Hoa Miêu Miêu

Chương 31: Âm mưu của chó




Vì vấn đề gọi bố,Bích Thanh Thần Quân tức giận rất lâu, vẫn sầm sì mặt không nói chuyệnvới tôi , mất công tôi cuộn tròn người dưới đất lấy lòng anh ta. Tên Mạc Lâm chết dẫm kia không biết xấu hổ ăn chực uống chực cứ đúng giờ ăn cơm lại đến, tôi vội vàng lao ra cửa, chuẩn bị cho trục xuất. Không ngờ kẻkhốn kiếp Cẩm Văn kia đã dẫn ông ta vào nhà.

Không được, vào rồithì cũng phải cút ra, tôi đang giơ móng vuốt ra, chuẩn bị vồ về phíatrước, đúng lúc Mạc Lâm giơ tay phải của mình lên:”Miêu Miêu, xem tamang đến cho ngươi cái gì ngon này?”

Mùi thơm lôi cuốn bay đến,tôi đang hít hít mũi trong không trung, trong tay anh ta đúng là mùithơm của gà rán được bọc trong giấy! Thế là tôi vui vẻ vồ lấy, thấy vẻhối lộ của anh ta, hôm nay không chơi trò chơi đuổi bắt với anh ta, vàbiến thành mèo cắp lấy gà bỏ chạy, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để đánh chén. Mạc Lâm nhẹ nhàng đi sau lưng tôi, nhân lúc tôi đang ăn khôngrảnh rỗi so bì với anh ta, xách móng trước lên, véo mấy cái vào đệmthịt, vừa véo vừa dung tục nói:”Thật mềm mại, thật vui.”

Tôi xoay người dùng móng sau nhanh chóng đạp tên biến thái này ra, ông ta thấyvậy, thế là mặt mày xám xịt chạy đi tìm Bích Thanh Thần Quân uống tràđánh cờ.

Ăn no uống đủ, Oa Oa tận tình lau mồm miệng sạch sẽ chotôi, tôi dỏng đuôi lên vội vàng chạy đến phòng của Bích Thanh Thần Quân, đề phóng ông biến thái kia cho trà có thuốc độc. Nhưng, chưa chạy đếncửa, thì đã nghe thấy tiếng cười to như sấm của Mạc Lâm vọng ra từ bêntrong:”Cô ấy quả nhiên gọi ngươi là bố! Gọi ngươi là bố!! Ha Ha Ha….”

“Có gì buồn cười chứ?” Giọng của Bích Thanh Thần Quân do tức giận mà run run, rất không khách khí.

Giọng của Mạc Lâm đột nhiên thấp xuống :”Ta nói, tâm sự trong lòng ngươi erằng tất cả đều biết cả rồi, chỉ trừ con mèo ngốc kia, không dứt khoátchọn quan điểm rõ ràng sao?

“Ta… Ta có tâm sự gì chứ!! ” Giọng nóicủa Bích Thanh Thần Quân hơi hốt hoảng,”Tâm cô ấy không ác, lại toàn tâm ỷ lại, tôi lại làm chuyện vô liêm sỉ. ”

“Ha ha…”Mạc Lâm lại phá ra cười,”Ta chỉ muốn nói ngươi có nỗi khổ tâm là yêu đồ đệ, ngươi lại muốn đi đâu?”

“Mạc Lâm tên khốn kiếp ngươi!” Bích Thanh Thần Quân tức giận vỗ mạnh xuống bàn…

Thật hay, cuối cùng anh ta cũng rõ tên đó là khốn kiếp, thế là tôi vui vẻchạy vào, nhảy lên đùi Bích Thanh Thần Quân, ném ánh mắt về phía Mạc Lâm có ý sao ngươi không cút đi nhanh lên.

Bích Thanh Thần Quân dịu dàng vuốt ve lông tôi, khuôn mặt anh ta hơi bối rối:”Ngươi đến khi nào vậy?”

“Vừa tới!” Tôi nhanh nhảu cọ mấy cái lên người anh ta, biến trở lại thành hình người, vẫn ngồi vào lòng anh ta.

Mạc Lâm rất hiểu biết đứng dậy, điệu bộ muốn cười lại không dám cười, cáotừ với Bích Thanh Thần Quân, đi đến cửa, lại nói nhỏ với Tiểu Lâm tổngquản, bảo anh ta tốt nhất nên nhanh chóng đi vào dọn dẹp cái bàn bị vỡ,Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy tôi, hơi do dự:”Ngươi nên biết, khôngđược tùy tiện trèo lên đùi của đàn ông?”

“Tôi đã từng trèo lênđùi của rất nhiều người.” Tôi đắc ý nói, Bích Thanh Thần Quân mặt biếnsắc, trong ánh mắt đột nhiên có sát khí.

Tôi vội vàng giơ ngón tay đếm cho anh ta nghe:”Ngân Tử, Ngưu Ma Vương, Oa Oa, Cẩm Văn, ngươi, La Sát…”

“Biến thành người hay biến thành mèo trèo lên?” Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng hỏi.

Tôi nhìn anh ta với cặp măt đần độn:”Cái đùi thì có lớn lắm đâu! Biến thành người làm sao có thể ngủ trên đó được!”

Thế là anh ta thở hắt ra, lại không nói gì nữa, phía sau Tiểu Lâm dắt đãiđồng đi vào, thu dọn những mảnh vỡ của cái bàn hỏng ở dưới đất mang đi,Bích Thanh Thần Quân ôm tôi đi vào trong phòng, đặt tôi lên trên chiếcgiường to mềm mại, sau đó lâý ra một cái hộp Cẩm ngũ sắc xinh đẹp từtrong tủ. Mở hộp Cẩm ra, bên trong đột nhiên toát ra ánh sáng, tỏa mùithơm, là một sơi dây chuyền bằng vàng, treo một cái chuông xinh xắn, cókhắc chữ nhưng nhìn không rõ. Bích Thanh Thần Quân do dự lấy sợi dâychuyền ra, nói với tôi:”Cái này…. Ngươi có thể đeo được không?”

“Được!” tôi không nghĩ gì mà nhanh nhảu trả lời, sợi dây chuyền này có vẻ rấtđẹp, hơn nữa tiếng kêu của cái chuông rất trong trẻo, rất vừa ý tôi.

“Nếu đeo sợi dây chuyền này, bất luận ngươi đang ở đâu, ta đều biết được.”Bích Thanh Thần Quân nhỏ nhẹ giải thích,”Ngươi muốn đeo không?”

“Muốn!” Tôi trả lời rất nhanh, hoàn toàn quên mất sau này ngộ nhỡ đánh vỡ cáibình hoa hậu quả như thế nào cũng không có chỗ dung thân.

BíchThanh Thần Quân cuối cùng cũng cười, anh ta cẩn thận đeo sợi dây chuyềnlên, sau đó ôm tôi vào lòng nhỏ nhẹ nói:”Ta hi vọng ngươi luôn luôn ởbên cạnh ta.”

Câu này, giống như dòng điện nhắc lại kí ức củatôi, tôi đột nhiên nhớ lại năm đó, ngày đó, tôi gặp anh ta, mà lúc đóanh ta không thèm để ý đến tôi chăm sóc tôi….

Trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, hình như giống bị kim đâm, tôi cúi đầu rất lâu không nói chuyện.

“Ngươi không đồng ý à?” Giọng nói của Bích Thanh Thần Quân hơi sốt ruột.

“Ta sợ….” Tôi ngập ngừng,”Ta sợ có một ngày, ngươi sẽ không cần Miêu Miêunữa… Giống lúc trước… vứt bỏ ta… sau đó ta đợi bao lâu ngươi cũng khôngquay trở lại.”

“Lúc đó… Ta chưa từng nghĩ sẽ nhận một con vật bénhỏ làm đồ đệ, hơn nữa lúc đó ta đang có việc gấp, không tiện nán lại…”Bích Thanh Thần Quân vội vàng giải thích.

“Ngươi có quay lại tìm ta không ?”Tôi hỏi.

“Ta…Cho rằng ngươi không còn sống.”

“Ta đã đợi ngươi ba ngày ba đêm…”

“Xin lỗi…” Bích Thanh Thần Quân buồn bã cúi đầu xuống.

Tôi đột nhiên cười, nhanh chóng lao vào lòng anh ta, vui vẻ nói:”Tốt rồi! Cuối cùng ngươi cũng đến đón ta!”

Mắt của Bích Thanh Thần Quân sáng lên, giống như một vạn bóng đèn cùng thắp sáng, lại dường như có ánh sao hằn lên trong mắt:”Ngươi không giậnchứ?”

“Tai sao lại tức giận chứ? Ngươi đến tìm ta rồi.” Tôi liêntục lắc đầu, nhìn anh ta, nghi ngờ hỏi, “Nhưng lúc đó tại sao ta muốn đi cùng ngươi?” Điểm này tôi không nhớ gì cả.

“Thế thì từ từ nhớ lại, thời gian rất dài mà.” Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi, thấp giọng nói.

Anh ta còn muốn tiếp tục thân mật, ngược lại tôi phát hiện ở góc tường cómột cái gương to làm bằng thủy tinh, vội vàng nhảy xuống, tiến về phíađó, nhìn mình xoay qua xoay lại trước gương, càng ngắm sợi dây chuyềntrên cổ càng cảm thấy đáng yêu, bỗng nhiên vui sướng kêu lên ”Meo meo”

Khi tôi đang biến thành mèo, thì có một phát hiện thú vị, cái chuông ở trên cổ, nó tự động co nhỏ lại theo thể tích cơ thể, vẫn đáng yêu như cũ!Thế là tôi lao nhanh ra cửa, phải cho Oa Oa và Cẩm Văn xem, không ngờcái chuông đột nhiên vọng lại tiếng nói của Bích Thanh Thần Quân:”MiêuMiêu, cái chuông này có phéo thuật truyền âm vạn dặm, hơn nữa trog cáichuông đó ta có lưu ấn máu của mình, cho nên chỉ cần ngươi đọc tên ta ba lần, thì ta có thể nghe thấy tiếng của ngươi.”

Quá thần kì! Quátuyệt! Tôi vui vẻ cuộn tròn người ở trên đất, tiếng chuông kêu liên tục, Cẩm Văn và Tiểu Lâm tỏ vẻ tán thưởng và thèm muốn, duy nhất chỉ có OaOa là vui mừng, cô ấy nói: ”Cái này tốt quá, sau này không sợ ngươi lénlút tiếp cận dọa nạt người khác! Thần Quân quả nhiên suy nghĩ rất chuđáo!”

Bây giờ tôi mới nhớ đến vấn đề săn bắn, đột nhiên nỗi buồn xâm chiếm khuôn mặt….

Sáng sớm ngày thứ hai, Oa Oa lần nữa sống chết kéo chăn của tôi, sau khi chải đầu mặc quần áoxong, nửa tỉnh nửa mê kéo tôi đi học. Tôi rất lười biếng tiếp tục biếnthành mèo, chui vào lòng của Bích Thanh Thần Quân ngủ tiếp, đợi đếntrường tư thục, anh ta nói với tôi như vậy là không được, sau này sẽhuấn luyện cho tôi tự đi học một mình… Vì vậy bỏ tôi ở bên cạnh chânnúi, để tôi và Oa Oa, Cẩm Văn đi vào lớp học.

Sáng sớm đã ghétrồi, niềm vui duy nhất là không khí của buổi sáng rất trong lành, dườngnhư ngửi thấy mùi hơi nước, trên ngọn cây rất nhiều tiếng chim kêu chichi cha cha liên tục, đáng tiếc khi tôi đi ngang qua, chúng nó đều bịtiếng chim kêu giật mình bay đi, hoa nở rộ bốn mùa rất đẹp, Oa Oa và Cẩm Văn la hét ầm ĩ, nói phải bẻ mấy cành về chơi, nhưng tôi chỉ thích hoacó mùi thơm thoang thoảng, vì vậy nên khi bọn họ chọn hoa nhài, đinhhương tất cả đều kích thích cái mũi mẫn cảm của tôi thế là tôi hắt hơimấy cái.

Đang đi, phát hiện có mùi chó bay trong không khí, khiến tôi đề cao cảnh giác,lúc đi đến gần, phát hiện Tiếu Thiên đang cầm mộtbó hoa hoòng đỏ, đứng ngẩn ngơ dưới gốc tùng, mặt đỏ bừng, cười để lộhai hàm răng trắng như tuyết, không biết đang cúi đầu làm gì.

Tên này khẳng định là thường xuyên tiếp xúc với chó, thích chó đều là người xấu, tôi vội vàng kéo Oa Oa đi đường vòng ở bên cạnh, cố gắng không làm quen với anh ta. Không ngờ càng muốn trốn tránh thì càng dễ gặp nhau,tên giống chó kia đột nhiên nhảy vọt lên, giống như ác quỷ truy đuổitôi! Vừa chạy vừa ve vẩy đóa hoa hồng trong tay.

“Meo~” Tôi vốncẩn thận đi đường vòng rồi, đột nhiên bị truy đuổi giật mình sợ hãi hétto một tiếng, vội vàng co chân chạy, hi vọng cách anh ta càng xa càngtốt, vì mùi trên người của tên này khiến mèo tôi khó chịu.

“MiêuMiêu cô nương!!” Tốc độ chạy bộ của anh rất tốt, trong miệng ngập ngừngkêu to, tôi quay đầu lại liếc xéo, phát hiện tên quái nhân này giốngngười điên đang truy đuổi mình, vội vàng tiếp tục tăng nhanh tốc độ,thoăn thoắt trèo lên núi, trong lòng liên tục oán giận bản thân tại saolại đen đủi thế…

“Miêu Miêu cô nương! Đừng chạy!” Tên điên kiacàng đuổi càng phấn khích, hoa hồng trong tay phất phơ bay trong gió,vương vãi cả đường.

Tôi điên cùng bỏ chạy, càng chạy càng nhanh,không ngờ chạy đến đỉnh núi thì đã không còn đường lùi, chỉ có một câytùng cao lớn sừng sững phía trước, tôi vội vàng dùng chân tay bò lêncây, tức giận mắng phía dưới:”Ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?”

Tiếu Thiên dừng lại thở hồng hộc, anh ta ngẩng đầu lên cười với tôi để lộra tám cái răng, giơ đóa hoa hồng còn phân nửa trong tay lên, lắp bắpnói:”Cái này… Hoa này… Là tặng Miêu Miêu cô nương…”

“Lừa mèo à!!” Tôi tức giận ngắt quả tùng, giận dữ ném lên đầu anh ta và nói to:”Tặngđồ mà ra sức truy đuổi tôi sao? Chắc chắn là muốn đánh nhau liều chếtvới ta.”

“Không phải không phải”Mồ hôi chảy đầy trên trán củaTiếu Thiên,”Là bởi vì do Miêu Miêu cô nương nhìn thấy tôi liền bỏ chạy…Cho nên tôi mới đuổi theo…”

Tôi bán tín bán nghi chớp mắt nhìnanh ta, vẫn còn cảm giác căng thẳng, mặt của tên này không biết tại saokhiến tôi có ý đánh nhau… Nhưng Bích Thanh Thần Quân đã nói không đượcđánh nhau lung tung… Cho nên tôi đành kìm nén khát vọng đó xuống.

“Miêu Miêu cô nương…” Khẩu khí của Tiếu Thiên thật đáng thương, hoa hồngtrong tay anh ta liên tục rơi rụng thêm mấy bông, “Tôi không phải làngười xấu…”

Lại cảnh giác nhìn anh ta, tôi cẩn thận ôm thân câytuột xuống, anh ta hồ hởi đưa đóa hoa đang cầm trong tay đưa đến trướcmặt tôi, mùi thơm của hoa hồng, phấn hoa xộc vào, kích thích mũi tôi bịngứa, không nín được phải hắt hơi, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.Không ngờ tên kia lại bước lên mấy bước, đưa hoa hồng đến trước mặt tôi, cuối cùng tôi không nén được, hắt hơi liên tục, không dứt.

Tiếu Thiên hơi do dự ngạc nhiên hỏi:”Miêu Miêu cô nương, ngươi làm sao thế, có phải trên núi gió to quá, bị cảm lạnh rồi?”

“Cảm lạnh cái đầu ngươi ấy!” Tôi vừa mở đóa hoa hồng trên tay anh ta ra, vừa ngật ngưỡng chạy xuống núi. Tên kia rất lợi hại! Tại sao biết tôi sợphấn hoa!

Tiếu Thiên vội vàng đuổi theo:”Ta đưa ngươi đến Mạc Lâm Tiên Nhân khám bệnh được không?”

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, há hốc mồm nhìn anh ta, đột nhiên hiểu rõ âmmưu của người này! Hóa ra anh ta và Mạc Lâm là đồng bọn! Cố ý dùng phấnhoa để bắt nạt tôi! Không phải là người tốt!

“Cút!” Thế là tôivừa vội vàng vừa tức giận co chân lên, không nhìn anh ta đang ngạcnhiên kêu toáng lên ở phía sau, không quay lại cứ thế bỏ chạy…

Đến lưng chừng núi, Oa Oa và Cẩm Văn vẫn đang chạy, bọn họ nhìn thấy tôi quay lại, vội vàng hỏi:”Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”

Tôi vội vàng kéo hai người bọn họ đi về phía trường tư thục, vừa đi vừa lên án hành vi xấu xa kia, và bảo bọn họ cẩn thận, loại người này đúng làbiến thái! Thần kinh có vấn đề?

Cẩm Văn nghe xong há hốc mồm, côta ngạc nhiên nói:”Tôi thấy người đó hình như tên là Tiếu Thiên Khuyểnthuộc hạ của Nhị Lang Thần Quân, anh ta là tai mắt của Nhị Lang Thần,chịu trách nhiệm tuần tra nhân gian, ngẫu nhiên cũng đến trường bái kiến Lam Vũ Thần Nữ, là người nổi tiếng thật thà, tại sao lại là người xấuđược?”

“Nhất định là người xấu!Anh ta và Mạc Lâm là đồng bọn!”Tôi kéo Cẩm Văn chân thành và nghiêm túc nói:”Hi vọng ngươi đừng tiếpcận với Mạc Lâm, nếu không sẽ mang họa đấy!”

“Ừm” Cẩm Văn gật đầu ra vẻ hiểu biết, sau đó hé miệng nói,” Vốn căn bản không có chuyện gì cả, hại tôi mất công lo lắng.”

“Cái gì là không có chuyện? Tôi gặp phải người bị thần kinh!” Tôi thấy cô ấy không nghe lời khuyên, vội vàng nhảy dựng lên.

Cẩm Văn và Oa Oa đành phải xoa đầu tôi dỗ dành:”Biết rồi, biết rồi.”

Không nghe lời của mèo! Chịu thiệt trước mắt! Tức chết đi được! Ba người vừađi vừa cãi cọ, khi về đến trường, Hoàng tiên sinh vẫn chưa đến, Bách Tài đang chăm chú cầm quyển vở đọc liên tục, người khác nói với cô ta điềugì đều không để vào tai, chỉ nói là không được lãng phí tiền bạc và thời gian Triệu đại nhân đã bỏ ra cho mình, phải có hiệu quả. Thái độ họctập của cô ta rất tốt rất chính đáng, chỉ là khiến tôi cảm thấyrất buồn, không ngờ có một tiểu cô nương mặc áo lụa màu tím mở to mắtđi đến bên cạnh tôi, cười hi hi nói:”Miêu Miêu tỷ tỷ chị rất lợi hại! Em có thể chơi với chị được không?”

Tôi ngước mắt nhìn, tiểu cônương này rất đáng yêu, một mái tóc dài màu đỏ tết thành hai bím, hai má đánh phấn, mắt to màu tím long lanh nước, ngược lại nhạt hơn màu mắtcủa Oa Oa, trang điểm rất cầu kì, đeo nhiều hoa tai làm trang sức, giống người thủy tinh.

Nhìn thấy tôi không phản ứng gì, cô ta lạ nói tiếp rất nhiệt tình:”Ngày hôm qua tỷ tỷ đánh nhau rất cừ! Em rất sùng bái tỷ tỷ!”

Tôi nghe cô ấy khen ngợi mình, bất ngờ đắc ý dương đuôi lên nói:”Ây da! Ta đánh nhau đương nhiên là ok rồi!”

“Muội là Tiểu Tử đệ tử môn hạ của Bách Hoa Tiên Tử.” Cô gái nhỏ nhìn mặt tôingây ngất, mắt sáng lấp lánh,”Muội … Muội có thể làm bạn với tỷ đượckhông?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.