Hoa Miêu Miêu

Chương 127: Tái nhập luân hồi




Tiếng chuông báothức vang lên, tôi với tay ra tắt, một lúc sau mới tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng mà mình không thấy sợ hãi, mở mắt ra, phát hiện đã quá bảy giờmười lăm phút, sắp muộn giờ đi học. Thế là tôi hốt hoảng bò xuống giường mặc quần áo, xỏ giầy rồi lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Đó là giấc mơ mà tôi thường mơ thấy, cảnh tượng trong giấc mơ khác nhau,có lúc đau lòng, nhưng đa phần là thấy vui vẻ. Tôi ngẩng đầu lên nhìnchiếc gương bị thiếu mất một góc, cô gái trong gương không cao, ngựcphẳng, mái tóc vốn được ép thẳng giờ có vẻ hơi rối vì đã lâu không đượcchăm sóc cẩn thận, gương mật đẹp, nhưng sắc da hơi tối, đôi mắt đen láycó vài tia máu đỏ do thức đêm đọc tiểu thuyết, bên dưới còn một bọng mắt to đùng, cằm có hai cái mụn trứng cá, tuy là không đến nỗi xấu nhưngbình thường tới mức không khiến ai thèm chú ý đến, cũng chẳng có vẻ đẹpkhuynh quốc như cô gái trong giấc mơ.

Quả nhiên là vì dạo này đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên đến nằm mơ cũng mơ thấy mình biếnthành mỹ nữ tuyệt sắc. Hơn nữa trong đó hình như còn có một anh chàngđẹp trai đối xử rất ân cần với tôi, vô cùng thương yêu, nhưng tôi lạikhông nhìn rõ dung mạo của người đó, chỉ biết rằng mình rất ỷ lại vàoanh ta. Cô gái trong giấc mơ còn có cả tên, hình như tên là Hoa MiêuMiêu? Còn tôi tên là Lâm Tiểu Miêu, đều là Miêu Miêu, vì sao ngoại hìnhlại khác xa nhau thế? Ông trời thật không công bằng.

Nghĩ ngợi lung tung một lúc lâu, tôi vội vàng lấy lại tinh thần, vội vàngđánh răng rửa mặt, chải lại mái tóc cho nó đỡ rối rồi hấp tấp lôi chiếcáo phông rộng rãi màu trắng có in hình mèo Kitty trong tủ ra, mặc thêmchiếc quần bò đã cũ, cầm chiếc túi vải đựng sách vở lao ra khỏi nhà,chạy đến trường.

“Tên là A Hoa lúc lắc cái đuôi, nó chỉ uống sữa, hôm đó theo tôi đi uống trà…”. Còn chưa kịp ra tới cửa thì điện thoạidi động đã đổ chuông, màn hình hiển thị số của đồng bọn kiêm bạn học đại học - Tiêu Vũ.

“Miêu Miêu, hôm nay cậu rảnh không?” Đầu bên kiađiện thoại, Tiêu Vũ ngọt ngào gọi tên thân mật của tôi, giọng nói có vẻhưng phấn.

Tôi vừa sờ gáy vừa đáp:

“Tớ đang chuẩn bị đến trường, nếu không kịp thì cậu điểm danh cho tớ, tớ sẽ đi từ cửa sau vào.”

“Đi học cái gì? Ngày kia mới khai giảng cơ mà.” Tiêu Vũ có vẻ kinh ngạc.

Tôi dừng tay lại, quay đầu nhìn quyển lịch, ngỡ ngàng phát hiện ra vì mìnhngủ mê mệt mà nhầm cả thời gian, thế là vội vàng nói tránh đi khỏi cáichủ đề mất mặt này:

“Cậu tìm tớ có việc gì?”

“Thiệt làngưỡng mộ người thuê nhà sống ở ngoài như cậu… sướng tới quên cả thờigian.” Tiêu Vũ lẩm bẩm nói một hồi, rồi năn nỉ, “Hôm nay bạn trai tớsinh nhật, nhưng tớ quên mất việc mình đăng ký tới ga tàu hỏa đón sinhviên mới, nể tình bạn lâu năm, cậu có thể đi thay hộ tớ được không?”

“Không được, tớ muốn ngủ.” Vì muốn hưởng thụ giấc ngủ nướng trong mấy ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, tôi thản nhiên từ chối.

“Tặng cậu một cân cá khô nhé! Hàng thượng hạng luôn!” Tiêu Vũ giở sát chiêu.

“Cậu tưởng tớ là người có thể bị mua chuộc chỉ vì một cân cá khô thôi sao?” Tôi hùng hồn đáp.

“Hai cân!” Tôi lập tức thỏa hiệp.

“Cậu đúng là con mèo không có não…” Tiêu Vũ bật cười cúp điện thoại.

Tôi vô cùng phẫn nộ trước câu bình luận này của cô.

Trường đại học của chúng tôi nằm ở thành phố O vô cùng phồn hoa, náo nhiệt,được coi như là một trường đại học top hai, khi đi phỏng vấn xin việcrất có ưu thế. Đối với bố mẹ tôi mà nói, tôi thi đỗ được vào ngôi trường này là nhờ tổ tiên phù hộ, kiếp trước chắc chắn là tu hành đắc đạo. Các bạn học trung học của tôi sửng sốt khi biết tin này, tưởng rằng ngoàitrường thể dục thể thao ra thì không có trường đại học nào ngốc tới mứctuyển sinh một kẻ lúc nào cũng quên trước quên sau như tôi.

Trường đại học thì cho rằng tôi thi đỗ được vào ngôi trường này là vì năm lớpmười một, toàn tỉnh tổ chức một Đại hội thể dục thể thao dành cho thanhthiếu niên, từ nhỏ đã học Taekwondo nên tôi đã đem về vinh dự cho thànhphố, dành chức quán quân trong hạng mục chạy bốn trăm mét, học sinh năng khiếu khi thi đại học được cộng thêm không ít điểm. Rất nhiều trườngđại học đều muốn đặc cách tuyển sinh tôi vào lớp chạy ngắn hoặcTaekwondo, mẹ tôi cũng rất tán đồng, nhưng một câu nói của bố tôi làmtiêu tan ý định đó của mẹ:

“Quán quân Olympic dễ đạt được lắmsao? Được quán quân thì cũng thương tích đầy mình! Em có nỡ không? Nếukhông được quán quân thì làm gì có thằng ngốc nào có thể cưới một đứacon gái bất cứ lúc nào cũng có thể tẩn nó về làm vợ. Sau này sẽ khó lấychồng lắm, phải hạ giá mất!”

Thêm vào đó là bản thân tôi cũngkhông mấy hứng thú với sự nghiệp thể dục thể thao, thế nên năm lớp mườihai, bố mẹ đã mời gia sư tới nhà, đốc thúc tôi ngày đêm học tập, tranhthủ cần cù bù thông minh, nhờ vào phương pháp học thuộc mà may mắn thếnào lại đỗ đại học.

Sau khi vào đại học, giáo viên chủ nhiệm rấtthích tôi vì tôi chăm chỉ lại khiêm tốn, lần nào thi thể dục cũng đem về vinh quang cho lớp, thế nên đi vận động khắp nơi để tôi qua được mỗi kỳ thi, nay đã là sinh viên năm thứ hai rồi.

Điểm duy nhất khiến cô giáo không hài lòng là điều kiện trong kí túc xá củachúng tôi vô cùng tồi tệ, rất nhiều người không muốn ở đó, nghĩ đủ mọicách để trốn khỏi kí túc, tôi là một đứa con gái ngoan ngoãn trong mắtcô, lại thêm vào đó là yêu cầu của bố mẹ, thế là tôi được chuyển rangoài, sống trong một căn hộ thuê cách trường khoảng hai mươi phút. Đólà căn nhà của một người bà con đã ra nước ngoài, có tổng cộng năm tầng, đã hơi cũ. Căn nhà chia ra thành từng phòng nhỏ hoặc từng căn hộ có một phòng ngủ một phòng khách để cho những người đi làm thuê hoặc sinh viên gần đó thuê, họ hàng thấy tôi dọn tới ở, nể tình bố mẹ tôi nên thu tiền nhà rất thấp, nhưng hàng tháng tôi phải giúp họ đi thu tiền nhà và nộptiền điện, khách chuyển ra chuyển vào cũng phải giúp họ kiểm tra, dọndẹp, sau đó chuyển tiền vào tài khoản cho họ, nên thấy hơi phiền phức.

Ngồi xe bus khoảng nửa tiếng thì tới ga tàu hỏa, vì lần đầu tiên được làm“sư tỷ” nên tôi thấy khá mới mẻ. Tôi chỉnh đốn lại điệu bộ lười nhácthường ngày, cùng các cán bộ của Hội sinh viên và những học sinh cùngkhóa đăng ký tới đây chờ tàu hỏa, giơ cao tấm biển “Trường đại học XXhoan nghênh các bạn”, chờ các sư đệ sư muội dễ thương tới.

Hômnay đã là ngày cuối cùng tân sinh viên nhập học, những người tới báo cáo rất ít, chúng tôi chờ chán bèn cùng nhau nói chuyện phiếm. Thảo luận là sư muội này rất đáng yêu, hay ca thán là chẳng thấy có sư đệ nào đẹptrai cả.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt tôi vẫn len lỏi trong đámngười, từ nhỏ tôi đã hình thành một thói quen, rất thích nhìn ngườikhác, hình như đang muốn tìm kiếm ai, nhưng chẳng làm sao tìm được người đó, cuối cùng tổng kết lại, đó là một quái bệnh.

Ngắm nghía mãi, bỗng dưng một cảnh đẹp đột nhiên lọt vào mắt tôi, đó là một mỹ namngoại quốc, cao khoảng 1m85, mặc một chiếc áo phông đơn giản và chiếcquần bò, hai chân rất dài, tỷ lệ thân hình cân đối, đẹp như người mẫu.Mái tóc ngắn đen nhánh được cắt tỉa cẩn thận, ngũ quan đẹp như tạc, đôimắt màu xanh bích linh hoạt và sống động đang nhìn ngó xung quanh, khóemiệng còn nở một nụ cười khiến vẻ đẹp trai của anh còn mang một chút gìđó dễ thương, khiến rất nhiều người đều bất giác quay lại nhìn anh, mãikhông rời mắt đi được.

“Đẹp trai quá! Là ngôi sao hay người mẫu nhỉ!” Cán bộ tuyên truyền của Hội học sinhTrình Phàm Phàm trở nên hưng phấn, níu lấy tay tôi, còn len lén lôi diđộng ra chụp ảnh.

Tôi nhìn chăm chú gương mặt của anh chàng đẹptrai, cứ cảm giác như có gì đó quen thuộc, rất ấm áp, rất hoài niệm,phảng phất như đã từng gặp ở đâu đó.

Không chờ tôi suy nghĩ quálâu, anh chàng đẹp trai nhấc đôi chân dài, mang theo nụ cười rạng rỡ với hàm răng thật đẹp, đi thẳng về phía tôi, tôi gần như có thể nghe thấytiếng tim đập hưng phấn của Trình Phàm Phàm.

Cuối cùng, anh dừngchân lại trước mặt tôi, dùng đôi mắt màu phỉ thúy nhìn tôi chăm chú, hơi thở có vẻ hổn hển, mấy lần mở miệng định nói gì đó nhưng vì quá kíchđộng nên không nói nên lời.

Tôi đang định hỏi anh có phải là sưđệ mới của trường chúng tôi không thì cô nàng bên cạnh đã nhào tới, éptôi sang một bên, đám con gái vừa nãy còn đang rôm rả buôn chuyện giờtreo lên mặt mình những nụ cười ngọt ngào, hỏi:

“Có cần giúp gì không?”

Anh chàng đẹp trai giang tay ra, gạt họ sang một bên, ném cái ba lô trongtay ra, rồi đột nhiên lao về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng, cứ như nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình “Nhật ký tìm mẹ ba ngàn dặm”, nướcmắt cảm động dâng lên:

“Mẹ! Con nhớ mẹ quá!”

Xương sườn gần như bị siết gãy, tim tôi suýt nữa thì rớt ra ngoài bởi câu nói kinh khủng này.

Mọi người đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, là trung tâm của sự kiện, mãi tôi vẫn chưa thể tỉnh táo ra được.

“Ôi, thấy cậu đáng yêu nên đùa thế tôi, đừng để bụng nhé.” Cuối cùng anhchàng đẹp trai cũng lưu luyến buông tay ra, một lần nữa nở nụ cười quyến rũ, chào hỏi tất cả mọi người. “Chào các anh các chị, tên em là HướngTiểu Mao, năm nay là tân sinh viên, mong được chỉ giáo.”

“Không sao.” Ôm là chuyện bình thường ở nước ngoài, tôi cười độ lượng, không chỉ trích cậu ta.

Tiểu Mao quay người lại, cười cười giới thiệu mình với mọi người để thắtchặt quan hệ, miệng như phun châu nhả ngọc, ai cũng phải cười, ngay cảbọn con trai cũng không còn đố kị nữa, nhanh chóng trở nên thân thiếtvới cậu ta.

“Tên của em cũng… đáng yêu thật?” Nữ hoàng buôn chuyện Trình Phàm Phàm nói.

“Mẹ em học vấn thấp.” Tiểu Mao xoa đầu, hình như có vẻ bất lực, “Mẹ nói mắt em giống mắt mèo, thế nên đặt cho em cái tên này, có điều từ nhỏ em lớn lên ở Trung Quốc đấy! Các anh chị cứ gọi em là Tiểu Mao là được rồi.”

“Bạn gái mà em vừa ôm tên là Lâm Tiểu Miêu, tên cũng giống ra phết, bạn ấylà sư tỷ của các em, học năm thứ hai.” Lại một đứa con gái khác thốt lên cứ như phát hiện ra châu lục mới, “Tiểu Miêu với Tiểu Mao, đều là mèo.”

“Thế thì giống thật.” Tiểu Mao lại liếc nhìn tôi, nói đùa, nhưng tôi khôngcảm thấy trong ánh mắt của cậu ta có ý gì là đùa giỡn.

Trình Phàm Phàm cũng đùa theo:

“Vì sao em chỉ ôm chị ấy mà không ôm bọn chị? Thật là không công bằng, có phải vì bọn chị xấu quá không?”

“Đâu có!” Tiểu Mao vội vàng giơ tay lên, “Tại vì chị ấy giống một người rất quan trọng của em.”

“Người nào? Bạn gái hả?” Con ma buôn chuyện đã len lỏi trong lòng mỗi người.

“Đoán sai rồi, giống mẹ em!” Tiểu Mao giảo hoạt đảo tròng mắt, nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của mọi người.

Đám con gái quay sang ngắm nghía dung nhan của tôi, thốt lên chẳng chút nể nang:

“Bố em chắc chắn phải là một siêu mỹ nam, trông em giống bố.”

“Không, trông em giống mẹ.” Giọng nói của Tiểu Mao đột nhiên trở nên rất dịu dàng.

Tôi nhìn gương mặt không có nét nào giống mình của cậu ta, hơi ngỡ ngàng, bất giác bật hỏi:

“Mẹ cậu?”

“Vâng, bà là một người rất đẹp, rất lương thiện và rất đáng yêu.” Tiểu Mao nói khẽ, “Chỉ có điều khi em còn nhỏ, bà đã đi cùng bố em, để lại mình em.”

Nhìn Tiểu Mao đáng thương mất cha mất mẹ từ nhỏ, tình mẫu tử của đám con gái bùng phát, nhưng không dám tiếp tục tám chuyện, chỉ hận là không thể ôm cậu vào lòng mà dỗ dành. Ngay cả tim tôi cũng đập mạnh, một cảm giácbuồn bã đến kỳ lạ len lỏi lên chỗ cổ họng tôi, định nói gì đó mà khôngnói nên lời, chỉ ngây người nhìn cậu, cuối cùng lên tiếng giọng rất dịudàng:

“Để chị đưa em về trường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.