuận triều , Ngọc Vân cũng đi theo , tuy bị cản lại nhưng với bản tính cố chấp , không được đi bèn làm loạn . Hiên đế đành phải chấp thuận cho nàng theo. Ngọc Vân liền lôi luôn cả Sơ Ảnh theo .
Ngồi trên Long ỷ nhìn xuống thấy công chúa nước Tây Phiên thì Hiên đế có chút giật mình , vì sắc đẹp của Cơ Tuyết không nóng rực như lửa nhưng mềm mại như nước ( ta thấy như rắn thì có).
Cơ Tuyết cuối chào hoàng đế nước Hiên Viên xong ngẩng đầu lên , thì liền giật mình nghĩ ,, nước Hiên Viên thật nhiều mỹ nam , nhưng nàng đã buông lời cầu xin hoàng đế cho nàng làm thê tử của Lâm Phong rồi , nàng không thể nuốt lời được , nàng bèn mở miệng .
" Hoàng thượng , ta có việc khẩn cầu người mong người chấp thuận cho".
Hiên đế hứng thú hỏi " Có chuyện gì thì mong công chúa cứ nói , nếu giúp được trẫm sẽ không từ chối".
Híc người cứ từ chối đi mà. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng lại mở miệng nói khác.
" Xin người cho ta được làm thê tử của Lâm Phong , ta muốn đền ơn , chàng đã cứu mạng ta".
Hiên đế. Trầm mặc nghĩ . Tại sao Sơ Ảnh thích Lâm Phong , Cơ Tuyết cũng thích hắn , ta có gì không được như hắn .
Hiên đế chưa kịp trả lời thì có hai giọng cùng vang lên .
" KHÔNG ĐƯỢC".
" KHÔNG ĐƯỢC"
Tất cả mọi người có mặt nơi đó đều nhìn cả hai . Hiên đế trầm giọng hỏi .
" Lý do".
Sơ Ảnh lên tiếng . " Lâm Phong là của ta ai cũng không được cướp".
Hoàng hậu phụ họa . " Đúng vậy ".
Tất cả đại thần trong triều mồ hôi lạnh đổ ướt hết y phục. Thầm nghĩ hai người này qúa đáng sợ .
Cơ Tuyết lại thấy vui mừng vì nàng đã nhất kiến chung tình với Hiên đế.
Hiên đế sau khi nghe Sơ Ảnh nói xong , tim như bị ai đâm một nhát chảy máu , đau đớn khiến hắn thở không nổi . Hắn quát .
" SÀM NGÔN ... " chưa kịp quát xong liền nghe hoàng hậu của hắn lên tiếng .
" Đã vậy , ta thay mặt hoàng thượng , gả ngươi cho hắn được không ".
Hiên đế tức giận quay lại quát Ngọc Vân ."NÀNG CÂM MIỆNG LẠI CHO TA " .
Ngọc Vân nước mắt lưng tròngnói. " Vậy ta thay nàng ấy gả cho Lâm thống lĩnh".
Hiên đế giận dữ quá mất , phun ra ngụm huyết , lăng đùng ra ngất xỉu .