Hòa Thân Tân Truyện

Chương 31: Tình cảm mãnh liệt




Đả tự: Upin - Kiếm Giới

Trừng trị được Lưu Đản Phương, Hòa Thân trong lòng thoải mái vô cùng, nghĩ đến hành trình đến Khai Phong lần này giải quyết được nguy cơ thuế ruộng của Triệu Nhân Nghĩa và kết anh em với Liễu Hỷ Công, cộng thêm gặp gỡ bất ngờ thiên kim tri phủ Liễu Doanh Doanh, đây thật sự là thu hoạch lớn! - Còn Thanh cô nương của Bạch Liên giáo, tư thế hiên ngang oai hùng như sóng gợn trong lòng Hòa Thân càng làm cho hắn vô cùng hưng phấn!

Trên đường hơn một trăm dặm từ Khai Phong đến Huỳnh Dương, Hòa Thân chỉ cần hơn một giờ là đến, hắn đi vào huyện nha vừa hỏi mới biết được hóa ra Triệu Nhân Nghĩa không có ở huyện, tối ngày hôm qua cùng với Triệu Ngũ Lục theo Lưu Đản Phương áp giải thuế ruộng về Khai Phong.

Minh Cầm vừa thấy Hòa Thân đã trở lại, nhất thời mặt mày hớn hở sau khi mời hắn vào trong phòng, nào là dâng trà nào là cho người hầu bên người của nàng đi chuẩn bị cơm cho Hòa Thân, sau đó an vị ở trong phòng nói chuyện cùng Hòa Thân.

Hôm trước khi Minh Cầm dâng trà cho Hòa Thân, Hòa Thân không chỉ thấy được hai bầu vú hồn xiêu phách lạc của nàng, hơn nữa đôi mắt vừa trong sáng long lanh lại làm cho người ta khó có thể kìm chế của Minh Cầm giống như ngầm tặng cho hắn một cơn sóng gió! Vừa nghĩ đến đây, Hòa Thân nhìn Minh Cầm kiều diễm ướt át rồi lại ngồi đối diện với nàng, nhất thời cả người bắt đầu không được tự nhiên, vì thế nói vài câu chuyện vớ vẩn đã muốn trở về, nhưng Minh Cầm lại đang rất hứng thú nói chuyện?

“Hòa công tử thật sự là quá lợi hại, một chuyện lớn như vậy mà có thể làm được, chúng ta thật sự là không biết nên cảm tạ Hòa công tử như thế nào!” Minh Cầm đầy ngưỡng mộ nói.

Hòa Thân vừa thấy khi Minh Cầm nhìn hắn chan chứa tình cảm dịu dàng, tựa hồ trong ánh mắt kia còn mang theo một chút hương vị trêu chọc, hắn càng không chịu nổi. Hiện tại đã là sau giờ ngọ, đúng là lúc người ta buồn ngủ, Hòa Thân sợ mình cứ thế này sẽ chịu không nổi phong tình của thiếu phụ này, vì thế bèn đứng dậy nói: “Nếu Nhân Nghĩa huynh không ở nhà, ta cũng không dám quấy rầy, ta trở về còn xem Vũ Châu và Lưu Toàn!”

Ngay lúc Hòa Thân từ trên ghế đứng lên, không biết Minh Cầm cố ý hay là vô tình, nàng cũng đứng lên giống như muốn lên trước đưa cho Hòa Thân một chén trà, vì thế ngay khi tay nàng đụng vào chén trà, đầu của Hòa Thân cũng vừa vào trong lòng Minh Cầm.

Trong phút chốc, hai người hòa vào một trận mê muội!

“Choang” một tiếng, chén trà trong tay Minh Cầm rơi trên mặt đất thành hai nửa, tiếng chén trà rơi vang lên cũng kéo Hòa Thân từ trong lòng mềm yếu khiêu gợi của Minh Cầm ra, ngây người nhìn Minh Cầm, nhất thời á khẩu không nói được lời nào, cũng không biết nên chịu tội hay là quay đầu bước đi mới là thượng sách.

Hòa Thân đang lúc hoảng hốt, thân thể hắn đột nhiên đã bị Minh Cầm ôm chặt lấy, miệng cũng không biết khi nào đã bị đôi môi hồng hào của Minh Cầm hôn lên.

Hòa Thân đã từng gần gũi da thịt nam nữ, nhất thời bị bộ ngực đầy đặn của Minh Cầm làm cho nhiệt huyết sôi trào, trong lúc xúc động không tự chủ được đã bắt đầu mút vào đầu lưỡi khiêu chiến của Minh Cầm đang thò vào trong miệng hắn, tay cũng theo bản năng đặt ở trên bầu vú của Minh Cầm bắt đầu vuốt ve.

Minh Cầm đang ở tuổi dục vọng sôi trào, mà Triệu Nhân Nghĩa từ sau khi làm chức quan tép riu nho nhỏ, mỗi ngày bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán ngã trái ngã phải, làm sao còn lo lắng đến chuyện tình cảm vợ chồng. Lúc này Minh Cầm sớm khó nhịn cơn khát, lửa dục thiêu đốt, hơn nữa tâm trí của nàng sớm hướng về Hòa Thân, hiện giờ vừa thấy ý trung nhân này đã bị nàng dễ dàng bắt được, không có cái gì rụt rè hổ thẹn, vì thế lập tức dùng thủ đoạn đầy mình của một người phụ nữ đã có chồng, trong chốc lát biến Hòa Thân từ khách thành chủ!

Hiện tại Minh Cầm và Hòa Thân đều đã muốn tới đỉnh điểm, quần lụa mỏng mầu phấn hồng của Minh Cầm đã bị xả xuống từ lâu, bàn tay to mạnh mẽ của Hòa Thân dường như ở trên mông nhẵn nhụi của nàng không ngừng phóng ra một dòng nước xiết, dòng nước xiết kia thông qua bụng của nàng tiến đến toàn thân, làm cho nàng cảm nhận được một cảm giác run rẩy chưa bao giờ từng có với Triệu Nhân Nghĩa; cổ áo của nàng cũng bị kéo ra, đang lộ ra bầu ngực căng tròn, đầu v* nho nhỏ như nụ hoa đang được Hòa Thân tùy ý nhấm nháp.

Lúc này Minh Cầm hơi thở gấp gáp rốt cuộc không chịu nổi, trong miệng vừa phát ra tiếng rên rỉ muốn yêu, vừa quấn lấy Hòa Thân cùng đi vào trong phòng ngủ.

“Phu nhân, đã làm xong cơm cho Hòa công tử, có cần... A.” Tử Lâm một chân trong một chân ngoài bị tình cảnh trước mắt làm cho cả kinh kêu to một tiếng.

Tử Lâm mới có mười ba mười bốn tuổi thật sự không hiểu được nữ chủ nhân của nàng và Hòa công tử này đang làm gì, nhưng nàng dường như cảm giác được chuyện của bọn họ đang làm có chỗ không phải, nhưng nàng là một kẻ dưới nào dám phát biểu suy nghĩ với chuyện này, đi cũng không được ở lại cũng không xong, đành phải giả điếc giả câm đi tới!

Tiếng kêu của Tử Lâm lập tức làm cho lửa tình ái của Hòa Thân và Minh Cầm dịu xuống, Minh Cầm một tay che trước ngực một tay che sau mông, thất kinh trốn ở phía sau Hòa Thân, hướng về phía Tử Lâm lớn tiếng quát: “Ngươi đi ra ngoài cho ta”

“Vậy cơm của Hòa công tử...” Tử Lâm vừa mới nói một nửa liền ý thức được chuyện quan trọng nhất bây giờ là đế cho nữ chủ nhân mặc quần áo vào, mà không phải vấn đề Hòa công tử ăn cơm hay không, vì thế xoay người chạy đi.

Hòa Thân bối rối sửa sang lại quần áo, mặt đỏ bừng đi ra ngoài, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại xoay người trở về nói với Minh Cầm: “… Tẩu tử, vô luận sự việc như thế nào, mong nàng ngàn vạn lần không được làm khó Tử Lâm!”

“Biết rồi, ta nghe lời ngươi...” Minh Cầm buông hai tay nói.

Hòa Thân ra khỏi cửa lớn của huyện nha ra đến ngoài đường còn cảm thấy trên mặt nóng rát, đi một mạch đến con ngõ nhỏ mà bọn họ vẫn ở còn cảm thấy mỗi người trên đường đều giống như đang dùng ánh mắt theo dõi hắn. Tuy rằng Hòa Thân bình thường nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền thích, đã nghĩ này một ngày kia có thể ôm ấp vào lòng, nhưng hắn biết ý nghĩ kỳ lạ của một nam nhân tràn đầy tinh lực, và thực sự tầm hoa vấn liễu lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, hiện tại sau khi làm chuyện yêu đương vụng trộm với vợ của một người khác, trong lòng Hòa Thân cũng vô cùng hối hận.

Hắn làm như vậy có phải thật là có lỗi với Vương Vũ Châu!

Nhớ đến Vũ Châu thiệt tình với mình, Hòa Thân lại ảo não không thôi, liên tục mắng mình không bằng heo chó! Hắn ở đầu ngõ nhỏ bồi hồi do dự cả buổi mới có dũng khí đi vào. Chờ Hòa Thân vào đến nhà, thấy cả nhà đang vội vàng bận rộn, hối hận và tự trách vừa rồi cũng tạm thời vứt sang một bên.

Hòa Thân vừa vào cửa liền thấy quần áo trên người Lưu Toàn đã cởi ra, lúc này đang đứng ở trong sân hò hét chỉ huy bảy tám công nhân mới tới lảm, trong lời nói và việc làm đều mẫu mực chỉ đạo bọn họ in tiền âm phủ như thế nào. Tiểu Viện thì đang ra ra vào vào nấu nước pha trà cho mọi người. Vương Vũ Châu đứng ở bên cạnh kiểm kê số lượng, còn không ngừng phân hàng cho chủ hàng đến lấy hàng, vẻ bình tĩnh ung dung tự tại kia thật là có một chút khí chất của bà chủ!

Mọi người vừa thấy Hòa Thân đã trở lại, liền vội vàng ngừng tay đi đến vấn an.

“Đã về rồi! Chàng vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, ta làm xong việc này sẽ vào nhà nói chuyện với chàng!” Vũ Châu ngọt ngào cười nói với Hòa Thân.

Lời nói không có một chút nén giận, vẻ mặt không có một chút oan khuất! Đây chính là Vũ Châu của hắn.

Hòa Thân nhìn người Vương Vũ Châu đầy bụi, liền tiến lên lấy tập tiền âm phủ trong tay Vương Vũ Châu, cười cười nói: “Nàng mau vào nhà rửa tay đi, việc vừa bẩn vừa mệt này lại để cho nữ nhân như nàng làm sao, mau đưa cho ta!”

Vương Vũ Châu từ nhỏ được phụ thân giáo dục “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu”, làm sao chịu được Hòa Thân đối với nàng tốt như vậy, vừa định tiếp tục làm, nhưng lại thấy tình cảm tràn đầy thân thiết của Hòa Thân với nàng, lời nói ra lại làm cho nàng không thể kháng cự, vì thế trong lòng vô cùng hạnh phúc đi vào trong phòng rửa ráy!

Mấy ngày Hòa Thân không ở nhà, Lưu Toàn và Vũ Châu không chỉ tìm được mấy người công nhân, còn tăng thêm “dây chuyền sản xuất”, lại phát triển một số khách lớn, có Khai Phong, có mấy huyện lân cận, còn có một số không biết từ nơi nào mộ danh mà tới.

Nhìn từng tập tiền âm phủ do mình phát minh, Hòa Thân trong lòng vui mừng suy nghĩ: “Hiện giờ việc mua bán “In tiền” càng làm càng lớn, chỉ là... chỉ là... chỉ là người khác có thể bắt chước ta làm? Thời đại này cũng không có độc quyền bảo hộ, cũng không đăng kí nhãn hiệu, công nghệ "In tiền" cũng không quá phức tạp, - Vậy chẳng bao lâu, việc mua bán này sẽ không thế làm được nữa!”

Nghĩ đến đây, Hòa Thân cảm thấy lập tức phải áp dụng hành động, nhưng tiền giấy của người sống hiếu kính người chết dưới âm phủ, cũng không dùng được, nếu không áp dụng biện pháp nào đó, thì không có cách nào làm ăn lớn hơn!

“Nếu ta cũng có thể giống các ngân hàng trung ương quốc gia thành lập một ‘Ngân hàng" chuyên phát hành tiền âm phủ thì tốt!” Hòa Thân thầm nghĩ.

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.