Hoa Viên

Chương 13




Nam Cung tỉnh lại, Trình Giai rốt cục cũng bớt lo lắng.

“Hoa viên…… Ta mộng thấy hoa viên, rất tốt đó……” Đây là câu đầu tiên Nam Cung mở miệng nói.

Nam Cung nhìn Trình Giai, không có biểu tình. “Trình Giai, ta nhìn thấy một cái hoa viên đó……” Lời nói của Nam Cung lặp lại giống như lúc nãy.

Trình Giai bị Nam Cung dọa đến phát hoảng, “Cái gì hoa viên, Nam Cung, ngươi đang nói cái gì vậy?”

Nam Cung nở nụ cười, không để ý đến sự kinh hoàng trong mắt Trình Giai, “Trình Giai, chúng ta đi cái hoa viên kia được không…… Được không……”

Trình Giai nóng giận, hắn sợ hãi, lúc này Nam Cung thật sự làm cho hắn rất sợ hãi, “Nam Cung…… Nam Cung! Hoa viên cái gì? Ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại cho ta!!”. Đem Nam Cung ôm vào trong ngực, Trình Giai cơ hồ muốn khóc, “Nam Cung ngươi đừng làm ta sợ, Nam Cung…… Đừng làm ta sợ……”

“Đáp ứng ta…… Mau trả lời đáp ứng ta, Trình Giai……” Nam Cung như trước vẫn cười nói.

“Được được…… Ta đáp ứng ngươi, Nam Cung ta đáp ứng ngươi, ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi, van cầu ngươi, đừng làm ta sợ nữa có được không?” Trình Giai nâng gương mặt tái nhợt của Nam Cung lên, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào hắn, khuôn miệng nhợt nhạt khẽ cười.

Nam Cung không đáp, nằm ở trong lòng Trình Giai im lặng nhắm mắt lại. Sau này, Nam Cung cũng đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, chỉ có điều, cậu càng thêm im lặng, hơn nữa có khi không ngừng kể về chuyện cái hoa viên kia. Nam Cung bắt đầu thường xuyên ngồi ngẩn người, Trình Giai hoàn toàn không thể hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì.

Trình Giai cảm thấy, Nam Cung cách hắn càng ngày càng xa. Nam Cung thay đổi, so với trước đây không hề giống nhau, ẩn sâu bên trong hắn có một loại dự cảm bất hảo.

Hôm nay Nam Cung nói muốn ăn táo, kêu Trình Giai đi mua. Ở trên ban công nhìn qua cửa sổ theo bóng Trình Giai rời đi, Nam Cung khẽ nở nụ cười.

Nhớ rõ Trình Giai nói qua, hắn không thích danh của hắn. Ứng vì Trình Giai? Lập gia đình. Hắn là kẻ thích tự do, không muốn bị trói buộc, tùy ý cùng người nào ưa thích ở cùng nhau, không thích liền đổi một cái, nếu là có gia đình rồi, hết thảy đều phải gánh vác không phải sao?

Hắn nói hắn thích ta, nhưng là có thể thích ta bao lâu, nếu là có thể hắn vẫn thích ta thì có bao nhiêu phần là thực. Nếu hiện tại ta chết có phải hay không có thể được hắn vĩnh viễn yêu thương? Ta rất muốn đi cái hoa viên kia a, thực sự rất nhớ.

Nam Cung mở vòi nước, ở bồn tắm lớn xả đầy nước ấm. Lục lọi trong hòm đồ tìm được một mảnh lưỡi dao, Nam Cung ngồi xuống dựa người vào thành bồn.

Ta chết sẽ làm cho ngươi bị thương tâm sao? Làm cho ngươi đẩy cửa vào, trong nháy mắt thất kinh sao, ngồi xuống ôm lấy ta lao ra ngoài sao? Sẽ lớn tiếng kêu cứu mạng sao? Sẽ lộ ra ánh mắt điên cuồng sao? Sẽ vẫn kêu tên của ta sao? Sẽ chạy theo cáng đẩy cấp cứu, bảo ta không được chết sao? Có thể hay không ngươi vọt tới cửa nhưng bác sĩ nói người nhà hãy ở bên ngoài chờ. Cuối cùng, ta sẽ liếc ngươi một cái cuối cùng nhìn ngươi không cười a……

Lưỡi dao nhắm ngay động mạch trên cổ tay, Nam Cung do dự thật lâu, cuối cùng không có nhẫn tâm mà cắt xuống. Không phải không có gặp qua cảnh cắt cổ tay máu chảy thành sông, mà nghe nói quá trình mất máu rất thống khổ, rất đau rất đau.

Nam Cung sợ hãi, cậu không dám. Chậm rãi thả xuống tay, như trước vẫn cầm lưỡi dao.

“Oanh!” Cửa phòng tắm bị đá văng, Nam Cung hoảng sợ, lưỡi dao rơi xuống trên nền gạch men sứ phát ra tiếng vang khô khốc. Quay đầu nhìn đã thấy ánh mắt Trình Giai đỏ quạch.

Đem Nam Cung kéo ra khỏi bồn tắm, tát cậu một cái thật mạnh, rồi lại gắt gao ôm lấy.

“Nam Cung ngươi đây là đang làm cái gì…… Nam Cung ngươi đang làm cái gì hả……” Trình Giai khóc, hắn sợ rằng chỉ cần về chậm một chút, có lẽ liền vĩnh viễn mất đi.

“Nói cho ta biết vì cái gì, vì cái gì lại làm như vậy……” Trình Giai thanh âm như trước run run, “Đừng làm chuyện điên rồ nữa……đáp ứng ta được không…… Ta điên mất, Nam Cung à……”

Nam Cung không nói gì, đây là lần thứ hai Trình Giai đánh cậu, nhưng là không có đau như lần trước, trên mặt cũng tốt mà trong lòng cũng tốt.

Nam Cung cũng không biết lúc này cuối cùng trong lòng mình đang nghĩ gì nữa, cứ như vậy mặt không chút thay đổi tùy ý để Trình Giai ôm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.