Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 52




52. Đưa Tiểu Vũ về sớm

Lịch trình của họ đi về hướng bắc, sau một trận mưa nữa thời tiết càng rét lạnh hơn, vì vậy Thời Vũ đã bị cảm.

Cũng may bọn họ là đội cứu trợ y tế, không thiếu bất kỳ loại thuốc nào, Hứa Nghiễn Sinh cho cậu mặc áo khoác dày của mình, kích cỡ lớn vừa hay có thể khoác bên ngoài áo len cổ cao.

Dù vậy sau khi uống thuốc Thời Vũ vẫn cảm thấy lờ đờ, giấy vệ sinh không rời khỏi tay, mũi bị lau đỏ chót.

Hứa Nghiễn Sinh không yên tâm, kéo cậu ra kiểm tra nhiệt độ cả người, may mắn là cậu không phát sốt.

Hứa Nghiễn Sinh ôm mặt cậu lau tới lau lui: “Đừng cứ mãi lau mũi, tróc da hết rồi.”

Thời Vũ nói chuyện bằng giọng mũi, nghe như đang làm nũng: “Vậy nước mũi chảy ra phải làm sao? Em không thở được…”

“Vậy cũng đừng lau mạnh như thế.” Hứa Nghiễn Sinh xoa đầu cậu: “Tưởng đâu không phải mũi của em.”

Mũi Thời Vũ đỏ ửng, Hứa Nghiễn Sinh nói chuyện mang theo vẻ yêu chiều mà hắn cũng không phát giác được, mặt nở nụ cười: “Không sao đâu, xế chiều ngày mai sẽ xuất phát trở về, về nhà rồi nghỉ ngơi hai ngày.”

Nhiệm vụ viện trợ của bọn họ đã hoàn thành xuất sắc, đây là thôn cuối cùng, đã gần nửa tháng kể từ khi họ ra ngoài, trời mưa liên tục và tất cả đều rất mệt mỏi.

“Em muốn ăn sủi cảo.” Thời Vũ bị cảm lạnh có một tật xấu, mũi bên nào bị nghẹt là mắt bên đó chảy nước, mắt cứ đỏ lên, khó chịu hít hít mũi, hốc mắt bên trái tích góp từng giọt nước cứ rơi không ngừng, thoạt trông đáng thương thê thảm.

Hứa Nghiễn Sinh hôn lên đỉnh tóc cậu: “Về nhà gói cho em, muốn ăn nhân gì?”

“Đậu đũa…” Thời Vũ nói.

“Được.” Hứa Nghiễn Sinh lại xoa mặt Thời Vũ: “Ở trong phòng đi, buổi tối anh đem cơm lên.”

Dẫu sao cũng có đủ tình nguyện viên, bác sĩ Đường sau khi biết Thời Vũ bị cảm liền cho cậu nghỉ ngơi, dù trước đó cậu không đồng ý nhưng hôm nay thực sự đau đầu, đành ở trong phòng nằm nghỉ.

Buổi chiều cậu lại ngủ một giấc, dậy mới cảm thấy khá hơn chút ít, lúc đó trời cũng sắp tối, mở điện thoại di động ra nhìn, mới năm giờ mà thôi.

Thời Vũ rời giường thu dọn đồ đạc, định đi vào lều nhìn một chút, còn chưa ra ngoài đã thấy một nhóm tình nguyện viên từ xa đi lại.

Trương Minh Phàm thấy tinh thần cậu đã tốt hơn, mời cậu đi ăn cơm cùng.

Thời Vũ sợ lây cảm cho người khác nên lắc đầu từ chối, nói Hứa Nghiễn Sinh lát nữa sẽ mang về cho mình.

“Chậc chậc chậc.” Trương Minh Phàm lắc đầu thở dài: “Tốt thật đó, bệnh có người cho hơi ấm.”

Thời Vũ lườm cậu ta một cái: “Ghen tỵ à?”

“Chứ sao.” Trương Minh Phàm quơ quơ chân: “Em muốn tìm một người nhã nhặn dịu dàng, cũng có thể làm cơm cho em.”

Thời Vũ rửa mặt, vẩy những giọt nước trên tay lên mặt cậu ta: “Bạn gái là để cưng chiều, không phải để nấu cơm cho em, ok.”

Hai người lảm nhảm một lúc, Trương Minh Phàm ra ngoài ăn cơm, Thời Vũ đã đỡ hơn nhiều, ngồi ở bên cửa sổ vẽ tranh. Đây đã là bức tranh thứ tám, bức tiếp theo chuẩn bị vẽ đường trở về hoặc là trạm dừng các loại, đặt một dấu chấm hết hoàn mỹ cho chuyến đi viện trợ lần này.

Cậu cũng đã đăng năm sáu bức ảnh Hứa Nghiễn Sinh bên trong tag Họa Sinh, cậu nhiều fan, mấy ngày hôm trước còn cùng nhau tag chuẩn bị mở siêu thoại cho cậu, mỗi bức đều hơn mấy trăm ngàn lượt xem.

Hơn 7 giờ tối, Hứa Nghiễn Sinh ăn cơm xong trở về, đem cho bát cơm với đầy ắp thịt và đồ ăn bên trên.

“Ăn đi, vẫn còn nóng.” Hứa Nghiễn Sinh đi tới áp tay lên trán cậu, xác định cậu không sốt mới cởi quần áo ngồi ở bên giường.

“Tối nay nhớ thu dọn đồ đạc.” Hứa Nghiễn Sinh giúp cậu vén tóc: “Chiều mai đi được rồi, đừng quên cái gì.”

Thời Vũ gật đầu, mơ hồ nói: “Tầm mấy giờ mình về nhà vậy? Anh nghỉ phép không?”

“Chắc là rạng sáng.” Hứa Nghiễn Sinh cười: “Hôm đó ở nhà, nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau đi làm.”

Thời Vũ bĩu môi: “Cũng không cho thêm vài ngày.”

“Ngày mai là thứ ba, cuối tuần anh có một ngày nghỉ, đã nói rồi, anh đưa em về nhà.”

Thời Vũ gật đầu: “Được thôi.”

“Có gì muốn ăn không? Anh nói trước với ba.”

Thời Vũ dừng đũa, cậu biết ba Hứa nấu ăn ngon nhưng lần đầu tiên ra mắt đã gọi món vẫn không tốt, cậu chần chừ lắc đầu: “Món gì cũng được.”

Sáng hôm sau, bác sĩ và tình nguyện viên cùng nhau kết thúc công việc cuối cùng, thu dọn đồ đạc thuốc men bỏ lên xe buýt đưa về trước.

Bọn họ ngồi tàu cao tốc trở về, hơn 6 giờ chiều chuyển xe, đến nơi cũng đã sắp 12 giờ.

Đoàn người cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Hứa Nghiễn Sinh cùng Thời Vũ bắt xe về nhà.

Thời Vũ thức đêm chơi trò chơi với nhóm tình nguyện viên trên tàu cao tốc, dù sao cũng không biết khi nào có thể gặp lại nhau, mấy người họ kết bạn và kéo nhau vào một nhóm trò chuyện.

Vừa lên xe Thời Vũ đã buồn ngủ, dựa vào người Hứa Nghiễn Sinh thiếp đi, bởi vì bệnh cảm còn chưa khỏi, nằm một lát lại nghẹt mũi, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Hứa Nghiễn Sinh ấn Thời Vũ lên đùi để cậu nằm ngửa ngủ.

Thật ra Hứa Nghiễn Sinh cũng mệt, hắn dựa lưng vào ghế chợp mắt trong chốc lát, sắp về đến nhà mới tỉnh lại.

Nửa tháng không có ai trong  nhà, cho dù có lắp máy sưởi vẫn cảm thấy thiếu chút hơi người.

Thời Vũ buồn ngủ đến mức đi thẳng vào phòng, ném quần áo bẩn xuống sàn. Hứa Nghiễn Sinh tắm rửa đi ra lại nhặt từng món nhét vào máy giặt giúp cậu, lúc trở lại phòng Thời Vũ đã quấn chăn ngủ.

Chừng ngày mai cũng phải đổi chăn ga, Hứa Nghiễn Sinh đành mặc cậu, vén chăn lên nằm lên giường, Thời Vũ cảm nhận được thân nhiệt quen thuộc liền sáp tới gần hắn.

Đã lâu không được ôm thân thể trắng nõn thơm mềm này trong ngực, Hứa Nghiễn Sinh ấn người vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.

Trở lại nơi quen thuộc, Thời Vũ ngủ thoải mái hơn so với bên ngoài, có Hứa Nghiễn Sinh ôm, cậu đánh một giấc dài không mộng mị, sáng sớm tỉnh lại đã là 10:30, sờ giường bên cạnh đã lạnh, không biết Hứa Nghiễn Sinh rời giường từ bao giờ.

Cậu mang dép lê đi dạo một vòng trong phòng, không có người, lúc tắm rửa xong mới thấy Hứa Nghiễn Sinh đem theo mấy túi thức ăn trở về, là thịt heo, đậu đũa, mấy cọng hành và một miếng gừng.

Thời Vũ vừa mới đánh răng xong, trong miệng tràn ngập mùi bạc hà, chui vào trong lòng Hứa Nghiên Sinh, ngẩng đầu đòi hôn hôn.

Tóc cậu còn ướt sũng, Hứa Nghiễn Sinh xoa vuốt một phen, đặt thức ăn ở cửa ra vào, ôm cậu hôn môi, bù đắp mấy ngày không được chạm vào.

“Anh chuẩn bị nấu ăn, em đi sấy tóc, sau đó thay ga trải giường.”

Hai người ai bận việc nấy, Thời Vũ thay ga giường chăn mền xong lại đến thư phòng. Lúc bọn họ đi thư phòng vẫn chưa thu dọn xong, Thời Vũ còn có hai thùng truyện tranh chất đống ở góc, cậu từ từ sắp xếp lại và đặt tất cả chúng vào chiếc tủ sách mới làm.

Một thời gian dài không trải qua cuộc sống như vậy nhưng hai người không xa lạ gì, mặc dù không nói lời nào nhưng không khí trong nhà rất hòa hợp, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, đều là những câu chuyện phiếm ấm áp quen thuộc.

Chờ cậu thu dọn xong đặt mấy cái thùng ở ngoài cửa, Hứa Nghiễn Sinh cũng bắt đầu làm sủi cảo, Thời Vũ như thường lệ kéo ghế ngồi ở đối diện hắn, chống má nhìn hắn gói.

“Mấy ngày nay nhất định sẽ bận, trước khi đi viện trợ có mấy ca phẫu thuật chưa tiến hành, trước ngày nghỉ phép anh phải thực hiện xong.” Hứa Nghiễn Sinh nói: “Nếu tối anh về trễ, em tự nấu ăn, hôm nay gói nhiều sủi cảo, không muốn ăn bên ngoài thì còn đủ cho em ăn một bữa nữa.”

“Mới vừa trở về đã bận rộn như vậy?” Thời Vũ xót hắn biết bao, trước khi đi hắn đã tăng ca mấy ngày liền, cũng bởi vì gấp rút làm phẫu thuật.

“Đành chịu. Không thể chờ, trước khi đi đã sắp xếp cho bác sĩ khác rồi, nếu không còn phải làm.” Trong lúc nói chuyện Hứa Nghiễn Sinh đã làm xong sủi cảo, hất cằm về phía cái đĩa trên bàn: “Bưng vào bếp đi.”

Thời Vũ đã từng ăn sủi cảo nhân thịt đậu đũa ở quán ăn bên ngoài, vì đậu hút nước nên bên trong phần lớn đều là canh, nhưng Hứa Nghiễn Sinh đã vắt hết nước trong đậu trước khi làm, nhân bánh cũng vậy,  được nhồi rất nhiều, ngon gấp mấy lần bên ngoài.

Thời Vũ như thể đã đói trong nhiều ngày, cậu ăn một hơi gần bốn mươi cái sủi cảo.

Ăn xong hai người ra ngoài đi siêu thị, tiện thể tiêu thực, mua một ít đồ dùng hàng ngày cùng đồ ăn vặt hoa quả rồi chậm rãi về nhà.

Thời Vũ nằm trên giường vẽ tranh, Hứa Nghiễn Sinh dọn dẹp nhà cửa, sau đó nằm ở trên giường nghỉ ngơi không bao lâu liền ngủ thiếp đi, Thời Vũ đắp chăn cho hắn, nằm lên đùi hắn chơi điện thoại.

Truyện tranh cậu nhận gần đây phải đẩy nhanh tốc độ, tuần trước đã thông báo, nếu cậu không vẽ sẽ không kịp cập nhật. Cũng may cậu ở nhà cả ngày chẳng đi đâu, muốn đẩy nhanh tốc độ vẫn khá dễ dàng.

Hứa Nghiễn Sinh ngủ một giấc đến hơn 5 giờ, chiên thịt bò bít tết mới mua ở siêu thị cho Thời Vũ.

Một ngày thảnh thơi trôi qua, đối với Hứa Nghiễn Sinh đây chính là thời gian nghỉ ngơi rất tốt, những mệt mỏi từ đợt viện trợ trở về đã vơi hết, buổi tối lại đè Thời Vũ ra làm hai lần, ăn no ngủ đủ cả người đều tràn đầy sức lực.

Thời Vũ chỉnh sửa lại mấy bức tranh phong cảnh cậu đã vẽ trong nửa tháng qua, đăng 9 tấm lên weibo, cũng không viết caption.

Cậu rất ít khi vẽ phong cảnh, bình thường đều là nhân vật chiếm đa số, fan thấy được tranh phong cảnh, lại còn chín tấm nên rất nhiệt tình like share. Không bao lâu đã có hơn hai ngàn bình luận, lượng xem cũng tăng không ngừng, khiến cậu có tích đỏ, lập tức có đối tác thương mại tới tìm cậu làm quảng cáo.

Có tiền không kiếm thì phí, Thời Vũ vui vẻ đồng ý.

Hứa Nghiễn Sinh những ngày này rất bận rộn, có quá nhiều ca phẫu thuật phải xử lý, đến hơn 10 giờ tối mới về nhà, tắm rửa xong là đi ngủ.

Tuy nhiên trạng thái này cũng không kéo dài bao lâu, làm xong những ca phẫu thuật sếp xếp theo lịch vừa vặn đến ngày hắn nghỉ ngơi. Hứa Nghiễn Sinh khó có dịp ngủ nướng, buổi sáng mẹ Hứa gọi điện thoại hỏi khi nào về nhà mới đánh thức hắn dậy.

“Hôm nay ba mua nhiều đồ ăn, chắc phải làm một bàn, đưa Tiểu Vũ về sớm một chút.” Mẹ Hứa dặn dò.

Hứa Nghiễn Sinh cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đã 10 giờ.

Thời Vũ biết hôm nay phải đi gặp phụ huynh, dậy sớm nhìn tủ quần áo cân nhắc nên mặc cái gì, quần áo của cậu hầu hết đều có màu sắc sặc sỡ, sợ hai vị phụ huynh cảm thấy mình quá trẻ trâu, cậu ngồi xổm khổ não cả nửa ngày.

Cuối cùng Hứa Nghiễn Sinh chọn cho cậu một cái áo len màu lam, phối với áo khoác lông ngắn, quần dài màu đen cùng một đôi bốt ngắn tới mắt cá chân.

Phong cách ăn mặc có phần giống với Hứa Nghiễn Sinh.

Hứa Nghiễn Sinh vốn không mang theo gì, cứ tay không đi ăn chực: “Hai người họ không thiếu gì đâu.”

Thời Vũ cảm thấy điều đó không ổn, nhưng thực sự không biết nên mua cái gì, vì vậy cuối cùng cậu đã mua rất nhiều trái cây theo mùa, tới gõ cửa nhà của cha mẹ Hứa Nghiễn Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.