Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân

Chương 9: Đại Tạo Hóa




Chương 9: Đại Tạo Hóa

Quay lại bệnh viện, khoảng vài tiếng trước, bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng bệnh Phù Văn Nguyên, cảm thấy có điểm quái lại, chuẩn bị chạy đi thông báo viện trưởng. Chưa bước được vài bước đã có một vị y tá chạy vội đến kéo tay bác sĩ, vội vàng nói:

- Bác sĩ Lâm! Bệnh viện vừa chuyển đến một bệnh nhân bị tai nạn nghiêm trọng, trong viện hiện đang thiếu bác sĩ, cần bác sĩ đến cấp cứu ngay lập tức!

Nghe thấy vậy, bác sĩ Lâm vội vàng chạy theo y tá đến phòng cấp cứu.

Do tình hình bệnh nhân nghiêm trọng, ca phẫu thuật diễn ra khá lâu, mất vài giờ sau mới kết thúc phẫu thuật. Bác sĩ Lâm thở phào nhẹ nhõm đi ra khỏi phòng cấp cứu, chở về nơi nghỉ ngơi của bác sĩ.

Trong phòng nghỉ của bác sĩ, bác sĩ Lâm chợt nhớ tới ông lão, cầm hồ sơ bệnh án ở trên bàn đọc một lượt, rồi lại nhìn về phía điện thoại xem ảnh chụp lúc trên xe cứu thương, vò đầu bứt tai suy nghĩ.

- Quái lạ, chẳng lẽ lại là do ta nhìn nhầm.

- Không thể nào, trong việc này ắt hẳn có truyện kỳ quái.

Nhìn về phía đồng hồ, giờ đã điểm 1 giờ sáng, bác sĩ Lâm thầm nghĩ: “ không ngờ ta lại suy nghĩ lâu vậy, giờ cũng đã khuya đành để mai thông báo với viện trưởng vậy, giờ đi nghỉ cái đã.”

Trời vừa sáng bác sĩ Lâm không nhịn nổi nữa, cầm điện thoại gọi cho viện trưởng. Đầu bên kia truyền tới tiếng nói:

- Alo! Bác sĩ Lâm có chuyện gì mới mới sáng sớm đã gọi tôi vậy!

- Alo! Viện trưởng ạ! Tình hình là tôi hôm qua gặp được một bệnh nhân kỳ quái muốn báo với viện trưởng!

- Vậy bệnh nhân kỳ quái thế nào, cậu kể tôi nghe xem nào!

- Dạ là như thế này ạ …

Bác sĩ Lâm thuật lại một lượt về tình hình của Phù Văn Nguyên cho viện trưởng nghe. Viện trưởng nghe xong cũng nổi lên hiếu kỳ, nói:

- Kỳ quái! Sao lại như vậy! Cậu đợi tôi ở viện, giờ tôi đến ngay lập tức.

Viện trưởng đến viện, bác sĩ Lâm lập tức ra dẫn đường. Hai người cùng đi đến phòng bệnh của Phù Văn Nguyên, mở cửa phòng, nhìn về phía giường bệnh lại không thấy bệnh nhân chỉ thấy một thiếu nữ đang ngủ gục, bác sĩ Lâm cảm thấy quái lại, tiến lại cạnh thiếu nữ vỗ vỗ vai, nói:

- Cô bé, cô bé.

Diệu My đang ngủ say thì bị lay cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy người đánh thức mình là bác sĩ Lâm, cô vẻ mặt hiếu kỳ hỏi:

- Dạ bác sĩ, có truyện gì ạ.

- Ông lão nằm giường bệnh cháu chăm sóc đâu rồi.

Nghe xong My cũng giật mình tỉnh ngủ, nhìn về phía giường trống không lại nhìn về xung quanh phòng cũng không thấy bóng dáng ông lão, lại nhìn về phía bác sĩ Lâm, không biết làm sao, nói:

- Dạ! Cháu cũng không biết, đêm qua trước khi ngủ cháu vẫn còn thấy ông lão ở đây ạ!

Không biết làm sao, bác sĩ Lâm vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía viện trưởng nói:

- Viện trưởng! Không biết làm sao bệnh nhân lại rời giường bệnh!

- Vậy cậu còn không đi tìm!

- Vâng! Vâng!

- Đi đến phòng bảo vệ check camera!

Nhìn về phía bác sĩ, viện trưởng rời phòng bệnh, My lắc đầu cũng không hiểu làm sao, cô thu dọn lại hành lý cũng đi ra khỏi viện. Lại nghĩ về ông lão cô cảm thán thở dài, nghĩ: “thôi tuy mất tiền nhưng chưa được lại lời cảm ơn, coi như là làm từ thiện vậy. mà cũng quái lạ ông lão đó có thể đi đâu được nhỉ”

Trong phòng bảo vệ, bác sĩ Lâm cùng viện trưởng check lại camera tối qua, xem hết các bản ghi lại của các cam ở hành lang, thế mà lại không thấy ông lão đã đi ra khỏi phòng bệnh, còn về cam trong phòng không hiểu sao giờ đấy lại hỏng không quay lại được.

Hai người nhìn nhau không biết làm sao, bác sĩ Lâm run run nói:

- Chẳng lẽ ông lão đấy không phải là người!

Viện trưởng lắc đầu trầm tư một lúc rồi nói:

- Nếu đã không tìm thấy việc này gác lại một bên, câu cũng về lại vị trí đi.

- Vâng!

....

Tại một nơi *, một người đàn ông đang khoanh trân nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được điều gì người đàn ông nhếch nhẹ môi cười, hất tay một cái, lẩm bẩm nói:

- Không ngờ lại trùng hợp vậy, nếu đã vậy thì cho ngươi một hồi đại tạo hóa đi!

Trong rừng Thiên Sơn, Chử Thiên Long từ từ tỉnh lại sau hôn mê, hắn ưỡn người thư giãn gân cốt. Đột nhiên trước người hắn xuất hiện một cái hố đen, một bóng người từ trong đó bay ra đâm thẳng vào người hắn, khiến hắn ngã lăn quay ra đất, hố đen rất nhanh đóng lại. Long bị đè dưới đất, vội chửi ầm lên:

- Con mé nó! Mới sáng ra thằng nào đánh lén bố mày! Có dậy ngay không thì bảo!

Tức tối, Long vội đẩy mạnh đối phương ra khỏi người mình. Ngồi dậy, ngoảnh mặt ra nhìn thì thấy đối phương máu me khắp người Long sợ chết khiếp, vội vàng xoay người bỏ chạy. Thấy vậy người đàn ông bị Long đẩy ra vội vàng nói:

- Chàng trai! Đừng sợ! Ta còn sống! khụ! khụ!

Nghe thấy tiếng nói Long ngừng lại, quay người nhìn về phía người đàn ông, thấy hắn đang mỉm cười nhìn về phía mình, Long thở phào thầm nghĩ “ Phù! Tí thì bị dọa chết khiếp! May là người sống. Nhưng vừa nãy hắn ta nói gì ta nghe không hiểu, chắc là tiếng bản địa ở đây. Cũng may thật đang tìm người thì gặp được người”.

Long thấy người đàn ông bị thương khắp người, không có sức lực nằm trên đất thì cũng an tâm xuống, rồi lại lo lắng cho đối phương thầm nghĩ “bị thương nặng như vậy thì cho dù là người xấu cũng không thể hại được ta, mà nếu là người tốt, thấy chết mà không cứu thì sau này ta sẽ có bóng ma về tâm lý. Thôi kệ! liều!”. Long vẫy vẫy tay làm quen, vì sợ đối phương không hiểu hắn nói gì, nên hắn thử nói nhiều thứ tiếng.

- Xin chào!

- Hello!

- Здравствуйте(Zdravstvuyte)!

- こんにちは(Kon'nichiwa)!

- 여보세요(yeoboseyo)!

- 你好(Nǐ hǎo)!, …

Người đàn ông nghe không hiểu, lắc đầu cố gắng cười, lấy tay vẫy vẫy ý bảo Chử Thiên Long qua chỗ hắn. Long thấy vậy cũng cẩn thận từ từ bước lại gần, ngồi ở phía trước mặt người đàn ông.

Người đàn vội vàng vươn người dậy dùng ngón tay điểm nhẹ len chán Long. Long giật mình cả kinh, hắn không ngờ người đàn ông lại động thủ, toát mồ hôi lạnh, không dám động đậy. Người đàn ông thấy vậy lắc đầu cười.

Một luồng tri thức từ từ được truyền vào trong não Long, hắn mới vội vàng thở ra thầm nghĩ “Phù! May là không phải muốn giết người diệt khẩu”. Truyền thông tin xong, người đàn ông phụt máu ngã người ra đất, Long thấy vậy vội vàng đỡ người đàn ông hỏi thăm:

- Bác! Bác không sao chứ!

Người đàn ông lắc đầu nói:

- Không! Ta … Không … Sao!

Nghe người đàn ông nói Long bĩu môi thầm nghĩ “Trông sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng nói không sao. À mà khoan! Ta vậy mà nghe hiểu” kinh ngạc hắn nhìn người đàn ông nói:

- Cháu vậy mà nghe hiểu!

Người đàn ông gật đầu nói:

- Ta đã truyền cậu ngôn ngữ, đương nhiên là cậu có thể nghe hiểu. Vậy chàng trai cậu từ đâu đến?

Long trả lời:

- Cháu từ một hành tinh tên là Trái Đất.

- Trái Đất à ….

Người đàn ông nghe đến “Trái Đất” cảm thấy lạ lạ, lâm vào trầm tư, tìm kiếm trong trí nhớ của mình nhưng cũng không có lắc đầu thầm nghĩ: “Chắc là một hành tinh cấp thấp rìa ngoài vũ trụ”, để sang một bên. hắn lại tiếp tục hỏi:

- Vậy vì sao cậu lại ở đây?

Long lắc đầu trả lời:

- Cháu không biết, lúc cháu ở Trái Đất thì bị xảy ra tai nạn, bị xe xăng nổ rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

Trầm tư suy nghĩ người đàn ông nói:

- Nếu vậy cậu có thể đã bị lỗ đen không gian đưa đến hành tinh này. Người bình thường xuyên qua lỗ đen mà vẫn chưa bị xé nát đến chết thì cậu đúng là quá may mắn.

Nghe thấy vậy Long cũng không cảm thấy sao, dù sao lúc đó hắn cũng tưởng mình sẽ bị nổ chết rồi, nếu lúc xuyên qua mà bị chết thì đó cũng coi như tới số.

Thấy Long nghe vậy mà không tỏ ra cảm giác sợ hãi, người đàn ông gật đầu hài lòng.

Ánh mắt người đàn ông quét Long một lượt, ngạc nhiên thầm nghĩ: “Không ngờ một người phàm ở cấp thấp hành tinh lại có thể chất trong truyền thuyết, ha ha ha trời đúng là không tuyệt đường của Nguyễn Tiến Dũng ta ha ha ha.”

Nguyễn Tiến Dũng khó khăn nói:

- Không ngờ lúc cuối đời ta vẫn còn có người để bầu bạn, thôi thì ông trời để ta và cậu gặp nhau thì đó là cái duyên.

- Cả đời này ta cũng chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành đó là trả thù cho thê tử, chàng trai ta và cậu đã có duyên như vậy liệu cậu có nguyện ý giúp ta hoàn thành tâm nguyện.

Long nghe vậy trong lòng khịt mũi khinh thường: “Có quen biết nhau đâu mà nói như thật, có thằng ngu mới đồng ý ông”, mặt ngoài mày nhăn mặt méo nói:

- Cháu chỉ là một sinh viên bình thường thì lấy đâu ra sức để báo thù ạ, thứ cho cháu lực bất tòng tâm!

Nguyễn Tiến Dũng nghe vậy thì cười thầm, nói:

- Ta tu hành một đời được coi là một đấng thiên tài, không ngoài trăm năm sau là ta đã có thể đặt chân đến đỉnh cao của thế giới, nhưng vì một lòng trả thù cho thê tử ta đã vội vã đi tìm kẻ thù của mình, gặp phải ám toán thù chưa trả xong mà đã mệnh đã tận. Thôi thì dù cậu có đồng ý giúp ta báo thù hay không thì chỉ với chữ “duyên” cuối đời này thì ta cũng sẽ đưa cậu một đại tạo hóa. Liệu cậu có chịu nhận ta là thầy.

Long nghe thấy vậy mừng rỡ thầm nghĩ: “Đây chẳng lẽ là hoàng quang nhân vật chính của ta phát huy, giống nhưng bao truyện huyền huyễn khác có được thần công vấn đỉnh cường giả ha ha ha!. Cơ duyên đã tới, chỉ có thằng ngu mới không đồng ý”. Hắn vội vàng đỡ Nguyễn Tiến Dũng ngồi dậy, rồi lùi ra phía sau quỳ xuống lạy:

- Sư Phụ!

Nguyễn Tiến Dũng thấy vậy gật gật hài lòng, cố gắng cười nói:

- Đồ nhi tốt! Đồ nhi tốt! Đứng dậy đi!

Hắn vẫy vẫy tay ý bảo Long lại gần. Cố gắng nói:

- Khụ! Khụ! Đồ nhi! Mệnh ta đã tận, nguyên thần sắp không chống đỡ được bao lâu, trước khi tọa hóa, tu vi cả đời của ta, công pháp, vũ kỹ, bảo vật đành để lại cho con, đó cũng như là cho con một đại tạo hóa, một bàn đạp để bước tới đỉnh cao. Vi sư chỉ có thể cho con như vậy.

tác giả: viết mỏi vl, tác mới viết, truyện mới đầu có vẻ chưa cuốn hút cho lắm, văn phong còn non, có thể đôi chỗ sai chính tả nhưng tác tin rằng về sau sẽ càng hấp dẫn hơn nữa, khi đó văn phong tác đã ổn định hơn.

cảm ơn trân thành các độc giả đã đọc và theo dõi truyện, mọi người hãy tiếp túc theo dõi các chương sau và cho tác xin ít nhận xét. nhưng bạn nào chửi thì đi ra chỗ khác nha tác xin trân thành cảm ơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.