Editor: Trà Đá.
Nụ hôn chấm dứt, hai người thở hồng hộc, gương mặt Cố Du đỏ bừng, bên tai Phó Lệ Minh cũng ửng hồng, ánh mắt như thiêu đốt.
Cố Du thấy tinh thần anh không ổn.
“Anh mau lái xe đi ăn cơm.” Ăn cơm an toàn hơn.
Hiện tại Phó Lệ Minh hoàn toàn không muốn ăn cơm, chỉ muốn mang cô về nhà, đẩy cô nằm xuống giường.
Lúc ăn xong, Phó Lệ Minh nói: “Tối nay anh có tiệc xã giao, chín giờ là xong, lúc đó em đến lái xe giúp anh nhé.”
Gần đây công việc của anh cực kỳ bận rộn, đây là kế hoạch anh vạch ra trước đó, bởi vì anh muốn sớm tung sản phẩm ra thị trường, sau đó sẽ dành thời gian theo đuổi cô.
Nhưng mọi chuyện lại bị rối loạn.
Có thể sớm thành một đôi với cô, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Mấy ngày anh đi công tác, anh cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất dài, anh là người luôn luôn chuyên tâm, có khi trên đường đi công tác đột nhiên nhớ tới cô, đây là một sự trải nghiệm anh chưa bao giờ có.
Anh muốn Cố Du lái xe, cô đương nhiên nhìn ra mục đích không trong sáng của anh, âm thầm cắn cắn môi, gật đầu: “Được.”
Trên đường, Cố Du còn nghiêm túc nói: “Chúng ta đừng công khai mối quan hệ này ra được không anh? Nếu công khai ra, lỡ như mọi người có suy nghĩ hiểu lầm gì đó, sẽ ảnh hưởng đến công việc.”
Phó Lệ Minh: “Được.”
Cố Du thở dài một hơi, nở nụ cười.
Cô cười lên trông rất xinh, môi hồng hồng, khóe miệng cong lên có chút đáng yêu, Phó Lệ Minh có chút lóa mắt.
Chỉ một ánh mắt của anh cũng khiến không khí trở nên mập mờ, đang ở bên ngoài, Cố Du muốn dời đi sự chú ý của anh, cho nên nói chuyện công việc với anh, Phó Lệ Minh chỉ ngẫu nhiên đáp lại, hơn phân nửa thời gian chỉ nghe cô nói.
Trên thực tế, anh cũng không muốn nghe.
Rốt cuộc, anh cắt ngang cô: “Cố Du.”
“Hả?”
“Không nói chuyện công việc.”
“Ừ.”
“Mấy ngày qua em thế nào?” Phó Lệ Minh cũng không phải người thích nói chuyện phiếm.
Đề tài đột nhiên bị thay đổi, Cố Du trả lời: “Rất tốt.” Chỉ là có chút nhớ anh.
“Còn anh thì không tốt lắm.”
Trái tim Cố Du đập rộn lên, ra vẻ điềm tĩnh hỏi: “Sao lại không tốt.”
“Bởi vì muốn gặp em.” Anh nói trực tiếp.
Muốn gặp lại không gặp được, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Tâm tình Cố Du đột nhiên vui lên, nở nụ cười: “Em cũng vậy, rất nhớ anh.”
Nghe thấy những lời này, cuối cùng Phó Lệ Minh cũng thỏa mãn vài phần. Nhưng mà anh càng muốn về nhà.
Còn phải nhẫn nhịn đến chín giờ.
~
Giờ làm việc buổi chiều, Cố Du không tập trung, suy nghĩ luôn bay đi nơi khác, chỉ muốn lên tầng trên tìm anh.
“Cố Du… Cố Du.”
“A?” Cố Du thất thần lúc này mới phát hiện Tống Lệ Hoa gọi mình.
“Nhớ ai mà thất thần vậy?” Tống Lệ Hoa cười hỏi.
Cố Du lắc đầu: “Em có nhớ ai đâu.”
“Nghe nói lúc trưa em có hẹn à, sao rồi? Bạn trai hả?” Tống Lệ Hoa vẫn rất hứng thú với những chuyện như vậy, trước đó Cố Du được người ta tặng hoa, sau này không thấy nữa, bây giờ lại có biến mới. Là người từng trải, vừa rồi lúc Cố Du thất thần thì biểu hiện trên mặt rất ngọt ngào, xem ra là đang yêu đương.
Cố Du chột dạ, nói sang chuyện khác: “Chị gọi em có chuyện gì hả?”
Tống Lệ Hoa: “Ừ, là vụ bên Dung thị, hôm nay bọn họ qua đây, Phương Lỵ Lỵ mới nhận dự án này, không hiểu biết thấu đáo, mà hôm nay chị bận việc ở bên ngoài, em có thể hỗ trợ Phương Lỵ Lỵ đón tiếp bọn họ không?”
Công việc của Cố Du bàn giao cho Phương Lỵ Lỵ, nhưng thời giang quá gấp rút, một mình cô ấy thật sự rất khó ứng phó.
“Được ạ.” Cố Du vui vẻ giúp đỡ, Phương Lỵ Lỵ được giao dự án này cũng ít nhiều bị Cố Du liên lụy.
Sau khi đón tiếp đoàn người Dung Tĩnh, cô ta ngạc nhiên khi thấy Cố Du: “Không phải Cố tiểu thư không phụ trách quảng cáo của bên tôi nữa sao?”
Cố Du giải thích: “Hôm nay chị Lệ Hoa không ở đây, cho nên tôi đến hỗ trợ.”
Dung Tĩnh hiểu rõ, nở nụ cười một chút, không nói gì nữa.
Lần này Dung Tĩnh đến là vì không hài lòng với thiết kế quảng cáo, lần này thật sự không hài lòng.
Phương Lỵ Lỵ theo phong cách truyền thống, phù hợp với những thị trường nhất định, nhưng Dung Tĩnh lại muốn phá cách, không giống bình thường.
Quan điểm của hai người bất đồng, cho nên mới cố ý đến đây gặp mặt.
Nói chuyện với nhau một lúc, suy nghĩ của Dung Tĩnh và Phương Lỵ Lỵ hoàn toàn một trời một vực. Dung Tĩnh là khách hàng, cần phải quan tâm đến suy nghĩ của cô ta. Phương Lỵ Lỵ dựa theo sự yêu cầu của cô ta, đưa ra một vài ý tưởng, nhưng tất cả đều bị Dung Tĩnh gạt bỏ.
“Phương tiểu thư, tôi cảm thấy thiết kế của Cố tiểu thư tốt hơn so với cô, đáng tiếc, không hiểu vì sao Cố tiểu thư lại không làm quảng cáo cho bên chúng tôi nữa.” Lúc nói lời này, trên mặt Dung Tĩnh mỉm cười, ý tứ châm ngòi quả thật rất rõ ràng. Thật ra cô ta đều thích những phương án quảng cáo của Cố Du, đối với cô ta mà nói, Cố Du thật sự rất giỏi.
Trong lòng Cố Du hồi hộp, nhìn về phía Phương Lỵ Lỵ.
Phương Lỵ Lỵ cũng nhìn cô một cái, sau đó giận tái mặt, nói với Dung Tĩnh: “Nếu Dung tiểu thư không hài lòng với phương án của tôi, thì chúng tôi có thể đổi một người khác trừ Cố Du.”
Cố Du ngạc nhiên, chợt hiểu ra, cảm kích nhìn Phương Lỵ Lỵ, nhưng mà Phương Lỵ Lỵ không nhìn cô.
Dung Tĩnh hỏi: “Tại sao không thể là Cố tiểu thư?”
Phương Lỵ Lỵ: “Cô ấy có công tác quan trọng hơn.”
“Quảng cáo của Dung thị không quan trọng sao?” Dung Tĩnh không vui.
Tính tình Phương Lỵ Lỵ ngay thẳng, trong khoảng thời gian trước đều đang phụ trách những hạng mục khác, gần đây mới chấm dứt. Cố Du đến Sang Thành chưa được bao lâu, còn chưa có cơ hội hợp tác với cô ấy, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, không quá hiểu cô ấy, nhưng phản ứng của cô ấy thật sự khiến cô ngoài ý muốn.
Phương Lỵ Lỵ cười một chút: “Đương nhiên cũng rất quan trọng, nhưng tổng giám đốc Phó của chúng tôi giao việc cho cô ấy, cho nên không thể cống hiến sức lực cho bên cô được.”
Phương Lỵ Lỵ ghét nhất chính là việc châm ngòi ly gián.
Muốn người khác khó chịu, thì cô ấy cũng khiến đối phương khó chịu.
Cô ấy vốn không thích Dung Tĩnh dùng cớ công việc để thăm dò hành vi của Phó Lệ Minh, cô ấy không hề thích nhiệm vụ lần này.
Đánh rắn đánh giập đầu, Dung Tĩnh để ý Phó Lệ Minh, cô ấy chỉ mượn chuyện này để nói.
Thật ra trong công ty cho rằng Phó Lệ Minh có ý kiến với Cố Du, nhưng cái này không quan trọng, dù sao trong tương lai Cố Du và Dung Tĩnh cũng không tiếp xúc nhiều.
Đây là suy nghĩ của Phương Lỵ Lỵ.
Còn Cố Du thì có điểm đau đầu.
“Thật không?” Dung Tĩnh lạnh lùng cười: “Không ngờ Cố tiểu thư lợi hại như vậy, vừa mới tới đây đã được tổng giám đốc Phó trọng dụng.”
Cố Du thoải mái nói: “Thật sự tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Phó đã trọng dụng.”
Dung Tĩnh cứng họng, tâm tình không tốt lắm.
Cố ta nhìn thời gian một chút rồi nói còn có việc, hôm khác gặp lại. Cô ta không muốn ở chỗ này nữa, huống hồ lát nữa cô ta phải đi làm đẹp, tập trung trang điểm ăn mặc.
Lúc đi đến cửa phòng họp, Dung Tĩnh đột nhiên dừng chân, quay đầu hỏi Cố Du: “tối nay ở Shangri-La có tiệc rượu, bạn gái đi cùng tổng giám đốc Phó là cô sao?”
Kẻ có tiền luôn thích tổ chức tiệc rượu, các ông chủ lớn ăn uống linh đình, lôi kéo quan hệ, nói chuyện làm ăn.
Dung Tĩnh không biết hiện tại mối quan hệ giữa Phó Lệ Minh và Cố Du là gì, dù sao Phó Lệ Minh cũng sẽ không dẫn cô đi, cô ta chỉ muốn xem phản ứng của Cố Du mà thôi.
Buổi trưa Phó Lệ Minh có nói là đi tiệc xã giao, không nói cụ thể là tiệc gì.
Tiệc rượu, bạn gái.
“Không phải.” Cố Du trả lời đơn giản.
“Vậy sao.” Dung Tĩnh cười thản nhiên, tiếp tục bước đi.
Sau khi cô ta đi rồi, Phương Lỵ Lỵ hừ một tiếng, lúc xoay người còn nhìn Cố Du.
Có chút xấu hổ.
Phương Lỵ Lỵ liếc cô một cái, hỏi: “Rốt cuộc là cô đắc tội gì với đại tiểu thư hả?”
Cố Du bị hỏi.
“Cô ta coi cô là tình địch sao?” Không đợi Cố Du trả lời, Phương Lỵ Lỵ đã lên tiếng: “Cô ta bị bệnh hả.’
Đối với chuyện Phó Lệ Minh không cho Cố Du tiếp tục phụ trách quảng cáo của Dung thị, thì bên trong Sang Thành đã có kết luận. Gần đây nhất, Dung Tĩnh thường xuyên gây khó dễ cho Cố Du, chỉ sợ cô ta nhiều lần đề cập đến chuyện này trước mặt Phó Lệ Minh, cho nên không phải trước đây Cố Du đã từng bị Phó Lệ Minh đến gặp riêng dạy dỗ sao? Không cho cô làm quảng cáo của Dung thị nữa là vì không thể nhịn được nữa.
Hiện tại Cố Du đang phụ trách quảng cáo của một sản phẩm sắp được tung ra thị trường, mọi người đều biết, chỉ là không biết sản phẩm này quan trọng bao nhiêu, cho nên mọi người đều đồng tình.
Đối với sự hiểu lầm này, Cố Du thật sự bất an, thật sự sợ ngày nào đó mọi người biết chân tướng.
“Cô ta nói tiệc rượu là sao?” Cố Du tò mò hỏi. Về phần bạn gái gì đó, Cố Du không thể tưởng tượng ra việc Phó Lệ Minh sẽ đi cùng với ai đó.
Phương Lỵ Lỵ nhún vai: “Không phải kẻ có tiền thì thích tổ chức tiệc rượu sao. Dung Tĩnh có lẽ là muốn làm bạn cặp với tổng giám đốc Phó, đáng tiếc… Thành phố A nhiều cô gái xinh đẹp quyền quý như vậy, cô ta làm gì có tư cách được xếp hàng chung.”
Cố Du không nói chuyện này nữa, cô thử thăm dò hỏi: “Mấy lời Dung Tĩnh nói lúc nãy, cô không tức à?”
Làm gì có ai thích bị nói như vậy.
Phương Lỵ Lỵ nói thẳng: “Đương nhiên là tức rồi, nhưng mà cô ta muốn châm ngòi ly gián, tôi sẽ không để cô ta toại nguyện đâu. Sang Thành không thích nội bộ lục đục, chỉ là bây giờ tâm tình tôi hơi khó chịu.”
Nói xong cô ấy xoay người rời đi, không nhìn Cố Du nữa.
Cố Du nhìn bóng dáng của Phương Lỵ Lỵ, nở nụ cười…
Cô thật sự rất thích công việc hiện tại.
Buổi chiều tan làm, không có Dịch Huyên làm bạn, cho nên cô về nhà ăn tối, sau đó đi phòng tập gym.
Tám giờ rưỡi, cô rời phòng gym về nhà, tắm rửa gội đầu.
Lúc sấy tóc, mắt thấy sắp đến chín giờ, cô vội vàng đi tìm quần áo để thay.
Quần áo của cô không ít, hôm đó đi mua sắm với Dịch Huyên được khá nhiều, càng nhiều thì càng khó chọn.
Cuối cùng cô quyết định mặc quần jean bó sát, kết hợp với áo thun rộng thùng thình bỏ vào quần, càng làm nổi bật lên đôi chân dài cân xứng của cô.
Cô tùy ý cột tóc lên, vừa đơn giản lại năng động.
Trước đó Phó Lệ Minh đã nói với cô, anh sẽ gọi điện thoại cho cô.
Mắt thấy đã chín giờ, vậy mà anh còn chưa gọi điện thoại tới.
Ngay lúc cô đang rối rắm không biết có nên gọi cho anh hay không, thì anh điện thoại tới.
“Em xuống đi.” Anh nói ít mà ý nhiều.
Cố Du sửng sốt một chút.
Anh còn nói: “Anh đang dưới cửa tiểu khu nhà em, em xuống đi.”
“Không phải anh nói muốn em lái xe giúp anh sao?”
“Lái từ nhà em đến nhà anh.”
Cố Du: “…”
Cô đột nhiên có cảm giác bị lừa.
“Anh có thể lái đến đây được, thì có thể lái về nhà được mà.”
“Anh cho tài xế về rồi, anh uống rượu sao lái xe được.”
Anh đường đường chính chính tới đón cô qua nhà anh, mục đích là gì, chỉ còn thiếu viết ra thôi.
Chuyện này quả thật rất bình thường với người trưởng thành, nhưng mà cô là phụ nữ, phải rụt rè một chút.
Anh một chút cũng không hiểu tâm tư của phụ nữ.
Cố Du ương bướng nói: “Anh có thể gọi tài xế tới lái được mà.”
Phó Lệ Minh: “Em không muốn xuống?”
“Đúng.”
“Vậy thì anh lên nhà em.”
Cố Du luống cuống: “Đừng!” Tuy rằng nhà cô cũng gọn gàng sạch sẽ, nhưng tạm thời cô vẫn chưa muốn để anh tiến vào cửa nhà cô.
Phó Lệ Minh: “Anh ở dưới lầu chờ em.”
Cố Du thật sự sợ anh đi lên, cho nên cúp điện thoại thì lập tức ra khỏi nhà.
Mới vừa ra khỏi cửa lớn, cô lập tức thấy anh đứng đó, anh vừa thấy cô thì lập tức nở nụ cười.
Anh cười khiến người khác say mê.
Cố Du đi đến trước mặt anh, anh cầm tay cô rất tự nhiên.
“Đi thôi.” Giọng của anh dịu dàng hơn so với bình thường, có thể bởi vì anh ruống rượu.