Hoán Nhật Tiễn

Chương 49: Q.2 - Chương 16: Chương 13 Dịch Thiên Chi Quyết





Tiểu Huyền nghe Ngu đại sư nói vị thiếu chủ của bốn đại gia tộc kia là truyền nhân của Hạo Không môn thì không khỏi cả kinh. Nó từng nghe Hứa Mạc Dương kể về Hạo Không môn, biết rằng đời trước, Hạo Không môn chỉ có hai truyền nhân là Vong Niệm đại sư và Xảo Chuyết đại sư. Xảo Chuyết đại sư tuy từng truyền công thụ nghiệp cho Hứa Mạc Dương nhưng giữa hai người không có danh phận sư đồ, ngoài ra ông cũng không có đồ đệ nào khác, còn Vong Niệm đại sư thì chỉ có duy nhất một đệ tử là Minh Tướng quân. Lẽ nào vị thiếu chủ mà Ngu đại sư đang nói tới chính là Minh Tướng quân quyền cao chức trọng ở kinh sư, được người ta coi là thiên hạ đệ nhất cao thủ?
“Sao ngươi lại biết họ của thiếu chủ?” Ngu đại sư cũng có chút kinh ngạc.
Bí mật này quả thực quá kinh người, trong lòng Tiểu Huyền trào lên cảm giác ngẩn ngơ trước sự khó lường của vận mệnh, bèn buột miệng đáp: “Minh Tướng quân xuất thân Hạo Không môn, Lưu Chuyển thần công thiên hạ ai mà không biết...” Nó lại thử tính toán tuổi tác của Minh Tướng quân, thấy hoàn toàn trùng hợp với vị thiếu chủ của bốn đại gia tộc kia, nhưng trong lòng quả thực không muốn tin vào sự thực này, bèn ngẩng đầu nhìn Ngu đại sư, hỏi dò với một tia hy vọng cuối cùng: “Vị thiếu chủ này có phải tên là Minh Tông Việt không?”
“Không sai, tên của thiếu chủ chính là Tông Việt. Ngài đã trở thành tướng quân rồi sao?” Ngu đại sư khẽ gật đầu, dường như có điều suy tư. “Thiếu chủ từ nhỏ đã được đưa đến nơi dân dã, lão phu sau khi bế quan thì không rời khỏi ngọn núi này lần nào, chỉ gặp mặt thiếu chủ một lần khi ngài nửa tuổi, bấm ngón tay tính thử, ngài bây giờ cũng đã gần năm mươi rồi. Hừm, với chí lớn của thiếu chủ, một chức tướng quân cỏn con này thì có là gì?” Ông ta đã bế quan gần năm mươi năm, không gặp người ngoài, tuy không biết tin tức gì ở thế giới bên ngoài nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh di mệnh của Thiên Hậu. Lúc này, từ miệng Tiểu Huyền, được biết đứa bé năm xưa nay đã trở thành một vị đại tướng quân uy quyền hiển hách, ông ta cảm thấy được an ủi rất nhiều, bèn vừa vuốt bộ râu trắng như cước vừa cất tiếng cười vang.
Tiểu Huyền nhớ lại những việc mà Ngu đại sư đã nói, dần làm rõ được một số điều, nhưng sự nghi hoặc trong lòng càng tăng thêm. “Nếu vậy, tại sao Xảo Chuyết đại sư lại phải đối địch với Minh Tướng quân?”
Ngu đại sư trầm giọng đáp: “Truyền nhân của Thiên Hậu trước nay luôn do bên chiến thắng trong cuộc đấu giữa bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường nuôi dưỡng, Hạo Không môn thu nhận thiếu chủ quả thực trái với lẽ thường, lại càng không thể để Ngự Linh đường hay biết chân tướng, do đó Khổ Tuệ đại sư không hề nói việc này cho hai đồ đệ của mình biết.” Ông ta hơi cau mày, khẽ lẩm bẩm: “Thiếu chủ bái làm đệ tử của Vong Niệm, Xảo Chuyết thân là sư thúc không ngờ lại đối địch với thiếu chủ, xem ra lời của Khổ Tuệ đại sư quả nhiên không sai.”
Tiểu Huyền cảm thấy đầu óc vô cùng rối loạn, theo lời Ngu đại sư vừa nói, Cảnh Thành Tượng phế võ công của nó là vì sợ nó có thể gây bất lợi cho thiếu chủ của bọn họ, nhưng giữa nó và Minh Tướng quân chẳng có chút quan hệ nào, thực chẳng rõ việc này phải giải thích ra sao?
Ngu đại sư lại nói tiếp: “Trước khi bế quan, lão phu đã giao lại ngôi minh chủ của bốn đại gia tộc cho Hoa Bách Sinh đảm nhiệm, y nghe Khổ Tuệ đại sư nói muốn mang thiếu chủ đi, tất nhiên không đồng ý. Lưu Chuyển thần công của Hạo Không môn tuy uy lực vô cùng nhưng võ công của bốn đại gia tộc bọn ta chưa chắc đã thua kém. Có điều, Khổ Tuệ đại sư nhất quyết yêu cầu như vậy, hai bên tranh luận một hồi vẫn không xong, cuối cùng Hoa Bách Sinh bèn cùng Điểm Tình các chủ Cảnh Tường Phong, Ôn Nhu hương chủ Thủy Tích Quân dẫn theo Khổ Tuệ đại sư đến hậu sơn tìm lão phu...” Ánh mắt ông ta chợt trở nên ảm đạm, trong giọng nói tràn đầy vẻ buồn bã: “Thời gian trôi thực là mau, những người bạn cũ đều đã buông tay về với cát bụi, chẳng còn ở chốn dương gian. Trong số năm người có mặt ở đây khi đó, bây giờ chỉ còn lại mình lão phu là vẫn sống lay lắt trên đời.”

Tới lúc này Tiểu Huyền mới biết tên của các vị chưởng môn đời trước của bốn đại gia tộc, nhưng vẫn chưa rõ Ngu đại sư tên thật là gì. Nghĩ đến việc ông lão này bế quan khổ tu trong núi suốt bao năm, chỉ có duy nhất một con khỉ bầu bạn, trong lòng nó bất giác trào lên một tia thương xót.
Ngu đại sư ngẩn ngơ một lát rồi lại nói tiếp: “Lão phu tất nhiên cũng không đồng ý để Khổ Tuệ đại sư đưa thiếu chủ đi, nhưng cuối cùng Khổ Tuệ đại sư đã nói ra mấy câu đó, khiến bọn ta thay đổi chủ ý.”
Ngu đại sư nhìn bộ dạng muốn nói song lại thôi của Tiểu Huyền, bèn đưa tay khẽ xoa đầu nó, dịu giọng nói:
“Ngươi cũng chớ hỏi lão phu mấy câu đó là gì nữa! Khổ Tuệ đại sư từng nói ông ấy nói ra mấy câu này là đã tiết lộ thiên cơ, e là tính mạng chẳng còn được bao lâu. Ban đầu bọn ta còn nửa tin nửa ngờ, nhưng mấy tháng sau quả nhiên hay tin Khổ Tuệ đại sư đã tọa hóa, tới lúc ấy mới tin hẳn.” Rồi ông ta lại khẽ thở dài. “Cảnh Thành Tượng ắt là đã biết được bí mật này từ chỗ phụ thân của y - Cảnh Tường Phong, do đó mới phế võ công của ngươi. Có điều, nghịch thiên hành sự như vậy rốt cuộc sẽ dẫn đến hậu quả thế nào thì khó mà dự liệu được.”
Tiểu Huyền nghe mà lòng ngứa ngáy, thực không nghĩ ra mấy chục năm trước Khổ Tuệ đại sư đã nói điều gì có liên quan tới mình. Liệu chừng Ngu đại sư nhất định sẽ không chịu nói, nó đành hỏi qua việc khác: “Tại sao Khổ Tuệ đại sư lại giao Thiên Mệnh bảo điển cho ông?”
Ngu đại sư nói: “Khổ Tuệ đại sư truyền cho hai đệ tử hai môn tuyệt học của Hạo Không môn, Vong Niệm tu luyện Lưu Chuyển thần công, Xảo Chuyết thì tham ngộ Thiên Mệnh bảo điển. Sở dĩ Khổ Tuệ đại sư giao Thiên Mệnh bảo điển cho ta một phần là vì không muốn để Xảo Chuyết thu nạp đồ đệ.”
Tiểu Huyền nghĩ đến việc phụ thân Hứa Mạc Dương từng nói Xảo Chuyết đại sư tuy đã truyền cho ông kiến thức của Thiên Mệnh bảo điển, cũng chỉ dạy ông một chút về võ công nhưng lại nhất quyết không chịu có danh phận sư đồ, thì ra là vì mệnh lệnh của Khổ Tuệ đại sư. Nó tò mò hỏi: “Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Khổ Tuệ đại sư không muốn Hạo Không môn phát dương quang đại?”
Trên khuôn mặt Ngu đại sư ánh lên một tia kính trọng. “Khổ Tuệ đại sư thương xót chúng sinh, những việc làm ra đều có tầm nhìn xa vô cùng, đám phàm phu tục tử chúng ta làm sao mà hiểu được.” Rồi ông ta lại hỏi: “Xảo Chuyết cớ sao lại đối địch với thiếu chủ, ngươi có biết duyên cớ bên trong không?”

Tiểu Huyền đáp: “Cháu từng nghe cha cháu kể, Minh Tướng quân sau khi võ công đại thành đã phản bội Hạo Không môn, khi Vong Niệm đại sư vừa qua đời còn đến cướp đoạt Thiên Mệnh bảo điển, do đó Xảo Chuyết đại sư mới đối địch với y, còn chế tạo ra cây Thâu Thiên cung để khắc chế y nữa...” Thế rồi nó bèn chậm rãi kể lại câu chuyện mà Hứa Mạc Dương từng kể với mình.
Tiểu Huyền không biết rõ lắm về mối ân oán giữa Minh Tướng quân và Xảo Chuyết đại sư, thành ra Ngu đại sư nghe mà cũng không hiểu mấy, sau khi suy nghĩ một chút bèn nói: “Người cũng được chia ra theo mạng Ngũ hành, tương sinh tương khắc. Nhớ lúc xưa thiếu chủ vừa nhìn thấy Xảo Chuyết đã cất tiếng khóc lớn, chỉ sợ hai người này trời sinh đã là đối thủ của nhau, nguyên nhân chỉ có người trong cuộc mới biết được. Đợi sau khi ngươi luyện thành Thiên Mệnh bảo điển thì có lẽ sẽ hiểu được sự huyền diệu bên trong.” Ông ta nhìn Tiểu Huyền vẻ đầy thâm ý. “Ngươi có biết tại sao ta lại đưaThiên Mệnh bảo điển cho ngươi không?”
Tiểu Huyền ngẩn người, lẳng lặng lắc đầu.
Ngu đại sư nói: “Khổ Tuệ đại sư tuy không cho phép Xảo Chuyết thu nạp đồ đệ nhưng thực lòng cũng không muốn cuốn bảo điển đã lưu truyền ngàn năm của Hạo Không môn bị thất truyền, giao cho lão phu chính là để chờ người có duyên. Cảnh Thành Tượng phế võ công của ngươi, lão phu giao cuốn sách này cho ngươi cũng coi như một sự bù đắp, dù sao...” Ông ta thoáng dừng lại, giọng nói mang vẻ chua chát: “Dù sao... ngươi cũng có thể coi là truyền nhân của Hạo Không môn.”
Tiểu Huyền cất giọng hồ nghi, hỏi: “Khổ Tuệ đại sư đã không cho phép Xảo Chuyết đại sư thu nạp đồ đệ, ông làm thế này há chẳng phải là trái với tâm ý của ông ấy sao?”
“Khi Khổ Tuệ đại sư lén giao Thiên Mệnh bảo điển cho lão phu, ông ấy đã từng nói ý trời đã định, sức người khó mà thay đổi. Giữa chốn nhân gian này, muôn vạn chúng sinh dù có dốc lòng tính toán thì đến cuối cùng e là vẫn không thể địch lại ý trời trong chốn mông lung.” Ngu đại sư khẽ thở dài một tiếng. “Không giấu gì ngươi, lão phu đã xem kĩ mạch tượng của ngươi, thấy các mạch quả thực đều đã bị phế, không còn cách nào tu luyện nội công. Nhưng cuốn sách này chủ yếu nói về tướng số và vận mệnh, mong là ngươi có thể dựa vào đó mà tham ngộ được thiên cơ, vô hình trung hóa giải được cơn đại họa này...”
Kỳ thực, trong lòng Ngu đại sư còn có suy nghĩ khác: Bốn đại gia tộc xưa nay đều cố gắng làm theo ý trời, việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của Tiểu Huyền rõ ràng là nghịch thiên hành sự. Thiên uy khó đoán, ai mà biết được liệu có biến cố khó lường nào vì việc này mà xảy ra không? Do đó Ngu đại sư mới tình nguyện giao Thiên Mệnh bảo điển cho Tiểu Huyền, chỉ mong mối ân oán này có thể được hóa giải. Huống chi Thiên Mệnh bảo điển vốn bác đại tinh thâm, dù có dốc hết tâm sức cả đời cũng chưa chắc đã nhìn ra được điều huyền diệu bên trong. Nếu có thể khiến Tiểu Huyền tập trung nghiên cứuThiên Mệnh bảo điển, không để tâm tới mọi chuyện chốn phàm trần nữa, ấy cũng là một việc hay... Lòng thắc thỏm trước sự khó đoán của vận mệnh này tất nhiên ông ta không thể để cho người ngoài biết được.
Tiểu Huyền còn muốn hỏi thêm, chợt nghe có mấy tiếng chuông “tinh tang” vang lên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một chùm chuông gió treo trên cái cây ở phía bên phải. Thanh Nhi ở bên cạnh vừa hò reo vừa nhảy nhót vẻ đầy hưng phấn, Tiểu Huyền thấy vậy thì chẳng hiểu ra sao.

Ngu đại sư cười hà hà, nói: “Đã đến giờ ăn trưa rồi, lần này lão phu sẽ làm chủ nhà, thết đãi ngươi một bữa.”
Tới lúc này Tiểu Huyền mới biết tiếng chuông ấy có tác dụng báo giờ ăn cơm, chẳng trách Thanh Nhi lại vui mừng như vậy. Rồi nó lại nghĩ đến lần mình mời cơm ở Tam Hương các nơi thành Phù Lăng, không kìm được khẽ nở nụ cười. Có điều, lúc này xung quanh không hề có gió, chùm chuông gió kia sao lại kêu được? Tỉ mỉ quan sát, nó mới nhìn thấy có một sợi dây rất nhỏ, một đầu buộc vào chùm chuông gió, một đầu thì ở trong ngôi nhà nhỏ kia, bèn không kìm được tò mò, hỏi: “Đó là thứ gì vậy?”
Ngu đại sư giải thích: “Lão phu đã sửa lại chiếc đồng hồ cát một chút, cứ đến giờ ăn cơm là chiếc chuông gió này sẽ tự động rung lên, một ngày ba bữa chưa bao giờ dừng.” Rồi ông ta lại cười hà hà, nói: “Đây chính là đạo dưỡng sinh.”
Tiểu Huyền từng nghe phụ thân Hứa Mạc Dương kể Anh Hùng chủng có một môn tuyệt học tên gọi Cơ Quan Tiêu Tức thuật, xưa nay vẫn lấy làm hâm mộ. “Ngu gia gia hãy dạy cháu đi!”
Ngu đại sư cười, nói: “Mấy thứ này chẳng đáng kể gì, chỉ cần ngươi có hứng thú, lão phu tất nhiên sẽ dạy cho ngươi.”
Thanh Nhi bỗng cất tiếng kêu khèn khẹt, dường như có vẻ rất nôn nóng. Tiểu Huyền còn muốn hỏi thêm chuyện vừa rồi nhưng Ngu đại sư đã xua tay, nói: “Chúng ta hãy đi ăn cơm đã, những chuyện đó để từ từ nói sau. Dù sao nửa đời còn lại ngươi cũng sẽ ở đây với lão phu, giữa chốn núi non này, thời gian quả thực nhiều lắm.” Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tiểu Huyền, ông ta cất tiếng an ủi: “Ngươi cũng đừng khó chịu. Hồng trần hiểm ác, quy ẩn nơi núi rừng kỳ thực là việc mà rất nhiều người cầu mong còn chẳng được. Huống chi cuộc sống trong núi cũng không buồn tẻ như ngươi tưởng tượng đâu, năm xưa Tiểu Trùng Nhi ở nơi này với lão phu mười mấy năm, cả ngày trò chuyện, đánh cờ, ngắm nước ngắm non, hoặc là vào trong núi đi bắt chim rừng, cùng vui đùa với Thanh Nhi, thực sự rất vui vẻ. Ôi, lão phu đã rất nhiều năm không nói chuyện với người ta lâu như vậy rồi...”
Tiểu Huyền thoáng ngây người, trên khuôn mặt không còn vẻ buồn chán nữa. Nó từ nhỏ đã sống ở nơi núi non hoang dã, tuy thời gian vừa qua gặp được rất nhiều chuyện thú vị khiến bản thân cảm thấy hứng thú, muốn ngày sau có thể xông pha giang hồ như Lâm Thanh và Trùng đại sư, nhưng vừa rồi nghe Ngu đại sư nói một cách chắc nịch rằng mình ngày sau tuyệt đối không thể luyện thành võ công được nữa, tâm trạng vốn sục sôi của nó lập tức nguội lạnh tới cực điểm, cảm thấy mọi ý niệm đều hóa tro tàn. Nó nghĩ bụng, nếu nửa đời sau có thể ở lại đây với ông lão bề ngoài thì kiêu ngạo nhưng kỳ thực rất cô độc này, lúc rảnh rang lại lấy Thiên Mệnh bảo điển ra xem hoặc nghiên cứu thuật cơ quan một chút, cho dù có phải sống đến già ở đây cũng không phải là một việc không thể chấp nhận được...
Ngu đại sư huýt sáo một cái, lại đưa tay vỗ nhẹ Thanh Nhi, cười nói: “Nào nào nào, để lão phu giới thiệu cho hai ngươi làm quen với nhau.”
Thanh Nhi dường như có thể nghe hiểu tiếng người, bèn nhăn răng cười với Tiểu Huyền, đồng thời đưa bàn tay lông lá tới muốn bắt tay với Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền thấy con khỉ này đáng yêu như vậy, lập tức vứt hết mọi nỗi ưu tư qua một bên, cười hì hì, nắm lấy bàn tay nó. “Chào hầu huynh, sau này huynh không được ức hiếp ta đâu đấy!”

Ngu đại sư cười, nói: “Thanh Nhi không phải là giống khỉ mà là giống vượn. Chỉ cần ngươi đối xử tốt với nó một phần, nó sẽ đáp lại ngươi mười phần. Trên thế gian này, lòng người đa đoan, kẻ man người trá, kết bạn với các loài muông thú còn đỡ tốn tâm sức hơn nhiều...”
Tiểu Huyền vội vàng khom người một cái với Thanh Nhi. “Thì ra không phải hầu huynh mà là viên huynh, vừa rồi ta gọi nhầm, huynh chớ nên tức giận!”
Thanh Nhi đã lâu không có bạn chơi, thấy Tiểu Huyền không có vẻ nghiêm túc như chủ nhân của mình, lập tức hưng phấn nhảy nhót một hồi, còn đưa cho Tiểu Huyền rất nhiều loại quả không rõ tên gọi, khiến Tiểu Huyền và Ngu đại sư đều cất tiếng cười vang.
Ngu đại sư thở dài, than: “Năm xưa, Tiểu Trùng Nhi và Thanh Nhi cũng chơi rất thân với nhau. Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, vẻ ngoài của Thanh Nhi vẫn chẳng mấy biến đổi nhưng chỉ e Tiểu Trùng Nhi đã khác hẳn rồi.” Dứt lời, ông ta bèn xuýt xoa một chặp.
Trong lòng Tiểu Huyền máy động. “Tại sao Trùng đại sư lại rời khỏi đây vậy?”
“Năm đó, Khổ Tuệ đại sư đưa thiếu chủ đi, lão phu tất nhiên cũng phải trả Tiểu Trùng Nhi về cho gia đình nông dân kia.” Ngu đại sư thoáng buồn bã, nói: “Từ đó về sau, lão phu và Thanh Nhi liền nương tựa vào nhau, không còn gặp người ngoài nào khác, mới đó mà đã hơn ba mươi năm rồi.”
Tiểu Huyền một tay nắm tay Thanh Nhi, một tay nắm tay Ngu đại sư, nghiêm túc nói: “Sau này có cháu và Thanh Nhi bầu bạn, Ngu gia gia sẽ không phải cô đơn nữa rồi.”
Ngu đại sư ngẩn người, ông ta vốn nghĩ Tiểu Huyền nhất định sẽ không muốn ở lại nơi này, còn tưởng rằng nó chỉ cố ý nói vậy để mình yên tâm, nhưng vốn tinh thông Thức Anh Biện Hùng thuật, ông ta lập tức nhận ra Tiểu Huyền nói năng chân thành, không hề giả bộ, nơi đáy lòng bất giác trào dâng một tia cảm động, nhưng ngay sau đó lại cố cất tiếng cười vang. “Ai nói lão phu cô đơn nào? Ngươi nên biết một ngày trong núi bằng với ngàn năm chốn nhân gian, lão phu sống ở đây thoải mái vô cùng, sớm đã chẳng còn lưu luyến thế giới phù hoa ngoài chốn hồng trần nữa rồi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.