Hoàng Ân

Chương 43: Giận dữ rời đi




Cửu Hoa tự.

Lúc Tiêu lão thái quân, Du thị mang theo Cố Loan đến dưới núi, mẫu tử Trần phu nhân đã đến.

Khi hai chiếc xe ngựa Thừa Ân hầu phủ xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng Trần phu nhân cười thầm, hết sức hài lòng đối vụ hôn nhân này. Luận danh vọng, Trần gia ỷ có vị đế sư thái phó ở kinh thành còn hơi có chút thể diện, nhưng lão gia tử trí sĩ, chức quan của mấy huynh đệ trượng phu đều không cao, muốn làm vài việc gì đó còn phải đi cầu người, lúc này, Thừa Ân hầu phủ ở kinh thành có quyền thế nhất chủ động thể hiện ra ý nguyện kết thân, Trần phu nhân thật vui vẻ.

Trần phu nhân nhìn về phía nhi tử bên cạnh, Trần Chương mười tám tuổi, thông minh, ngũ quan đoan chính, hơi có vẻ nghiêm túc, bất quá tướng mạo này là trời sinh, cũng không phải là Trần Chương có bất mãn gì đối với hôn sự.

Khi xa ngựa Cố gia dừng lại, mẫu tử hai người cùng nhau nghênh đón.

Tiêu lão thái quân xuống xe trước, lúc Cố Loan theo mẫu thân xuống xe, Trần phu nhân đang cùng Tiêu lão thái quân hàn huyên.

Mang theo ba phần căng thẳng, Cố Loan len lén dò xét nam tử bên cạnh Trần phu nhân, chỉ thấy đối phương mặc một thân trường bào màu xám tro nhạt, dáng người cao, vai rộng eo nhỏ, lại đi hai bước, ánh mắt nhìn qua, rốt cục Cố Loan cũng thấy rõ dung mạo của Trần Chương, lông mày to dài, mắt đen trầm tĩnh, gương mặt cương nghị có vẻ hơi lạnh lùng.

Cố Loan nhẹ nhàng thở ra, lúc vừa mới bắt đầu mẫu thân nói dung mạo Trần Chương không quá đẹp, Cố Loan còn tưởng rằng dáng dấp Trần Chương có bao nhiêu xấu xí, bây giờ xem ra, người ta chỉ là không tuấn lãng giống phụ thân, ca ca, nhưng Trần Chương mày rậm mắt tinh, quang minh lẫm liệt, cũng coi như được dáng vẻ anh minh, lại thêm Trần Chương tài hoa hơn người, chí ít đến bây giờ, Cố Loan tương đối hài lòng.

“Hầu phu nhân, đã lâu không gặp.” Trần phu nhân cười nhìn Du thị.

Đứng bên cạnh Trần phu nhân, Trần Chương cũng nhanh chóng đánh giá Cố Loan một phen, trêи đầu tiểu cô nương đội màn trướng, sa mỏng màu trắng che đi khuôn mặt, lông mày tinh tế, mắt hạnh sáng tỏ lờ mờ có thể thấy được, chậm rãi đi theo sau lưng mẫu thân, mạn che mặt theo gió nhẹ nhẹ nhàng dao động, giống như tiên tử hạ phàm.

Chỉ là một cái đối mặt mơ hồ, Trần Chương liền động tâm.

Nam nhân đi coi mắt, đầu tiên vẫn là nhìn mặt, Trần Chương kết luận, Tứ tiểu thư Cố gia nhất định đẹp đến mức siêu phàm thoát tục.

Thế gian có nam tử nào không muốn ôm mỹ nhân về nhà đâu?

Sau khi xác nhận dung mạo, Trần Chương thủ lễ dời ánh mắt, không tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Loan.

Cố Loan cũng không còn nhìn trộm Trần Chương, an tĩnh hầu ở bên người mẫu thân.

Sau đó chính là dâng hương, bởi vì lúc đến Cửu Hoa tự đã gần đến buổi trưa, Tiêu lão thái quân mời mẫu tử Trần phu nhân đến Cố gia sơn trang dùng cơm nghỉ ngơi, mọi người nghỉ trưa xong sẽ cùng nhau xuống núi hồi kinh.

Sau khi đến sơn trang, Cố Loan liền không có gặp lại Trần Chương, dù sao nàng chỉ là đến ra mắt, không thể biểu hiện vội gả.

Dùng cơm trưa phía trước viện, Cố Loan dẫn nha hoàn Ngọc Bàn tới khuê phòng hậu viện của nàng. Vốn dĩ bên người Cố Loan có hai đại nha hoàn là Xuân Liễu, Xuân Đào, năm ngoái hai nữ tử đều xuất giá, Cố Loan liền đưa nhị đẳng nha hoàn Ngọc Bàn, Ngọc Trản lên làm đại nha hoàn, hai người đều lớn hơn Cố Loan hai tuổi, tương lai Cố Loan xuất giá, Ngọc Bàn, Ngọc Trản khẳng định phải đi theo.

“Tiểu thư, người cảm thấy Trần công tử như thế nào?” Cố Loan ngồi trước gương đồng, Ngọc Bàn vừa giúp nàng chải tóc vừa cười hỏi.

Cố Loan giận nàng ta một chút.

Ngọc Bàn và Cố Loan xem như là đôi chủ tớ cùng nhau chơi đùa lớn lên, cũng không phải rất sợ Cố Loan, nhỏ giọng chế nhạo nói: “Ta cảm thấy Trần công tử rất tốt, tiểu thư thích cầm kỳ thư họa, Trần công tử chính là tài tử nổi danh kinh thành, tài tử giai nhân, đây cũng là ông trời tác hợp cho nha?”

“Ngậm miệng đi!” Cố Loan cười ngắt trò đùa của nha hoàn.

Sau khi Ngọc Bàn phục thị Cố Loan ngủ, mới đi gian ngoài nghỉ ngơi.

Cố Loan nằm ở trêи giường, nghĩ đến Trần Chương, nghĩ đến hai đời nhân duyên, qua rất lâu, nàng mới có chút buồn ngủ.

Ngay lúc Cố Loan nghiêng người trở mình, chuẩn bị thay đổi tư thế ngủ, một cái tay đột nhiên đưa tới!

Lạnh lẽo không cách nào nói rõ lan khắp toàn thân, Cố Loan mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn lên.

Rõ ràng màn màu xanh được Ngọc bàn cẩn thận che đậy, chẳng biết lúc nào bị người ta lặng lẽ tiến vào, Triệu Quỳ toàn thân áo đen, lúc Cố Loan nhận ra hắn, hắn thuận thế ngồi bên cạnh bên giường.

Khuôn mặt nam nhân âm trầm lạnh lùng, Cố Loan ngăn không được phát run.

“Đừng kêu, ta có lời hỏi ngươi, hỏi xong liền đi.” Nhìn Cố Loan run lẩy bẩy, Triệu Quỳ thấp giọng nói, tĩnh mịch băng lãnh trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.

Cố Loan cứng đờ gật gật đầu.

Triệu Quỳ chậm rãi buông lỏng tay ra.

Cố Loan ngay lập tức đem chăn mền khoác lên bên hông, vừa run rẩy vừa che cổ của mình.

Con ngươi Triệu Quỳ hơi co lại, hắn vẫn không hiểu, nàng vì sao sợ hắn như thế.

“Nghe nói hôm nay biểu muội cùng Trần công tử ra mắt, thế nào, Trần công tử khiến biểu muội hài lòng?” Nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh tràn ngập sợ hãi lại động lòng của Cố Loan, Triệu Quỳ cười nhạt hỏi, chỉ là nụ cười kia, không có bất kỳ ấm áp.

Cố Loan có chút hiểu, Triệu Quỳ vì sao mà đến rồi.

Chẳng biết tại sao hắn muốn lấy nàng, nhưng Cố Loan, tuyệt sẽ không gả đến Ninh Vương phủ.

Tóm lại đều muốn cự tuyệt Triệu Quỳ, cự tuyệt chính là cự tuyệt, uyển chuyển hoặc trực tiếp, đối với Triệu Quỳ mà nói, không có gì khác biệt.

“Vâng.” Mặc dù sợ hãi, nhưng Cố Loan vẫn nhìn thẳng Triệu Quỳ cho câu trả lời.

Triệu Quỳ lại cười, cười đến châm chọc: “Ta chỗ nào không bằng hắn?”

Cố Loan trong lòng hơi định lại, rủ mắt nói: “Nhị biểu ca là vương gia cao quý, văn có thể trị thủy, võ có thể trị an, chỗ nào cũng thắng Trần công tử gấp trăm ngàn lần, nhưng, ta chỉ là quý nữ kinh thành bình thường không thể bình thường hơn, luận tài đức phẩm học đều không xứng với Nhị biểu ca, cho nên Nhị biểu ca đối với ta cho dù tốt, ta đều chưa từng sinh ra lòng trèo cao, chỉ muốn tìm nam tử bình thường, bình đạm sống hết đời.”

Triệu Quỳ nửa chữ đều không tin: “Miệng lưỡi dẻo quẹo.”

Cố Loan trầm mặc.

Triệu Quỳ nhìn nàng một hồi, hỏi: “Ta biết ngươi sợ ta, cho nên không muốn gả cho ta, A Loan, ngươi không muốn gả, ta sẽ không bức ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nói cho ta, ngươi ruốt cuộc sợ ta cái gì.”

Không đợi Cố Loan mở miệng, Triệu Quỳ âm thanh lạnh lùng nói: “Còn dám nói láo, ngươi đời này cũng đừng nghĩ gả cho người khác.”

Nam nhân uy hϊế͙p͙ nàng, Cố Loan rất muốn tức giận, rất muốn chỉ vào mặt Triệu Quỳ hỏi hắn dựa vào cái gì, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Triệu Quỳ quá mức lạnh lẽo, ngay cả giận Cố Loan cũng không dám, chỉ có sự sợ hãi sâu tận trong xương tủy.

Vì cái gì không muốn gả? Nếu như hắn cũng nhớ kiếp trước, hắn có mặt mũi nào hỏi nàng?

Nước mắt dâng lên, Cố Loan nắm lấy chăn mền, âm thanh run rẩy mà nói: “Nói đến Nhị biểu ca có lẽ không tin, nhưng từ lúc ta bốn tuổi, từ khi ta tận mắt nhìn thấy Nhị biểu ca bóp chết con kia vẹt trở đi, hàng năm ta đều sẽ tái diễn mấy trận ác mộng, mộng thấy Nhị biểu ca tự tay bóp lấy cổ của ta, bóp chết ta.”

Mấy câu nói đó, Cố Loan từng chữ đều nói đến run rẩy, nước mắt càng là như nước suối tuôn ra bên ngoài.

Triệu Quỳ khó có thể tin mà nhìn tiểu cô nương nước mắt như mưa.

Nếu như Cố Loan nói bình tĩnh chút, nếu như ánh mắt Cố Loan lại chột dạ chút, nếu như nước mắt của nàng ít hơn một chút nữa, Triệu Quỳ đều sẽ không tin cái lý do hoang đường này, nhưng thời gian ngắn ngủi nói mấy câu, Cố Loan thế mà khóc đến phát run, ôm chăn mền chuyển tới, người và chăn mền cùng run, khóc đến vừa ủy khuất vừa đáng thương như vậy, giống như nàng thật bị hắn bóp chết…

Triệu Quỳ tin, tin Cố Loan tái diễn ác mộng, hắn cũng hối hận, hối hận năm đó tuổi nhỏ xúc động tùy tâm sở ɖu͙ƈ, nhưng, Triệu Quỳ cũng rất, ủy khuất, trong lòng Cố Loan hắn đến cùng là hạng người gì, lại dẫn đến nàng hàng năm đều sẽ mớ thấy mộng kia, đang yên đang lành, hắn làm sao lại thương tổn tới cô nương mình thích?

“A Loan, là biểu ca không tốt, năm đó không nên đoạt vẹt của các ngươi.” Triệu Quỳ đưa tay, thử đè lại bả vai tiểu cô nương.

Tay nam nhân mới đụng phải nàng, Cố Loan liền như bị bỏng, dịch chuyển về phía sau.

Triệu Quỳ không còn dám đụng, tiếng nàng khóc lớn hơn, Triệu Quỳ không khỏi lo lắng, hạ giọng dụ dỗ nói: “A Loan, mộng đều là giả, Nhị biểu ca có khi nào khi dễ ngươi không?”

Cố Loan không muốn nghe, nếu Triệu Quỳ luôn mồm tự xưng biểu ca, nàng liền dùng biểu muội thân phận cầu hắn: “Nhị biểu ca, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng mộng này quá chân thực, mỗi lần mơ ta đều sẽ bị dọa khóc nửa đêm tỉnh lại, mỗi lần nhìn thấy Nhị biểu ca, ta cũng đều sẽ nhớ tới đôi mắt Nhị biểu ca lúc bóp ta trong mộng, giống bầu trời đêm mùa đông, lạnh như băng… Nhị biểu ca, ta thật không dám ở cùng với ngươi, cầu ngươi quên ta đi…”

Trong ngực Triệu Quỳ như có thứ gì đè lại, nếu như hắn làm cái gì để nàng sợ hãi thì thôi đi, bởi vì mộng cảnh hoang đường bị nàng kháng cự, Triệu Quỳ không cam tâm, hết lần này tới lần khác Cố Loan khóc lại không giống như là gả.

Chợt, Triệu Quỳ nhớ tới Thái tử.

“Vậy ngươi vì sao cũng sợ Thái tử?” Triệu Quỳ ngờ vực vô căn cứ hỏi, chẳng lẽ Cố Loan cũng mộng thấy Thái tử khi dễ nàng?

Tiếng khóc Cố Loan hơi ngừng lại, biết Triệu Quỳ không dễ lừa gạt, Cố Loan chậm rãi quay tới, khóc đỏ mắt nhìn về phía Triệu Quỳ, nức nở nói: “Bởi vì trong mộng, Thái tử chỉ đem vẹt đưa ta, ta rất thích, cũng bởi vì ta cùng Thái tử nói thêm vài câu, sau khi Nhị biểu ca bóp xong vẹt, liền đến bóp ta…”

Triệu Quỳ ngạc nhiên.

Hắn vẫn là không thể tin được, một nữ hài bốn tuổi làm sao lại mơ thấy mộng phức tạp như vậy? Nhưng ác mộng của Cố Loan là bởi vì hắn bóp chết vẹt mà nên, là bởi vì địch ý hắn đối với Thái tử mà nên, hết thảy có nguyên nhân có kết quả, huống chi, nếu như không có giấc mộng này, vì sao đối với Thái tử cũng tránh không kịp?

“Nhị biểu ca, ta van ngươi, ngươi cưới cô nương khác làm Vương phi đi, ta thật không dám.” Nửa gương mặt Cố Loan chôn ở trong gối, khóc cầu.

Nhìn nàng như vậy, Triệu Quỳ không khỏi nổi lên một cơn lửa giận, thích gả hay không, khóc thành dạng này cho ai nhìn? Giống như hắn muốn cưỡng ép nàng vậy!

“Tùy ngươi.” Một chút đều không muốn nhìn Cố Loan nữa, Triệu Quỳ giận dữ rời đi.

Nam nhân biến mất cực nhanh, lặng yên không một tiếng động như lúc tới.

Cố Loan ngơ ngác nhìn nội thất trống rỗng, bên tai quanh quẩn lời Triệu Quỳ trước khi đi vứt xuống “Tùy ngươi”.

Theo nàng, Triệu Quỳ có ý tứ là, hắn sẽ không nhớ thương nàng nữa sao?

Cố Loan không biết đến cùng lý giải như thế nào, nàng vụng trộm rời giường rửa mặt, miễn cho mắt sưng khiến mẫu thân hoài nghi.

Buổi chiều sau khi trở về Hầu phủ, Du thị, Tiêu lão thái quân hỏi ý Cố Loan.

Cố Loan nguyện ý gả, nàng chỉ là mơ hồ lo lắng Triệu Quỳ bên kia.

Nữ nhi đồng ý, Du thị tìm cơ hội đưa tin tức cho Trần gia.

Trần phu nhân mừng rỡ, nhưng mà, nàng mới phái ma ma đi mời bà mối, chị em dâu bên nhị phòng đột nhiên vội vã chạy tới, vội vội vàng vàng tiết lộ cho nàng một tin tức, nói là Ninh Vương Triệu Quỳ coi trọng Tứ tiểu thư nhà họ Cố, một lòng cầu hôn, nhà họ Cố không muốn gả nữ ái dịu dàng cho Ninh Vương có danh hung thú, lúc này mới sớm thu xếp hôn sự cho nữ nhi mới mười ba tuổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.