Hoa Miêu Miêu

Chương 15: Núi Lạc Anh tang thương




Ba ngày sau, anh tađưa tôi xuống núi Lạc Anh, tôi thấy đất đá khắp núi bị xới tung lên, vôsố cây cối nằm vương vãi khắp nơi, đất đá ngổn ngang, khe nước khô cạn,trong không khí đầy mùi tanh của máu, ngoài những tiếng kếu ríu rít củanhưng chú chim ra hầu như không có bất kì sự sống nào tồn tại ở đây cả,trong tâm trí tôi tái hiện lại cảnh tượng trước đây tôi với hươu, thỏtrắng, gấu… Vui đùa cùng nhau, bây giờ bọn họ đã biến thành những bộxương trắng hếu, vô số côn trùng bám đầy nhung nhúc, trông thật đaulòng.

“Ngân Tử!” Tôi gọi to.

Anh ta không giống trước đâytẹo nào, mỗi lần nghe tôi gọi không chần chừ đến bên tôi ngay, trên trời một đàn quạ ăn thịt bay đến, không có con chim nào màu trắng cả.

“Ngân Tử! Ngươi đang ở đâu vậy?” Trong lòng tôi hơi hoảng loạn, lo lắng biếntrở lại thành hình người, trèo lên một cây to vẫn chưa bị đổ, tìm kiếmkhắp nơi.

Nhưng cậu ta vẫn không xuất hiện… Thế là tôi chạy xuống đất chuẩn bị chạy đến huyệt động mà tôi cùng với anh ta, Bích ThanhThần Quân ngăn tôi lại từ đằng sau, sau đó tự anh ta làm phép thuật, hơi thở anh ta dần dần mất đi trong không khí.

“Ngài làm cái gì vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Bích Thanh Thần Quân trả lời “Những con thú nhỏ đều sợ hơi thở của ta, saukhi ta tàng hình xong, bọn họ không nhìn thấy ta, sẽ dễ dàng hành động.”

Tôi tỏ vẻ hiểu chuyện nên gật đầu, nhanh chóng chạy về phía trước, anh ta nhẹ nhàng bám gót theo tôi.

Hủy hoại khó hơn xây dựng mới. Đỉnh núi này mấy vạn năm nay không có độngđất. Cảnh vật không ngừng thay đổi, giống như lấy cái roi quất mạnh vàotrái tim tôi, tôi sống ở núi Lạc Anh này đã ba trăm năm rồi, mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi này nhắm mắt tôi cũng phân biệt được, nhưng kể từ ngày hômđó, tôi đã không nhận ra cảnh vật ở đây nữa. Cái hang tôi sống cùng Ngân Tử cũng đã bị sập mất rồi, tôi cố gắng dùng móng vuốt của mình đào mộtlỗ để vào hang, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ngân Tử đâu cả.

Anh ta đi đâu nhỉ? Trong lòng tôi hơi bất an, tôi suy đi tính lại, trongđầu đột nhiên lóe lên một tia hi vọng, vội vàng chạy ra mảnh sân đằngsau động, xới tung đất nơi mà Ngân Tử chôn tiền lên, tôi biết tên đó coi trọng những thứ này hơn cả sinh mạng của mình, nếu cậu ta còn sống,tiền nhất định vẫn còn.

Cho nên tôi đào thấy tiền bất ngờ hét lên đầy phấn khích “Ngân Tử chắc chắn vẫn chưa chết”

Bích Thanh Thần Quân ngược lại đi lên phía trước tôi nói “Miêu Miêu, khôngkhi nào ngươi nghĩ đến việc cậu ta không còn sống sao?”

“Tại sao lại không còn sống?” Tôi ngạc nhiên.

“Cường độ của trận động đất này rộng và mạnh, cậu ta có thể mất mạng trongtrận thiên tai này.” Bích Thanh Thần Quân từ từ giải thích.

Tôi vẫn chưa hiểu: “Động đất là loại yêu quái gì? Cái gì là chết chóc chứ?”

Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân đột nhiên trở nên dịu dàng, anh ta xoa đầu tôi nhẹ nhàng nói: “Động đất là tai họa trên trời giáng xuống, khôngphải là yêu quái, nhưng nó có mặt khắp nơi, tất cả đều nuốt chửng, mấtmạng… Tức là chết chóc đấy…”

Lời của anh ta giống như tiếng sétgiữa trời xanh đánh mạnh vào đầu tôi, tôi hiểu thế nào là chết chóc,nhưng xưa nay chưa từng nghĩ đến từ này và có liên quan đến Ngân Tử, thể là tôi vội vàng nói với Bích Thanh Thần Quân “Ngân Tử không làm việcxấu, tại sao ông trời lại giáng tội cho cậu ta?”

“Bởi vì trời đất cũng có số kiếp.”

“Tôi không hiểu! Không hiểu!” Lời nói của anh ta không lọt tai tôi tí nào,thế là tôi bịt chặt lấy tai mình không muốn nghe thêm gì nữa, miệngkhông ngừng kêu la “Tôi muốn Ngân Tử trở về!”

“Tám phần là anh ta bỏ trốn rồi” Bích Thanh Thần Quân xoa đầu tôi an ủi “Chúng ta về thôi.”

“Không về đâu!” Tôi quay đầu bỏ chạy, chạy một mạch lên đỉnh núi, nhìn mâytrôi, vẫn cảnh vật đấy, nhưng người thì không còn đâu, tình trạng nàythật chẳng dễ chịu gì, khó chịu hơn giày vò bản thân mình hoặc bị bác sĩ tiêm, thế là tôi gập người xuống, cuộn tròn người lại, mỗi lần tôi cảmthấy buồn đều dùng tư thế này để thư giãn. Nhưng lần này không có tácdụng gì hết, nỗi đau đớn còn đó rất đau, rất đau.

Bích Thanh Thần Quân đi đằng sau tôi, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, dịu dàng nói “Nếu quá đau buồn thì khóc đi nhé.”

Tôi mở to mắt nhìn anh ta, lắc đầu nói: “Mèo không biết nước mắt là gì, tại sao phải khóc chứ?”

“Ngươi bây giờ là người.”

“Ta là mèo.”

Bích Thanh Thần Quân trầm ngâm không nói, ngồi bên cạnh suy nghĩ mông lungvà tôi chăm chú nhìn vào màn sương đêm từ đằng xa, cho đến khi màn đêmbao trùm xuống ngọn núi Lạc Anh.

Ngân Tử vẫn chưa quay về, tôi nghĩ cậu ta có lẽ không trở về nữa.

“Cùng ta quay về đi.” Bích Thanh Thần Quân đột nhiên nói, “Tiên giới không có thiên địch.”

“Ngài nói xem Ngân Tử có phải đã bỏ rơi tôi rồi không…” Tôi hỏi nhỏ.

“Tại sao ngươi hỏi như vậy?” Bích Thanh Thần Quân xoa xoa đầu tôi.

“Bởi vì trước đây tôi thường gây hoạc cho Ngân Tử…”

“Tôi luôn bắt nạt Ngân Tử.”

“Ngân Tử không phải là rất ghét tôi hay sao, mới không đợi tôi chứ?”

“Cậu ấy chắc chắn vì giận dỗi mà bỏ tôi, bỏ Miêu Miêu rồi…”

Tôi không ngừng dằn vặt mình, Bích Thanh Thần Quân đột nhiên cười, anh taôm tôi vào lòng, vuốt những sợi tóc của tôi, nhẹ nhàng nói: “Ngân Tử rất thích Miêu Miêu, hôm ta đưa ngươi đi, cậu ta cứ nhìn theo mãi, nóikhông chừng cậu ta lên Thiên giới tìm ngươi rồi.”

“Thật không?” Tôi ngước lên nhìn anh ta.

“Thật.” Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân rất thật, xem ra không lừa dối tôi.

“Thế chúng ta quay về Thiên giới đợi cậu ấy!”

Gió thổi , cuốn theobụi mù mịt, từ từ hé mắt ra, Bích Thanh Thần Quân kéo tay tôi, hô mâygọi gió, quay trở lại Thiên Giới. Đúng lúc chuẩn bị đi với anh ta, taitôi nghe thấy tiếng động nhẹ, đột nhiên nghe thấy tiếng động và hơi thởyếu ớt từ trong bụi cỏ, tôi định thần một lát.

Tôi hất tay BíchThanh Thần Quân ra, từ từ dò dẫm phương hướng phát ra tiếng động. Bướcchân của mèo giẫm lên các ngọn cỏ, không một tiếng động, ngay cả hạt bụi cũng không bị kinh động.

Tìm kiếm khắp nơi, lọt vào mắt tôi là một cái đuôi to hơi nhọn vừa vàng vừa thô, lòi ra ngoài hốc cây.

“Hey!” Tôi không kìm được nhếch mép lên, lao đến, giơ vuốt ra chụp lấy cái đuôi kia,kéo ra ngoài.

“Ai ya!” Tiếng rống của con hổ vang lên ầm ĩ trời đất,lúc này toàn thân nórun lẩy bẩy, chân trước ôm lấy đầu không dám mở mắt ra, liên tục kêu cứu ”Miêu Miêu Đại Vương không ở đây, muốn đánh nhau đừng tìm ta! Chúng tavô tội.”

Nhìn thấy điệu bộ của nó, tôi buồn cười nói : “Ta tìm ngươi đánh nhau khi nào? ”

“Xin đừng ạ! Tiểu tử không chơi, chấp nhận thua ạ! ”Nó nói xong dường nhưcảm thấy không có động tĩnh gì, lập tức hé mở mắt nhìn, sau khi nhìnthấy tôi, nhảy cẫng lên hét lớn:“Miêu Miêu Đại Vương,Ngài trở về rồi!Tiểu tử nhớ Ngài chết đi được! ”

Tôi đang ngước lên ôm chầm lấy nó, không ngờ Bích Thanh Thần Quân đẩy nó ra xa mấy bước.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Con hổ nhìn xung quanh, sờ đầu hỏi:”Tại sao chúng ta bị đẩy lùi ra sau? Miêu Miêu Đại Vương, Ngài học được phép thuật mớià?”

Tôi vội vàng xua tay nói, “Không phải, không phải, là Bích Thanh Thần Quân đẩy ngươi lùi ra sau, anh ta đang đứng bên cạnh ta.”

Con hổ đột nhiên xù hết lông lên, nó cảnh giác nằm xuống nhìn xung quanh”Không có, anh ta ở đâu ? Ngài lừa tôi à?”

Tôi bất giác nhìn Bích Thanh Thần Quân, anh ta thở hắt ra, cuối cùng dùng phép thuật hiện nguyên hình:”Ta ở đây.”

“Mẹ ơi!” Con hổ sợ quá, lùi về phía sau gật gật đầu nói “Bích Thanh Thần Quân đại nhân, tôi không làm việc ác, đừng giết tôi! ”

Ngân Tử đã từng nói sở thích của các loài vật là không giống nhau, nếu tôithích lăn lộn trên mặt đất để phơi nắng cũng giống anh ta thích sưu tầmđá quý và tiền vậy, tôi nghĩ sở thích của con hổ này là lắc đầu, bởi vìmỗi lần nhìn nó đều đều thấy nó lúc lắc cái đầu, tôi không thể ngăn cảnsở thích của người khác, cho nên ngồi xổm dưới đất nhìn nó lúc lắc cáiđầu một lúc lâu, sốt ruột tôi đành phải lên tiếng”Ngươi không lúc lắccái đầu nữa không được sao?”

“Nhưng…”Nó sợ sệt nhìn Bích ThanhThần Quân, nhút nhát núp sau lưng tôi, đầu áp sát mặt đất, suýt nữa dính vào đũng quần của tôi.

Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy thế tức giận quát “Ra đây!”

Con hổ sợ run bắn cả người, trào cả bọt mép ra, tôi vội vàng nắm lấy huyệtKhai Cung trái phải của nó, quạt gió mười mấy cái bên tai nó mới tỉnhlại. Sau khi tỉnh lại, nó lao vào lòng tôi khóc lóc thảm thiết cầu cứutôi nói với Bích Thanh Thần Quân tha mạng cho nó.

“Ngoan nào,ngoan nào, đừng khóc nữa!” Tuy thường xuyên bắt nạt nó, nhưng rốt cuộccũng đã kết giao với nhau ba trăm năm rồi, tôi không hiểu tại sao BíchThanh Thần Quân tức giận, nhưng cứu con hổ ngốc nghếch này là việc tôinên là, thế là tôi ôm lấy đầu nó và nói”Ngươi đừng sợ anh ta”

Sắc mặt Bích Thanh Thần Quân càng khó coi, anh ta hít thở sâu mấy cái liền, nghiêm giọng nói”Để cho nó đứng lên!”

“Ngài thật sự không giết tôi chứ ? Thật không?” Con hổ cẩn thận van xin nhiều lần, cuối cùng đứng lên, nhìn chúng tôi không dám nói gì cả.

“Núi Lạc Anh trở thành như thế này từ khi nào vậy?” Tôi nhân lúc nó không lúc lắc cái đầu liền hỏi.

“Khoảng… Nửa tháng trước…”Tiếng của con hổ nhỏ hơn tiếng vo ve của con muỗi, dịu dàng hơn cả cô dâu mới về nhà chồng.

“Ngân Tư đi đâu rồi ?” Tôi tiếp tục hỏi.

Con hổ cúi thấp đầu nhìn đám cỏ trên mặt đất, do dự rất lâu mới trả lời:”Chúng tôi đã từ lâu lắm rồi không nhìn thấy Ngân Tử đại nhân, từ sau khi Miêu Miêu Đại Vương bỏ đi, Ngân Tử đại nhân nói tạm thời để tôi quảnchức vị Đại Vương của ngọn núi này, sau đó không thấy anh ta đâu cả.Nhưng không lâu sau thì xảy ra động đất, các con vật chết rất nhiều,thức ăn không có gì, tất cả đều đói lả, thế là những con vật còn sốngsót đều dần bỏ đi hết.”

Bích Thanh Thần Quân đột nhiên nhíu mày hỏi:”Không có thức ăn thì ngươi ăn cái gì ?Lẽ nào sát hại người ?”

“Không có, không có ạ! Tiểu tử không dám ” Mặt của con hổ rũ đầy lông, độtnhiên xuất hiện tí màu đỏ, nó cay đắng nói:”Bây giờ tôi đang tập ăncỏ..”

Vẻ mặt của Bích Thanh Thần Quân như hóa đá… Tôi liếc conhổ, bất luận như thế nào tôi tuyệt đối cũng không thay đổi sở thích ăncá…

Biết chính xác Ngân Tử không có chuyện gì, nỗi buồn tronglòng tôi giờ đã vơi tan đi, thế là kéo tay Bích Thanh Thần Quân đi tìmNgưu Ma Vương chơi. Anh ta không ngăn chặn được quyết định của tôi, cuối cùng đồng ý, nhưng yêu cầu trước khi trời tối phải trở về Thiên Giới,và tuyệt đối không được lột trần thân phận của anh ta, không được nóicho bọn yêu quái khác và con người sự tồn tại của anh ta.

Tôi hướng lên trời thề tuyệt đối ngoan ngoãn tuân thủ ước hẹn với anh ta.

Nơi ở của Ngưu Ma Vương sơn thủy hữu tình, tôi đã đến đây nhiều lần rồi,rất quen thuộc với con đường này, chỉ cần chuyển mình hai ba cái là đếnhuyệt động của anh ta. Gõ gõ vào cánh cửa màu hồng, ở bên trong một tiểu nha đầu mặt mày ủ rũ đi ra, mặt đầy vết thương tím bầm, không biết cóphải bị va vào cái gì, nhìn thấy tôi bỗng trở nên vui vẻ, kéo tay áo tôi và nói:”Miêu Miêu đại nhân, người nhanh khuyên bảo phu nhân nhà tôi…”

Chưa nói dứt câu, một nghiên mực đá đen ném mạnh ra, tôi vội vàng tránhsang một bên, theo sau là tiếng hét to của La Sát:”Kẻ không có lươngtâm nhà ngươi còn về đây làm gì?”

Hoa Miêu Miêu tôi trời không sợ đất không sợ, duy chỉ sợ một mình La Sát, cô ấy luôn nói với tôi nhữngcâu chuyện mà loại người độc ác thích ăn thịt mèo như quay, hấp thịt mèo gì gì đó, để tránh cho bản thân mình không bị bán đi và trở thành những món ăn ngon lành của những kẻ độc ác, hơn nữa để ăn được món ngon cô ta làm, tôi vẫn luôn kính nể cô ấy… Có cầu tất cung.

Đối mặt vớicơn thịnh nộ lúc này của La Sát, tôi sợ đến nỗi dựng đứng cả đuôi lênnhanh nhẹn bước lên phía trước nhận lỗi:”La Sát tẩu tẩu, Miêu Miêu tuykhông có lương tâm nhưng lập tức đi tìm lương tâm về, hi vọng tẩu tẩuđừng bán tôi! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.