Sáng sớm hôm sau, cỗ kiệu của Phong gia vẫn chờ ngoài cửa.
Thái độ Họa Mi khác thường, không lên kiệu mà làm như không thấy,
tiêu sái tự mình đi đến quán ăn, tùy ý kiệu phu khiêng cỗ kiệu nhắm mắt
theo đuôi nàng, đi qua vài khu phố thẳng đến phố Ngũ Dương, sau khi nhìn nàng đi vào quán ăn, kiệu phụ cuối cùng mới buông tha cho khiêng cỗ
kiệu về Phong gia.
Đầu bếp cùng bọn tiểu nhị trong điếm lần đầu nhìn thấy nàng đến quán
ăn sớm như vậy, biểu tình đều kinh ngạc, nhưng nhận thấy vẻ mặt ảm đạm
của nàng, bọn họ tuy rằng tò mò nhưng tất cả đều ngậm chặt miệng không
dám hỏi nhiều.
Họa Mi tiều tụy nhưng vẫn cẩn thận, tỉ mỉ làm công việc.
Nàng ở trong ngoài điếm cẩn thận kiểm tra một lần, xác định đã chuẩn
bị thỏa đáng liền phân phó bọn tiểu nhị mở cửa, chuẩn bị đón khách.
Mới mở cửa không bao lâu, khách nhân liền lục tục vào cửa, không lâu
sau trong điếm đã ngồi đầy tám phần. Bọn tiểu nhị hoạt bát thét to, chịu khó tiếp đón gọi món ăn, từ phòng khách mang sang từng đĩa thức ăn mới
mẻ nóng hổi.
Nhìn quán ăn chính mình một tay kinh doanh, mới ngắn ngủn mấy tháng
đã có chút phát triển, rất được hoan nghênh, nhưng Họa Mi vẫn là mặt co
mày cáu.
Hôm qua, biết được vị thần bí phú hào khắp nơi trợ giúp nàng kỳ thật
chính là nam nhân từng hưu nàng. Nàng buồn bực đi về nhà, suy nghĩ đóng
cửa quán ăn sang nhượng cho người khác, sau đó đi nơi khác.
Nhưng mà có rất nhiều nguyên nhân khiến nàng không thể rời đi.
Những người phục vụ này là nàng tìm đến, tất cả đều tín nhiệm nàng,
nghe theo nàng, nàng có trách nhiệm với bọn họ, nếu vội vàng sang nhượng thì thật sự xin lỗi với bọn họ. Hơn nữa, Hạ Hầu Dần trong tay nắm hợp
đồng, vì lưu lại nàng hắn nhất định sẽ làm khó dễ người muốn tiếp nhận.
Còn có nàng sắp lâm bồn, hiện tại đi xa thật sự là không khôn ngoan.
Họa Mi khẽ cắn cánh môi, tâm loạn như ma.
Việc nàng lưu tâm nhất, kỳ thật chính là những lời quản sự nói tối hôm qua.
Hóa ra, trước và sau khi nàng rời đi Phượng Thành đã xảy ra nhiều
chuyện như vậy, mà Hạ Hầu Dần lại che giấu tất cả, dùng cách thức tàn
khốc nhất để bức nàng rời đi cơn bão tố đó. .
Trong lòng nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ ràng, còn có rất
nhiều bí ẩn cần hắn chính miệng giải thích. Nhưng mà nàng hiện tại không muốn đi gặp hắn.
Lý trí nói cho nàng, không nên do dự nữa, tốt nhất là dao sắc chặt đay rối* (giải quyết dứt khoát), tránh được càng xa càng tốt.
Nhưng mà, lại có tiếng nói, khan khan mà mà nặng trĩu không ngừng thì thầm bên tai nàng, khiến nàng muốn lưu lại, do dự thiếu quyết đoán.
Ta là bất đắc dĩ .
Câu nói kia, mỗi một lần nhớ tới, lòng của nàng lại đau đớn một lần. . . . . .
Đứng ở sau quầy, Họa Mi nắm bút lông trong tay, bút lại treo trên sổ
sách ghi chép, rất lâu không hạ xuống, mực nước trên bút, từng giọt từng giọt nhỏ trên trướng sách, lem luốc khắp trang giấy.
Bỗng dưng, một khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà xuất hiện trước mắt nàng,
che khuất gần hết tầm mắt. Đôi mắt to của cô bé lấp lánh ánh sáng,
nghịch ngợm nháy nháy, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, cười hết sức vui
vẻ.
“Bá mẫu!” Hạ Hầu Yến gọi, khanh khách cười, tay chân giống nhau cử
động, dẫm lên ghế dựa của mình, leo lên trên quầy đi đến trước mặt Họa
Mi. ”Bá mẫu, cháu đến đây!” Cô bé vươn tay vòng lấy cổ Họa Mitựa trên
vai nàng làm nũng.
“Cẩn thận, đừng đè nặng bá mẫu cháu.”
Tiếng nói khan khan lại trầm thấp, làm nàng trằn trọc không ngọc vang lên từ chỗ cách quầy không xa.
Họa Mi ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Hạ Hầu Dần.
Hắn đứng đó, toàn thân hắc y như trước, nhưng thiếu chiếc nón phủ vải đen. Không có vải đen che lấp, khuôn mặt hắn lộ ra dưới ánh mặt trời,
vài vết sẹo đỏ thẩm trông thật dữ tợn và đáng sợ, nổi bật khiến người
khác không thể chuyển dời tầm mắt.
Nghe thấy lời dặn, Yến Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn mất hứng phản bác.
“Không có đâu, cháu rất nhẹ nhàng.” Nàng ngẩng đầu nhìn Họa Mi, thực
nghiêm túc nói: “Yến Nhi rất ngoan. Bá bá nói trong bụng Bá mẫu có tiểu
bảo bảo, cho nên phải cẩn thận, cháu cũng rất cẩn thận.” Nàng dùng cái
miệng nhỏ nhắn mềm mại hôn môi Họa Mi, làm nũng hỏi: “Bá mẫu, ta thực
ngoan, đúng không?”
“Ân, Yến Nhi ngoan nhất.” Nàng kháng cự, không hề nhìn hắn, cố gắng mỉm cười với tiểu cô nương.
Chỉ là, dù cố ý không nhìn tới hắn, cảm giác của toàn thân nàng vẫn
mẫn cảm nhận thấy được tầm mắt nóng rực mà chuyên chú cùng với thân ảnh
của hắn từng bước lại từng bước, thong thả đến gần quầy.
“Yến Nhi rất nhớ nàng.”
Thanh âm khàn khan nói bên tai nàng.
Nàng cố ý không nhìn hắn, biểu tình giả bộ lãnh đạm không muốn để cho hắn nhìn ra thanh âm tạo ra ảnh hưởng nơi nàng, nhiều đến nổi khiến
nàng không biết làm sao.
Sự lãnh đạm của nàng cũng không làm cho Hạ Hầu Dần lùi bước.
“Nhớ nàng không chỉ có Yến Nhi.” Hắn lại chậm rãi nói, nhìn chăm chú
vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, mắt sáng rực tựa như ngọn lửa. “Còn
có ta.”
Đơn giản một câu liền khiến lòng của nàng càng rối loạn.
Nàng nghĩ muốn rời khỏi, nghĩ trốn tránh, nhưng nàng biết trước mắt
công chúng, nàng căn bản không thể trốn. Nơi này là quán ăn, trong điếm
nơi nơi đều là khách nhân, mỗi một ánh mắt đều dang nhìn, mỗi một đôi
tai đều đang nghe, bất luận là nàng lảng tránh ngay tại trận, hoặc là mở miệng đuổi người cũng khiến cho người bên ngoài chú ý.
Huống hồ, hắn sớm có chuẩn bị, còn dẫn theo Yến Nhi mà nàng thương
yêu nhất đảm nhận trách nhiệm làm tấm lá chắn, điều này khiến cho nàng
càng không mở miệng được.
Tay nhỏ bé nhuyễn nộn vòng lấy cổ nàng, giống con mèo nhỏ làm nũng.
“Bá mẫu, bụng cháu đói quá đi!” Hạ Hầu Yến vừa nói vừa nhìn đến trên
bàn những người khác, thèm ăn suýt chảy nước miếng, bụng nhỏ cũng đói
thầm thì kêu vang.
Đối với tiểu cô nương này, Họa Mi vô cùng mềm lòng, từ trước đến nay chưa bao giờ nỡ để cô bé bị đói.
“Yến Nhi, cháu ngoan, đến một cái bàn ngồi xuống đi, Bá mẫu đi lấy
cháo điềm Bát Bảo, với chi ma tạc bính (bánh vừng rán) cho cháu ăn.”
Nàng nhẹ giọng dỗ dành.
“Dạ!”
Hạ Hầu Yến cười meo meo trả lời, buông ra hai tay, thân mình nho nhỏ
bùm một tiếng liền nhảy xuống quầy, tìm chiếc bàn trống cách quầy gần
nhất, ngoan ngoãn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong Họa
Mi cho ăn.
Cố ý không nhìn tới nam nhân vẫn nhìn chằm chằm vào nàng nãy giờ, Họa Mi rời quầy, một tay xốc lên rèm cửa đi vào phòng bếp.
Cháo điềm Bát Bảo đã sớm nấu xong, còn nóng hầm hập trong nồi. Nàng
vén tay áo, tự tay nhào bột, hai mặt đều dính đầy hạt vừng mới đưa bột
vào nồi, rán thành chi ma tạc bính hai mặt vàng óng ánh thơm lừng.
Chờ bánh rán xong, nàng mới lấy bát múc một chén cháo, rồi cầm tiếp
một cái bát khác định múc bát thứ hai thì động tác đột nhiên dừng lại.
Nàng cắn cắn môi cánh hoa, đặt xuống chiếc bát không, chỉ bưng một
chén cháo. Nhưng quay người lại nhìn chi ma tạc bính vừa mới rán trong
nồi thì lại phát hiện bản thân rõ ràng rán nhiều lắm, Yến Nhi căn bản ăn không hết.
Bánh rán trên đĩa số lượng thích hợp cho hai người ăn, một lớn một nhỏ.
Có chút dỗi, nàng tìm cái đĩa nhỏ, chỉ mang hai cái bánh rán cùng với bát cháo ngọt bê ra ngoài, số bánh rán còn lại toàn bộ bị đặt trong nhà bếp.
Bên ngoài khách nhân đông đúc như cũ, nhưng không khí so với lúc trước cổ quái hơn trước vài phần.
Tiếng nói chuyện của khách khứa rõ ràng nhỏ đi nhiều, lúc nãy cao đàm khoát luận, giờ biến thành châu đầu ghé tai, tất cả tầm mắt đều dừng
lại cùng một chỗ.
Không có hắc sa lạp mạo che phủ, Hạ Hầu Dần mang mạng che mắt, vết
sẹo trên mặt, cùng với đôi tay khớp xương vặn vẹo đều khiến người khác
chú ý.
Mọi người lảng tránh ánh mắt hắn nhưng lại nhịn không được vụng trộm
đánh giá, có ánh mắt mang theo thông cảm, có ánh mắt lại tràn ngập chán
ghét. Người khách ngồi ở bàn kế bên thậm chí vội vàng đứng dậy chuyển
bàn, còn có người dứt khoát trực tiếp tính tiền chạy lấy người.
Hạ Hầu Dần bất động như núi, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia xem như không
thấy chung quanh, trái ngược với Họa Mi nhìn những người này chỉ trỏ,
nghe thấy những tiếng nói khe khẽ lại cảm thấy ngực buồn bực đau đớn.
Từng, người bên ngoài nhìn hắn chăm chú là vì hắn tuấn lãng.
Nay, người bên ngoài cũng nhìn hắn chăm chú là bởi vì hắn thương tàn.
Họa Mi thấy vô cùng khó chịu, cố gắng cứng rắn tâm tư, không để ý tới trận đau lòng kia. Nàng bưng cháo ngọt cùng chi ma tạc bính đi tới bên
cạnh bàn đặt trước mặt Hạ Hầu Yến.
“Oa!” Tiểu cô nương hoan hô một tiếng, vươn tay nhỏ bé cầm lấy bánh
còn nóng, mau chóng cắn một ngụm. Bánh rán xốp giòn cùng hạy vừng dính
đầy tay cô bé, cò chút còn rơi vãi trên quần áo.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận nóng.”
Nàng ôn nhu dặn dò, vươn tay phủi bụi bánh.
“Của ta đâu?” Hắn mở miệng hỏi, nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, ôn
nhu như buổi sáng ngày xưa khi bọn họ ở hồ điệp thính ở Mai viên, hắn vì nàng chọn lựa trân châu.
“Ta chỉ chuẩn bị phần của Yến Nhi, Phong gia nếu đói bụng xin mời
người khác tiếp đón ngài đi!” Nàng khắc chế không bị nhu tình trong mắt
hắn dao động, biểu tình duy trì đạm mạc, sau khi nói xong những lời này
liền xoay người đi trở về quầy.
Nàng vừa mới bước vào quầy, một thanh niên nhã nhặn tuấn tú bước vào
cửa, trong tay đang cầm một chén dược nấu tốt, mới thấy Họa Mi, ngay cả
nói đều còn chưa nói đã đỏ mặt trước.
“Liễu phu nhân, ” hắn đi đến trước quầy, cố lấy dũng khí nói. “Ta
sáng nay tình dậy liền nấu cho ngươi một chén thuốc có ích cho việc sinh sản, dưỡng thân bảo vệ thai nhi.” ,
Họa Mi lộ ra tươi cười, tiếp nhận kia chén dược.
“Lưu đại phu, ngài quá khách khí, phiền toái ngươi như vậy thật là
ngượng ngùng.” Nàng ôn nhu nói, mấy tháng nay đã sớm quen với lòng tốt
của người thanh niên hay bối rối lại chân thành này.
“Ách, một chút cũng không phiền toái, không phiền toái . . . . . .”
Kia khuôn mặt tuấn tú như là ăn một mâm ớt, trướng hồng cả lên.
Lấy chén thuốc nàng cũng không quên đáp lễ, cười hỏi: “Ngài ăn cơm
chưa?” Nàng đi ra quầy, trùng hợp nhìn thấy có một bàn trống liền tiếp
đón hắn ngồi xuóng. “Đến, thỉnh ngồi bên này, hôm nay rau cần nước tươi
ngon, ta làm món rau trộn, Lưu đại phu gặp dịp mời nếm thử.” Nàng đang
muốn xoay người lại nghe hắn mở miệng.
“Liễu, Liễu phu nhân. . . . . . Họa. . . . . .” Hắn thốt lên mấy chữ, còn nói chưa ra miệng, mặt đỏ lựng. “Ta có thể gọi ngươi Họa Mi không?”
Nàng có chút sửng sốt.
Con ngươi đen từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào Họa Mi nghe thấy những lời này bỗng dưng nhíu lại.
Lưu đại phu hít sâu mấy hơi, cố lấy dũng khí, những điều trong lòng đè ép mấy tháng nay lúc này mới có dũng khí nói ra miệng.
“Một người nuôi nấng đứa nhỏ rất vất vả. Nếu ta. . . . . . Nếu ngươi. . . . . .” Mới nói có một nữa, hắn liền cắn răng, đến cả ngọn tóc đều
đỏ.
Chính là, tuy lời chưa nói xong nhưng bất cứ ai cũng nghe ra ý tứ của hắn.
Họa Mi có chút kinh ngạc, thật không ngờ vị đại phu nhã nhặn lại chọn giờ khắc này, trước mặt công chúng biểu lộ tấm lòng với nàng.
Nàng càng không nghĩ sẽ cho Hạ Hầu Dần chứng kiến cảnh này.
Tám năm vợ chồng, cho dù nàng không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được, mặc dù hắn không mở miệng nhưng rõ ràng là đang nổi cơn thịnh nộ
khiến người khác phải sợ hãi.
Nàng vội vàng mở miệng, muốn ngăn cản không cho thanh niên này nói thêm gì nữa.
“Lưu đại phu ──”
“Xin cho ta nói xong trước.” Hắn dồn hết dũng khí kiên trì nói.
Ánh mắt phía sau giống như đao kiếm sắc bén. Nàng thật sự lo lắng,
nếu để thanh niên này nói xong, chỉ sợ hắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ
“Ngài trước nghỉ ngơi một chút, ta đi pha ấm trà cho ngài.” Họa Mi uyển chuyển nói, muốn đổi đề tài.
Đối thanh niên này, nàng tuy rằng vô tâm, nhưng cũng có hảo cảm, loại cảm tình này tựa như đối đãi với người nhà, mặc dù không thể tiến tới
nhưng không đành lòng thấy hắn dây dưa không thoát ra được.
Nhưng là, hắn lại thật sự trì độn, thậm chí còn cố lấy dũng khí cầm tay Họa Mi.
Khách!
Phía sau truyền đến thanh thúy thanh âm.
Nàng không kềm được run lên, không cần quay đầu cũng biết là Hạ Hầu Dần tay không bóp nát cái chén.
“Không cần, ta, ta không khát.” Thanh niên hít sâu một hơi, thâm tình nhìn Họa Mi, không chút nào nhận thấy phía sau có ánh mắt sắc bén xâu
xé, như dã thú nhìn chằm chằm vào hắn, giống như sẽ bổ nhào tới bắt hắn
cấu xé tươi sống.
“Họa. . . . . . Họa Mi, ta ta ta. . . . . .” Hắn lắp bắp, khuôn mặt
tuấn tú đỏ bừng, rốt cục cố lấy dũng khí nói thành câu. “Ta hôm nay tới
là vì hỏi ngươi có nguyện ý cân nhắc theo ta thành thân hay không.”
Nàng có thể cảm giác được nam nhân ở bàn phía sau gần như không còn nhẫn nại được nữa.
“Lưu đại phu, ý tốt của ngài lòng ta xin nhận.” Nàng cố gắng mỉm
cười, không muốn tổn thương thanh niên này. “Nhưng mà ta hiện tại thật
sự không có biện pháp suy nghĩ việc này.”
Trên khuôn mặt tuấn tú kia đầu tiên là xuất hiện thất vọng, tiếp theo lại dấy lên hy vọng. “Kia, không quan hệ, ta nguyện ý chờ!”
Nàng thật sự không đành lòng nói cho hắn, cho dù chờ bao lâu cũng không có kết quả.
Đúng lúc này, một người thợ khắp người đầy bùn thở hổn hển chạy vào,
biểu tình lo lắng hét lớn: “Uy, Lưu đại phu đâu? Ta đi đến hiệu thuốc
tìm không thấy, nghe người ta nói hắn đến đây!”
“Ta ở trong này.” Thanh niên vội vàng lên tiếng trả lời, đứng dậy. “Làm sao vậy?”
“Cát gia tường sụp, có năm, sáu người bị đè nặng, hiện trường đang
loạn cả lên!” Người thợ kêu la, tóm lấy tay đại phu kéo chạy về phía
hiện trường..”Nhanh chút, đừng trì hoãn, có mấy người ngất đi, ngươi nếu không tới sợ đã muộn!”
Cứu người như cứu hoả, thân là đại phu đương nhiên không dám trì
hoãn. Hắn đứng dậy đi hai bước lại còn nhớ nàng, đỏ mặt lặp lại: “Họa
Mi, ta có thể chờ, ta nguyện ý chờ.”
Nói còn chưa nói xong, hắn đã bị người thợ kia dắt, một đường lôi ra
cửa chính, nhanh chóng không còn thân ảnh rất nhanh sẽ không gặp người
ảnh.
Nàng sửng sờ ở tại chỗ, thở dài nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới, trong nháy mắt, cơ thể đầy nam tính tới gần, thân ảnh hắn bao trùm nàng, đưa bàn tay to chế trụ cổ tay, động tác mau lẹ khiến nàng không thể giãy dụa, thậm chí ngay cả cơ hội kêu lên còn không có.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của công chúng, Hạ Hầu Dần giữ chặt nàng kéo vào bên trong.
Rèm cửa lay động, thân ảnh hai người đồng thời biến mất sau rèm.
Hắn túm lấy nàng, không hề quay đầu lại mà một đường hướng bên trong đi đến.
“Hạ ──” nàng vừa nói một chữ liền khép chặt miệng lại. Phượng Thành
tuy rằng xa cuối chân trời, nhưng nơi này vẫn là thuộc quốc thổ miền
Nam, nhớ đến quyền lực của Cổ gia, nàng sửa lại lời nói. “Phong gia, xin ngài tôn trọng một chút!”
Hạ Hầu Dần lại ngoảnh mặt làm ngơ, giống như nàng mở miệng cảnh cáo là nói người khác, tiếp tục lôi kéo nàng đi vào bên trong.
Lực đạo của hắn tuy không đến mức làm đau nàng, không có quá mức
ngang ngược thô bạo, nhưng là mạnh mẽ làm nàng không thể giãy giụa. Bàn
tay tóm chặt lấy cổ tay náng, khớp xương vặn vẹo, đừng nói là so với tay người, kỳ thật là vô cùng giống thú trảo.
Hổ gia tay chân, đoạn đoạn, vỡ nát hết.
Ngực nàng co rúm lại, khả năng phản kháng nháy mắt đều tan biến.
Đoạn đoạn.
Nàng nhìn chăm chú vào tay hắn.
Vỡ nát hết.
Hắn đến tột cùng là chuyện đáng sợ đến cỡ nào?
Họa Mi nhìn bàn tay, mặc cho Hạ Hầu Dần lôi kéo, không tự chủ được đi phía trước, thẳng đến hai người đi vào phòng nhỏ sau quán ăn, nơi nàng
dùng để tính toán sổ sách.
Hắn tự động đóng cửa phòng rồi xoay người lại, con ngươi đen nhìn vào nàng, lập lòe như lửa. Mỗi tấc cô thể dưới hắc bào đều giống như dây
cung bị kéo hết cỡ, căng thẳng như đang cố hết sức kềm nén một áp lực
nào đó sắp có nguy cơ bùng nổ.
Hạ Hầu Dần cúi đầu tựa vào bên tai nàng, dùng thanh âm khàn khàn nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
“Chỉ cần hắn gặp ngươi thêm một lần nữa, ta sẽ giết hắn.” Ngực hắn
bởi vì phẫn nộ mà phập phồng, hai tay nắm khung cửa gân xanh hiện rõ,
dùng sức gần như muốn bóp nát khung cửa.
Làm vợ chồng tám năm, nàng chứng kiến qua các loại cảm xúc của hắn,
nhưng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng hắn phẫn nộ không khống chế được như
thế. Vô luận gặp gỡ bất cứ chuyện gì hắn đều có thể bày mưu nghĩ kế,
khắp nơi tính toán mưu kế, ngay cả muốn đâm bị thương nàng, làm cho nàng tuyệt vọng rời đi cũng là vô cùng thận trọng.
Hắn có thể đổi trắng thay đen, trước con mắt giám thị của Cổ gia vẫn chuyển đi được phần lớn tài sản.
Hắn có thể ở trong nhà giam, nhận hết nghiêm hình tra tấn, cho đến khi mọi người đều rời đi.
Hắn có thể lần nữa nhen lửa, trong thời gian chưa đến một năm lại hóa thân thành phú hào thần bí ở miền Nam..
Một nam nhân bình tĩnh đến mức tàn khốc như vậy, lại bởi vì nhìn thấy một nam nhân khác bày tỏ tình ý với nàng liền tức giận gần như điên
cuồng?
Họa Mi lưng tựa vào cửa, bị giam cầm dưới ánh mắt hắn. Nàng ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, vô cùng bình tĩnh mở miệng hỏi:
“Ngươi không phải chính miệng nói qua, ngày sau nam hôn nữ gả cũng không liên quan sao?”
Đáp lời nàng là một tiếng gầm trầm thấp như dã thú.
Câu nói kia, dập nát chút lý trí còn sót lại của Hạ Hầu Dần.
Nháy mắt, hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được, phẫn nộ cùng thèm
khát đồng thời thổi quét qua người hắn. Hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, siết
chặt vòng tay đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu tìm môi nàng, hung
hăng đè hôn, dùng phương thức nguyên thủy nhất nhắc lại sự chiếm hữu của hắn với nàng.
Nụ hôn nồng nàn mà kích tình, cơ hồ làm cho Họa Mi không thể thở dốc. Hắn hôn nàng, xâm nhập, trực tiếp, cuồng dã, mà lại tràn ngập cướp
đoạt, va chạm true đùa bên trong khuôn miệng mềm mại của nàng cho đến
khi tiếng rên rĩ yêu kiều của nàng gần như bật ra.
Thân thể của nàng so với lý trí đã sớm hơn tiếp nhận hắn.
Trong căn phòng nhỏ, chỉ có ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên qua khung
cửa sồ trên tường. Nàng từ lúc ban đầu cứng đờ dần dần trở nên mềm mại,
thậm chí là không tự chủ được, giống như ngày xưa yêu kiều rụt rè đáp
lại hắn.
Trí nhớ từng giọt từng giọt quay trở lại.
Tân hôn, ân ái, tám năm đó, hắn trân sủng, hắn bá đạo, hắn yêu thương, hắn ôn nhu. . . . . .
Hắn lừa gạt.
Bỗng dưng, then thể mềm mại yếu đuối nằm trong lòng hắn lại lần nữa cứng ngắc lên.
Họa Mi mở mắt ra, dùng hết khí lực toàn thân, mạnh mẽ giãy thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt của hắn. Nàng hai tay run run, chống đẩy ngực hắn,
muốn rời đi vòng tay ôm ấp nhưng không cách nào lay động được hắn dù chỉ một chút.
“Tránh xa ta một chút!” Nàng tuyệt vọng kêu lên.
Thanh âm hắn so với nàng càng tuyệt vọng.
“Ta làm không được.”
“Ngươi lúc trước không phải dễ dàng làm được sao?”
Là ảo giác của nàng, hay là hắn thật sự thở dài một hơi?
“Đó là bất đắc dĩ.”
Lại là những lời này!
Nàng không nghĩ nghe lại những lời này làm lý do của hắn, nhưng cũng không tự chủ được, lần nào cũng bị dao động.
Hơi nước nóng rát tràn ngập trước mắt, nàng quay đầu đi, tay nhỏ bé
huơ lung tung không muốn cho hắn thấy bộ dáng rơi lệ của nàng.
Trong lúc chống đẩy, tay nàng vô tình ngăn vạt áo đen của hắn, đụng
đến chiếc túi nhỏ may giấu bên trong. Một vật ấm áp bị nhiệt độ cơ thể
hắn sưởi ấm ở trong lúc nàng giãy dụa bị kéo rơi xuống đất.
Rơi trên mặt đất là hà bao.
Một cái hà bao dùng tơ hồng thêu hô văn tinh xảo.
Tầng lệ trước mắt cũng không có ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng, nàng kinh ngạc nhìn cái hà bao đó, thậm chí không phát hiện, Hạ Hầu Dần
không biết khi nào đã buông tay, buông ra lao tù giam cầm thân mật.
Trước cái nhìn chăm chú của nàng, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên hà bao, một lần nữa để vào trong lòng.
“Đó là của ta.” Nàng nhận ra nó. “Ta đem nó ném, ta rõ ràng bắt nó
ném.” Vào ngày rời đi Phượng Thành là nàng tự tay đem cái hà bao kia ném vào trong vụn băng ở bến tàu, là chính nàng tận mắt thấy cái hà bao này chìm vào dòng nước lạnh như băng.
Hắn đứng dậy, tất phẫn nộ cùng bá đạo lúc nãy gần như biến mất.
“Không, đây là của ta.”
Họa Mi thốt ra. “Của ngươi là chỉ thêu màu đen, của ta mới là ──”
“Chúng nó là một đôi, đương nhiên nên ở cùng một chỗ.”
“Ta bắt nó ném! Ném vào trong kênh đào.”
“Ta biết.” Thanh âm của Hạ Hầu Dần quanh quẩn trong căn phòng nhỏ,
chua xót làm cho nàng vĩnh viễn không quên được. “Ta đi nhặt lại .”
Nàng rõ ràng nhớ rõ, lúc ném xuống hà bao là tháng mười hai.
Khi đó nước sông lạnh lẽo đông cứng, trên bề mặt kết thành một tầng
băng, nếu muốn kiếm về cái hà bao này thì phải đánh nát mặt băng, bơi
trong kênh đào lạnh băng để tìm kiếm, đáy song u ám, dòng nước mơ hồ bất định, hắn lặn xuống dưới bao nhiêu lần, dùng bao nhiêu thời gian mới có thể tìm vể hà bao bị nàng ném?
Hắn bức nàng đi nhưng lại luyến tiếc một cái hà bao bị nàng ném.
Nước mắt dâng tràn làm mắt nàng đau đớn. Nàng gắt gao nhắm lại hai mắt, quay đầu không hề nhìn hắn.
Trong nhà nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh giống như hai người từng ở Mai Viên, trên chiếc giường ấm áp, tóc dài giao quấn ngủ thiếp đi, cứ thế
trải qua hơn hai ngàn đêm.
Hết thẩy giống như chưa từng phát sinh.. Giống như nàng vẫn là vợ
hắn. Giống như giữa bọn họ chưa từng có nhiều nước mắt như vậy, chưa
từng có nhiều đau xót như vậy.
Hạ Hầu Dần mở miệng, âm điệu như trước, thanh âm lại khàn khàn thô ráp.
“Năm trước, khi Trung Thu vừa qua không lâu, ta từng một đêm không
về.” Hắn chậm rãi nói, chọn giờ khắc này thổ lộ tất cả với nàng. “Khi
đó, ta nói cho nàng, ban đêm uống say ngủ lại nhà thương gia, quên phái
người thông tri nàng.”
Nàng rõ ràng nhớ ngày đó.
Thành thân hơn tám năm, vào ngày đó hắn lần đầu có sự việc che giấu nàng.
Xa nhau mấy tháng, mãi đến giờ này khắc này, hắn cuối cùng mới nguyện ý mở miệng nói cho nàng chân tướng.
“Kỳ thật, đêm đó là ta đi quật lao.” Hạ Hầu Dần từ tốn, vững vàng mà
thong thả nói ra từng câu. “Từ trong quật lao cứu đi phạm nhân, chính là ta.”
Họa Mi nín thở, khiếp sợ quay đầu nhìn hắn, trăm ngàn lần cũng không
nghĩ đến đại án cướp ngục kinh động cả tòa Phượng Thành lại chính là
người bên gối nàng.
“Trước khi ta với nàng thành thân, ta đã quen biết hắn, tuy rằng hai
nướcgiao chiến, nhưng hắn vẫn là bạn thân của ta, từng cứu mạng ta. Ba
năm trước, hắn đi vào Phượng Thành bị bại lộ hành tung, bị bắt bỏ tù. Ta sắp đặt suốt ba năm mới cứu được hắn ra.”
Nàng nắm chặt hai tay, nghe con người từng vô cùng thân mật với mình
nói xong một câu chuyện hoàn toàn xa lạ. “Việc này, ngươi chưa từng nói
cho ta.”
“Ta không muốn làm cho nàng lo lắng.”
“Cho nên, ngươi thà làm tổn thương trái tim ta?”
“Ta thật không ngờ, sự tình hội diễn biến thành như vậy.” Hắn trong
mắt hiện lên thống khổ. “Kế hoạch cứu người của ta tuy kín đáo nhưng vẫn làm cho Cổ Hân lần theo manh mối tìm được chứng cớ, lần theo dấu vết
đến Hạ Hầu gia. Hắn đưa ra điều kiện, muốn nàng thay ta chịu tội, thậm
chí còn muốn ta thuyết phục nàng.”
Ngày ấy, sau khi Cổ Hân rời đi Hạ Hầu phủ, dùng vẻ tươi cười hòa ái
nhất giống như bậc trưởng giả từ ái đưa ra điều kiện cực kỳ tà ác với
hắn.
Cổ Hân buộc hắn dùng người Họa Mi đến đổi Hạ Hầu gia cùng mạng của hắn.
“Việc này, quản sự đều nói qua cho ta.” Nàng cố gắng muốn duy trì
bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn run nhè nhẹ. “Cho nên, ngươi tìm một nữ
nhân khác tới thay thế ta?”
Hắn chăm chú nhìn vào nàng, trong đôi mắt đen thâm u tìm không thấy nửa phần hối hận.
“Ta là ích kỷ.” Chỉ cần có thể bảo trụ Họa Mi, hắn sẵn lòng không từ bất cứ thủ đoạn nào.
“Ta cứu nàng cũng không phải muốn nàng thay ta chịu tội.” Nàng không
thể chịu đựng việc này. Nghĩ đến Đổng Khiết vì nàng mà vào Cổ gia, cảm
giác tội ác liền bao phủ nàng. “Sao ngươi lại có thể làm như vậy?”
“Đây là kế sách tạm thích ứng.”
“Chẳng lẽ, ngươi thật sự làm cho nàng bị ──”
Hắn cắt ngang nàng.
“Trước khi ta bị bắt vào tù đã nhờ Tào Duẫn hỗ trợ. Vào đêm đó, nàng
ta được Tào Duẫn cứu đi, không bị bất cứ thương tổn gì.” Sauk hi hắn
thanh tỉnh lại, quản sự đã đem chi tiết tình hình báo cáo cho hắn.
“Như vậy, ngươi cũng có thể cho ta đi, rồi để cho người khác tới cứu ta.”
Hạ Hầu Dần trả lời như đinh đóng cột.
“Không, ta làm không được!” Con ngươi đen của hắn rực lên, tầm mắt
khóa chặt nàng, thanh âm khàn khàn gần như rỉ máu. “Đổng Khiết không
phải nàng cho nên ta có thể nhẫn, có thể mạo hiểm. Đổi lại là nàng rơi
vào tay bọn chúng, không biết sinh tử ra sao, ta không có khả năng chống đỡ trong nhà lao lâu như vậy
Cổ gia quyền thế quá lớn, khi đó, ngay cả mưu kế tuyệt diệu như hắn cũng không có nắm chắc có thể bình yên thoát thân hay không.
Chính là, hắn gần như lập tức quyết định, bất luận chuyện tối tệ này
có vượt qua hay không, bất luận là sau này có bảo toàn được bản thân và
gia đình hay không, hay là thất bại thảm hại, hắn cũng không nguyện ý
nhìn nàng lọt vào vòng nguy hiểm.
Họa Mi run rẩy, đầu ngón tay cơ hồ muốn phá nát lòng bàn tay mềm mại. Nàng không thể tin được tại thời điểm hắn phải đối mặt với cái chết mà
lại có thể làm ra loại quyết định thế này, đem nàng đẩy đi rất xa.
“Ngươi không tín nhiệm ta.” Nàng cắn môi, thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy.
“Không,” Hạ Hầu Dần lắc đầu.”Ta rất tín nhiệm nàng, rất hiểu rõ nàng .”
Vợ chồng tám năm, hắn hiểu được bản chất nàng ngoài mềm trong cứng.
Bọn họ đều rất cố chấp, bởi vì yêu đối phương cho nên tuyệt đối không tán thành đối phương. Nếu để nàng biết được nội tình, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lại hắn rời đi, mà là lựa chọn cùng hắn đối mặt, thậm chí vì
đổi lấy mạng hắn, cam nguyện vì hắn đi chịu tội. . . . . .
Hắn thà rằng chết cũng không nguyện ý để sự việc này phát sinh!
Phòng nhỏ u ám, Hạ Hầu Dần chậm rãi bước đi đến trước mặt Họa Mi,
vươn tay ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng. Ngay cả
chính hắn cũng không nhận thấy bàn tay mình vẫn lộ ra da thịt ấm áp, tựa như dĩ vãng.
“Nếu là nàng, nàng sẽ làm như thế nào?” Hắn thấp giọng hỏi, vọng tiến vào trong mắt nàng. “Nói cho ta biết, Họa Mi, đổi làm là nàng, nàng sẽ
làm như thế nào? Là trơ mắt nhìn ta tiến vào miệng cọp, mặc ta sinh tử
không biết, hay là thà rằng làm cho ta hận nàng?”
Một giọt lệ trong vắt rớt xuống, rơi vào lòn bàn tay hắn.
Nàng trả lời không được.
Từng lời hắn nói đều làm cho lòng nàng sợ hãi, dao động gần như không thể thừa nhận. Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu tình huống trao đổi nàng sẽ lựa chọn hành động nào, nhưng không cách nào thốt ra miệng…
Quyết định của nàng, sẽ cùng hắn giống nhau, lựa chọn để chính mình gánh vác toàn bộ.
Hạ Hầu Dần vô cùng dịu dàng lau đi hàng lệ kia. “Ta tình nguyện để
nàng hận ta cũng không nguyện ý khiến cho nàng bị thương tổn.” Hắn cúi
đầu áp vào trán nàng nói ra câu này, hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ có
cơ hội nói ra.
Hắn làm cho nàng đau lòng, làm cho nàng nhận hết lạnh nhạt, làm cho nàng ở trong bão tuyết mang theo phong hưu thư rời đi.
Nhưng mà, trái tim hắn so với nàng càng đau hơn.
Vừa tỉnh lại sau cơn hôn mô, hắn lê thân trọng thương đi vào Xích
Dương thành, chỉ dám ở xa xa nhìn nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều mong nhớ,
ngóng trông, van cầu, thậm chí không tiếc lấy thân ốm yếu dùng kế dụ
nàng đến Phong gia, chỉ để thấy mặt nàng, chính tai nghe lại một chút
tiếng nói mềm mại như gió xuân của nàng.
Ngay cả khi mưu kế bị vạch trần, sau khi nàng buồn bực rời đi, hắn
vẫn không chịu hết hy vọng, lập thệ rằng cho dù hao hết cả nửa đời còn
lại, hắn cũng phải lại lần nữa bù đắp cho nàng.
Có lẽ, một ngày nào đó nàng sẽ tha thứ hắn, dùng giọng nói ôn nhu nói với hắn một câu.
Có lẽ, một ngày nào đó, nàng nhìn thấy hắn sẽ mỉm cười, tựa như dĩ vãng.
Mà có lẽ. . . . . . Chính là có lẽ. . . . . . Hắn khẩn cầu, một ngày
nào đó hắn có thể đền bù một phần nào đó thương tổn hắn gây ra cho nàng.
“Đối với ta mà nói, trong cả cuộc đời này, chỉ có nàng là quan trọng
nhất.” Hạ Hầu Dần thì thầm, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán
nàng.
Ánh nắng chiếu xuống, đem thân ảnh hai người chiếu trên vách tường.
Thân ảnh kết hợp, giống như hắn cùng nàng chưa bao giờ tách biệt.
Sau khi nói xong hết thẩy, Hạ Hầu Dần liền rời đi .
Họa Mi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ một lúc lâu sau.
Biết được chân tướng, nàng cuối cùng không thể hận hắn nhưng cũng
không cách nào dễ dàng tha thứ hắn. Suy cho cùng thì trong lòng nàng vẫn nhớ rõ như cũ, mưu kế của hắn, sự giấu diếm cửa hắn, lừa gạt của hắn. . . . . .
Đối với ta mà nói, trong cả cuộc đời này, chỉ có nàng là quan trọng nhất.
Nhưng mà, những lời hắn hắn để lại vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng.
Họa Mi ngồi một mình trong vài canh giờ, không phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối sầm. Nàng ngồi ở chỗ cũ, nghĩ ngợi, hồi tưởng, tâm loạn .
Mãi đến trong bụng nàng truyền đến một chút sức lực nhỏ bé nhưng
không thể bỏ qua được. Hài tử trong bụng như là muốn được nàng chú ý nên nhẹ nhàng đá nàng một chút.
Họa Mi vươn tay nhẹ vỗ về thai nhi trong bụng, cho dù đứa nhỏ chưa
sinh ra nhưng tình yêu của nàng dành cho nó cũng đã tràn đầy khó có thể hình dung.
Nếu khi đó Hạ Hầu Dần nói cho nàng tình hình thực tế, nàng quyết định ở lại Phượng Thành cùng hắn đang đối mặt nguy hiểm, liệu đứa nhỏ này
còn giữ được không?
Nàng không thể tưởng tượng tình huống này.
Lúc đó, ngay cả tánh mạng bọn họ đều có khả năng rơi vào tình huống
hết sức nguy ngập, sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt tựa như ánh nến trước gió,
nếu không cẩn thận che chở có khả năng sẽ tắt ngúm.
Nếu hắn không làm như vậy, không bảo đảm mọi người, cũng không giữ được phu nhân, càng không bảo đảm đứa nhỏ trong bụng ngài.
Lời nói của quản sự vang lên trong đầu.
Hạ Hầu Dần vì bảo trụ nàng, cho nên mới làm cho nàng đi xa, nhưng
cũng đồng thời vô tình, bảo toàn nàng hài tử trong bụng nàng. . . . . .
Hài tử của bọn họ. . . . . .
“Phu nhân, ngài còn ở bên trong sao?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến gọi, đánh gãy suy nghĩ hỗn loạn của nàng.
Họa Mi lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đêm đã khuya, chúng ta đóng cửa.” Tiểu nhị nói.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sớm tối đen, chỉ
thấy mảnh trăng non cong cong, khi đó mới phát giác, chính mình không
biết ngồi ở chỗ này bao lâu rồi.
“Các ngươi mau chóng dọn dẹp đi, ta bây giờ phải đi về.” Họa Mi nói,
đi ra phòng nhỏ vào đại sảnh của quán ăn, phát hiện trong đại sảnh trống rỗng, khách nhân đều đã rời đi, thậm chí ngay cả cái bàn đều vệ sinh
thỏa đáng.
Không biết vì duyên cớ gì, Oanh Nhi đêm nay lại không tới đón nàng.
Đại trù cùng bọn tiểu nhị đều làm việc cả ngày, nàng không muốn để
cho bọn họ hộ tống, mệt mỏi bọn họ đi một đoạn đường. Trong lòng nàng
biết, Hạ Hầu Dần khẳng định phái người ở tại bên ngoài đi theo sau nàng
cho đến khi nàng bình an về nhà.
Trăng lưỡi liềm cong cong treo nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng bàng bạc ôn nhu.
Họa Mi đi qua mấy con đường, vào cửa nhà nhìn thấy ánh sáng ngọn nến
sớm đốt bên trong. Nàng đẩy cửa ra, vừa bước vào phòng đã bị cảnh tượng
trước mắt làm cho kinh hãi không thể nhúc nhích.
Oanh Nhi nhỏ nhắn, miệng bị nhét vải bố, giống như cái bánh chưng bị
trói lại ở góc tường, nước mắt lưng tròng, trong mắt đầy kinh hoảng cùng lo lắng.
Họa Mi thở hốc kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng cảnh cáo bên tai.
“Đừng kêu, bằng không tiểu nha của ngươi sẽ lập tức không còn mệnh.”
Người nọ đứng ở góc, trên mặt che cái khăn đen chỉ lộ ra một đôi mắt hí. “Không cho phép lên tiếng, đem cửa đóng lại.”
Nàng cứng ngắc nghe theo.
Tầm mắt đối phương từ trên xuống dưới đánh giá nàng, miệng chậc chậc
thành tiếng. Ánh mắt dâm tà nhìn nàng khiến nàng không tự chủ được run
rẩy lên.
“Lại đây.” Hắn ra lệnh, hưởng thụ sự bất an của nàng, đối với thủ đoạn khi dễ nữ tử đã sớm tập thành thói quen.
Họa Mi cố nén sợ hãi, bước một bước tiến qua.
Bỗng dưng, người nọ vươn tay, thô lỗ đem nàng kéo qua. Một thanh âm
kinh tởm, giọng cười đầy bất hảo ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:
“Hạ Hầu phu nhân, đã lâu không gặp.”