Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 11: Đều đem ta lây xấu, làm sao bây giờ?




Thời điểm hai người Quân Khanh lần thứ hai đi trên đường , trong phút chốc Quân Khanh cảm giác giống như là đang mơ.

Chà chà, quả nhiên mình không thể ở lại cái chỗ chướng khí mù mịt đó được, không khí tự do tự tại vẫn thích hợp với mình hơn. Quân Khanh đong đưa cây quạt trong tay,nhưng cái quạt này lại không phải là cái quạt kim long vũ được nàng xem như bảo bối ngày hôm qua. Trước khi đi, lúc nàng cần dùng đến nó...... Quân Khanh vỗ trán một cái, phát hiện một chân tướng đẫm máu —— cây quạt của nàng, làm mất rồi!

Trái tim của nàng đang chảy máu đó!

Đây là cây quạt được làm bằng vàng, cực phẩm thiên hạ đó!

Hôm qua nhìn lén được mỹ nam tắm, giờ xem như hết rồi!

Nàng tuyệt đối không tin mỹ nhân và cây quạt hoàng kim kia lại giống như cá và tay gấu, đều không thể chiếm được. Như thế, tội mỹ nhân kia thật đúng là không thể tha thứ được!

Trong lòng Quân Khanh suy nghĩ đủ thứ đen tối, đem mỹ nhân kia ra, lấy roi quất một phen. Cùng lúc đó, đột nhiên có một bóng người vội vàng đi tới va vào nàng.

“Ai yêu! Mẹ ơi...! Mẹ kiếp, cái tên nào mà không có mắt như thế?” Quân Khanh “Bá” một tiếng thu lại cây quạt trong tay, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy người kia ôm đầu đau đớn, a a a a kêu loạn.

Mà người chung quanh hắn đã nhanh chóng áp sát các nàng, bày ra tư thế sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Quân Khanh híp mắt lại, hồn nàng đang lơ lửng suy nghĩ, sau này có cần phải xem hoàng lịch trước khi đi ra ngoài hay không? Bằng không, vì sao vừa ra khỏi cửa thì phiền phức lại cứ quấn quanh người như vậy? Cái cảm giác này, thật là không tốt...

“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Thúy nhi sợ sệt cúi đầu, lôi kéo tay áo Quân Khanh, luống cuống cắn môi.

Quân Khanh liếc nhìn Thúy nhi một chút, cũng không trấn an nàng, trái lại tùy ý quan sát người trước mắt. Vừa thấy, người này tai to mặt lớn, nhìn cách ăn mặc thì không giàu sang cũng phú quý, hắn ta chỉ sợ là công tử của nhà quyền quý nào đó, cũng không phải dễ trêu vào.

Nàng tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền phức.

Nếu như không phải tất yếu, xưa nay nàng đều không muốn mình dính vào mấy chuyện phiền toái. Đã như thế, khi thấy tình huống không có khả năng biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu như thực sự không thể giản hòa được, thì lúc đó động thủ cũng không muộn.

Dù sao cũng là hắn ta đụng vào, cũng không phải nàng sai.

Nhớ lại mục đích hôm nay ra ngoài phủ, càng không thể chỉ vì một chuyện nhỏ như thế mà làm lỡ chuyện.

“Vị công tử này...” Quân Khanh nhìn thời thế, thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, bắt chướt thái độ của một trọc phú thế gia công tử, mới vừa chuẩn bị bắt đầu.

“Ây da, mẹ kiếp! Các ngươi đều là một lũ ngu ngốc à? Đã hơn nửa ngày rồi, mẹ kiếp, còn không bắt lại cho bổn đại gia! Bắt hắn...” Người này đang nói nói, đột nhiên liền dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin xoa xoa cặp mắt bị che đầy thịt mỡ kia, đón lấy, liền nghe hắn kêu to: “Ai yêu! Mẹ của ta ơi! Nhìn xem đây là ai nha? Này không phải Quân gia của ta sao?”

Quân gia?

Nghe được danh xưng này, hiếm khi khóe miệng Quân Khanh giật giật, nguyên thân là loại người như vậy sao, không nghĩ tới, đúng là ngang ngược đến mức độ bị người khác gọi “Gia” luôn sao?

Bất quá, xem ra người này cũng quen biết với nguyên thân, lần này đúng là có thể bớt đi không ít phiền phức.

Quân Khanh ở nơi này suy tư, vẫn không nói gì, người kia liền nhanh tay lẹ mắt, nịnh nọt đưa lên cho Quân Khanh một tấm khăn, “Gia, ngài lau tay một chút, vừa nãy Tiểu Hầu gia ta sơ ý đụng trúng ngài ha, tiểu nhân trước tiên ở đây xin bồi tội với ngài nha!” Vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu cho những người đang vây quanh Quân Khanh lập tức rút lui trở về.

“Vô liêm sỉ!” Người kia vừa đem khăn đưa tới, liền xoay người về phía thuộc hạ của mình gõ mạnh lên trán lần lượt từng người từng người một, “Mẹ kiếp các ngươi! Gia ta vừa bị bản tiểu hầu đụng phải, các ngươi cũng bị đụng phải sao? Mẹ kiếp các ngươi đều bị va vào choáng váng sao? A? Chờ chút nữa tất cả đều phải nói rõ ràng cho ta! Lần lượt từng người từng người đều đến xin lỗi Gia ta, nhanh lên! Có nghe hay không?”

“Dạ nghe...” Âm thanh trả lời thật uể oải.

“Có nghe hay không?” Người kia bất mãn cau mày, nhưng hiếm có được tính nhẩn nại hỏi lại lần nữa

Mỹ thực chinh phục dị thế.

“Nghe được rồi!” Lần này, âm thanh cuối cùng cũng coi như có chút dõng dạc, mang theo một cỗ khí khái của quân nhân.

Lần này, rốt cuộc người kia cũng hài lòng gật gật đầu, không hổ là thủ hạ phủ Tư Đồ Hầu của hắn dạy dỗ ra, bộ dáng không tệ!

Đứng ở một bên Thúy nhi đang trừng lớn hai mắt, đối với sự thay đổi 360 độ của người trước mắt, một chút cũng không dám tin.

Đồng dạng, ban đầu Quân Khanh cũng không nghĩ tới, nàng có chút không hiểu xảy ra chuyện gì. Người này là ai vậy, có phải là tên ngốc không? Đụng phải hắn thì thôi, lại còn bộ mặt nịnh nọt đưa khăn tới làm chi? Sau đó, nhìn tình cảnh tượng này, nàng cuối cùng cũng xem như nhớ ra, đây là một trong số bạn chơi bời với nguyên thân, là bạn thân nhất trong đám bạn xấu kia, được xưng là bạn thân.Từ trước đên nay hai người này đều là “Cùng chung chí hướng” .

Cũng có thể nói là, không đánh không quen, mới để nguyên thân kết bạn với bốn tên ác bá ở đế kinh này, đây là một tên ác bá trong đó—— Tư Đồ Tiểu Hầu gia, Tư Đồ Không.

Tư Đồ gia xuất thân là võ tướng, tình cảnh này, Quân Khanh đúng là không thể trách được.

Nhưng Thúy nhi thì không giống, nàng tuy là thiếp thân thị tỳ của Quân Khanh, nhưng cơ hội theo Quân Khanh ra ngoài phủ thật sự là đã ít lại càng ít, vì lẽ đó đây thật sự là lần đâu tiên thấy được Tư Đồ Tiểu Hầu gia trong truyền thuyết.

“Ta nói Quân gia này, ngài sao lại tâm huyết dâng trào mà mặc trang phục xấu đến như thế ? Vừa nãy hại ta nhất thời không thể nhận ra được! Bất quá, tối nay ở Vạn hoa lầu tổ chức Đêm Hoa Khôi, nhìn ngươi như vậy...” Tư Đồ Tiểu Hầu gia nhìn Quân Khanh thế mà không có nửa điểm phản ứng, còn tưởng rằng nàng còn có chút bất mãn đối với lời nói vừa rồi của hắn. Nhưng suy nghĩ lại, Quân gia cho tới bây giờ không phải là loại người như thế, lúc này mới có chút an tâm.

“Khặc “ Quân Khanh trợn lên giận dữ nhìn Tư Đồ Không, lập tức mới nghĩ tới tiểu tử này có thể không phải là người bình thường, quan điểm về thẩm mỹ cùng với đại chúng đều không giống nhau. Ở trong mắt hắn, càng đẹp thì lại càng xấu! Mà càng là xấu thì liền càng đẹp!

Ngược lại chính là làm sao thay đổi đây? Ngay cả Quân Khanh cũng không biết, thẩm mỹ quan quái dị của hắn là từ đâu mà có?

Bất quá, nếu hắn nói nàng xấu, nàng liền xem lại phần tình nghĩa của hai người, mà cố hết sức coi như là đang khen nàng đi, miễn cưỡng tiếp thu thôi.

“Gia đây không phải vì ngươi sao? Vì tôn lên đóa hoa Hồng xinh đẹp như ngươi, tiểu gia phải đem trang phục mình thành xấu như thế, ngươi nói xem tiểu gia ngươi dễ dàng sao?” Quân Khanh “Bá” một thoáng, mở ra cây quạt, lại bắt đầu tinh tướng.

“Đúng a, nhưng mà.. ta đây đều bị lây xấu thì làm sao bây giờ?” Tư Đồ Không tiến đến trước mặt Quân Khanh, khá là khó chịu, ánh mắt nhìn trên dưới đánh giá nàng.

Quân Khanh bị hắn nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, khóe mắt quét tới như đánh thẳng vào nàng, nhưng tấm thịt mỡ căng thẳng trên mặt kia của hắn, nhìn dáng vẻ đó còn tưởng thực sự là bị lấy xấu nữa chứ.

Nàng lắc mạnh cây quạt, cố gắng hít một hơi thật sâu, trong đầu liên tục lập lại ba chữ kia —— bị lây xấu! Bị lây xấu! Bị lây xấu!

Rốt cục, nàng thực sự không nhịn được nữa hét lớn: “Mẹ kiếp! Ai nói với ngươi, gia đây thật sự xấu như thế? !”

Nàng đối với gương mặt chính mình vẫn rất có tự tin được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.