Tô Hàm ngồi trên chiếc ghế xoay cỡ đại, anh vô lực ngã người về phía sau ánh mắt nhìn mông lung, suy nghĩ miên man.
- Mộng Kha, đã bốn năm rồi, em rời xa anh đã bốn năm rồi… đến tận bây giờ anh vẫn không thể quên cái ngày định mệnh đó.”
Khẽ thở dài, tim anh lại thêm phần nhức nhối.
Bíp.. Bíp..! Tiếng điện thoại vang lên giòn giã. Trên màn hình hiển thị tin nhắn đến từ Mộng Dung.
“ Hàm, ngày mốt mình cùng nhau về nhà em một chuyến. Ba mẹ em cứ nhắc đến anh, có Ngạn Quân cùng đi nữa”
Tô Hàm nhíu mày thật sâu, thảy nhẹ chiếc điện thoại lên mặt bàn.
- Về sao? _ Tô Hàm mỉm môi nói khẽ.
Đã lâu rồi anh không trở lại cái nơi làm anh hạnh phúc nhưng cũng lại làm anh đau khổ. Hình ảnh Lạc Y chợt hiện lên trong tâm trí của anh, nghĩ điều gì anh lại nhấn chiếc điện thoại trên bàn làm việc. Giọng cô thư ký nhẹ nhang vang lên
- Dạ! Chủ tịch!
- Vào đây gặp tôi!
-----------------------------------------
Kể từ sự việc tối hôm qua, Lạc Y như chú mèo nhỏ rụt rè, cô im lặng không nói một lời nào, chỉ biết nhìn qua cửa kính xe. Ngạn Quân liếc nhìn hành động đáng yêu của cô, mỉm cười nhẹ.
- Lạc Y, còn 1 tháng nữa là tới cuộc thi thiết kế tại Paris. Em đã lên ý tưởng cho thiết kế của mình chưa?
Lạc Y quay lại nhìn anh rồi lại nhanh chóng quay đầu ra cửa kính ngắm nhìn mọi thứ đang vụt qua. Cô hắng giọng một cái rồi mới trả lời anh
- Chủ đề lần này là tự do.. em cũng không biết ý tưởng của mình như thế nào nữa. Em dự tính sẽ xin nghỉ phép cho đến lúc dự thi để đi tìm ý tưởng
Ngạn Quân gật đầu, anh cũng dự định sẽ cho các nhà thiết kế tham dự cuộc thi lần này nghỉ phép cho đến khi tới ngày thi để họ có thể tự do sáng tạo. Anh bẻ lái cho xe đi vào bãi đậu xe của công ty, Lạc Y mở cửa bước xuống xe chợt thấy Mộng Dung cũng từ trên xe bước xuống. Ngạn Quân nhìn thấy liền lên tiếng gọi
- Mộng Dung!
Mộng Dung chuyển tia mắt về hướng tiếng gọi. Môi mọng đỏ mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng và thẳng tắp, chiếc đầm công sở ôm sát cả thân người, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh phủ trên vai càng tôn lên vẻ đẹp kiêu kỳ. Ngạn Quân cùng Lạc Y tiến tới gần Mộng Dung.
- Chào mừng em chính thức đã trở lại. Cần gì cứ tới gặp anh, anh sẵn sàng giúp đỡ.
Mộng Dung gật đầu, chợt nhớ ra điều gì cô vội lên tiếng.
- Ngạn Quân, ngày mốt anh có rảnh, cùng Hàm đi về nhà em. Em bí mật tổ chức sinh nhật ỏ nhà để gia đình hội ngộ. Không biết Hàm có nhớ sinh nhật em không. Em rất mong chờ
- Ngày mốt? .. không phải là.. – Ngạn Quân ngập ngừng nhưng rồi anh vội nuốt lại những gì định nói, anh không muốn phá đi tâm trạng của Mộng Dung liền gật đầu ưng thuận rồi quay sang Lạc Y hỏi nhỏ. - Em có muốn đi cùng không? Sẵn tiện đổi không khí, môi trường tìm y tưởng sắp tới.
- Ngày mốt sao? - Lạc Y suy nghĩ một hồi, chợt nhớ ra liển bừng tỉnh lập lức lắc đầu. - Thật xin lỗi, ngày mốt em bận dự sinh nhật của người thân. Anh cùng mọi người đi vui vẻ nhé.
Ngạn Quân tiếc nuối nhưng cũng đành thôi. Cùng lúc đó trên xe Mộng Dung có một bóng người bước xuống.
- Chào chị Lạc Y, chào Giám Đốc Ngạn.
Lạc Y cùng Ngạn Quân ngạc nhiên trước sự hiện diện của Thiên Nha. Cả hai nhìn nhau rồi quay qua nhìn Mộng Dung ý hỏi. Mộng Dung nở nụ cười nhẹ đắc ý trước biểu hiện của Lạc Y.
- Em được biết trước đây Thiên Nha có làm việc tại công ty, cũng có biểu hiện tốt chẳng qua vì một hiểu lầm nhỏ nên em mời cô ấy trở lại làm trợ lý cho em. _ Mộng Dung dõng dạc tuyên bố.
Lạc Y nhún nhún vai, chỉ là ngạc nhiên một chút. Cô không bận tâm lắm vì chuyện này. Ngạn Quân hơi khó chịu, âm thanh có phần gắt gỏng. Anh làm sao quên người đã làm Lạc Y tổn thương chứ? Lại còn dám ra tay với Lạc Y.
- Tô Hàm biết việc này chưa?
- Em sẽ nói lại với anh ấy ngay bây giờ, hẹn gặp anh vào buổi trưa. Tạm biệt.
Mộng Dung khẽ vuốt lại mái tóc của mình, gật đầu chào Lạc Y và Ngạn Quân rồi quay lưng bước đi. Thiên Nha vội vã cúi đầu chào tạm biệt rồi chạy theo Mộng Dung. Lạc Y và Ngạn Quân cũng nối tiếp theo sau, cô còn phải lo sắp xếp công việc để nghỉ phép cho tới khi cuộc thi bắt đầu và bữa tiệc sinh nhật kia cô cũng phải chuẩn bị chu đáo. Cả hai bước vào trong thang máy, cánh cửa dần dần khép lại.
Trong thang máy khác, Thiên Nha khép nép đứng phía sau Mộng Dung, ngước nhìn người con gái uy quyền đang chỉnh sửa lại nhan sắc của mình. Mộng Dung dặm lại thêm một chút son, khẽ lệch chiếc gương cầm tay qua một chút, bóng dáng e dè của Thiên Nha không qua khỏi đôi mắt sắc của Mộng Dung.
- Cô.. tốt nhất là nghe theo lời tôi. Nếu như cô muốn đánh bại Lạc Y - Âm thanh băng lãnh vang lên.
- Tôi đã biết! – Thiên Nha nhỏ giọng
Cô nhớ lại ngày hôm qua, Mộng Dung tìm đến gặp cô.
----- Đoạn Hồi Tưởng -----
Mộng Dung khuấy nhẹ tách cà phê nóng đưa lên miệng, khẽ thổi vài hơi, nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt lại xuống bàn. Thiên Nha ngước nhìn người ở trước mặt mình. Đôi mắt trong veo, môi hồng khẽ mĩm cười lại lộ lên chiếc lúm đồng tiền đáng yêu. Mái tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai, bàn tay thanh mãnh được chau chuốt kỹ càng bởi lớp sơn đỏ tươi chói mắt. Ở cô ta toát lên vẻ kiêu kỳ, xinh đẹp nhưng mang lại cho người khác cảm giác khó gần. Cô tiểu thư con nhà giàu này tại sao lại tìm tới cô? Mộng Dung nhướn mày nhìn Thiên Nha.
- Chắc cô đang thắc mắc tại sao tôi lại biết và tìm đến cô?
Thiên Nha gật đầu thay cho câu trả lời
- Tôi sẽ vô thẳng vấn đề. Tôi là Mộng Dung, tương lai sẽ là vợ của Tô Hàm - Chủ Tịch công ty Ảo Linh.
Thiên Nha hoàn toàn bất ngờ như không tin vào điều mình vừa nghe thấy. Người trước mặt cô đây là vợ tương lai của chủ tịch Tô? . Mộng Dung vắt chéo chân, ngồi thẳng lưng nhìn thẳng vào mắt Thiên Nha sẵng giọng.
- Qua một vài nhân viên trong công ty tôi đã biết được lý do cô bị thôi việc, cũng như chuyện xảy ra giữa cô và Lạc Y. Tôi sẽ đưa cô quay trở lại công ty với vị trí trợ lý của tôi. Trợ lý của giám đốc Truyền Thông Media
- Tại sao cô lại giúp tôi? - Thiên Nha cảm thấy ngạc nhiên quá đỗi và không hiểu cô gái này lại giúp đỡ mình vì lý do gì.
Mộng Dung bật cười sảng khoái, tay tựa lên bàn, chống cằm. Đôi môi xinh xắn hé mở với giọng điệu tinh nghịch.
- Ha..ha.. Cô lầm rồi, tôi không giúp cô mà chỉ làm việc cho chính mình thôi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ khiến cô đánh bại được Lạc Y đồng thời kéo Ngạ Sanh – người đàn ông cô yêu quay trở lại với cô cũng như rửa được mối hận mà cô ta mang lại.
- Lý do cô làm vậy là vì điều gì?
- Đó không phải là điều cô cần biết. _ Mộng Dung nhếch mép, giọng điệu lớn tiếng rồi bất chợt nhỏ nhẹ lại. - Cô nên suy nghĩ thật kỹ, đây là số điện thoại của tôi. Tôi chờ tin cô. Tạm biệt.
--- Kết thúc hồi tưởng ----
Nhớ tới hình ảnh Lạc Y cùng Tô Hàm hôm qua, bàn tay Mộng Dung nắm chặt, khẽ nghiến răng.
- Lạc Y, cô cứ vui vẻ đi. Sẽ không còn bao lâu nữa đâu.
Qua Thiên Nha, cô biết được tất cả mọi chuyện lý do vì sao Hàm đuổi việc Thiên Nha, cô giận điên người chỉ muốn ngay lập tức nhào tới cấu xé Lạc Y. Cô ta là ai mà có thể cướp Tô Hàm của cô? Cô ta yêu anh hơn cô sao? Không thể nào, vì anh cô có thể làm mọi chuyện, chỉ cần Tô Hàm bên cô, thì việc loại trừ Lạc Y là điều cần thiết.. nếu như cần phải.. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô đầy sát khí, hận không thể làm ngay lập tức. Dù lời nói của Mộng Dụng rất nhỏ như nói chỉ để mình cô ta nghe thấy nhưng trong thang máy chỉ có hai người, Thiên Nhan vẫn có thể nghe thấy được, lòng bất chợt lạnh xuống. Người phụ nữ này quả thật rất đáng sợ. Cô không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai, đã bước chung một con thuyền rồi cũng chẳng thể bước xuống được nữa, đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên định.
Lạc Y bước vào phòng làm việc của mình lại thấy ngay trên bàn có một bó hoa hồng đỏ thắm. Cô ngạc nhiên, từ từ tiến tới cầm lấy bó hoa để sang một bên, mở tấm thiệp màu hồng nude nhỏ, đọc lời nhắn ghi trong đó. Nét chữ cứng cáp như chính chủ nhân của nó vậy.
“ Xin lỗi em vì chuyện tối hôm qua. Anh có phần lỗ mãng, nếu em tha thứ 8: 00 pm gặp anh tại XX. Không gặp không về. Ký tên: Tô Hàm. “
Lạc Y nén thở dài ngồi xuống ghế, đọc lại nội dung trong tấm thiệp một lần nữa rồi cất vào hộc tủ. Cô cầm lấy bó hoa, hương thơm tỏa ngào ngạt khiến cô nhăn mày. Cô quả thực không thể thích nghi với bất kỳ hương thơm nào.. Lạc Y định vứt vào sọt rác bên cạnh.. nhưng nghĩ lại quả thật là không nên đành miễn cưỡng để nó lên chiếc tủ nhỏ trong góc phòng. Chợt nhớ ra điều gì vội lấy chiếc điện thoại trong túi xách. Có 3 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. Cô vội ấn nút hiển thị, Là Vú Năm gọi tới, Tin nhắn tất cả đều là của Ngạ Sanh
“Lạc Y, anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh. Gặp anh một chút có được không? Anh đang đứng trước nhà em.”
“ Lạc Y, trên bênh viện có ca phẫu thuật gấp anh phải đi ngay. Y, lần khác anh lại tìm em. Anh Yêu Em.”
Lạc Y chán chường xóa hết tin nhắn của Ngạ Sanh, còn muốn làm phiền cô đến bao giờ? Nếu đã yêu thương tại sao còn phản bội cô? Hừ, yêu sao? Nói thì dễ rồi, cô cũng có thể nói với chú cún nhà mình.. sau một hồi oan thán, cô nhanh chóng ấn gọi Vú Năm.. đầu dây bên kia vang lên từng khúc nhạc, cô lẩm nhẩm hát theo. Cho tới khi trong điện thoại vang lên giọng trầm thấy của Vú Năm
- Lạc Y..
- Vú Năm, có chuyện gì sao?
- Con vẫn ổn chứ? Vú không thể liên lạc được với con vào tối hôm qua.
- Vâng, hôm qua có chút việc gấp nên con để quên điện thoại trong xe.
- Vậy thì tốt, Vú chỉ sợ con xảy ra chuyện gì. Ngày mốt con sắp xếp về có được không?
- Vâng, con sẽ về và ở lại một tuần. Con phải làm việc đây.
- Được rồi, để vú chuẩn bị một chút! Tạm biệt con!
- Tạm biệt!
Lạc Y để lại điện thoại lên bàn rồi nhanh chóng xem xét lại thiết kế của mình. Cô còn phải xin nghỉ phép, chuyển công việc về làm tại nhà. Cuộc thi gần kề, không cần biết kết quả ra sao nhưng cô vẫn phải cố gắng hết khả năng.
Tiếng điện thoại làm việc vang lên, Tô Hàm nhấn nút.
- Thưa Chủ Tịch, có cô Mộng Dung muốn gặp ngài.
- Được.
Tô Hàm buông chiêc bút máy đã cũ xuống bàn, xoa nhẹ lên mi tâm. Cánh cửa mở ra, Mộng Dung mỉm cười đi vào, theo sau là Thiên Nha. Tô Hàm nhướn mắt nhìn Mộng Dung rồi nhìn người phía sau lưng cô, lại nhướn mắt chờ Mộng Dung lên tiếng.
- Hàm, em có việc muốn nói.
- Đây là nơi làm việc, gọi anh là Tô Hàm hoặc Chủ Tịch. _ Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Mộng Dung lúng túng gật đầu, ngồi xuống trước mặt anh, cô nhìn vào chiếc bút máy cũ kỹ trên bàn, tâm cô khẽ động. Thiên Nha vẫn cúi đầu an phân đứng sau lưng Mộng Dung.
- Tô Hàm, hôm nay là ngày đầu tiên em trở lại. Nên sẽ có rất nhiều thứ không quen, nên đã có lời mời cô Thiên Nha đây về làm trợ lý cho em. Thật trùng hợp, sau khi nói chuyện với cô ấy em mới biết cô ấy từng làm việc công ty. Chỉ là một chút hiểu lầm thôi mà.
- Cho nên? _ Tô Hàm chăm chú vào hồ sơ, lơ đãng nói.
- Cho nên em tới đây cũng là để đảm bảo sẽ không có chuyện tương tự xảy ra. Anh cho cô ấy một cơ hội trở lại làm việc tại công ty. Bỏ phí một người tài cũng đáng tiếc.
Lần này Tô Hàm ngước mắt nhìn thẳng vào Mộng Dung, Cô nhìn vào mắt anh khuôn mặt tự tin không để lộ môt chút sơ hở, mỉm cười. Tô Hàm khẽ cười, thả người dựa vào ghế, cái ghế khẽ chuyển động qua lại.
- Em đã biết rõ vì sao anh đuổi cô ta?
- Vâng. Nhưng em nghĩ cô ấy là một người có năng lực, lại chuyên về thiết kế có thể giúp đỡ em rất nhiều trong việc bố trí người mẫu cũng như cung cấp nội dung cần thiết để tuyên truyền.
- Được thôi.. Nếu anh không đồng ý thì quả thật làm em mất mặt rồi. Cứ theo ý em đi.
Mộng Dung mỉm cười thõa mãn, quay đầu nhìn Thiên Nha.
- Cô ra ngoài chờ tôi.
- Cảm ơn Chủ Tịch, Cảm ơn cô Mộng Dung. _ Thiên Nha cúi rập người cảm tạ rồi xoay lưng bước ra ngoài.
Mộng Dung lập tức đứng dậy đi tới gần anh rồi ngồi xuống. Tay ôm lấy tay anh, giọng điệu nũng nịu xao động lòng người.
- Hàm, anh giận em sao?
Tô Hàm gỡ nhẹ bàn tay của cô ra, đứng dậy xoay người nhìn xuống dòng người đang bận rộn di chuyển dưới kia qua lớp kính dày cửa sổ sát đất, hình bóng anh phản chiếu trong gương lại thập phần cứng rắn.
- Anh chỉ hy vọng, lần sau em đừng nên tự ý quyết định.
- Em xin lỗi.
Tô Hàm xoay người nhìn khuôn mặt ủy khuất của Mộng Dung lại thêm đau nhói. Mỗi lần đối diện cùng Mộng Dung anh như lại thấy Mộng Kha, những cảm giác khi xưa lại trở về. Đôi lúc anh nhầm tưởng người đứng trước mặt anh đây là Mộng Kha. Mộng Dung thấy anh đang chìm vào suy tư, miệng mỉm cười lém lỉnh tiến lại gần anh.
- Tối nay, anh đi ăn cơm với em được không?
- Tối nay anh bận rồi. Để khi khác, em về làm việc đi.
Mộng Dung gật đầu chào tạm biệt rồi xoay lưng đi mất. Tô Hàm nghĩ tối nay gặp Lạc Y, tâm trang bất chợt vui vẻ vài phần, cảm giác đau đớn dần được xua tan...
Ngạn Quân ngồi trong phòng, tâm trí lơ lửng trên không. Anh nhớ tới hôm qua, hơi ấm của Lạc Y vương vấn nơi anh, đôi môi mềm mại sượt qua vành tai của anh.. bất giác môi anh nhếch lên. Nhân viên ngồi trong phòng họp ngó mắt nhìn Ngạn Quân rồi lại nhìn nhau, ngạc nhiên đầy thắc mắc
Nhân viên 1: Giám Đốc hôm nay làm sao vậy?
Nhân viên 2: Thật kì lạ, không giống ngày thường.
Nhân viên 3: Không phải là đang yêu chứ?
Họ nhìn nhau rồi bụm miệng cười khúc khích, chắc là đang yêu. Cánh cửa phòng họp bật ra, Lạc Y bước vào trong vội lên tiếng.
- Thật xin lỗi, tôi đến trễ.
Nghe giọng nói của Lạc Y, Ngạn Quân mới bừng tỉnh lại cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang hướng về minh kỳ lạ, mặt anh hơi đỏ, gãi gãi tai, cố xua đi cảm giác ngượng ngập. Lạc Y ngồi xuống vị trí của mình nhìn Ngạn Quân.
- Giám Đốc Ngạn, anh bị sốt sao? Mặt đỏ thế kia.. _ Lạc Y quan tâm hỏi thăm.
Mọi người đều không thể nhịn được nữa liền bật cười ha hả náo động cả căn phòng. Mặt anh bây giờ không khác gì trái cà chua chín. Lạc Y ngạc nhiên quá đỗi, trước khi cô vào phòng có chuyện gì đã xảy ra
- Khụ... Trật tự. Mọi người đã đến đông đủ rồi. Bắt đầu họp thôi. _ Ngạn Quân cố gắng chuyển đề tài
Lạc Y mở tập hồ sơ rồi chuyền cho mọi người. Lâu lâu lại có tiếng cười khúc khích của ai đó. Ngạn Quân lập tức trừng mắt, âm thanh liền im bặt.
- Trên tay mọi người là tập hồ sơ về cuộc thi sắp tới, cũng như là quy định kèm theo thông tin rất cụ thể. _ Ngạn Quân dõng dạc nói.
Mọi người đều gật đầu rồi chăm chú xem hồ sơ trên tay mình. Ngạn Quân nói tiếp.
- Từ đây đến ngày cuộc thi chính thức bắt đầu chỉ còn 30 ngày, trong thời gian này mọi người cần cố gắng nỗ lực phát huy được hết sức sáng tạo của mình. Cố gắng giành được giải thưởng để khẳng định vị trí của mình và nâng cao danh tiếng của công ty.
Ngừng một lát, nhìn mọi người đang chăm chú lắng nghe. Anh mới nói tiếp.
- Chủ tịch đã phê duyệt cho phép các bạn không cần tới văn phòng làm việc, có thể làm việc tại nhà hoặc đi đâu đó để có thể lên ý tưởng cho sản phẩm của mình. Cho nên, mọi người đừng làm cho tôi và chủ tịch thất vọng.
Tiếng hoan hô vang lên dữ dội, thật là tuyệt vời. Những tiếng cảm ơn nói tiếp liên tục.
- Được rồi, đã quá giờ ăn trưa rồi. Mọi người đi ăn, tôi mời.
Mọi người đứng dậy sắp xếp hồ sơ, vui vẻ trao đổi với nhau về ý tưởng sắp tới của mình. Ngạn Quân hướng về Lạc Y lên tiếng.
- Lạc Y, em có muốn đi cùng mọi người không?
- Em không đói. Em còn có việc phải làm, mọi người đi ăn vui vẻ nhé. – Trong lời nói có phần vội vàng pha chút ngượng ngùng, cô không nhìn anh mà vội vã cầm tập hồ sơ ra khỏi phòng
Ngạn Quân nhìn theo bóng dáng của cô, thầm nghĩ cô vẫn còn xấu hổ về việc tối qua nên anh bỗng phì cười
Lạc Y bước vào một tiệm bánh nhỏ, ngắm nghía chọn lựa hồi lâu. Cô ngước nhìn người bán hàng chỉ vào vài chiếc bánh xinh đẹp trong tủ kính.
- Cho tôi chiếc bánh này, này và cái này.
- Vâng.
Nhân viên bán hàng vui vẻ nhanh chóng lấy mấy chiếc bánh mà cô đã chỉ, để lên khay rồi đẩy nhẹ về phía Lạc Y.
- Của chị hết …..!
Lạc Y thanh toán tiền, nhận lại tiền thừa
- Chúc chị ngon miệng!
Lạc Y gật đầu nhận lấy khay bánh ngọt rồi nhìn một lượt xung quanh rồi tiến đến chiếc bàn trống vị trí gần cửa sổ. Cô nhìn khay bánh xinh đẹp, tâm trạng liền vui vẻ hơn vài phần. Cô vén mái tóc ra phía sau, để lộ khuôn mặt bầu bĩnh trắng sáng, đôi mắt to tròn đang lém lĩnh khẽ nheo nheo, đôi môi nhỏ mộng đỏ khẽ hé mở tiếp theo đó là một mẩu bánh đưa vào miệng. Cô nhắm mắt, miệng cử động cảm nhận từng hương vị của chiếc bánh, kiềm lòng không đặng lên tiếng ca thán.
- Nha, quả thật rất ngon.
Lạc Y thích thú ăn liền mạch, một lúc sau những chiếc bánh xinh xắn rất nhanh chóng được cô xử lý một cách nhẹ nhàng. Cô liếm mẩu kem nhỏ còn dính trên môi, Không biết có nên mua thêm vài chiếc về nhà không? Cô đứng dậy đi tới quầy bán hàng, nhìn nhân viên và nở một nụ cười rất tươi.
- Cho tôi thêm vài cái bánh, gói lại dùm tôi nhé. À, sẵn tiện cho tôi đặt làm một chiếc bánh cỡ đại nha. Chiều ngày mai tôi sẽ tới lấy.
Nhân viên bán hàng thoáng ngạc nhiên nhìn cô, lại biết mình thất lễ nên làm rất nhanh chóng đưa gói bánh cho cô.
- Chị vui long cho cửa hàng xin lại thông tin của mình. Ngoài ra trên chiếc bánh cỡ lớn mình có muốn đề chữ gì không ạ.
- À, không cần đâu! Cứ để vậy cho tôi. Đây là thông tin của tôi! Cám ơn!
Lạc Y đọc tên và số điện thoại cho nhân viên lưu lại, rồi cầm gói bánh nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng. Người nhân viên nhìn cô ánh mắt đầy ngạc nhiên. Đừng bảo cô ấy đặt để bản thân ăn. Ôi!
Từ một chiếc bàn đối diện, Tư Mãnh không bỏ sót một chi tiết nào sự việc vừa diễn ra giữa Lạc Y và nhân viên bán hàng, anh khẽ phì cười tỏ vẻ thích thú.
- Cô bé bánh ngọt.
Tối hôm qua trong bữa tiệc cô cũng có bộ dạng này.. anh chợt nghĩ ra điều gì đó, rút điện thoại gọi cho một người
- Điều tra cho tôi về người này
Tư Mãnh ngắt máy rồi mở ra một bức hình anh đã chụp được. Màn hình nhanh chóng hiện lên hình ảnh một cô gái đang vui vẻ thướng thức bánh ngọt, trên miệng vẫn còn nét cười, ánh nắng len lỏi qua cửa kính chiếu lên người cô. Quả thực hết sức dễ thương!