Hoàn Toàn Ngoài Ý Muốn

Chương 4




Một ngày tháng tư trong trẻo, cảnh xuân tươi đẹp, mây nhẹ gió mát thoải mái, hơn nữa, vừa mới kết thúc kỳ thi giữa kỳ, không cần phải ôm sách lo học cả đêm nữa, gương mặt các sinh viên đại học G đều lộ ra nụ cười hạnh phúc, ngoại trừ Ngôn Khanh.

Mấy tiếng trước, Ngôn Khanh vừa nhận được tin tức thành tích môn Khái luận Ngôn Ngữ học, dùng bốn chữ để hình dung thì là ---- một mảnh máu tanh.

Tỷ lệ không đạt cao gần bốn mươi phần trăm, người đạt cũng sáu mươi bảy mươi chiếm phần nhiều, mà bất hạnh làm sao, trong vài đứa cao điểm còn lại, mình lại long trọng cách xa hẳn 11 điểm so với đứa đứng ở vị trí thứ hai mà an ổn đứng thứ nhất. Nghĩ đến “vị trí thứ nhất’ đáng sợ đó, Ngôn Khanh khóc không ra nước mắt, đây là lần đầu tiên trong vòng hai mươi năm cuộc đời cô lấy được vị trí cao nhất mà vui không nổi. Tất cả... đều bắt nguồn từ tài liệu học tập chết tiệt kia.

Nhận được tài liệu ôn tập Nguyên Sở Thiên gửi cho mình xong, Ngôn Khanh theo nguyên tắc “một người vui không bằng mọi người vui”, mang tài liệu ra phát tán cho thiên hạ. Các bạn học đang tưởng là bế tắc như nhặt được báu vật, trong thoáng chốc cửa hàng photocopy bận rộn đến mức phải dùng cả chân cả tay, đều để photo lại tài liệu trọng điểm này.

Nhưng mà...

Kinh khủng chính là cái chữ “nhưng mà” này, khi các sinh viên thực sự ngồi trong trường thi, lấy được đề thi thì đều hoàn toàn choáng váng ----

Hãy khái quát giá trị ứng dụng của Ngôn ngữ học.

Hãy dùng ba ví dụ để phân tích giá trị tồn tại khách quan của ngôn ngữ.

Hãy...

Trên đề thi sao lại không có lấy một câu giống trong tài liệu chứ? Nhất thời, các bạn học thức đêm gạo đề cùng với cực khổ làm phao nhỏ rối rít khom lưng. Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngôn Khanh tự biết bị đùa giỡn, liên tục đấm ngực xin lỗi với chúng bạn học, các bạn học cũng không tiện trách cứ gì, chỉ an ủi “Không sao”, “Cùng lắm thì lấy điểm chuyên cần bù lại”, “Lấy sai tài liệu cũng không phải lỗi của cậu”...

Nhưng mà, giờ vị trí thứ nhất lại trở thành một củ khoai phỏng tay, khiến cho cô và các bạn học sinh ra khoảng cách khổng lồ. Cô rất muốn giải thích với mọi người, bởi vì bình thường lúc đi học thầy Nguyên luôn gọi mình lên trả lời, đang yên đang lành cũng lôi cô ra trêu đùa, vì vậy nên Ngôn Khanh mới đặc biệt để tâm vào môn này, cho nên mới không cẩn thận một lần thi được điểm cao. Nhưng trước khi thi, cô thực sự cũng giống hệt mọi người, cho rằng nội dung cuộc thi sẽ nằm trong phần tài liệu kia.

Bạn có tin không? Bản thân Ngôn Khanh cũng có chút không tin.

Ngập ngừng đứng dưới ký túc xá, Ngôn Khanh cắn răng, không dám đi lên, đám Miên Miên sẽ nghĩ sao đây? Có cảm thấy là cô....

“Đi, tôi phải đi tìm cậu ta ngay bây giờ!” Ngôn Khanh đang suy nghĩ lung tung, lớp trưởng Tiểu Đồng cùng với Miên Miên đã kéo theo một đám người đi ra. Ngôn Khanh giật mình một cái, tự động trốn vào rừng cây nhỏ bên cạnh ký túc xá lẳng lặng quan sát. Qua khe hở giữa tán lá, cô thấy một nhóm người đã ra khỏi cửa ký túc xá, Miên Miên kéo Tiểu Đồng vẫn còn đang tranh cãi bên trong.

“Mọi người đừng kích động, có lẽ là có hiểu lầm.”

“Đúng rồi, đương nhiên là hiểu lầm,” một nữ sinh đứng bên cạnh Tiểu Đồng cất cao giọng nói, “Hiểu lầm chính là chúng ta lại đi tin tưởng Ngôn Khanh, tin vào tài liệu mà cậu ta đưa cho chúng ta! Cậu ta đúng là quá đáng, cho dù muốn được điểm cao cũng không có gì sai, nhưng cậu ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ này để kéo những người khác xuống nước, đúng là không biết xấu hổ!”

Xung quanh ồn ào một mảnh.

“Không đâu không đâu,’ đầu của Miên Miên lắc như trống bỏi, “Bình thường Khanh Khanh thế nào các cậu không biết hay sao? Cậu ấy không phải người như thế, mới lại lúc đầu cũng là do lớp trưởng các cậu tìm cậu ấy đòi đề thi đấy chứ.”

Tiểu Đồng đẩy nữ sinh bên cạnh ra, sắc mặt trắng bệch, “Đúng, là bọn tôi tìm cô ấy đòi đề thi. Nhưng Miên Miên, nếu đúng là hiểu lầm thật, tại sao đến cả cậu cũng thi kém như vậy, cả khoa chỉ có mình cậu ta đứng thứ nhất?”

...

Những lời tranh cãi của mọi người sau đó, Ngôn Khanh đã nghe không rõ nữa. Từ con đường nhỏ trong rừng cây bí mật, Ngôn Khanh lặng lẽ rời khỏi tòa nhà ký túc xá, trong lòng rầu rĩ, lại không rơi nước mắt được. Nghĩ đến các bạn học bình thường vẫn cười cười nói nói đùa giỡn, Ngôn Khanh đã thấy nghẹn ức đến phát hoảng. Cho dù đúng là cô được điểm cao, cho dù cô lấy nhầm tài liệu đề thi, nhưng sao mọi người có thể nghĩ về cô như vậy? Cô là loại người vì thành tích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào đó hay sao? Thành tích tốt cũng đâu thể lấy làm cơm ăn được... À, thành tích tốt cuối kỳ có thể lấy được phần thưởng cuối năm, có lẽ đám Tiểu Đồng nghĩ mình như vậy.

Nhưng mà, bây giờ nên làm gì đây? Chung lớp, cùng một ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mình không thể tránh bọn họ cả đời được, nhưng hiển nhiên là bất luận mình có giải thích thế nào bọn họ cũng sẽ không nghe, vậy có phải là sau này, mình sẽ phải trải qua những ngày tháng bị chèn ép, bị chỉ trỏ?

Ngôn khanh vừa nghĩ vừa lãng đãng dạo quanh trường học, không muốn về nhà, cũng không muốn về ký túc xá, vậy đi đâu đây? Thở dài, đằng xa có một cơn gió nhẹ thổi qua, kèm theo hương vị mát mẽ riêng biệt của rặng liễu bên hồ. Bên hồ? Rặng liễu? Ngôn Khanh sững người ba giây, ngoảnh đầu nhìn quanh bốn phía một vòng, cuối cùng... đỉnh đầu nhảy lên ba vạch đen im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.