Hoài Niệm

Quyển 1 - Chương 1




Họ chưa từng yêu nhau, nhưng những tháng ngày không phải yêu đương đó lại là quãng thời gian vui vẻ nhất của Phùng Nhất Nhất.

Phùng Nhất Nhất là một cô gái rất đỗi bình thường, duy chỉ có hai điều hơi đặc biệt.

Điều thứ nhất chính là tên của cô. Khi cô cất tiếng khóc chào đời, cha Phùng vừa hay tin là một bé gái đã quay đầu bỏ đi. Lúc ấy, đầu óc mẹ Phùng cũng choáng váng, rồi chọn đại một cái tên cho cô, hay gọi là “ Phùng Nhất” đi, mang thai đứa đầu mà. May mà cô y tá có nói một câu rằng: “ Phùng Nhất không giống tên con gái”, mẹ Phùng mới thêm vào một chữ “ Nhất “ nữa.

Có lẽ là vì đặt tên cho cô là Phùng Nhất Nhất nên mấy năm sau mẹ cô lại mang thai đứa thứ hai. Lần này cha mẹ phùng đặc biệt nhờ người kiểm tra giới tính của thai nhi. Biết chắc chắn là con trai, cha Phùng đã tiêu tốn tám trăm tám mươi tệ mời người đến đặt tên cho con. Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, họ quyết định đặt tên con là Phùng Nhất Phàm, nét bút ổn, ý nghĩa mặt chữ đẹp, tượng trưng cho đứa con trai bảo bối cả đời thuận buồm, xuôi gió. Bời tên Phùng Nhất Phàm vừa vặn có một chữ “ Nhất”, nên tên của Phùng Nhất Nhất cũng coi như được đặt một cách nghiêm túc.

Điều thứ hai không bình thường ở Phùng Nhất Nhất chính là, cô thuộc nhóm máu Rh âm tính, hay còn gọi là nhóm máu gấu trúc.

Đúng như tên gọi của nó, nhóm máu gấu trúc là một nhóm máu rất hiếm gặp, bởi vậy, chi phí truyền máu cũng đắt đỏ hơn những nhóm máu bình thường. Năm bốn tuổi, Phùng Nhất Nhất không cẩn thận bị sứt đầu, mẹ phùng ôm cô đến bệnh viện, khâu mấy mũi, lại còn truyền một túi máu. Khi đó đúng vào dịp Tết, bởi vì việc này mà mẹ Phùng chỉ dám mua quần áo mới cho cha Phùng và cô mà không dám mua cho mình. Đến khi Phùng Nhất Nhất học tiểu học, gia đình đã có thêm một cậu em trai. Một lần , cánh tay của cô bị kính thủy tinh của cửa sổ trường học cứa một mảng lớn. Lần đó, cô giáo đưa cô tới bệnh viện, mẹ Phùng tan làm liền đến thanh toán tiền. Trên đường trở về nhà, mẹ Phùng tính nợ với cô, mỗi lần cô ra vào viện là một tuần làm việc của mẹ coi như công cốc. Cậu em trai ở nhà đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi sáng chỉ uống một bình sữa thôi thì không đủ, mẹ đang muốn thêm cho cậu một bình sữa nữa vào buổi tối.

“ Vậy con không uống bình sữa của con nữa, để dành buổi tối cho em uống!”, cô bé Phùng Nhất Nhất nói lớn với người mẹ đang đạp xe ngược chiều gió.

“Được”, mẹ Phùng đồng ý một cách dứt khoát, “ con gái cũng không cần phải cao lắm… sữa là để bổ sung canxi, về nhà ăn tôm con đừng bỏ vỏ, cứ nhai nhai vài cái rồi nuốt cũng đủ canxi rồi.

“ Con biết rồi mẹ!”

Cô bé vô tự lự từ hồi nhỏ, chẳng biết sợ hãi là gì, vết thương trên tay vẫn còn nóng hầm hập mà đã khoái chí lắc lắc cái mông sau xe đạp. Mẹ Phùng buồn phiền, “Mẹ nói cho biết này, nhóm máu của con đặc biệt, hiếm vô cùng! Hiếm nhường nào! Người khác bị thương vào bệnh viện, tóm lấy mười người hẳn có một người truyền máu cho người ta, còn nếu con bị thương, tóm mười nghìn người cũng chưa chắc có một người có thể truyền máu cho con đâu. Con biết việc không có máu sẽ chết rồi chứ?”

“Con không biết mẹ à!”, Phùng Nhất Nhất thích thú nghịch băng gạc trên tay, ngốc nghếch nói.

“ Không phải bây giờ mẹ đang nói cho con biết rồi sao? Không ai truyền máu cho con, con sẽ chết!”, mẹ Phùng cảm thấy con bé này thật quá khờ khạo, nên nhấn mạnh thêm, “ Con nghĩ xem, nếu con bị thương có thể tìm đủ mười nghìn người trong nháy mắt không?”

“ Không… không thể… đúng chứ ạ?”

“Đương nhiên là không thể rồi!”, mẹ Phùng đạp xe hồng hộc, “ Con nhớ mợ họ của con chứ? Năm ngoái, khi mợ ấy mất, cha con còn đưa con và em trai đến khấu đầu lạy tạ mợ đó”.

“ Cha không cho con vào cùng, bảo con ở ngoài trông xe”, phùng Nhất Nhất giòn giã cất ngang lời mẹ.

“Đúng, chính là mợ ấy đấy. Mợ ấy bị ngã, không tìm đủ mười nghìn người nên mợ đã chết…”

Đoạn đường về nhà không dài nhưng câu chuyện về một người bà con thân thích vì không kịp truyền máu dẫn đến tử vong mà mẹ phùng kể đã có thể viết thành cuốn “ Bút ký bỏ mạng” ba mươi sáu hồi. Những người này đều là người Phùng Nhất Nhất đã từng gặp, hoặc từng nghe nhắc tới, vô cùng chân thực. Cô bé cứ nghe mãi, nghe mãi, bàn tay túm gấu áo mẹ ngày càng chặt… Từ trước tới giờ, cô không hề hay biết thế giới này lại đáng sợ đến thế, tựa như bầu trời đen kịt trên đỉnh đầubỗng dưng sụp đổ xuống vậy.

Cuối cùng cũng về đến nhà. Ngày trước, Phùng Nhất Nhất thường không đợi xe dừng đã hớn hở ngảy xuống, nhưng hôm nay, chờ đến khi mẹ Phùng đừng hẳn xe lại, cô mới bấu chặt lấy đệm yên xe, khom lưng tuột xuống, dè dặt đến khi hai chân chạm đất mới thở phào nhẹ nhõm.

Vài ngày sau, mẹ Phùng thực sự đã mua tôm về thật. Phùng Nhất Nhất được chia cho nửa bát tôm. Cô cẩn thận nhai từng chút một. Bình sữa của cô đã thuộc về cậu em trai. Mấy ngày nay, thấy em trai uống sữa ngon lành mỗi sáng tối, ngoài miệng không nói, nhưng thực lòng, cô rất ngưỡng mộ. Giờ thì tốt rồi, lòng cô không còn cảm thấy khó chịu nữa. Trước kia trong nhà mà ăn tôm thì đều dành hết phần cho em trai, em trai ăn thừa mới đến lượt cô, rồi còn phải dành mấy con cho cha Phùng nhắm rượu nữa. Nhưng hôm nay, mẹ Phùng đã rất hào phóng chia cho cô hẳn nửa bát trước tiên.

Phùng Nhất Nhất cầm bát tôm bỏ đầu bỏ đuôi, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Cũng bắt đầu từ đó, Phùng Nhất Nhất đặc bệt lưu tâm đến bản thân, không có lần nào bị thương phải truyền máu nữa. Cô trưởng thành trong sự cẩn trọng, học hết đại học, công tác vài năm, loáng một cái đã hai mươi tám tuổi.

***

Phùng Nhất Nhất hai mươi tám tuổi, chưa có bạn trai, có vẻ không được bình thường cho lắm.

Bước sang tuổi hai mươi tám, dịp đầu năm mới, người thân họ hàng đến chúc Tết, Phùng Nhất Nhất bị các cô dì túm lấy vặn hỏi tại sao chưa có bạn trai, ngay sau đó là xếp đặt buổi xem mắt cho cô. Đầu năm mới này Phùng Nhất Nhất đã phải trải qua một cách chật vật, cứ nhìn thấy người là cúi đầu lẩn tránh.

Mùng hai Tết, trong nhà có bày ba bàn đánh mạt chược, phòng khách bị bọn trẻ con nghịch ngợm chiếm đoạt, Phùng Nhất Nhất trốn trong phòng, cuộn tròn trên giường xem phim Hàn Quốc. Đang si mê ngây ngất ngắm nhìn các chàng diễn viên chân dài thì tiếng chuông điện thoại vang lên leng keng. Cô cầm lên xem, là tin nhắn chúc mừng năm mới của Thẩm Hiên, anh chúc cô một năm mới bình an, không bệnh tật, tai họa.

Phùng Nhất Nhất nhân tiện trả lời: “ Năm mới vui vẻ!”.

Rất nhanh Thẩm Hiên đã nhắn lại: ”Không làm sao mà vui vẻ cho được”.

Phùng Nhất Nhất: “Sao vậy? Không được tiền lì xì à?”

Thẩm Hiên: “Không những không được, mà còn phải phân phát đi rất nhiều, mất tiền rồi còn bị thúc giục chuyện cưới hỏi, làm sao mà vui vẻ được cơ chứ?”

Phùng Nhất Nhất nghĩ bụng: Có quỷ mới tin anh! Công tử của hạnh lâm1 Thế gia, giỏi y thuật chữa bệnh, mới ba mươi tuổi đã là viện trưởng bệnh viện tư nhân đắt giá nhất thành phố G, về diện mạo ấy à, phải mẫu người như Tạ Gia Thụ đứng bên cạnh mới nhỉnh hơn chút đỉnh. Người đàn ông độc thân như bảo vật thế này, chỉ tại anh không chịu đi tìm, còn ở đây mà than phiền thúc giục cưới hỏi với cô, bảo cô gái quá lứa nhỡ thì như cô làm sao chịu nổi?

Nếu là Phùng Nhất Nhất của mấy năm về trước, lúc này cô đã trả lời rằng: “Anh chỉ cần chạy ra ngoài đường rống một tiếng, có mà hàng đống “cô lương2” nhào tới ấy chứ? Này ‘chàng trai’, muốn phú tân từ gượng nói sầu3 à?”

Nhưng Phùng Nhất Nhất của hai mươi tám tuổi lại trả lời: “Vỗ vai!”

Lần này, một hồi lâu Thẩm Hiên không trả lời lại, Phùng Nhất Nhất cũng không để tâm, lăn vào chăn, tiếp tục rung rinh ứa nước miếng với các chàng chân dài của cô.

Một lúc sau, màn hình điện thoại trên chăn phát sáng, một tin nhắn nhảy ra, vẫn là của Thẩm Hiên: “ Tết Nguyên tiêu cùng anh về nhà ăn cơm nhé!”

Phùng Nhất Nhất nhất thời kinh hãi, nhưng đúng lúc này, trên màn hình, chàng chân dài lại đang nhấc một chân lên rồi nhúng chân kia xuống bể bơi, nỗi kinh hãi của Phùng Nhất Nhất bỗng được thay mới.

Các anh chàng chân dài này thật quá ấu trĩ, quả thật là còn ấu trĩ hơn cả Tạ Gia Thụ! Nhưng hình ảnh này rất đẹp, thật sự rất đẹp!

1 Hạnh Lâm: Tên gọi khác của giới y học Trung Quốc

2 Cô lương: Ở một số vùng của Trung Quốc thường đọc “niang” thành “liang”, ở đay tác giả dùng “gū liáng” để chỉ “gū niáng”, có nghĩa là cô nương, cô gái.

3 Đây là một câu trích trong bài Thái Tang Tử của Tang Khí Tật do Nguyễn Chí Viễn dịch (Trích Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hóa – Thông tin, 1996). Câu này có thể hiểu là ép buộc bản thân làm gì đó cho hợp với hoàn cảnh.

Bị mấy đợt kinh hoàng giày vò liên tiếp, Phùng Nhất Nhất ra khỏi phòng đi lấy nước uống. Mẹ Phùng đang bận rộn trong nhà bếp, thấy con gái đầu bù tóc rối đi vào rót nước liền dùng tay ấn con gà luộc xuống rồi chặt một cái đùi cho cô.

Từ hồi cống nạp bốn nghìn tệ về nhà mỗi tháng tới giờ, địa vị của Phùng Nhất Nhất trong nhà tăng lên rõ rệt. Trước đây mặc dù em trai thích ăn cánh gà, nhưng mẹ Phùng thấy thịt đùi thơm ngon hơn nên luôn cố gắng nhét cho con trai mình.

“Vừa rồi dì Ba của con nói con rể dì ấy có người bạn học còn độc thân, có dịp sẽ tìm cơ hội dẫn đến nhà mình dùng bữa. Mấy ngày nay ở nhà con cũng đừng lôi thôi, lếch thếch như vậy nữa, chẳng may người ta đến đột ngột thì sao?”, mẹ Phùng chặt gà rồi dặn dò con gái.

Phùng Nhất Nhất không vui, “Con rể của dì đã bốn mươi tuổi rồi, thế thì học của anh ấy…”

“Con tưởng mình vẫn cồn là cô gái mới hai mấy tuổi đầu thôi sao?”, mẹ Phùng trừng mắt, “Mà dù có hai mấy tuổi đầu đi chăng nữa thì con cũng không xinh đẹp gì cho cam, điều kiện gia đình chúng ta cũng không phải đặc biệt tốt, dưới con còn có em trai…Người ta cũng phải xem điều kiện của con nữa chứ.”

“Ồ…”, Phùng Nhất Nhất lẳng lặng đi ra ngoài, đi được hai bước lại lùi lại, khẽ thủ thỉ, “Mẹ, mẹ cứ hỏi xem người đó trông thế nào, công tác ở đâu, lương tháng bao nhiêu trước đã…”.

“Hỏi rồi”, mẹ Phùng ra sức khua dao phay, “Làm ở ngân hàng, lương tháng khoảng bảy tám nghìn, phúc lợi trong ngân hàng rất tốt. Về tướng mạo ấy mà, dì con nói dì ấy đã gặp rồi, rất xứng đôi với con”.

Nghe những lời này của mẹ, lòng Phùng Nhất Nhất liền run lên, cảm thấy việc này không đáng tin cậy chút nào. Cô tần ngần ngoài cửa hồi lâu, do dự nói, “Mẹ, thật ra con có thể đưa một người về nhà dùng cơm…”.

“Cái gì?”, mẹ Phùng cắm mạnh con dao xuống thớt, cao giọng hỏi. Quả thật là bà không nghe rõ!

Nhưng Phùng Nhất Nhất lại bị con dao sáng chói như tuyết ấy hù dọa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng may Thẩm Hiên chỉ têu đùa cô thôi thì làm thế nào? Cho dù không phải trêu đùa, chỉ gọi anh đến nhà cô ăn bữa cơm bình thường thôi thì phải làm sao? Hoàn toàn không phải là ý đó thì phải làm sao đây?

Cô như con thỏ dính lấy tường, rồi nhảy về phòng.

Vừa rồi, Phùng Nhất Nhất còn chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hiên, cũng không thấy anh nhắn tin lại. Cô mân mê điện thoại hồi lâu, trong lòng tưởng tượng toái lui rồi lại phủ định tới lui, rốt cuộc vẫn không bước qua được ngưỡng cửa này. Cuối cùng, cô trả lời Thẩm Hiên rằng: “Tết Nguyên tiêu em có lịch rồi!”.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Hiên trả lời lại một câu: “Ừ”.

Thẩm Hiên tắt máy rồi nắm chặt điện thoại trong tay, day nhẹ hàng lông mày,, vừa cười vừa lắc đầu tự giễu.

Ông anh họ chỉ đạo tổ điều trị bệnh cấp A chồm lại, vẻ mặt buôn chuyện: “Nhắn tn cho ai đấy? Đồng tử của chú không tụ lại một điểm rồi kìa! Là một cô gái chứ gì?”

Thẩm Hiên cười cười, thu điện thoại về. Bác sĩ ngoại khoa có đôi tay rất đẹp, bác sĩ Thẩm ưu tú, ngón tay thon dài sạch sẽ, cầm chiếc điện thoại có vỏ màu vàng kim nhạt, quyến rũ hệt như khuôn mặt của anh vậy.

“Vâng là một cô gái”.

“Là đồng nghiệp ?”, ông anh họ có vẻ rất hứng thú, “Không phải là người bán thuốc đấy chứ?”.

Thẩm Hiên nhìn ông anh họ, cười nói, “Không phải, cô ấy là một bệnh nhân của em”.

Còn là bệnh nhân thường xuyên, mấy năm trước, hầu như mỗi tuần cô đều đến bệnh viện hai lần, ho khan một tiếng cũng phải đến xét nghiệm máu. Hai năm gần đây, cong việc của cô trở nên bận rộn, con người cũng trưởng thành hơn, không còn hoảng sợ, căng thẳng như trước nữa. Nhưng cô vẫn kiên trì một năm đến kiểm tra sức khỏe bốn lần, thỉnh thoảng bệnh vặt truyền nước, đều do một tay anh xử lý.

Nghĩ đến Phùng Nhất Nhất, Thẩm Hiên bất giác mỉm cười.

Ông anh họ lại tỏ vẻ không ưng ý, “Bệnh nhân à…sức khỏe không ổn là không được!”.

Thẩm Hiên nghe vậy càng vui vẻ, “Cô ấy rất khỏe, ăn được ngủ được, biết chăm sóc bản thân, khỏe hơn em là điều chắc chắn”.

“Thanh niên các chú…”, anh ta cảm thấy nói chuyện với người này rất tốn sức, nhưng mắt thấy Thẩm gia chỉ còn một gã trai già độc thân này, không thể không bận tâm,” Xem chú cười kìa, thật sự thích cô nàng đó rồi sao? Nếu thích thật thì theo đuổi người ta đi chứ!”.

Ngón tay đẹp đẽ thon dài của bác sĩ Thẩm sờ lên cằm, nụ cười càng thêm phần cuốn hút, “ Vâng, em cũng thấy cứ như vậy mà bỏ cuộc thì hơi đáng tiếc!”.

***

Không có cách nào giãi bày với người nhà chuyện này, ngày hôm sau, Phùng Nhất Nhất hẹn cô bạn thân Tử Thời ra nói chuyện.

Tử Thời là tác giả truyện tranh có chút danh tiếng. trước kia, Phùng Nhất Nhất từng làm biên tập cho một trang mạng về truyện tranh, Tử Thời là tác giả nổi tiếng nhất dưới quyền của cô. Sau đó, Tử Thời lấy Thịnh Thừa Quang, tổng giám đốc của Thịnh Thị. Thẩm Hiên là bạn từ nhỏ của Thịnh Thừa Quang, cũng là bác sĩ của gia đình họ nên Tử Thời đã giới thiệu Thẩm Hiên cho Phùng Nhất Nhất, người thường chạy tới chạy lui trong bệnh viện.

Thoạt đầu cô xưng hô với anh là “bác sĩ Thẩm”, sau đó, vì mối quan hệ của cặp đôi Tử Thời và Thịnh Thừa Quang, “bác sĩ Thẩm” đã được đổi thành “Thẩm Hiên”. Hai người trẻ tuổi chơi với nhau rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng hẹn nhau ra ngoài dùng cơm, xem phim, nhưng Phùng Nhất Nhất không ngờ Thẩm Hiên lại để ý cô.

“ Tại sao không để ý cho được? Cậu có chỗ nào không tốt chứ?!”, Tử Thời kiên quyết ủng hộ cô bạn thân, “Thật ra, tớ cảm thấy hai người xứng đôi từ lâu rồi!”.

Phùng Nhất Nhất rất cảm động, nhưng, “Ngoại trừ giới tính và độ tuổi ra thì chẳng có gì xứng đôi cả”.

Tử Thời không tán thành, nghiêm túc liệt kê ưu điểm của Phùng Nhất Nhất, khiến cho Phùng Nhất Nhất toàn thân nổi da gà, giọng điệu thâm tình nói với Tử Thời, “Chi bằng để Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên yêu nhau đi, tác thành cho tình yêu đích thực của hai người họ”.

Tính tình Tử Thời rất tốt, bị cô trêu chọc như vậy cũng không tức giận, chỉ thở dài thườn thượt, “Cậu cũng nên suy nghĩ tới việc kết hôn đi, chí ít cũng phải có một đối tượng để gặp gỡ, yêu đương chứ!”, nói tới đây, Tử Thời không nói thêm lời nào nữa.

Ánh mặt trời bên cửa sổ thật đẹp, lưng thoải mái dựa vào ghế bành, Phùng Nhất Nhất cảm thất vô cùng khoan khoái. Cô nhấp một ngụm trà sữa rồi nghiêm túc nói, “Thẩm Hiên chỉ nói một câu như vậy, chúng ta đừng ở đây mà đoán già đoán non nữa! Lúc nào tớ sẽ nói chuyện với anh ấy, xem rốt cuộc anh ấy có ý gì”.

Tử Thời lo lắng cho Phùng Nhất Nhất, giọng điệu oán trách, “Vô duyên vô cớ mời cậu đến nhà anh ấy, cũng không nói cho rõ ràng”.

Phùng Nhất Nhất lại cảm thấy rất bình thường, “ Ở vào cái tuổi này thường như vậy, mọi người đều không còn là thanh niên hai mấy tuổi đầu nữa rồi!”.

“Nhất Nhất”, Tử Thời ngẫm thấy lời nói của cô dường như có ý bảo vệ Thẩm Hiên, “ Tạm thời, chúng ta không quan tâm đến Thẩm Hiên nữa, nói cho tớ biết, cậu có cảm giác gì với anh ấy không?”.

“Làm bạn bè với nhau thì rất tốt”, Phùng Nhất Nhất có chút do dự, chậm rãi mở miệng, “Nếu phải cân nhắc về phương diện tình cảm nam nữ…thấy không ổn lắm!”.

Không ổn? Tử Thời nghĩ lại, không khỏi kinh hãi, “Anh ấy hả?!”.

Phùng Nhất Nhất ngậm miếng bánh kem trong miệng, suýt chút nữa thì bị nghẹn, vội vàng xua tay, “Không phải, không phải gay. Anh ấy thích phụ nữ!”.

“Vậy sao?”, Tử Thời có chút không an lòng, “Mấy năm nay Thẩm Hiên không có cô bạn gái nào, nghĩ lại cũng thấy không hợp lý cho lắm!”.

Phùng Nhất Nhất không thể nói thẳng ẩn tình bên trong với Tử Thời, chỉ có thể dùng giọng điệu khẳng định, nói, “Tớ chắc chắn Thẩm Hiên thích phụ nữ!”.

“Vậy rốt cuộc cậu đang do dự điều gì? Cảm thấy chỗ nào không ổn?”, Tử Thời lại hỏi.

Nghĩ một hồi, Phùng Nhất Nhất cất giọng ủ ê, “Do dự, đã là không ổn rồi!”.

Không thật sự thích mới do dự. Tử Thời hiểu được chân lý này, nhất thời trầm lặng.

Phùng Nhất Nhất nói lâu như vậy, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, giọng điệu lại khôi phục như bình thường, “Tớ đoán, Thẩm Hiên chỉ là một phút nóng lòng nên muốn tìm ai đó ghép đôi qua loa lấy lệ thôi, có lẽ không nghĩ nghiêm túc như chúng ta đâu. Dù gì anh ấy cũng đâu có tỏ tình thật, tạm thời , tó cứ coi như không có chuyện gì đi, sau này anh ấy có động tĩnh gì thì nói sau”.

Tử Thời gật đầu, cảm thấy Phùng Nhất Nhất nói có lý. Thẩm Hiên vừa mới nhập nhằng, chẳng lẽ họ lại đã bắt đầu đi chọn lựa váy cưới sao?

Phùng Nhất Nhất nâng cốc trà sữa nóng hôi hổi lên, nói sang chuyện khác, “Gấu nhỏ nhà chúng ta hôm nay đi đâu rồi?”. Gấu nhỏ là con gái của Tử Thời và Thịnh Thừa Quang năm nay đã lên tiểu học.

“ Con bé theo Thịnh Thừa Quang đi chúc tết rồi”, Tử Thời cũng định đi nhưng nhận điện thoại của Phùng Nhất Nhất nên đã ra ngoài,” Đúng rồi, cậu biết không, tạ Gia Thụ đã quay về rồi”, Tử Thời ngần ngừ.

Quả nhiên, Phùng Nhất Nhất ngây ngẩn cả người, một hồi sau mới “ồ” một tiếng,.

“ Tớ không biết, bọn tớ không liên lạc với nhau”, cô chậm chạp đặt cốc trà sữa trong tay xuống, “Tạ Gia Thụ bây giờ thế nào rồi? Mấy năm rồi không gặp vẫn cợt nhả như trước chứ?”.

“Anh ấy như biến thành một con người khác vậy…anh ấy đến tặng quà cho Gấu nhỏ, suýt chút nữa thì tớ không nhận ra.” Tử Thời dè dặt đề xuất, “Nhất Nhất, hay mấy ngày này tớ hẹn mọi người tụ tập nhé!”.

Phùng Nhất Nhất mỉm cười.

“ Chắc là anh ấy không muốn gặp tớ đâu”, nếu Tạ Gia Thụ muốn gặp cô hay có nhắc đến cô, hẳn Tử Thời đã sắp xếp từ lâu rồi, “Có lẽ anh ấy đã quên trên đời này con có một người là tớ rồi!”.

Tạ gia ở thành phố G là đại gia tộc sánh ngang với Thịnh gia. Tạ Gia Thụ là chau trai duy nhất trong dòng tộc Tạ gia. Chị gái của anh nắm giữ toàn bộ Tạ gia, lại thêm Tạ đại thiếu gia khôi ngô tuấn tú, hào phóng, phong lưu, danh hiệu công tử số một thành phố G cũng rơi xuống đầu anh. Người nhe vậy, vốn không có liên quan gì đến một người bình thường như cô.

Huống hồ, mấy năm nay, anh đã có căn phòng làm việc riêng ở Mỹ, những nghệ sĩ, người mẫu lỳ hợp đồng đêu là nhân vật nổi tiếng hàng đầu hiện nay. Bây giờ, hẳn là anh đã hoàn toàn không còn liên quan gì đến hai chữ “bình thường” nữa rồi.

“Năm mới, anh ấy vừa quay lại, chắc là rất bận, cậu đừng nói với anh ấy. Nói thật, trước đay tớ và anh ấy không phải là người có thể chung đôi trên một con đường, hiện tại lại càng không.”

Phùng Nhất Nhất cười một cách bất đắc dĩ mà chân thành, “Tớ chỉ muốn tận hưởng cuộc sống với những điều bình dị. Nếu Thẩm Hiên không hợp, tớ sẽ tìm người khác. Tìm một người tớ thích và anh ấy cũng thích tớ, rồi sinh một đứa con để sau này chơi cùng Gấu nhỏ”.

Hai người ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào khung cửa, Phùng Nhất Nhất lặng nhìn bàn tay mình trên chiếc cốc thủy tinh. Buổi sáng cô đi vội vàng nên không kịp thoa kem dưỡng, những nếp nhăn li ti dưới ánh nắng trông có chút tiều tụy, đã không còn vẻ mịn màng như thiếu nữ tuổi đôi mươi nữa.

Tử Thời nhìn cô, nét mặt buồn bã, nhẹ giọng hỏi, “ Vậy tớ bảo Thịnh Thừa Quang giúp cậu để ý một chút, được không?”.

Trước đó, Tử Thời cũng từng đề xuất như vậy, nhưng Phùng Nhất Nhất một mực không chịu, lần này cô lại gật đầu, “Cao hơn tớ một chút, đừng xấu xí, thu nhập cả năm xấp xỉ tớ là được”, nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu, “Đừng có nhà giàu đẹp trai đấy nhé, tớ nuốt không trôi đâu!”.

Tử Thời nghiêm túc đồng ý. Là bạn bè tốt của nhau nhiều năm, cô ấy biết Phùng Nhất Nhất là người nặng lòng, vừa rồi còn do dự với Thẩm Hiên, sau khi nhắc tới Tạ Gia Thụ lại lập tức đồng ý đi xem mắt…

“Cũng không biết lần này Tạ Gia Thụ về bao lâu, nếu anh ấy tìm cậu, cậu đừng quá kháng cự…Áo quần mà mới thì hay, người ta bạn cũ vui vầy là hơn mà!”.

Trên đường trở về nhà, Phùng Nhất Nhất chầm chậm bước về phía tàu điện ngầm. Lúc vòng qua góc đường, dường như cô trông thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng ở đó. Phùng Nhất Nhất bỗng hốt hoảng, lo rằng người đàn ông kia là Tạ Gia Thụ. Cô đưa mắt nhìn chăm chăm, nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ thấy lòng mình chợt hụt hẫng, đến đáng sợ.

Tạ Gia Thụ… thật ra, cô cô biết anh đã không còn là Tạ Gia Thụ của ngày xưa nữa. Văn phòng của anh hợp tác với kinh đô điện ảnh Hollywood, nên những bản tin giải trí trong nước thường xuyên đưa tin. Nếu là trước đây, chắc chắn Tạ Gia Thụ sẽ ăn vận bắt mắt hơn cả nam chính dưới quyền của mình, rồi chiếm diện tích lớn nhất trong mỗi bức ảnh. Nhưng bây giờ anh lại chẳng mấy khi nhận lời phỏng vấn, thỉnh thoảng có tham dự các hoạt động quan trọng phải chụp hình, anh cũng chỉ xuất hiện trong hình chụp tập thể một cách khiêm tốn.

Nhưng, dù chỉ có mặt trong hình chụp chung cùng các ngôi sao, dù chỉ mặc sơ mi trắng kết hợp với quần Âu đen một cách đơn giản, Phùng Nhất Nhất vẫn cảm thấy anh khôi ngô tuấn tú đến mức thái quá, làm cho cặp mắt người khác chỉ đong đầy hình ảnh của anh.

Trước kia, anh luôn bắt cô phải khen anh đẹp trai, tuấn tú, nhưng lúc đó, mẫu người mà cô thích là người đàn ông đứng đắn, chững chạc. Cô luôn chê anh huênh hoang như một chú chim khổng tước. Giờ đây anh đã trở thành người đàn ông mà cô từng mơ ước, nhưng cô lại chỉ có thể nhìn hình ảnh chớp nhoáng của anh qua ống kính của những bản tin giải trí.

Tạ Gia Thụ… từ trước đến giờ, anh chưa một lần yêu đương nghiêm túc, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng đã từng thổ lộ với cô, anh quên cô thật rồi sao?! Phùng Nhất Nhất càng nghĩ càng thấy lòng mình quặn thắt. Cô thở phì phì, nhấc chân đá văng lon nước uống cản đường trước mặt. Chiếc lon hẳng hề nhúc nhích, còn chiếc boot thấp cổ trên chân cô lại bay vèo ra ngoài.

Cô nhảy lò cò một chân đến lấy chiếc boot bị đá văng, kéo cao cổ áo lên che mặt rồi co giò chạy một mạch.

Phùng Nhất Nhất trở về nhà trong tâm trạng buồn bực, cơm tối trên chiếc bàn tròn lớn đã sắp hết. Mẹ Phùng thấy cô đẩy cwaur bước vào, và nốt miếng cơm cuối cùng rồi vội chạy ra đón, “Con về rồi à? Mẹ còn tưởng con an cơm ở ngoài chứ!”.

“Con và Tử Thời đã ăn rồi ạ”, thật ra, cô và Tử Thời chỉ nhấp chút trà, ăn chút điểm tâm. Nhưng tình hình hiện tại, nếu cô nói chưa ăn, chắc chắn mẹ Phùng sẽ vét hetes thức ăn thừa thãi trên bàn rồi tồng cho cô.

Mẹ Phùng biết Tử Thời là một trong số ít những người bạn của con gái mình, còn biết Tử Thời được gả vào nhà giàu sang quyền quý, lập tức cất giọng thiết tha, “Mấy ngày tới con gọi Tử Thời đến nàh mình dùng cơm nhé! Mẹ phải nói chuyện với nó, chắc là chồng nó quen biết rất nhiều người, mẹ phải bảo tìm cho con một người đàn ông phù hợp mới được!”, mẹ phùng quanh năm suốt tháng dồn hết tâm tư lên người cậu con trai, mấy ngày nay bị người thân bạn bè soi mói mãi nên cũng bắt đầu sốt sắng đến cô con gái.

Phùng Nhất Nhất vịn cánh tay mẹ để thay giày, tập tà tập tễnh, “Hôm nay con đã nói chuyện này với cô ấy rồi”.

Mẹ Phùng tỏ vẻ hài lòng, “Con làm tốt lắm!”, vỗ vỗ con gái, “Còn công việc của em trai con thì sao? Con đã nói chưa?”.

“À…”

Mẹ Phùng trừng mắt, đưa tay nhéo tai cô,”Việc này mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả? Con vẫn chưa đề cập gì với người ta sao?”.

“Ây da, ngại lắm mẹ ạ…”

“Con nói chuyện của con sao không thấy ngại?”

“Chuyện của con dễ xử lý mà. Thành tích của Nhất Phàm kém, tính tình lại không tốt, Thịnh Thị là công ty lớn, đâu có dễ vào, khiến Tử Thời khó xử thì không hay mẹ ạ!”

Mẹ phùng bỗng hít một hơi, trợn tròn mắt. Việc có liên quan đến con trai bảo bối của bà, dù là con gái một tháng giao nộp bón nghìn tệ về nha fcungx không thể tha thứ được!

Phùng Nhất Nhất nhìn mẹ đến phát hoảng, cuống cuồng nói, “Nhưng công ty con của Thịnh Thị thì có thể xem xét. Nếu trong một tuần thử việc, Nhất Phàm biếu hiện tốt, có ông xã của Tử Thời ở đó, bảo đảm Nhất Phàm sẽ không bị người ta ngấm ngầm đuổi việc đâu ạ”.

Thật ra, trước kia Phùng Nhất Nhất từng làm việc dưới quyền Thịnh Thừa Quang vài tháng. Tính ra thì cô còn quen Thịnh Thừa Quang trước cả Tử Thời. Công việc của Nhất Phàm cô đã xin ý kiến của Thịnh Thừa Quang từ lâu. Những lời lấy lùi làm tiến này là chiêu Tổng giám đốc Thịnh đã bày cho cô. Tổng giám đốc Thịnh quả đúng là một người tính toán chu đáo!

Việc có liên quan đến năng lực của con trai bảo bối, mẹ Phùng vỗ ngực đảm bảo, “Ra ngoài Nhất Phàm hiểu chuyện lắm, tuyệt đối không có kiểu động một chút là vùng vằng đâu, con cứ đợi mà xem!”.

Sau đó, mẹ Phùng lại nói tiếp, “Nếu ở công ty, Nhất Phàm không ngang ngược mà vẫn bị sa thải, vậy thì con cứ đợi đấy!”.

“Con cứ đợi mà xem” và “con cứ đợi đấy”, chỉ khác nhau có một từ, nhưng giọng điệu sinh động của mẹ Phùng lại khiến hai câu mang sắc thái biểu cảm hoàn toàn khác nhau. Phùng Nhất Nhất bị mẹ Phùng đe dọa, nghĩ mãi vẫn không hiểu: Không vùng vằng, ngang ngược, thì ắt qua được kỳ thử việc, rốt cuộc là mẹ Phùng lấy công thức này ở đâu ra vậy?

Tiếng Trung của người Trung Quốc quả là uyên thâm!

Lời uy hiếp của mẹ Phùng thật đáng sợ, Phùng Nhất Nhất kinh hồn bạt vía, thầm nghĩ: Việc này vẫn nên dặn dò Phùng Nhất Phàm thì hơn. Thế là cô ngồi trong phòng khách đợi Phùng Nhất Phàm trở về.

Trong nhà kê bốn bàn đánh mạt chược lớn nhỏ, mọi người thay phiên nhau chơi, người tạm thời không có chỗ để tụ tập bèn ngồi trong phòng khách uống trà, cắn hạt dưa, tiện thể kéo Phùng Nhất Nhất đến để buôn chuyện.

Trong công việc, Phùng Nhất Nhất rất nỗ lực, nên họ chỉ có thể đề cập đến chuyện tại sao ngần này tuổi rồi mà cô vẫn chưa lấy chồng. Lúc Phùng Nhất Phàm vừa từ buổi liên hoan lớp trở về cũng chính là lúc Phùng Nhất Nhất đang bị công kích mãnh liệt nhất.

Vừa đặt chân đến cửa, Phùng Nhất Phàm đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của cô Ba, “…Phụn nữ qua ba mươi tuổi là sinh nở khó khăn rồi, đứa nhỏ sinh ra tỷ lệ thiểu năng trí tuệ cao. Hơn nữa, phụ nữ còn già nhanh hơn đàn ông, bây giờ, cháu chỉ có thể tìm người hơn bốn mươi tuổi thôi. Cũng phải nhanh nhanh lên, nếu không, qua hai năm nữa, người hơn bốn mươi cũng chẳng tìm ra nổi nữa đâu!”.

Phùng Nhất Phàm nghe vậy bỗng nổi giận đùng đùng, nhưng bà chị cả ngốc nghếch của cậu vẫn ngồi đó mà “Hì hì”…

Trong lòng Phùng Nhất Phàm xổ một tràng lời lẽ thô tục như trận cuồng phong, đôi giày thể thao bị đá bay tít mù tắp. Cậu giẫm lên đôi dép lê đi trong nàh, hằm hằm xông đến chỗ bà chị ngờ nghệch của mình, nói, “Chị! Cho em ít tiền! Em hết tiền tiêu rồi!”.

Phùng Nhất Nhất moi ra hai tờ một trăm tệ trong túi rồi đưa cho cậu.

Quả nhiên, cô Ba lập tức quay ngược mũi súng, “Ây da, Nhất Phàm à, cháu lớn như vậy rồi, sao vẫn còn đòi tiền chị mình vậy hả?”.

“Vậy thì sao ạ? Chị chấu có tiền!”, Phùng Nhất Phàm có đôi mắt oa đào tuyệt đẹp, nhưng liếc mắt một cái lại kéo theo sát khí đằng đằng, “Tiền chị cháu tiêu không hết thì cho cháu, chị em cháu cam tâm tình nguyện mà!”.

Cô Ba là một người đàn bà cay nghiệt. Cha Phùng đang chơi tú lơ khơ ở bàn bên ccanhj sợ con trai mình chịu thiệt, vội nói chen vào, “Năm nay, Nhất Nhất được thưởng năm sáu mươi nghìn tệ cơ mà, cháu nó có tiền!”.

Chủ đề lập tức được chuyển hướng, “ Chà chà, Nhất Nhất của chúng ta sao lại giỏi giang vậy cơ chứ, kiếm được nhiều tiền thật đấy!”.

Phùng Nhất Nhất thừa dịp chuồn ngay, kéo theo cậu em trai về phòng.

Phùng Nhất Phàm đổ người xuống giường, hai chân bắt chéo đắc ý, tay ve vẩy hai tờ một trăm tệ mà Phùng Nhất Nhất vừa đưa, bộ dạng ăn chơi trác táng, “Xin chị đấy! Chị đừng nói em nữa, mau tìm một người đàn ông cho mình đi được không? Lũ bạn học của em đã chuẩn bị kết hôn rồi… hay là em tìm cho chị một thằng bạn học của em nhé! Cũng chỉ nhỏ hơn chị bốn, năm tuổi thôi, bây giờ đang rộ mốt ‘phi công trẻ lái máy bay bà già’ mà, hơn chị cũng ngốc nghếch như cô gái mười mấy ấy!”.

Nếu không phải mẹ Phùng có thể bưng trà, bưng hoa quả vào phòng hỏi thăm cậu con trai bảo bối của mình cất cứ lúc nào thì Phùng Nhất Nhất đã đập cho cậu một trận tơi bời rồi.

“Không cần em phải nhọc lòng!”, Phùng Nhất Nhất thẹn quá hóa giận, rút điện thoại ra, mở dòng tin nhắn của Thẩm Hiên cho em trai xem, “Nhìn thấy gì chưa? Vị bác sĩ này còn là viện trưởng nữa đấy! Cao ráo, đẹp trai, giàu có! Chị đay cũng vì thẹn thùng nên mới khôn gnhaanj lời anh ta mà thôi!”.

Phùng Nhất Phàm đang nằm trên giường bỗng bật phắt người dậy, giật lấy điện thoại, mở ảnh của Thẩm Hiên ra nhìn kỹ, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn bà chị mình bằng ánh mắt đầy ý vị sâu xa, gật đầu tán đồng.

Phùng Nhất Nhất trơ tráo lợi dụng Thẩm Hiên một phen, trong lòng thấy chột dạ, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu cảm gì. Cô đứng ở vị trí bề trên, giảng giải một số chuyện đối nhân xử thế trong công việc cho em trai nghe, sau đó vênh mặt, ưỡn ngực đi ra ngoài.

Trong lòng cô cô cũng cảm thấy xấu hổ về hành vi vừa rồi của bản thân, vừa về đến phòng liền chui ngay vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng, Phùng Nhất Phàm đã lẳng lặng không một tiếng động đi vào phòng cô, đồng thời cầm theo điện thoại.

“Chào anh, em là Phùng Nhất Phàm, em trai của chị Phùng Nhất Nhất …Vâng, chị em yêu thương em lắm, lúc nào cũng nhắc em với bạn bè của chị ấy”, cậu thanh niên anh tuấn nhướng cặp mày rậm, “Vừa rồi hai chị em em có nhắc đến anh, chị ấy nói anh rất tốt, chị ấy ngại nên mới không nhận lời anh thôi.”

Đêm nay, cùng với tiếng mạt chược lạch cạch trong phòng khách, Phùng Nhất Nhất lại mơ về một đêm trước đây.

Ngày ấy, cô mới hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã làm biên tập viên kiêm nhiệm cho một trang mạng truyện tranh thuộc sản nghiệp của Tập đoàn Trường Lạc. Bỗng một ngày Thái tử gia của Tập đoàn Trường Lạc “hạ phàm”, cô được phái đi làm trợ lý. Sau đó, Thái tử gia chơi chán mạng truyện tranh, nhưng sử dụng cô quen rồi nên hai người thường ở cạnh nhau.

Họ chưa từng yêu nhau, nhưng những tháng ngày không phải yêu đương đó lại là quãng thời gian vui vẻ nhất của Phùng Nhất Nhất .

Khi tỉnh táo, Phùng Nhất Nhất khá hài lòng về sự nghiệp được xem là thành công của mình hiện tại. Nhưng trong giấc mơ, quay về với bản thân mình trong quá khứ, cô mới biết, cô hoài niệm khoảng thời gian của ngày xưa ấy đến nhường nào.

Phải chăng những vui vẻ của cả một đời đã dùng cạn cho những tháng ngày xa xưa ấy? Nếu không, tại sao từ sau khi tạm biệt anh tới giờ, cô lại không còn vui vẻ như trước nữa?

Buổi sáng thức giấc, nửa bên gối nằm đã ướt đẫm.

Phùng Nhất Nhất nhắm nghiền mắt lại, cô không muốn mở mắt ra, ngón tay đặt trên gối ướt lạnh, chẳng có cách nào lột tả cảm xúc trong lòng cô lúc này. Tiếng cười nói của thân bên ngoài mỗi lúc một giòn vang, dù cách một gian phòng, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ mồn một. Cô ôm chăn ngồi dậy, thẫn thờ một hồi ở tren giường rồi lắc đầu, những mong xua tan đi bóng hình của người trong giấc mơ đêm qua.

Tết đến, có nhiều người trong nhà, mẹ Phùng không quan tâm được đến việc ăn uống của Phùng Nhất Nhất nên thông thường cô phải tự mình tìm cái ăn. Nhưng hôm nay, vừa mở cửa ra, cô đang dán người vào tường chuẩn bị chuồn vào nhà bếp thì bỗng bị gọi giật lại, “Ôi chao! Nhất Nhất của chúng ta dậy rồi!”.

Giọng điệu nhiệt tình, dịu dàng bất thường này của mẹ Phùng khiến Phùng Nhất Nhất rung mình, cơ thể đang dán vào tường bỗng quay đầu, nhìn mọi người bằng ánh mắt tò mò. Đợi đến khi cô nhìn rõ người đang được các dì, các cô vây xung quanh là ai, bỗng ngây ra như phỗng, “Thẩm Hiên?!”.

Sao anh ấy lại ở đây?!

Chiếc sô pha được thiết kế cho bốn người ngồi giờ đã nhét đầy tám người, trước sau ohair trái đều là đoàn người vây xem. Bác sĩ Thẩm vẫn giữ nụ cười thuần khiết, dịu dàng, “Em dậy rồi!”.

Phùng Nhất Nhất giật mình, không biết phải nói sao.

Giọng điệu của anh ấy… có gì đó không ổn!

Không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc ăn sáng, Phùng Nhất Nhất cướp Thẩm Hiên từ chỗ các dì các cô, loi ra ngoài trong tiếng trêu đùa cười nói của người thân.

Ngoài trời tuyết đầu xuân rơi, Phùng Nhất Nhất mặc một chiếc áo pull rồi ra ngoài, nghênh đón đợt gió tuyết ào ào đến, không khí lạnh khiến cả người cô rụt lại.

Thẩm Hiên phong độ mở chiếc áo khoác lông cừu của mình ra,”Lạnh à? Có cần nép vào không?”.

Phùng Nhất Nhất liếc mắt nhìn anh, “Tư thế này của anh rất giống ông chú điện cuồng cởi đồ trong truyện tranh Nhật Bản”

Thẩm Hiên ngẫm nghĩ thấy cũng phải! Buông một tiếng thở dài, anh bèn lột áo khoác ra rồi khoác lên người cô.

Phùng Nhất Nhất đưa tay đẩy ra, nhưng Thẩm Hiên lại cười chẳng hề đứng đắn, lực trên cánh tay vô cùng kiên định. Anh ghì áo lên vai cô thật chặt, không có ý buông tay.

“Đi vào trong xe của anh nhé! Chúng ta nói chuyện”.

Phùng Nhất Nhất gật đầu.

Nội thất trong xe Thẩm Hiên được bài trí gọn gang, hương nước hoa nhàn nhạt, rất dế chịu. Vừa ngồi vào ghế, Phùng Nhất Nhất đã muốn trả lại áo cho anh, nhưn ganh liền ngăn lại.

“Để cơ thể ấm lên một chút đã rồi hãy cởi”, Thẩm Hiên điều chỉnh quạt sưởi về phía cô, “Không lỡ hắt xì hơi rồi lại đến tìm anh để truyền nước”.

Anh cất tiếng trêu đùa để giảm bớt bầu không khí có phần ngượng ngập giữa hai người, Phùng Nhất Nhất lại không tự chủ được mà nghĩ: Mới đầu, bọn họ quen biết nhau cũng bởi vì cô hắt hơi muốn đến bệnh viện để truyền nước. Không chỉ hắt hơi cần truyền nước, hồi đó, ngón tay cô bị cứa rách cũng phải đi tiêm uốn ván, trẹo chân phải đi chụp chiếu, cơ thể nổi nốt đỏ không rõ nguyên nhân cũng phải đến lấy máu xét nghiệm. Thế mà cô vẫn còn luôn cảm thấy trong người đang tiềm ẩn một căn bệnh nào đó, không biết ngày nào sẽ phát tác rồi chết đi…Tử Thời không chịu nổi nên đã giới thiệt bác sĩ có y thuật tỉ mỉ là Thẩm Hiên cho cô.

Nhát gan, sợ chết là tật xấu từ nhỏ của Phùng Nhất Nhất. Trước khi quen biết Thẩm Hiên, cô rất chịu khó chạy tới chạy lui trong bệnh viện, bây giờ anh lại nói như thể cô cố ý giả bệnh để đến quyến rũ anh vậy.

“Cái đó”, Phùng Nhất Nhất cảm thấy không được tự nhiên, chỉ mong sao mau chóng nói cho rõ ràng, “Hôm nay anh đến tìm em có việc gì à?”.

Thẩm Hiên nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, lấp lánh ý cười.

Phùng Nhất Nhất bị anh nhìn có chút lúng túng bèn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Thẩm Hiên chậm rãi “ừm” một tiếng, “Đến chúc tết gia đình, tiện thể muốn nói chuyện với em”.

Người đàn ông này có tướng mạo, có khí chất, chỉ tùy ý dựa lưng vào đó thôi cũng đã tỏa sáng rồi. Bàn tay của bác sĩ ngoại khoa được chăm sóc cẩn thận, tay của nah rất đẹp, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, chốc chốc lại gõ gõ, khiến trái tim Phùng Nhất Nhất loạn nhịp.

Cô đang hoài nghi phải chăng mình đã động lòng?

“Tết Nguyên tiêu cùng anh về nhà ăn cơm đi, mọi người trong nhà anh đều có mặt cả”, Thẩm Hiên dịu dàng nói, còn nghoảnh đầu lại cười với cô.

Phùng Nhất Nhất thầm nghĩ: Lại nữa rồi!

“Chẳng phải hôm đó em đã nói rõ ràng trong tin nhắn rồi sao? Tết Nguyên tiêu em có dự định khác rồi.”

“Vậy thì sớm hơn một ngày, hoặc là sau đó một ngày? Hay ngày nào em rảnh?”, Thẩm Hiên vẫn nở nụ cười trên môi, dáng vẻ vô cùng thong dong.

Phùng Nhất Nhất ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi không muốn đi. Thẩm Hiên, hai chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì hơn”.

Lời vừa nói ra cô bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hắn, như vừa trút được gánh nặng. Nhưng cô lại thấy Thẩm Hiên vẫn cười híp mắt, vẻ mặt không chút thay đổi. Cô bắt đầu luống cuống, lắp bắp, “Anh rất tốt, mấy năm nay chúng ta vẫn rất tốt mà… tiếp tục làm bạn bè không được sao? Nếu như… gì gì đó, sau này, ngay cả làm bạn bè của nhau cũng không được… em không còn chỗ nào để đến khám bệnh nữa đâu!”.

Nghe lời giải thích không sao biểu thị được hết ý của Phùng Nhất Nhất, mắt thấy cô càng lúc càng căng thẳng, gương mặt ửng đỏ, ý cười trong mắt Thẩm Hiên càng lộ rõ. Anh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, chậm rãi nói, không nghe ra cảm xúc gì, “Em đang lo lắng chúng ra không làm được người yêu, sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm được sao?”.

Nghe anh thốt ra hai từ “người yêu”, Phùng Nhất Nhất càng cảm thấy kỳ lạ, không được tự nhiên mà gật đầu.

“Không phải vì nguyên nhân nào khác ư? Ví dụ như thẹn thùng?”, Thẩm Hiên nhìn ra ngoài cửa xe, khẽ hất hàm, ý muốn cô hãy nhìn xem.

Phùng Nhất Nhất ngoảnh đầu lại nhìn, thấy cậu em trai cao lớn, khôi ngô, tuấn tú nhà mình đang đạp tuyết đi tới, dừng trước cửa xe rồi khom lưng xuống.

Thẩm Hiên hạ cửa kính xe, Phùng Nhất Phàm quét mắt qua chị gái, rồi chào hỏi người đang ngồi trên ghế lái, “Anh Thẩm Hiên, anh đến rồi ạ!”.

Mí mắt Phùng Nhất Nhất giật giật, đột nhiên cảm thấy sự tình có gì đó không ổn..

“Sao hai người lại quen nhau vậy?”, cô nhìn tới nhìn lui hai người đàn ông.

“Tối qua em đã gọi điện cho anh Thẩm Hiên’, Phùng Nhất Phàm hùng hổ, đường đường chính chính nói, “Chẳng phải chị rất thích anh ấy, nhưng lại thẹn thùng hay sao? Em giúp chị nói với anh ấy cả rồi!”.

“…”

Phùng Nhất Nhất thật muốn tung quyền đánh ngất tên nhãi này, sau đó lại tung quyền đánh ngất chính mình!

‘Em vào trước đây, anh chị cứ từ từ nói chuyện nhé!”, Phùng Nhất Phàm ném cho bà chị mình ánh mắt khích lệ, “Về muộn chút cũng không sao đâu, enm sẽ nói với bố mẹ”.

Giờ phút này, Phùng Nhất Nhất hoàn toàn không thốt nên lời, ngay cả lực đưa tay ra để đánh Phùng Nhất Phàm cũng không có. Tay cô co chặt trong tay áo, nhưng lại quên mất đây là áo của Thẩm Hiên, hơi thở của anh bỗng chốc phả đầy trong khoang mũi của cô.

Thật đau đầu mà… mắt cô cũng đã nhắm tịt.

Phùng Nhất Phàm nói xong, quay đầu bỏ đi thật!

Cô nàng này, từ khi anh quen biết cô tới giờ, lúc này như đã biến thành một con người khác vậy, nhưng vẫn rất thú vị!

“Được rồi, em đừng ngại ngùng nữa”, Thẩm Hiên cũng không muốn cô quá mất tự nhiê, dịu dàng nói, “Là anh không tốt, anh không nói rõ với em sớm hơn. Thật ra, anh luôn cảm thấy em là một cô gái tốt, em tình nguyện làm bạn với anh nhiều năm như vậy, chắc cũng không ghét bỏ gì anh. Vừa rồi, em cũng đã nói anh rất tốt. Mấy năm nay chúng ta đều rất tốt, chi bằng chúng ta thử xem thế nào? Dù sao thì cũng đã nói đến nước này rồi, vờ như không có chuyện gì xảy ra là không thể!”.

Anh đã thẳng thắn như vậy, nỗi xấu hổ và giận dữ đến muốn chết của Phùng Nhất Nhấtcũng dịu đi phần nào, trong lòng cô bỗng dâng lên một sự do dự chưa từng có, tựa như đang đứng ở ngã rẽ, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô từ từ quay đàu, lén nhìn sắc mặt Thẩm Hiên.

Mặc dù khi miêu tả về diện mạo của Phùng Nhất Nhấttừ thường dùng nhất là “bình thường”, nhưng cô gái với ngũ quan cân đối, thuần khiết, lại bởi ngại ngùng mà ửng hồng hai má, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, trong không gian nhỏ bé của chiếc xe ấm áp ngày tuyết rơi này lại hợp khẩu vị người ta biết bao! Lúc tiến lại gần Thẩm Hiên bỗng cảm thấy dường như không được ổn lắm: Vừa tỏ tình xong đã hôn ngay sao?

Nhưng từ trước tới giờ, bác sĩ Thẩm chưa từng khoác lác mình là người lương thiện, hôn thì hôn thôi, hôn một cái vậy!

Đầu óc Phùng Nhất Nhất rối loạn như mối tơ vò, nụ hôn đột ngột mà chủ ddoonhj này của Thẩm Hiên khiến cô trở nên mơ hồ. Đến kucs kịp phản ứng lại, cô vội vàng đẩy ra, nhưng Thẩm Hiên cứ ghì chặt lấy vai, ấn cô ngồi vững trên ghế khiến Phùng Nhất Nhất không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngẩng mặt lên, mặc cho anh hôn.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, tựa hồ như không hề ẩn chứa ngọn lửa nào, chỉ là cái chạm nhẹ giữa đôi cánh môi ấm nóng, nhẹ nhàng gặm nhấm.

Hai tay Phùng Nhất Nhất chắn trước ngực Thẩm Hiên để ngăn anh lại, nụ hôn dài đến độ cô cảm thấy nình sắp không thở nổi, khô nóng. Cô khẽ đẩy anh ra, lần này, anh lui lại rất nhanh.

Hai người tách ra, tay của Thẩm Hiên vẫn đặt trên vai cô. Ở khoảng cách gần như thế này, ngắm nhìn khuôn mặt và cánh môi ửng đỏ của cô, anh bỗng nở nụ cười dịu dàng.

Phùng Nhất Nhất thở nặng nhọc, quay mặt ra ngoài cửa xe.

Thẩm Hiên không nhịn được lại khom người xuống, hôn lên vành tai đã như củ cải đỏ của cô. Anh áp môi lên tai cô, phả hơi thở nóng bỏng, khẽ nói, “Tết Nguyên tiêu cùng anh về nhà ăn cơm, hử?”.

Tiếng “hử” cuối cùng vừa rạo rực vừa ngứa ngáy, chui vào tai Phùng Nhất Nhất, rồi chạy đến tận trái tim! Cả người run rẩy, cô cắn môi, quay đầu nói với anh một cách khó nhọc, “Anh để em suy nghĩ một chút đã nhé!”.

Thẩm Hiên thất vọng thở dài một tiếng, “Anh già thật rồi sao? Không ngờ cô gái vừa bị anh hôn lại từ chối anh!”.

Phùng Nhất Nhất bụm hai má nóng rực, “Vậy em thật may mắn vì đã không gặp anh khi còn trẻ!”.

Thẩm Hiên nở nụ cười chất chứa ý vị sâu xa, “Gặp rồi mà, chỉ là lúc đó còn trẻ người non dạ…”.

Chỉ là lúc đó còn trẻ người non dạ… là người hay chó nhìn không ra?1

1Đây là một câu ngôn ngữ mạng lưu hành hiện nay của giới trẻ Trung Quốc.

Với miệng lưỡi độc địa của bác sĩ Thẩm thì “người” mà anh ám chỉ chắc chắn là bản thân anh.

Không ngờ anh lại công kích Tạ Gia Thụ là “chó”!

Quá đáng!

Lúc vào nhà khuôn mặt Phùng Nhất Nhất chất chứa u sầu. Mẹ Phùng ra nghênh đón, vẻ mặt tò mò, vội hỏi, “Sao rồi, sao rồi?Sao con lại về nhanh vậy hả?”.

“…”, Phùng Nhất Nhất nheo mắt, bắt đầu xắn tay áo lên, “Phùng Nhất Phàm đâu rồi mẹ? Con phảo đánh chết nó!”.

Mẹ Phùng hung hăng chọc ngón tay vào người cô, nét mặt dữ dằn, “Năm mới đừng có ăn nói vớ vẩn!”. Bà còn muốn đánh vài cái nữa nhưng thấy cô cởi chiếc áo khoác nam ra, chất liệu lông cừu vừa nhẹ vừa mềm lại ấm áp, sờ vài cái đã không còn muốn đánh con gái nữa rồi.

Họ hàng trong phòng ngoài mặt đều vờ như phớt lờ, nhưng thật ra người nào người nấy đều đang dỏng tai lên nghe ngóng. Mẹ Phùng quét mắt một vòng rồi kéo con gái về phòng.

“Con lại đây!”

Túm cô con gái đẩy vào trong phòng, mẹ Phùng bắt đầu vặn hỏi, “Cậu Thẩm Hiên kia là bạn trai của con đúng không? Là bác sĩ à? Bác sĩ khoa nào vậy?”.

Chẳng mấy khi mẹ Phùng có hứng thú với chuyện của cô như vậy, Phùng Nhất Nhất cảm thấy vô cùng vinh dự, thành thật lôi hết gốc gác của Thẩm Hiên ra kể cho bà nghe, “…Mẹ, con cảm thấy anh ấy không thích con như vậy đâu”.

Mẹ Phùng nghe câu ”Mấy đời nhà anh ấy đều làm bác sĩ”, “Anh ấy là viện trưởng” đã cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ lăm srooif, bỗng nghe thấy những lời này của cô, lập tức phản bác, “Nó đã nói là thử xem thế nào, không phải là đã thích rồi sao? Nếu không với điều kiện như của nó, ai mà chẳng muốn cùng nó thử chứ?”, mẹ Phùng khua tay một cách quả quyết, “Thử đi! Nghiêm túc thử! Tôi cảnh cáo cô! Cô đừng có mà làm cao, bỏ lỡ cơ hội này là không còn cơ hội nào khác nữa đâu, đến lúc đó xem tôi xử lý cô thế nào!”.

“Nhưng mà… trước kia anh ấy từng thích một người bạn của con”, Phùng Nhất Nhất quyết nói đến cùng, hy vọng nhận được sự đồng cảm cùng ủng hộ của mẹ.

“Vậy tại sao nó không thành đôi với bạn của cô?”, mẹ Phùng nói bằng giọng khinh khỉnh, cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì to tát cả.

Phùng Nhất Nhất nhìn mẹ mình, vẻ mặt rối rắm.

Mẹ Phùng có chút cảm động trước vẻ đáng thương ấy, vỗ vỗ mặt cô, hiếm khi tận tình khuyên bảo, “Cô gái à, hai người sống với nhau không có nhiều cái thích hay không thích thế đâu. Buổi sáng, con mở mắt ra, ăn uống vệ sinh cá nhân, ăn ngon mặc ấm chơi vui vẻ, còn gì nữa? Nếu con muốn yêu đương, đương nhiên phải tìm người con thích. Nhưng con đã ngần này tuổi rồi, điều mà con gả cho là những ngày tháng sau này, chứ không phải là thứ mà con thích”.

Phùng Nhất Nhất im lặng.

Mẹ Phùng sợ đầu óc cô có vấn đề, thật sự làm cao với Thẩm Hiên, vội quyết định, “Tối Mười lăm gọi Thẩm Hiên đến nhà ăn cơm, hôm nay đông người nên không tiếp đãi nó chu đáo được”.

Phùng Nhất Nhất từ chối theo bản năng, “Anh ấy bảo con Mười lăm này đến nhà anh ấy dùng cơm, người nhà anh ấy đều có mặt ở đó”.

Mẹ Phùng mặt mày hớn hở, liếc nhìn cô con gái, phủi phủi chiếc áo khác nam xa xỉ trên người cô, hài lòng, khoan khoái thở hắt ra một tiếng, rồi đi ra ngoài đánh bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.