Lúc Cố Loan gật đầu, ánh mắt bình tĩnh mà không gợn sóng, không có ngượng ngùng của tiểu cô nương được người trong lòng cầu hôn trước mặt mọi người.
Triệu Quỳ liền biết, nàng vẫn là để tâm đến đời trước, đồng ý gả cho hắn, chỉ là vì hai người ước định muốn lật đổ Thái tử.
Mặc dù như thế, nhưng tận mắt thấy Cố Loan gật đầu, Triệu Quỳ vẫn cười thỏa mãn.
Ánh mắt đảo qua Thái tử, Triệu Quỳ nhanh chân đi đến trước mặt Long Khánh Đế, Cố Sùng Nghiêm, quỳ xuống nói: “Con cùng A Loan biểu muội tình đầu ý hợp, xin phụ hoàng, biểu thúc thành toàn.”
Long Khánh Đế cười đến híp cả mắt, đưa tay muốn đỡ nhi tử: “Tốt tốt tốt, anh hùng mỹ nhân chính là ông trời tác hợp, nếu A Loan nguyện ý gả cho con, trẫm đồng ý!”
Triệu Quỳ không đứng lên, đầu gối vững vàng quỳ dưới đất, chờ Cố Sùng Nghiêm lên tiếng.
Cố Sùng Nghiêm trông thấy nữ nhi gật đầu, nhưng hắn không tin, trước đó nữ nhi sợ hãi Ninh Vương như vậy, bây giờ liền cam tâm tình nguyện gả đi. Lại nhìn bộ dạng Triệu Quỳ lúc này, chật vật và ngang tàng, Cố Sùng Nghiêm suy đoán, nữ nhi nhất định là bị Ninh Vương hù dọa, lại thêm Ninh Vương cầu hôn trước mặt mọi người, nữ nhi tuổi nhỏ nhất thời rối tung lên, mới bất đắc dĩ hứa gả.
Lúc này, hắn phải làm chỗ dựa cho nữ nhi!
“Vương gia hậu ái, chỉ là A Loan chịu nhiều yêu chiều của lão thái quân, hôn sự của nàng thần cũng không có cách nào tự tiện làm chủ, cần hồi kinh cùng lão thái quân thương nghị lại rồi mới cho vương gia câu trả lời chắc chắn.” Tránh đi quỳ lễ của Triệu Quỳ, Cố Sùng Nghiêm không kiêu ngạo không tự ti nói.
Người bình thường, hoàng đế đã đồng ý với nhi tử, thần tử nào còn dám dị nghị? Nhưng nhà họ Cố không giống, chính là có khí thế này.
Triệu Quỳ cũng không có trông cậy vào Cố Sùng Nghiêm sẽ tuỳ tiện đồng ý, vừa đứng dậy vừa nói: “Được, sau khi hồi kinh, ta lại đi gặp lão thái quân.”
Long Khánh Đế u oán nhìn thoáng qua Cố Sùng Nghiêm, nghi hoặc Cố Sùng Nghiêm cố ý lấy lão thái quân ra ép phụ tử bọn họ.
Việc hôn nhân chưa định, phía sau Long Khánh Đế, Thái tử tạm thời thở dài một hơi, chỉ là không chờ hắn thở xong hơi này, Liêu đế xem náo nhiệt, chê chuyện chưa đủ lớn, bước đến đây, hâm mộ Long Khánh Đế, tán dương: “Hoàng Thượng, Ninh Vương điện hạ thật dũng mãnh phi thường, ngay cả Mã vương đều cam tâm tình nguyện thần phục điện hạ, tương lai điện hạ nhất định bất phàm.”
Vương gia vốn đã vô cùng tôn quý, còn bất phàm, vậy trừ phi là thay thế Thái tử.
Thái tử biến sắc, âm thầm quan sát phụ hoàng.
Long Khánh Đế nhìn Nhị nhi tử hắn yêu thương, lại nhìn về Mã vương cao lớn đứng ở cách đó không xa, như có điều suy nghĩ.
Lòng Thái tử, lập tức chìm xuống.
Triệu Quỳ không có chút rung động nào, nói với Long Khánh Đế: “Phụ hoàng, nhi thần về doanh trướng băng bó trước.”
Long Khánh Đế hoàn hồn, nâng hai tay nhi tử máu thịt be bét lên, đau lòng không thôi: “Đi, trẫm đi cùng con.”
Hắn muốn chính tai nghe thái y cam đoan tay nhi tử sẽ không xảy ra chuyện.
.
Lúc Long Khánh Đế trông coi nhi tử băng bó tay bị thương, Cố Sùng Nghiêm về doanh trướng nhìn nữ nhi.
Cố Loan biết phụ thân sẽ sinh nghi, cho nên sau khi theo tổ mẫu trở về, Cố Loan vẫn đang nhắc tới Triệu Quỳ thuần phục ngựa anh dũng, tiểu cô nương một mặt kính nể cùng sùng bái đối với anh hùng, Liễu thị đã cảm thấy, tôn nữ là thật sự thích Ninh Vương. Là một trong những người đứng xem, Liễu thị cũng cảm thấy Ninh Vương rất không tệ, có thân phận có dung mạo còn có khí phách, như Long Khánh Đế nói, tôn nữ cùng Ninh Vương, mỹ nhân cùng anh hùng, ông trời tác hợp!
“Phụ thân.” Phụ thân vừa đến, Cố Loan nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó giả vờ xấu hổ cúi đầu.
Cố Sùng Nghiêm thấy nữ nhi lộ ra bộ dạng thẹn thùng này, chợt cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ nha đầu ngốc thật bị sự anh dũng của tên Ninh Vương thúi kia khuất phục?
Nghĩ đến một màn Triệu Quỳ thuần phục ngựa kia, Cố Sùng Nghiêm cũng bội phục trong lòng, nhưng, Ninh Vương cùng Thái tử, nhất định sẽ có một hồi phong ba! Cố Sùng Nghiêm không muốn bị kéo vào trong, càng không muốn nữ nhi gả cho Ninh Vương, ngày sau chịu nguy hiểm bị Thái tử trừng trị!
“Mẫu thân, con cùng A Loan tâm sự, người ở bên ngoài giúp chúng con canh chừng chút.” Mắt nhìn màn cửa đại trướng, Cố Sùng Nghiêm nói khẽ với mẫu thân.
Liễu thị gật gật đầu, bà cũng đã quen thuộc, nhi tử gặp chuyện thích thương lượng cùng lão thái quân, đều không nói với bà!
Không nói thì không nói, bà còn lười quan tâm đấy, tôn nữ gả vào chỗ thật tốt là được.
Ngồi ở trêи ghế phòng khách, Liễu thị cười híp mắt tưởng tượng phong quang tôn nữ xuất giá làm Vương phi, nhị phòng Cố La đã mười sáu, còn chưa cầu thân, quay đầu biết được A Loan của bà sẽ làm Vương phi, Triệu lão di nương còn không ghen ghét đến đỏ mắt!
Bên trong trướng.
Cố Sùng Nghiêm ngồi đối mặt với nữ nhi, thấp giọng hỏi nữ nhi: “A Loan có phải bị Ninh Vương hù dọa hay không? A Loan không cần sợ, chỉ cần con không muốn gả, phụ thân cùng tằng tổ mẫu có thể bảo vệ con.”
Cố Loan nhìn phụ thân, có chút ngượng ngùng nói: “Phụ thân, trước kia con sợ hắn, nhưng hôm nay, con đột nhiên không sợ nữa, ngược lại cảm thấy điện hạ là anh hùng chân chính, con, con từ nhỏ đã muốn gả cho một người anh hùng giống như phụ thân, mặc dù điện hạ có hung danh truyền xa, nhưng, hắn chưa hề hung dữ với nữ nhi.”
Đời này, Triệu Quỳ xác thực không có khi dễ nàng, là bởi vì bóng ma đời trước, nên Cố Loan mới sợ hắn.
Nữ nhi khen hắn là anh hùng, Cố Sùng Nghiêm thích nghe, nhưng nữ nhi nói Triệu Quỳ là anh hùng…
Cố Sùng Nghiêm không quá phục, nhưng cũng không làm gì được nữa, bảo hắn đi thuần phục con mã vương kia, Cố Sùng Nghiêm xác thực cũng không có nắm chắc.
“A Loan, hắn thuở nhỏ xem hoàng hậu cùng Thái tử là kẻ thù, con không sợ tương lai Thái tử đăng cơ, con đi theo hắn sẽ chịu liên luỵ?” Cố Sùng Nghiêm sờ sờ đầu nữ nhi, dùng giọng nói chỉ có nữ nhi có thể nghe thấy, nhắc nhở.
Vấn đề này Cố Loan đã sớm nghĩ tới, nàng cùng Triệu Quỳ sẽ cùng nhau cố gắng không cho Thái tử thuận lợi đăng cơ, nhưng ở trước mặt phụ thân, Cố Loan cố ý trầm tư một lát, mới khẽ nghiêng về phía trước, ôm lấy phụ thân nói láo: “Phụ thân, con thật sự thích hắn, con không sợ cùng hắn chịu khổ, chỉ sợ bởi vì con mà liên lụy người. Con từng nghĩ, sau khi gả đi, con sẽ cố gắng ít về Hầu phủ, phụ thân trêи triều đình nhìn thấy vương gia, cũng không cần vì nữ nhi mà thân cận hắn.”
Cố Sùng Nghiêm kinh hãi, nhìn nữ nhi vẫn luôn bị hắn xem như tiểu cô nương, thế mà nghĩ xa đến như vậy?
“A Loan, con thật muốn gả cho hắn sao?” Đỡ nữ nhi dậy, tâm tình Cố Sùng Nghiêm phức tạp hỏi.
Cố Loan gật đầu, ánh mắt kiên định nói: “Nếu như con có nửa điểm do dự, thì sẽ không đồng ý với hắn ngay trước mặt hoàng bá phụ cùng Liêu đế, cầu phụ thân thành toàn.”
Cố Sùng Nghiêm không muốn thành toàn, nhưng nữ nhi chấp nhất như thế, Cố Sùng Nghiêm không biết nên làm sao cự tuyệt, đành phải lần nữa đẩy Tiêu lão thái quân ra: “Việc này, phụ thân còn muốn thương nghị với tằng tổ mẫu con.”
Cố Loan yên lặng nghe, trong lòng cũng rất rõ ràng, phụ thân cùng tằng tổ mẫu nhất định sẽ đồng ý với nàng, bởi vì tất cả quyết định của Nhị lão*, đều là lấy niềm vui của nàng làm chủ. Đối với việc này, điều duy nhất Cố Loan có thể làm, chính là toàn lực trợ giúp Triệu Quỳ ngồi lên vị trí kia, từ đầu đến cuối để Thừa Ân Hầu Phủ rời xa trận tranh đoạt này.
*Nhị lão: phụ thân và tằng tổ mẫu của Cố Loan, mình để theo bản tiếng trung.
Sau đó, bởi vì Cố Loan đồng ý Triệu Quỳ cầu hôn, nàng liền không xuất đầu lộ diện nữa, tin tức phía ngoài đứt quãng truyền đến tai nàng, thí dụ như tay Triệu Quỳ tổn thương cần dưỡng một tháng, trong tháng không thể đụng vào bất kỳ vật gì, sợ nhi tử không nghe lời, Long Khánh Đế chuyên phái hai tiểu thái giám theo sát Triệu Quỳ một tấc cũng không rời. Lại thí dụ như, Long Khánh Đế, Liêu đế đi săn, Thái tử thu được con mồi còn nhiều hơn Liêu đế, Long Khánh Đế cực kỳ vui mừng, thưởng cho Thái tử rất nhiều.
Thái tử văn võ song toàn, Cố Loan đã sớm biết được, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Cuộc đi săn mùa thu qua đi, Long Khánh Đế rốt cục quyết định hồi kinh.
Cuối tháng chín, Cố Loan lần nữa về tới kinh thành.
Như Cố Loan dự liệu, Tiêu lão thái quân, mẫu thân cùng phụ thân kết hợp lại đều ý đồ thuyết phục nàng thay đổi tâm ý, Cố Loan ấn định mình thích Triệu Quỳ, các trưởng bối cũng không thể làm gì, sau đó không lâu, Triệu Quỳ tới thăm Tiêu lão thái quân, Cố Loan không biết Triệu Quỳ nói với tằng tổ mẫu cái gì, dù sao từ đó về sau, tằng tổ mẫu hình như cũng không phải là cực kỳ phản đối chuyện nàng gả đi.
Thừa Ân Hầu Phủ đồng ý hôn sự, trong cung Long Khánh Đế mừng rỡ, lập tức hạ chỉ tứ hôn, Khâm Thiên Giám chọn ba ngày hoàng đạo, đều qua sang năm, sau khi Long Khánh Đế xem qua, trực tiếp định ngày sớm nhất trong ba ngày tốt kia, mười chín tháng năm. Sang năm nhi tử cũng hai mươi bốn tuổi, nhi tử không vội vàng, nhưng Long Khánh Đế vội vã ôm cháu trai!
Trong Đông Cung, Thái Tử Phi Tào Ngọc Yến dần dần phát hiện, vẻ mặt Thái tử gia của nàng gần đây luôn luôn nghiêm túc, dường như cất giấu phiền não gì đó.
“Biểu ca, có phải chàng có tâm sự hay không?” Tào Ngọc Yến lo lắng hỏi: “Muội nhìn chàng ăn uống ngày một kém đi.”
Nữ nhân yêu mến sắp gả cho người khác, Thái tử đương nhiên sầu vân thảm vụ, không đói bụng, thậm chí ngay cả tâm tình qua loa lấy lệ với thê tử cũng không có.
“Chính sự, nàng không cần hỏi đến.” Để đũa xuống, Thái tử khó chịu nói, nói xong cũng đi luôn.