Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 57




“Gia, có từng vì hắn tẩy qua!”

“Tẩy rửa?”

Lý Hưu Dữ không được tự nhiên xoay qua… Bỏ mặc, lúc chuyển trở về, lại là một bộ ra vẻ trấn định kia.

“Chưa từng!”

Oanh Ca cúi đầu cười cười, lại ngẩng đầu lên.

“Gia, nếu như không tẩy rửa sạch, đối thân thể là không tốt, nhất định sẽ tiêu chảy!”

Lý Hưu Dữ liền xoay đầu nhưng không đáp lời.

Thoáng tiến lên, Oanh Ca vẫn là ra vẻ muốn vén y liêu che giữ bộ vị trọng yếu kia, nhưng lại bị người thanh niên quát ngừng.

“Ngươi muốn làm gì?”

Triệu Trường Hữu tuy là nằm bò ở trên người Lý Hưu Dữ không thể động đậy, nhưng con mắt mạnh dùng dư quang chăm chú nhìn Oanh Ca, vừa thấy Oanh Ca thật đúng là muốn mở ngoại y ra, tiếng cũng thay đổi, xấu hổ buồn bực đều nghĩ muốn khua đậu hủ rồi.

Oanh Ca giương khóe miệng lên, dùng ngữ khí trêu đùa trước sau như một đối đãi khách nhân đùa nói:

“Gia, ta không nhìn chỗ ngươi thụ thương, sao biết mức độ thụ thương của ngươi.

“Ngươi, ngươi dám…”

Đã nghe thấy tiếng khóc nức nở, Triệu Trường Hữu cắn răng uy hiếp nói.

“Ngươi dám động ta để ngươi làm tiểu quan cả đời! Mỗi ngày tìm người…”

Còn chưa có nói xong, góc miệng đã bị ngón tay dài nhỏ ngắt ngang.

“Ngươi nói bừa nữa, ta để mọi người tới nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi!”

Thanh âm bắt buộc từ phía trên truyền đến, là gia hỏa đẹp đến cực kỳ kia.

Ngón tay có chút lạnh lẽo sít sao véo hai má mình, ở ngoài bề mặt da trơn bóng lưu lại hồng ngân rõ ràng, thế nhưng chân chính có tác dụng uy hiếp lại là ngôn ngữ ác ý của nam tử.

“Lý Hưu Dữ chờ ta về nhà, ta nhất định kêu ca ca ta đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

“Kia ta phải nhìn xem, bản lĩnh của ca ca ngươi giống như thế nào đây!”

“Lý Hưu Dữ…”

Nửa câu sau tự động tiêu thất là bởi vì Triệu nhị công tử bị người phong bế ách huyệt.

Nam tử ra tay tựu chung ngưng hẳn tạp âm, mang theo vài tia áy náy không nhận ra được, ngẩng đầu lên:

“Quả thật là có mạo phạm!”

Oanh Ca hơi cười khổ, trong dáng tươi cười không khỏi có chút thê lương.

“Gia nói nơi đó!”

Cung kính hạ thân, đầu ngón tay theo khe lẻn vào giữa hai chân, mông thịt tách biệt rắn chắc, một bộ vị bí ẩn nhất đã bại lộ trong không khí.

Địa phương vẫn đóng chặt đã nhìn ra vết thương rất rõ ràng, đã bị sưng đỏ nhiễm trùng, coi mức độ vết thương chịu phải, hẳn là không có bất luận cái gì làm trơn, hậu quả của cứng rắn xông vào.

Miệng Oanh Ca cũng mau chóng, nghĩ đến cái gì thì thốt ra cái ấy.

“Gia có làm việc bảo vệ trước?”

Lý Hưu Dữ lông mi nhướn lên:

“Kia là vật gì vậy?”

“Chính là trơn tề trước khi làm việc!”

Cần cổ ưu nhã của Lý Hưu Dữ lại một lần nữa rất không nể mặt xoay qua, khuôn mặt xinh đẹp khẽ thay đổi.

Oanh Ca không khỏi mơ hồ lên, nhìn dáng dấp vị gia này rõ ràng là thông minh tháo vát, sao tính cách lại không được tự nhiên như vậy, vẻ mặt đang nhìn nhìn cái công tử bị người cường ép đặt ở trên đùi kia, đột nhiên mây mù mở ra.

Hai vị này là lần đầu tiên a!

Oanh Ca cố nén tiếu ý tràn đầy khóe miệng nói ra:

“Gia, trước khi làm việc phải chuẩn bị, vẫn cứ đi vào là không được, kiểu dáng kia không chỉ gia sẽ khó chịu, mà bên thừa thụ cũng nhất định sẽ bị thụ thương, cho nên đây là sự tình nhất thiết!”

Gia hỏa đẹp cực kỳ kia tính nết lại không được tự nhiên, nghe vậy quay đầu lại. Há mồm hỏi:

“Làm trơn thế nào?”

Oanh Ca đối mặt nam tử xinh đẹp này, lộ ra tiếu ý dày đặc vị phong trần.

“Gia sẽ không là lần đầu tiên đi!?”

Lý Hưu Dữ ánh mắt biến đổi, tầm mắt nghiêm khắc, đã có ngấm ngầm chịu đựng mà nói:

“Không phải…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.