Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 14: Thân thân, ngươi không cần ta nữa sao?




Cứ thế, hắn dứt khoát lấy tay khoát lên vai Quân Khanh, bộ dạng vô cùng khoe khoang.

Nhưng không ngờ, đột nhiên, giống như có một đạo ánh mắt vô cùng lạnh lẽo trên người hắn.

Cảm giác kia phảng phất như hắn bị người ta đem ra băm thành tám mảnh mới giải hận được vậy, không khỏi làm hắn sợ mất mật.

Đang lúc này, lại một gã sai vặt vội vã chạy tới, lần thứ hai đến bên tai Tú bà nói gì đó.

Chỉ thấy, vừa nãy Tú bà chỉ là hâm mộ vẻ ngoài xinh đẹp của Quân Khanh, bây giờ lập tức bày ra dáng vẻ nịnh nọt.

Tuy rằng hiểu được, cái công phu trở mặt này... nhưng bây giờ Quân Khanh không khỏi càng hiếu kỳ hơn, tên sai vặt kia đã nói với Tú bà cái gì?

“Cái kia... Tiểu Hầu gia, vừa nãy đúng là không phải, nếu là các ngài cùng vị khách quý kia chung đường, còn không bằng để lão thân dẫn các ngài đến đó?”

Quân Khanh khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, giờ khắc này nàng càng hiếu kỳ hơn. Những người quen biết nàng, đều tránh nàng còn không kịp, chứ đừng nói cùng nàng một đường, sẽ là ai chứ?

“Đứng lại!”

Tư Đồ Không đi ở phía trước, không chờ đợi được, mới vừa định một cước đá văng cái cửa này! Không ngờ tới, chính mình lại bị người khác chặn lại.

“Mẹ kiếp! Ngươi đây là có ý gì? !” Hiện tại Tư Đồ Không cho dù tốt tính như thế nào, cũng không nhịn được có chút phát hỏa, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị người ta bỏ qua hắn như vậy.

“Lý ma ma, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Làm phiền ngươi giải thích cho tiểu gia một chút!” Quân Khanh “Bá” một thoáng, đem cây quạt mở ra, âm thanh so với thường ngày càng lạnh hơn mấy phần.

“Này này, chuyện này... Nô tỳ... cũng không biết ...” Lý ma ma nhìn thấy người bị chặn lại trước cửa, hiện tại nàng thật là trăm miệng cũng không thể bào chữa được.

Vừa nãy người của nàng chạy tới nói với nàng, mấy người này cùng với vị khách quý trong phòng chữ thiên đi cùng nhau .

Nếu không phải như vậy, nàng cũng không đi tới mà phạm vào xúi quẩy!

“Quân gia, là chủ nhân cho mời!” Ngay tại thời điểm giằng co, tên ám vệ lúc nãy đi ra chặn lại Tư Đồ Không kia, lại mở miệng nói chuyện.

Bất quá, Quân Khanh thoáng thấy được khi tên ám vệ kia gọi nàng “Quân gia” thì khóe miệng của hắn lơ đãng giật giật, hiển nhiên rất là không thích ứng.

Xưng hô với nàng như thế tựa như rất mới lạ mà lại như đang làm khó dễ hắn vậy, người bên trong thật ra là ai?

Tư Đồ Không đứng ở một bên, nhìn thấy Quân Khanh đang có ý định đi vào tìm tòi thực hư. Đương nhiên là hắn sẽ không đồng ý.

Tại thời khắc mấu chốt nhưng lại không để ý đến lại còn bỏ mặt bằng hữu, hắn Tư Đồ Tiểu Hầu gia luôn luôn không thể làm được!

Nếu người bên trong là người không tốt như đã nghĩ như vậy, như vậy...

Ánh mắt hắn xoay tròn, xoay một cái, lập tức liền liều mạng hô to: “ thân thân! Ngươi không cần ta nữa sao?”

Lúc Quân Khanh đẩy cửa ra, trong nháy mắt, thân hình mất thăng bằng, đột nhiên lảo đảo!

Đón lấy, chỉ cảm thấy trước mắt là một luồng khí tức lạnh lẻo phả thẳng vào mặt nàng.

Trong bụng nàng kinh hải, bản năng muốn tránh né, nhưng không ngờ, eo nhỏ của nàng đột nhiên căng thẳng, cứ như vậy rơi vào trong vòng tay của một người nào đó.

Nhưng mà còn không đợi nàng kịp hoàn hồn, thì đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến từng trận gào khóc thảm thiết : “Thân thân! Cứu mạng a! Ngươi thật sự không cần ta nữa sao? Thân... A! Mẹ kiếp cha a!”

Thật thứ lỗi, đùng nói Quân Khanh không hiểu trong miệng Tư Đồ Không 'mẹ kiếp cha' đến cùng là ai, mà trong giờ khắc này, ngay cả bản thân nàng còn khó bảo toàn được chính mình. Bởi vì nàng lại cảm thấy một uy thế quen thuộc!

Uy thế! Uy thế!

Cỗ uy thế đến từ cường giả kia!

Người này là...

“Mỹ... Khặc, mỹ nhân... Thả...” Quân Khanh lúc này chỉ cảm thấy mình dường như quay về ngày hôm qua lúc bị người trước mắt này tàn nhẫn đè đầu, ép buộc nàng uống nước tắm của hắn.

Nàng phản kháng một trận nhưng không được ngược lại thiếu chút nữa đã đem mình chơi đùa sắp hỏng luôn rồi.

Nếu ngày hôm qua thử “cương” không được, vậy không bằng hôm nay dùng đến ”nhu” thử xem!

“A ~ tê —— “

“A!”

Mẹ nó, đôi môi thơm của nàng vẫn chưa có đưa tới, chỉ là bờ môi vừa chạm thì đã bị người này nắm tóc nàng kéo ra, đột nhiên chia lìa.

Trong lòng Quân Khanh không nhịn được mắng thầm: Mẹ kiếp, không hiểu phong tình!

Bất quá cũng may, vừa rồi cái cỗ uy thế kia cũng coi như giảm được một ít, không còn làm cho nàng không thở nổi nữa.

Lúc này, nàng mới nắm chặt vạt áo người trước mặt, không chờ đợi được nữa mà thở từng ngụm từng ngụm.

Bất quá, bảo vệ mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn, nàng cũng không có chú ý tới cảnh tượng trước mắt có bao nhiêu ám muội.

Ba ngàn sợ tóc đen tuyền bởi vì bị lôi kéo đã tản hết ra, đôi mắt hoa đào liễm diễm trừng trừng nhìn người trước mắt kia, thật sự không nói hết có bao nhiêu quyến rũ triền miên.

Eo nhỏ càng bị người kia ôm chặt, đôi mắt phượng tinh xảo hiện ra một vệt âm u thoáng qua liền biến mất, thay vào đó lại nhìn chăm chú vào nàng cùng với y phục trên ngực, ánh mắt kia từ từ ám trầm, càng ngày càng mê hoặc.

“Thân... Thân?”

Âm thanh trầm thấp cùng với khí tức lạnh như băng, ám muội phun ở bên tai Quân Khanh.

Toàn bộ thân thể nhỏ bé của Quân Khanh lập tức run lên, trong lòng luôn có nỗi dự cảm không tốt.

“Mỹ... Làm, làm... À?” Mẹ nó, cùng nói chuyện với loại mỹ nhân thế này, nàng thật sự có một loại kích động bị dọa sợ đến mức không thể khống chế

Quân Khanh! Lấy ra cốt khí đời trước của ngươi đi!

Quân Khanh trong đáy lòng âm thầm tỉnh lại, lúc này mới không còn sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt người kia.

Chỉ thấy con ngươi kia đen như như diệu thạch, so với sao trên trời còn rực rỡ, chói lóa hơn!

Có thể đen đến mức thuần túy như vậy!

Giống như một cái vòng xoáy màu đen, thâm sâu nhưng lại khiến người ta mê say, chỉ cần rơi vào, liền khiến cho người ta không thể tự kiềm chế!

Nguy hiểm!

Đây là Quân Khanh đưa ra kết luận khi đánh giá Cung Túc Dạ .

Không sai, người này cực kỳ nguy hiểm!

Thân là Nhiếp chính vương ở Thiên Diệu đế kinh dưới một người trên vạn người - Cung Túc Dạ, không nói đến quyền thế của hắn có thể một tay che trời, mà ngay cả sự máu lạnh sát phạt vô tình kia cũng đủ khiến cho lòng người run sợ!

Huống chi, cả thiên hạ đều biết, hắn mang mệnh thiên sát cô tinh, đừng nói có người dám tới gần hắn trong vòng ba thước, mà ngay cả khi chỉ cần hắn một mình xuất hiện tại nơi nào, thì người khác không phải là hận không thể lập tức tránh thật xa hay sao?

Đúng là không nghĩ tới, trên cõi đời này lại còn có người thú vị như thế, không chỉ không sợ hắn, mà còn dám phản kháng hắn!

Không chỉ dám phản kháng hắn, lại còn dám chủ động tới gần hắn!

Không thể không nói, có thể nói chuyện như vậy, Cung Túc Dạ cảm giác được trái tim vạn năm vắng lặng kia của hắn lại nổi lên một tia gợn sóng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Nhưng những thay đổi này, nhanh chóng bị hắn không chút biến sắc mà đè xuống, kế tục nhìn chằm chằm người trước mắt này.

Con mèo nhỏ này đúng là thú vị, nếu thật sự đem nàng mang theo bên người, cảm giác chắt sẽ không sai.

Vừa nghĩ ra ý tưởng này, chính hắn cũng giật mình. Nhưng nếu có người như vậy bồi tiếp bên cạnh, thì cuộc đời hắn có lẽ sẽ không vô vị như vậy.

“Ngươi không quen biết bản vương?” Cung Túc Dạ nói đến đây, giọng nói thoáng trầm trầm, vừa nghĩ tới vừa người kia lại có thể xưng hô thân mật với nàng như vậy, trong mắt hắn xẹt qua một tia sát ý.

Đồ vật của hắn, tuyệt đố không chia sẻ vời bất luận kẻ nào!

Nhận thức? Nàng nên... biết hắn sao?

“Khụ... nhận thức.” Quân Khanh nhận ra được cái nháy mắt kia là sát ý lạnh lẻo lang tràn, lập tức thay đổi chủ ý.

Nếu tính từ lần uống nước tắm kia thì hai người bọn họ đúng là có nhận thức...

------ cuộc đối thoại bên ngoài ------

Cộc cộc ~ nơi này có tiểu kịch trường:

Tư Đồ Không: “Thân thân, ngươi thật sự không cần ta nữa sao?”

Quân Khanh: “Không...”

Cung Túc Dạ: “Ngươi thấy nàng lúc nào muốn ngươi?”

Quân Khanh: “Cung Túc Dạ, ta không muốn chính là ngươi!”

Cung Túc Dạ: “Ngoan ~ buổi tối nói nhiều thêm mấy lần 'không cần', có khen thưởng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.