Hoài Niệm

Quyển 2 - Chương 47




Khi Phùng Nhất Phàm đi ngang qua cửa, vừa vặn nghe được tiếng thét chói tai của chị mình. Lúc nhào vào, toàn thân chàng trai trẻ tản phát ra khí thế bá đạo, “Tên không có mắt nào dám động vào chị gái của ông đây?”. Cậu đẩy cửa, dùng sức đến mức chỉ chưa đấm bay cánh cửa ra ngoài. Có thể tưởng tượng được, lần này Tạ Gia Thụ bị đập mạnh đến mức nào.

Tạ Gia Thụ bị cánh cửa đụng phải bật người trở lại. Sau khi Phùng Nhất Phàm tiến vào, mắt hổ quét qua một lượt, nhìn thấy bóng lưng cao to đang ép chị mình vào tường. Cậu văng một câu chửi tục rồi đưa tay ra túm tóc tên kia, lôi mạnh về phía sau, tung quyền ra đòn.

Tiếp đó, thân hình như hổ của cậu liền chấn động, vội vàng buông lỏng tay.

“Anh Gia Thụ!”, Phùng Nhất Phàm thét lớn.

Tạ Gia Thụ bị đụng đi đụng lại, túm chặt rồi lại buông lỏng… bên tai đều là tiếng ong ong, đầu óc sắp nhão thành cháo rồi.

Nhưng hỗn loạn là thế, Phùng Nhất Phàm vừa buông lỏng tay, anh vẫn kiên trì bổ nhào về phía trước, ôm lấy Phùng Nhất Nhất.

Khuôn mặt Phùng Nhất Nhất toàn là máu mũi anh, cô kêu cứu chói tai, “Nhất Phàm! Nhất Phàm!”.

Lúc này, Tạ Gia Thụ không nói nên lời, chỉ siết chặt cô trong vòng tay, cố chấp vùi khuôn mặt nhem nhuốc máu vào cổ cô. Những điều này hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, Phùng Nhất Nhất cơ bản không địch nổi bản năng của Tạ Gia Thụ. Còn Phùng Nhất Phàm lại bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng đầu óc. Cậu đưa tay ra không biết nên làm thế nào, nhưng Phùng Nhất Nhất gọi, cậu theo bản năng tiến lên kéo Tạ Gia Thụ ra.

Đầu lưỡi Tạ Gia Thụ vẫn tê dại, không nói nên lời, nhưng đã có thể đưa một tay ra chặn Phùng Nhất Phàm.

Phùng Nhất Phàm bị anh nhẹ nhàng ngăn cản, không tiến lên trước nữa, bất đắc dĩ nói với hai người họ, “Anh chị… có gì thì từ từ nói! Chị bình tĩnh chút! Anh Gia Thụ… anh buông chị ấy ra trước đi!”.

Đối với Phùng Nhất Nhất của giờ phút này, thái độ này của Phùng Nhất Phàm chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu! Nhưng dù cho cô gắng sức đẩy Tạ Gia Thụ thế nào, anh vẫn không buông lỏng tay, như thể muốn chết trên người cô vậy.

Phùng Nhất Nhất suy sụp gào thét, “Em hận anh! Tạ Gia Thụ, em hận anh! Em hận anh!”.

Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ đã dần lấy lại bình tĩnh, tay chống vào vách tường từ từ đứng dậy. Lưỡi anh vẫn tê dại, nói rất chậm với người dưới thân mình, “Em hận anh… cũng vô dụng”.

Dáng vẻ cô trừng mắt với anh thật đáng yêu, lòng anh cũng tê dại, không kìm lòng được. Đã bao ngày không gần gũi cô thế này rồi, thật sự rất muốn hôn cô, nhưng anh biết nhất định sẽ khiến cô càng phản kháng kịch liệt hơn… Tạ Gia Thụ biết rõ, anh làm thế này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, chỉ càng đây cô ra xa mình hơn, chỉ khiến cô hận mình tới tận xương tủy, nhưng anh không thể dừng lại được.

“Tôi không cho em lấy người khác đấy!”, lòng anh vừa đau đớn vừa hả hê, cất giọng kiêu ngạo, chậm rãi, “Không cho đấy!”.

Máu mũi anh vẫn chảy xuống ào ào, dòng máu men theo vành môi mỏng chảy xuống dưới, khi nói chuyện răng cũng dính máu, vô cùng đáng sợ.

Nhưng lời nói của anh còn đáng sợ hơn cả máu, đáng sợ đến mức khiến Phùng Nhất Nhất cảm thấy tuyệt vọng.

Ngay cả Phùng Nhất Phàm cũng cảm thấy lời này của Tạ Gia Thụ quá đáng, e là chị gái cậu đã sắp phát điên rồi. Cậu ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, “Anh Gia Thụ có sao không? Sao lại chảy nhiều máu thế này? Ngồi xuống trước đã nhé!”.

Cậu ra hiệu ngầm cho Tạ Gia Thụ hãy mượn cơ hội tỏ ra yếu thế, tốt nhất là giả bộ ngất xỉu để dành được sự đồng cảm, nhưng Tạ Gia Thụ chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào chị gái cậu.

Phùng Nhất Phàm thấy chị gái bị ép chặt vào tường cũng đang nhìn Tạ Gia Thụ trừng trừng. Nhưng ánh mắt kia, khỏi phải bàn có bao nhiêu hận thù chất chứa trong đó!

Phùng Nhất Phàm đau đầu chết đi được! Những người lớn này chỉ biết yêu với đương, có thôi hay không đây hả? Phiền chết đi mất!

Mặc dù bị một phen hú vía, nhưng buổi tối, Phùng Nhất Phàm không trở về phòng mình ngủ mà trải đệm ngủ bên cạnh giường Phùng Nhất Nhất.

Phùng Nhất Nhất mệt nhoài, tắm xong là nằm ngay xuống giường. Bữa tối, Phùng Nhất Phàm gọi đồ ăn bên ngoài, ép cô ăn mấy miếng, cô chau mày nói muốn nôn.

Phùng Nhất Phàm có chút lo lắng, “Em bảo này, có phải chị mang thai rồi không?”.

“Mang thai với không khí à?”, Phùng Nhất Nhất lạnh lùng hỏi.

Phùng Nhất Phàm mừng rỡ, “Thì ra chị chưa lên giường với Đàm Tường!”.

Phùng Nhất Nhất suýt chút nữa thì úp hơn nửa cái pizza vào mặt cậu! Phùng Nhất Phàm vội vàng cướp lấy hộp pizza, “Chị đừng lãng phí thế chứ! Anh Gia Thụ còn đang nằm ở nhà đấy, lát em mang cho anh ấy.”

“Nhất Phàm”, Phùng Nhất Nhất nghiêm túc hỏi em trai, “Có phải là trong lòng em, Tạ Gia Thụ quan trọng hơn chị không?”.

“Sao có thể chứ?”, Phùng Nhất Phàm không chút do dự phản bác lại, rồi lại thành khẩn giải thích, “Chị đừng ghen vớ ghen vẩn! Chị đánh anh ấy thành ra như thế, anh ấy lại không chịu đi bệnh viện, em không yên tâm”.

Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, Phùng Nhất Phàm tiếp tục nói, “Rốt cuộc là anh ấy làm gì Đàm Tường rồi? Kỳ lạ thật! Trước đó em muốn tìm Đàm Tường gây phiền phức, anh ấy còn kêu em đừng động đến Đàm Tường cơ mà”.

Phùng Nhất Nhất cười khổ nói, “Anh ấy không động đến Đàm Tường, mà chỉ cho Đàm Tường một cơ hội, hiện giờ Đàm Tường sắp đi châu Âu rồi, đi năm năm”.

Trong lòng Phùng Nhất Phàm thầm vỗ đùi: Tuyệt chiêu! Giết người không thấy máu!

“Chẳng trách chị lại bực mình như thế! Vậy Tết này Đàm Tường có đến nhà chúng ta nữa không?”.

Phùng Nhất Nhất mặt mày u ám lắc đầu, “Chị bảo anh ấy suy nghĩ kỹ, nhưng anh ấy đã ký hợp đồng rồi, có lẽ sẽ không thay đổi ý định đâu. Hôm nay anh ấy đề nghị chia tay chị, nói là nếu chị không đồng ý đợi anh ấy thì bọn chị chia tay”.

“Ồ… Chà!”, Phùng Nhất Phàm đứng ở góc độ của chị gái ngẫm nghĩ, đúng là mất mát thật, vốn định gặp cha mẹ bàn chuyện kết hôn rồi. Cậu biết chị mình mong muốn có một gia đình nhỏ đến thế nào, đã sắp thành công rồi, vậy mà Tạ Gia Thụ lại một hơi thổi cho tan thành mây khói.

Cậu cất giọng thương tiếc hỏi, “Chị, có phải chị vô cùng đau lòng vì bản thân có thể sẽ không gả đi được nữa không?”.

Nói trúng tim đen.

Trái tim Phùng Nhất Nhất lại trỗi dậy bi thương.

Mặc dù suy nghĩ này vô cùng ích kỷ, thế nhưng điều lòng cô đau đớn nhất chính là: Không kết hôn được.

Giống như việc dồn hết công sức làm một chiếc bánh thật đẹp, chỉ đợi ngày mai. Ngày mai là sinh nhật của cô, nhưng “bịch” một tiếng, chiếc bánh ấy bị Tạ Gia Thụ đổ ụp xuống đất.

Là bữa tiệc rượu cô đợi những hai mươi mấy năm đấy!

Phùng Nhất Nhất đưa tay che mắt, khẽ giọng hỏi, “Mùng mấy em về nhà?”.

“Bất cứ lúc nào!”, Phùng Nhất Phàm rất nghĩa khí, “Chị muốn mùng mấy về? Chuyện của em đã giải quyết xong rồi, dù sao thì báo cáo viết ở đâu cũng thế, chị muốn về lúc nào thì chúng ta sẽ về lúc ấy!”.

Cho dù là áy náy hay là thương yêu, cậu em trai vỗ ngực hứa hẹn trong giờ phút này khiến Phùng Nhất Nhất cảm thấy thật đáng tin, thật an tâm.

Cô nuốt nghẹn ngào vào trong, bụm mắt khàn giọng, “Ngày mai chị đến công ty sắp xếp một chút rồi xin nghỉ, cuối tuần chúng ta về nhà được không?”.

Cô muốn về nhà, vô cùng, vô cùng muốn quay trở về bên mẹ Phùng.

Phùng Nhất Phàm đồng ý một tiếng vang dội rồi lập tức gọi điện thoại cho mẹ Phùng.

Lúc quay lại, cậu mang cho Phùng Nhất Nhất một cốc sữa nóng, “Cho chị uống này. Em đã nói với mẹ rồi, cuối tuần này chúng ta về nhà”.

“Ừm!”, Phùng Nhất Nhất được an ủi nhận lấy cốc sữa nóng.

“Vậy, chị uống rồi ngủ trước đi nhé! Em sang bên đối diện xem thế nào, mang đồ ăn đến rồi em về ngay.”

“…”

Phùng Nhất Nhất cất giọng yếu ớt với cậu em trai người một nơi lòng dạ một nẻo nhà mình, “Em ngủ ở chỗ anh ấy đi, đừng quay lại nữa”.

Phùng Nhất Phàm đi đến cửa, quay đầu nói, “Không được, em ngủ đó thì anh Gia Thụ sẽ không ngủ ngon”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.