Hoàn Khố Đế Phi

Chương 7: Con thỏ bị ép cũng biết cắn người




Editor: Devil Ly

Beta: Quỳnh

Trúng được một chiêu, dung mạo vặn vẹo của Vân Vũ Nhu càng hiện lên một nụ cười quỷ dị, ả không sử dụng linh lực. Vân Huyền Khê cho dù có nghi ngờ cũng không có được chứng cứ, nắm chắc đoản đao trong tay, tiếp tục sáp lại gần Thiên Lan, hôm nay ả nhất đỉnh xóa sổ tiện nha đầu vướng mắt này.

Trong lòng Thiên Lan lập tức bình tĩnh trở lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Vân Vũ Nhu, lộ ra từng chút lạnh lẽo. Nữ nhân này hôm nay là muốn ép nàng vào chỗ chết đây, nàng không muốn so đo, nữ nhân này lại tốt rồi, cứ phải áp tới.

Không biết từ đâu gió lạnh thổi tới, cây lá bốn phía phát ra âm thanh sột xoạt, sau lưng Vân Vũ Nhu có chút rét lạnh, ả vô thức có chút nghi ngờ, người đứng trước mặt ả có thật là tiện nha đầu Vân Thiên Lan không?

Hừ, không cần biết có phải hay không, hôm nay nàng ta nhất định phải chết, trong lòng Vân Vũ Nhu tự mình an ủi, bước nhanh về hướng Thiên Lan. Đoản đao từ bên phải Thiên Lan hướng tới, ánh mắt Thiên Lan chợt lạnh, nhấc tay nắm chặt cổ tay Vân Vũ Nhu, Vân Vũ Nhu trừng lớn mắt, muốn thoát khỏi, phát hiện cho dù dùng lực thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay thon dài đang giữ chặt tay mình.

Thiên Lan cười lạnh, thật nghĩ rằng nàng nhiều năm như vậy nắm quyền tập đoàn Đế Quốc là làm trò sao, không có chút kĩ năng phòng thân sao được, nhưng thân thể này quá yếu đuối, mấy thuật đấu vật sử dụng đều không có mấy uy lực, vừa rồi cũng chỉ vì thân thể này mà nàng chậm trễ như vậy.

“Vân Vũ Nhu, ta từng nói qua đừng đến chọc tức ta, ngươi vì sao vẫn là không nghe ời chứ” Thiên Lam khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng dọa người.

Bàn tay khẽ dùng lực, thuần đà chỉ nghe rắc một tiếng, cổ tay Vân Vũ Nhu mềm nhú bông bị bẻ thẳng xuống, đoản đao bị Thiên Lan thuận thế tiếp được, thân mình tiến tới cạnh Vân Vũ Nhu. Một cánh tay khác nhanh chóng dùng đoản đao kề trên cổ ả.

Đoản đao băng lạnh động đến động mạch nóng ấm, Vân Vũ Nhu trong lòng toàn là ý lạnh, nữ nhân này tuyệt đối không phải Vân Thiên Lan, nàng ta không thể có được khí tức cũng như thực lực này.

“Ngươi là ai” Vân Vũ Nhu đau đến toát mồ hôi lạnh, con ngươi đen tối cứ thế chờ đợi Thiên Lan, giống như muốn từ nàng nhìn rõ bản chất con người bên trong vậy.

Thiên Lan nghe thấy câu hỏi này liền bật cười, mi mắt cong cong, gương mặt vốn gầy gò vàng vọt lúc này chợt làm người khác bất giác sợ hãi, “Vân Vũ Nhu ngươi có phải là ngốc rồi không, đến tỷ tỷ này mà cũng không nhận ra sao?”

Làm sao nàng không hiểu Vân Vũ Nhu đang nói gì, chỉ là thân thể này của nàng chính là Vân Thiên Lan, bị hoán đổi chỉ có linh hồn, cho dù là lấy máu để xác nhận nàng cũng không sợ.

“Ngươi không phải Vân Thiên Lan, Vân Thiên Lan không có giống như ngươi” Vân Vũ Nhu lắc đầu quầy quậy, rõ ràng là không tin. Vân Thiên Lan trong mắt ả vốn là người ăn nói khép nép, vâng vâng dạ dạ, một bộ dạng thấp hèn.

Thiên Lan càng tiến sát Vân Vũ Nhu, đoản đao lại càng kề gần cổ Vân Vũ Nhu vài phần, một vệt máu nhuốm lên ánh hàn quang của đoản đao. Thiên Lan hạ nhẹ thanh âm, dường như lẩm bẩm nói với ả, “Con thỏ bị ép vào đường cùng cũng sẽ cắn trả chứ đừng nói đến con người”

Thanh âm này lọt vào tai Vân Vũ Nhu trở nên băng lạnh đến tận xương, từ trong lời nói ả có thể nghe rõ hàn ý thâm sâu, một lần nữa làm rõ ý nghĩ trong lòng ả. Nữ nhân này tuyệt đối không thể là Vân Thiên Lan, nhưng từ diện mạo đến khí tức dều không có gì khác biệt, đúng là Vân Thiên Lan không sai, lúc này trong lòng Vân Vũ Nhu rối bời.

Một người dung mạo có thể thay đổi, nhưng tuyệt đối không thể thay đổi được khí tức, những người thân thuộc chỉ cần lướt qua là có thể nhận ra, nhưng khí tứv của nữ nhân này thật sự là giống hệt Vân Thiên Lan. Là ả suy nghĩ quá nhiều sao? Trong đầu Vân Vũ Nhu toàn là nghi hoặc, trong lòng luôn có một âm thanh không ngừng nói rằng nữ nhân này không phải là Vân Thiên Lan, Vân Thiên Lan không biết phản kháng lại ả, nhưng ả tìm không ra bằng chứng.

“Các người đang làm gì vậy” hai người giằng co một lúc, một âm thanh lãnh đạm đột nhiên truyền tới.

Vân Thiên Lan nghiêng đầu nhìn lại, Vân Ninh Tẩm đứng ở xa nghi hoặc nhìn hai người, Vân Thiên Lan dán lên Vân Vũ Nhu che đi thanh đoản đao, từ góc độ của Vân Ninh Tẩm, hai người dán chặt vào thân thể nhau, Thiên Lan thân thể hơi chếch lên trước, giống như sắp hôn nhau đến nơi.

Thiên Lan khẽ động thân, lộ ra thanh đoản đao đang kề tại nơi cổ Vân Vũ Nhu, khóe miệng khẽ cười nhạt, chậm rãi bỏ ra thanh đoản đao, ngữ khí vô tư nói: “Tỷ tỷ dạy dỗ muội muội mà thôi”

Vân Vũ Nhu được tự do liền lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Thiên Lan, một tay khẽ chạm lên cần cổ vị trí đoản đao kề lên, ở đó hiện rõ một vệt đỏ bắt mắt, nhè nhẹ đỏ thắm tản ra bốn phía. Đáy lòng Vân Vũ Nhu phẫn hận, ả vậy mà bị một phế nhân chế trụ, quả thật cực kì nhục nhã, truyền ra ngoài ả còn mặt mũi nào nữa.

“Đại thiếu gia kêu ta đến đón ngươi” Trên mặt Vân Ninh Tẩm không biểu tình nhìn Thiên Lan, một màn vừa rồi không cần nghĩ cũng có thể biết được xảy ra chuyện gì, nàng chỉ là không ngờ được Vân Vũ Nhu lại bị Vân Thiên Lan chế trụ.

Thiên Lan đáy lòng chỉ muốn khóc ròng, quả đúng là anh ruột, không thèm để ý ánh mắt phẫn hận của Vân Vũ Nhu, Thiên Lan vui sưởng nhảy đến bên Vân Ninh Tẩm kéo nàng rời đi, bộ dáng vội vàng đó nào giống bộ dáng hiên ngang vừa rồi chứ.

Sự thay đổi bất ngờ nay không chỉ làm Vân Ninh Tẩm sửng sốt ngay đến Vân Vũ Nhu cũng ngây ngốc nhìn Thiên Lan. Hoàn toàn không thể hiểu được nàng là bị làm sao.

Có Vân Ninh Tẩm ở đây, Vân Vũ Nhu tự nhiên không dám ra tay, chỉ có thể không cam tâm trừng mắt nhìn hai người họ rời đi.

Đến tận khi đi khỏi tầm mắt Vân Vũ Nhu, thân thể căng cứng của Thiên Lan lúc này mới thả lỏng, trong lòng thở phào, thật may mắn vừa rồi Vân Vũ Nhu không sử dụng linh lực, nếu không thật sự nàng chỉ có thể chịu chết ở đó.

Vân Ninh Tẩm nghiêng đầu, nhìn bộ dạng Thiên Lan giống như vừa trút được gánh nặng, không nhịn được trên đầu hiện lên vài đường hắc tuyến, ra là khí thế vừa rồi đều là đóng kịch.

Nói là đóng kịch cũng không hoàn toàn đúng, kiếp trước lăn lộn thương trường, không chút khí phách là không ổn, nhưng nàng có chút lười biếng, chỉ là một số sự kiện bình thường, nàng không mấy khi xuất hiện. Thư kí bên cạnh nàng đều biết được cấp trên nhà mình là người vẻ ngoài cương nghị nội tâm thì thực lười biếng, thỉnh thoảng tham gia còn đỡ, thời gian dài thì nàng bắt đầu phát bệnh lười biếng rồi, đối với một cấp trên như vậy còn quản lý cả một tập đoàn Đế Quốc, bọn họ cũng cảm thấy thật kinh ngạc.

“Cảm ơn ngươi”. Thiên Lan tự an ủi trái tim mình xong, lúc này mới nhớ tới người bên cạnh vừa giúp mình giải vây là Vân Ninh Tẩm.

Vân Ninh Tẩm mặt không chút biểu cảm khẽ gật đầu, lạnh lùng nói, “Vân Vũ Nhu sợ đại thiếu gia phát hiện nên không sử dụng linh lực, xem như ngươi may mắn, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu, không muốn chết thì hãy cố gắng làm cho mình trở nên mạnh hơn”

Vài câu của Vân Ninh Tẩm đã giải được sự nghi hoặc trong lòng Thiên Lan, Thiên Lan tò mò đánh giá một lượt Vân Ninh Tẩm, một thân áo xanh nhạt, tố sắc cao ngạo vẫn minh diễm động lòng người, vẻ mặt thanh đạm, đối với bất cứ chuyện gì đều không để tâm đến.

Trong đầu Thiên Lan bỗng xoẹt qua một bóng trắng, trong lòng căng thẳng, đáng chết, đều tại tên nam nhân kia hại nàng ngã xuống sơn động, chịu khổ bao lâu, tốt nhất đừng để nàng gặp lại hắn.

Hàn khí kì quặc làm Vân Ninh Tẩm có chút sửng sốt, trong đầu tự nhiên hiện ra một màn vừa rồi, ngày càng không hiểu được nữ nhân này rốt cuộc bị làm sao, rõ ràng một dạng cây yếu không chịu nổi gió. Vì sao vừa rồi lại có được khí phách như vậy?

“Đến rồi, cảm ơn” Thiên Lan thu lại cảm xúc, chỉ về hướng khu viện sáng đèn trước mặt, hướng Vân Ninh Tẩm cười nhẹ nhàng.

Vân Ninh Tẩm chỉ lạnh nhạt quét tầm mắt nhìn nàng rồi rời đi, Thiên Lan đứng tại chỗ cũ kì quái nhìn bóng lưng Vân Ninh Tẩm, cô nương này hình như có chút kì quặc.

Lúc về đến viện, Vân Huyền Khê vẫn chưa quay lại. Thiên Lan chỉ có thể đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi, hầu hạ nàng là một cô nương trên dưới mười sáu tuổi, tên Song Nhi, dáng vẻ thanh tú, làm việc cũng coi như nhanh nhẹn.

“Đại tiểu thư, người còn chưa ăn tối phải không” Song Nhi một bên xếp chăn, một bên nhỏ giọng hỏi.

Thiên Lan ngồi cạnh bàn, nắn nắn bụng cảm thấy không đói lắm, đang định từ chối thì nghe Song Nhi nói: “Song Nhi có chuẩn bị chút đồ ăn cho đại tiểu thư, đại tiểu thư ít nhiều ăn một chút đi.”

Song Nhi không để Thiên Lan phản đối bỏ xuống công việc trong tay, đi ra khỏi phòng, có vẻ là đi bưng đồ ăn rồi.

Thiên Lan khẽ chau mày, Song Nhi này là đang làm cái gì vậy? Song Nhi trước đây không nói nhiều chỉ làm việc, nàng không mở miệng, Song Nhi tuyệt đối không làm bất cứ việc gì thừa thãi, hôm nay là làm sao vậy?

Đợi Song Nhi quay trở lại, Thiên Lan vẫn như cũ chau mày ngồi tại chỗ cũ, Song Nhi nhìn thấy nàng vẫn ngồi đó rõ ràng thở phào một tiếng, nhanh chân đi tới đem đồ ăn trong tay— đặt lên trên bàn, “ Đại tiểu thư, đây đều là những món người thích ăn”

Song Nhi một bên bày biện bát đũa một bên nhẹ giọng nói, Thiên Lan không lên tiếng cầm lấy đũa, quét một lượt đồ ăn trên bàn, đúng thật là toàn những món nàng thích ăn, nhưng đã muộn thế này còn ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy có tốt không chứ?

Ánh mắt Song Nhi nhìn chằm chằm Thiên Lan, nhìn nàng cầm đũa mà mãi không ăn sắc mặt có chút lo lắng, “Đại tiểu thư là không hợp khẩu vị sao?”

Thiên Lan quét mắt nhìn Song Nhi, ngón tay cầm đũa mảnh khảnh hướng tới đĩa thức ăn gần nhất, được một nửa lại thu về, Song Nhi thấy thế trong mắt rõ ràng tối sầm, Thiên Lan đặt đũa xuống, mi mắt khẽ nháy, liếc nhìn Song Nhi, “ Ta không đói, Song Nhi mấy ngày nay vất vả rồi, ngươi giúp ta ăn đi”

Âm thanh của Thiên Lan không thấy có chút gì không đúng, giống như một tiểu thư tốt thấu hiểu hạ nhân, trong mắt nàng toàn là ý cười, thấy Song Nhi không động, nàng đứng dậy đem Song Nhi ấn xuống bàn, nửa đùa nửa thật nói:” Lời của tiểu thư ngươi cũng không nghe, có phải là không muốn làm ở đây nữa không?”

Thân thể Song Nhi khẽ run, sắc mặt trắng bệch nhìn nụ cười của Thiên Lan “ Đại…tiểu thư…”

“Sao vậy?” Thiên Lan giống như không phát hiện ra sự bất thường của Song Nhi, nhẹ giọng nói: “ những thức ăn này không hợp khẩu vị của ngươi sao?”

Đối thoại của hai người trước sau chuyển đổi, thân thể Song Nhi run rẩy càng nhiều, hai tay đặt dưới bàn, nắm chặt lấy hai đùi, đôi môi cắn chặt, chính là không thể động đậy.

Thiên Lan chuyển đến bên cạnh nàng, tự mình giúp nàng gắp một món gần nhất, đặt vào trong bát, “Nào Song Nhi, món này rất ngon, ngươi nếm xem, ngày thường không thể ăn được món ăn ngon thế này đâu”

Âm thanh của Thiên Lan rất nhẹ nhàng, đôi mắt đen nhánh nhìn Song Nhi, đáy mắt xoẹt qua một vệt u sắc.

Sắc mặt Song Nhi trắng bệch như giấy, đồng tử bất giác co rút, thân thể hơi lùi về sau, âm thanh run rẩy nói: “Đại tiểu thư…hay là người ăn đi”

Trong thanh âm rõ ràng như muốn khóc, Thiên Lan làm như không nghe thấy, làm ra một bộ dáng vô tội, chớp chớp mắt: “Ta không đói mà, không được phép lãng phí thức ăn, Song Nhi ăn đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.