Nhìn người hầu trong
gia đình mình sáng sớm bị Má Thẩm kêu ra đây, Trà Hồng Yên liền biết bà
đang chuẩn bị trị em gái nhỏ bé dối trá của cô, nhìn Nhan Tú Nhan đứng
run run một bên, hành lí chỉ có một cái nhỏ giỏ nhỏ, hai tay bóp chặt
vào nhau. Thẩm Nhược Nhược chán ghét liếc nhìn đứa con gái giả mạo của
nhà họ Trà, nếu không phải con gái mình thấy chơi vui, bà lập tức báo
cho cảnh sát bắt lấy cô ta, nếu không thể tống vào tù, liền ngoan ngoãn
đi trại cải tạo đi. Nhưng nghĩ thấy con gái dùng chiêu này còn muốn cao
tay hơn, khiến Nhan Tú Anh nhìn được mà ăn không được mới là biện pháp
hay
-“ Mọi người nghe rõ đây, đây là Nhan Tú Anh – người hầu mới của
gia đình họ Trà mà còn có một cái thân phận khác nữa – nó là đứa con
hoang không ai chào đón của lão gia” Thẩm Nhược Nhược không chút kiên kị nói ra, bà biết người hầu trong nhà vô cùng kín miệng, mà dù có lộ ra
thì sao chứ, cuối cùng ả ta cũng bị vạch trần, không phải một hồi tuồng
kịch càng sẽ vui hơn sao, lúc đó chắc chắn cô ta sẽ bị sỉ vả đến chết,
một nơi nương thân cũng không có, nghĩ chim sẻ bò lên cành phượng hoàng. Người hầu trong nhà cả kinh, liếc nhìn cô gái nhỏ đang đứng đó, bộ dáng gầy yếu đáng thương, nhưng bà quản gia, ánh mắt thâm thúy liếc một cái
đã biết, những loại người như thế này vô cùng mưu mô.Bà chỉ yên lặng nói lời này, ánh mắt liếc nhìn về phía người hầu Thúy Nhi đợi đến khi cô
rời đi , người hầu Thúy Nhi mới hừ lạnh, khinh thường đẩy cô ta một cái
trước sự trách mắng của mọi người, nhìn tiểu bạch liên đáng thương gương mặt trắng bệch, liền thấy đáng thương, cả người gầy nhỏ run run, hai
tay ôm lấy vai, bộ dáng làm Trà Hồng Yên cười lạnh trong lòng,
-“Ngày hôm qua Nhan Tú Anh tiểu thư đây đến nháo, muốn vào nhà họ Trà nương
thân , mọi người không biết đi, mẹ cô ta là gái bán hoa, lợi dụng lúc
lão gia cùng phu nhân gây nhau, chuốc thuốc lão gia sau đó lưu lại ảnh,
muốn cùng lão gia trao đổi, muốn đòi tiền cùng tình của lão gia, mọi
người còn không biết lão gia yêu thương phu nhân ra sao,cái bà già dơ
bẩn đó vô cùng không biết xấu hổ, lại đưa Nhan Tú Anh đến đây, tối hôm
qua phu nhân đau lòng muốn chết, trốn trong phòng khóc suốt đêm, đứa con gái này, còn không biết tiện, uy hiếp lão gia nếu không cho cô ta ở lại liền đi nói với mọi người, để mọi người nghĩ lão gia tàn nhẫn” Thúy Nhi vốn là người thân tín bên cạnh phu nhân, ngày hôm qua chính cô là người thông báo cho phu nhân, nhìn bộ mặt giả tạo cùng lời nói của Nhan Tú
Anh, ở bên cạnh phu nhân tiếp xúc với giới nhà giàu bao lâu, cô lại
không hiểu chứ, đôi mắt chán ghét nhìn hướng gương mặt trái xoan, lông
mày lá liễu, hai mắt to tròn ngập nước kia.
-“Còn có chuyện này,
chậc, sao tôi có thể để bị lừa chứ, nhìn bộ dạng cô ta đi, lại còn dám
uy hiếp lão gia, đi đến phá hoại gia đình người khác” Một người hầu khác vừa lúc trước bất bình, nghe nói như thế, mới quên mất mình đang ở
trong một gia đình phú quý, mấy chuyện rắc rối này người trong giới có
vô cùng nhiều
-“Đúng đó không biết xấu hổ sao, gặp tôi mà có người mẹ hạ tiện như vậy, đã là gái bán hoa thì thôi đi, còn dám trèo cao, tôi
liền trốn trong nhà không dám ra ngoài gặp mặt người khác rồi” Nữ hầu
khác tức giận nói, hừ phu nhân lão gia là một cặp tiên đồng ngọc nữ, lại bị quỷ đến quấy phá rồi, nghĩ phu nhân bình thường vô cùng tốt với bọn
họ, cũng không như mấy nhà giàu khác coi người hầu như một con súc vật
sai đâu đánh đó, mà Thẩm Nhược Nhược cùng Trà Thiên Phúc vô cùng tôn
trọng bọn họ, thậm chí chỉ cần nhà nào có người thân bị bệnh, hay nhà
nào có đám cưới, con cái gặp khó khăn, phu nhân đều đích thân giúp đỡ,
hay nếu người hầu bị bệnh, phu nhân cũng cho nghỉ ngơi mà vẫn không trừ
tiền lương, còn được đưa tới bệnh viện riêng của Trà gia để chăm sóc,
nghĩ đến phu nhân đau lòng, tâm bọn họ cũng như sát muối
-“ Còn nói
sao, phu nhân thật đáng thương, lão gia cũng vậy, cô còn không biết đâu, đứa nhỏ này còn dám đi so sánh với Trà tiểu thư nữa, còn không nhìn lại cô ta, Trà tiểu thư bộ dáng đều là quý khí, làm cái gì cũng thanh nhã,
nhìn liền biết không tầm thường, còn cô ta một bộ dáng quỷ khóc thần sầu muốn đem Trà gia của chúng ta nhấn trong biển nước mắt của cô ta sao”
Thúy nhi căm tức nói, cô vô cùng yêu thương Trà Tiểu Thư dù trước đây
tính tình có bướng một chút, nhưng bây giờ rõ ràng là đứa trẻ ngoan,
thậm chí đôi khi cũng chơi đùa cùng các nữ hầu trong nhà, đôi lúc còn
kéo bọn họ đi mua sắm cùng nữa, mua cho bọn họ rất nhiều đồ đẹp, ô ô cảm động muốn chết. Trà Hồng Yên đứng sau cửa nghe, liền buồn cười, cô biết sẽ có ngày này, kiếp trước Nhan Tú Anh lấy lòng được tất cả người hầu
trong nhà, bọn họ đều bị mắc lừa bởi bộ dáng nhu mì của cô, cho nên khi
cô đánh mắng, nhốt cô ta vào phòng tối, bỏ đói cô ta, liền vẫn có người
liều mạng đem thức ăn đến, còn nhìn bây giờ đi, chỉ cần gãi nhẹ vào trái tim của bọn họ một chút liền nghiêng về phía mình cả rồi
-“ Còn to
gan như vậy sao, ha ha, buồn cười chết, mau nhìn lại mình đi, bộ dáng ra sao, Trà tiểu thư ra sao, lại lấy ra so sánh” Người hầu nữ đáp lời ôm
bụng cười sằn sặc
-“Được rồi, mấy đứa, Nhan Tú Anh – không phải cô
mang một nửa dòng máu của lão gia, liền tưởng mình trở thành phượng
hoàng, tôi là Vân quản gia, tôi sẽ là người giám sát cô trong khi cô làm việc, Thúy Nhi cô đem cô ta đến phòng của mình đi, mới sáng sớm để cô
ta ở đây vô cùng chướng mắt phu nhân và lão gia, nhất là tiểu thư cùng
thiếu gia chắc chắn bị tổn thương” Vân quản gia vô cùng yêu thương Trà
Thiên Phúc cùng Trà Hồng Yên, trước đây dù Trà Hồng Yên có bướng bỉnh ra sao nhưng vẫn nghe lời bà, vẫn hay cái bộ dáng nũng nịu níu níu vạt áo
đen của bà kêu ngọt ngào Vân quản gia làm bà tâm đều ngọt hơn hồ lô.
Ngày hôm qua bà mới nghỉ phép trở lại, liền biết chuyện này, lại nhìn
Trà Hồng Yên một bộ dáng trưởng thành, Trà Hồng Yên nhìn bóng dáng đã
khuất của Nhan Tú Anh, liền nhào tới ôm lấy Vân quản gia
-“ Vân quản
gia bà trở lại rồi, nhớ bà muốn chết luôn” Trà Hồng Yên ngửi mùi hương
giống gỗ trên người bà, nũng nịu dụi dụi đầu, Vân quản gia kiếp trước bị Nhan Tú Anh đẩy từ trên cầu thang rơi xuống, trước khi chết đầu là kêu
“tiểu thư số khổ, tiểu thư của lão”. Làm cô đau lòng vô cùng
-“ Ôi
ôi, để lão xem, Trà tiểu thư của lão lớn như thế nào đi” Nhìn bộ dáng
xinh đẹp của cô, Vân quản gia tinh ý thấy cô đã có sự thay đổi, chững
chạc hơn, thanh lãnh hơn và vô cùng yêu mị.
-“ Vân quản gia có phải
người ta rất xinh đẹp hay không” Trà Hồng Yên nhìn quản gia sững sờ,
liền cười cười vòng lấy tay bà đi vào nhà ăn
-“Aiza con mà có khi nào không xinh đẹp chứ” Rất tốt rất tốt, đứa cháu nhỏ này của bà cũng đủ
trưởng thành rồi, ánh mắt của bà cũng tối lại, lướt qua nơi ở của Nhan
Tú Anh, bà sẽ không để ai càn quấy trong nhà này đâu.
-“ Vân quản gia người nhất định phải giúp cháu….” Biết Vân quản gia không thích Nhan Tú Anh, Trà Hồng Yên lại lôi kéo đồng minh, nũng nịu nói
-“Con còn phải nói sao, cứ để ta lo là được, aiza Thiên Phúc con đây rồi” Nhìn anh hai từ ghế đứng dậy cũng sàng qua đây, ôm lấy Vân quản gia hôn hai cái lên
má
-“ Vân quản gia ngài đã về, không có ngài cái nhà này loạn muốn
chết rồi” Trà Thiên Phúc như đứa trẻ nói, ánh mắt ai oán nhìn về phía
cha Trà đang chột dạ
-“ Rồi rồi, ta đã về, lão gia phu nhân, đêm qua
vẫn chưa chào người một tiếng” Vân quản gia nhìn đôi phu thê trước mặt,
cảm thấy có gì không đúng, sao bà thấy còn hòa hợp và ân ái hơn bình
thường, thở dài một cái may mắn may mắn không có gây nhau như lần trước
thiệt khiến bà đau đầu
-“ Vân quản gia, người khách khí lễ nghĩa làm
gì, trong nhà này con cùng với bà xã coi người như mẹ nuôi ấy chứ, mau
mau đỡ Vân quản gia ngồi xuống dùng bữa đi” Cha Trà quắc quắc hai đứa
con
Bữa sáng hạnh phúc cứ thế trôi qua, ngược lại tại một căn phòng
đầy bụi, không có chút ánh sáng nào, căn phòng tăm tối, ẩm mốc làm cho
Nhan Tú Anh nắm chặt tay, vẻ mặt phẫn hận, cô ta thề sẽ khiến cho những
ai coi thường cô ta ngày hôm nay phải chịu đau khổ, nhìn căn phòng này,
Nhan Tú Anh cũng có chút vừa lòng, dù sao nó cũng tốt hơn cái chòi rách
của nhà cô ta. Cô ta mở điện thoại ra gọi cho Nhan Trân Trân, nhìn
trước sau không có người liền bấm máy gọi, ngu ngốc đến không biết rằng, trong phòng cô ta…có máy quay. Mà Thúy Nhi đợi đến khi cô ta đóng cửa
liền ghé sát tai vào mày nhíu lại, nghe giọng điệu chanh chua của cô ta, tức muốn chết, nghe đủ liền trở về, lát nữa phải báo cáo với Vân quản
gia.
--
-“ Đồ ăn hôm nay rất ngon miệng” Trà Hồng Yên tâm trạng
phải nói là cực kì tốt, cực kì vui vẻ, cực kì…cực kì….rất sáng sủa, xung quanh đều vang lên giai điệu của sự hạnh phúc, làm mấy tên nam nhân ở
đây cũng vui sướng biết bao, con gái thật là phức tạp, rõ ràng ngày hôm
qua mặt mày âm trầm như địa ngục, hôm nay lại vui vẻ, hiếm khi thấy cô
cao hứng như thế, An Nhĩ Kỳ nhìn nụ cười hơi nhạt trên môi cô, lòng vô
cùng ấm áp, Hồng Lân trên mắt đã đổi kính mới, một chiếc kính gọng đen,
làm cho anh có vẻ trẻ ra hơn, anh tuấn hơn, cái này là suy nghĩ của Trà
Hồng Yên, Triệu Tử Phong ngồi bên cạnh cô, không ngừng đem hành từ trong đĩa của cô lấy ra, biết cô không thích ăn hành, nên lúc nào cũng kiên
nhẫn ngồi gắp ra, Hoàng Ân nhìn thấy như thế miệng cũng nở nụ cười, Bạch Chính Lăng thì ngu ngốc quên luôn cả ăn, thấy cô hôm nay đặc biết xinh
đẹp, đặc biệt khí chất, nhìn hai cái quầng thâm trên mắt gấu đen, cô hỏi
-“Tối hôm qua mất ngủ sao” Nhìn như con gấu trúc vậy, thật buồn cười
-“ A…phải” Nghĩ đến chuyện đó, hai má liền đỏ ửng lên, tối hôm qua, thế
nhưng…thế nhưng Bạch Chính Lăng đần độn, mơ thấy mộng xuân, trong mơ
thấy cô…khụ lõa lồ nằm dưới hắn, da dẻ oánh bạch xinh đẹp, hai con thỏ
nhỏ vừa vặn, nụ hoa hồng hào lung linh, đường cong uyển chuyển xinh đẹp, đôi môi cô đỏ ửng, cái lưỡi yêu mị liếm láp đôi môi hắn, hắn
liền…liền…phun ướt quần, sau đó tỉnh dậy, cả một đêm…ngủ không được
-“ Vậy sao” Nhìn cái vẻ mặt đỏ như máu của hắn, vô cùng khả nghi, không
lẽ…hắn ở sau lưng mình đêm đi làm chuyện xấu, lát nữa hỏi mới được.
-“ Em có chuyện gì sao, vui như thế” An Nhĩ Kỳ ôn nhu hỏi, đưa tay vươn
đến lấy hột cơm dính bên miệng của cô đưa vào miệng nhai, động tác yêu
dã quyến rũ, làm bọn con gái luôn nhìn qua bàn này ngắm mĩ nhân, tức
muốn chết, tưởng tượng người ngồi kia là mình
-“ A muốn nghe không?”
Cô cười nhẹ, nhìn cái đầu bạch kim chói mắt trước mặt liền không nhịn
được đem nó vò vò, vuốt ve giống như cún nhỏ,làm An Nhĩ Kỳ cười đến
không thấy ánh mặt trời
-“ Cậu nói đi, nói cho bọn tôi cùng nghe” Hoàng Ân nhìn gương mặt đắc ý của An Nhĩ Kỳ mà thấy tội nghiệp.
-“ Tối hôm qua nhà tôi có một chuyện vô cùng thú vị, giống như mấy tập
phim máu chó trong truyền hình, tôi a….có một đứa em gái cùng cha khác
mẹ” Cô nhỏ giọng nói, chất giọng có chút nghiền ngẫm, đôi mắt hơi tối
lại, ngón tay vẩy nước vẻ vòng tròn trên bàn, lời vừa nói ra oanh tạc
đầu của mấy nam nhân ở đây
-“ Hồng Yên cậu không sao chứ” Hoàng Ân lo lắng lấy hai tay nâng má của cô lên, thấy hai mắt cô có chút phiền
muộn, lòng liền đau, cô rõ ràng là giả bộ vui vẻ, nếu chuyện đó xảy ra
với hắn, hắn lập tức vô cùng căm phẫn, thậm chí liều chết với cha hắn
-“ Bác trai sao lại, Trà Hồng Yên, em đừng buồn bực, rõ ràng là em đau
lòng, sao còn làm cái bộ dáng tự tại như thế chứ” Triệu Tử Phong tức
giận, đặt dao dĩa xuống bàn một cái thật mạnh, an ủi ôm eo cô, cảm thấy
đứa em gái kia của cô thật đáng ghét, cái loại con hoang này….anh thật
sự không có cảm tình
-“ Yên Yên, em cảm thấy buồn lòng liền cắn anh
đi” Bạch Chính Lăng đưa cánh tay săn chắc đầy cơ bắp của mình ra, cô rất thích gặm tay hắn, sau đó lại bướng bỉnh nói làm cô ê răng, bộ dáng vô
cùng đáng yêu
-“ Yên Yên, anh xin lỗi, anh không muốn hỏi chuyện buồn của em” Sao cô trong ngoài lại bất đồng như thế chứ, An Nhĩ Kỳ vô cùng
đau lòng, trái tim như bị cái gì đó xé xác, thấy gương mặt ưu sầu của
cô, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi, mạnh mẽ gì chứ, chắc chắn đau
lòng muốn chết, lại giấu không nói ra
-“ ….” Hồng Lân im lặng, sắc mặt cũng trầm xuống, trái tim nhói lên một cái
Nhìn sắc mặt của mấy tên này, cô đang đóng kịch liền buồn cười chết, này
tưởng cô là em gái nhỏ trong phim truyền hình sao, yếu đuối như thế
-“ Aiza cũng không có gì, chỉ là cô ta bị mẹ của em biếm thành nữ hầu rồi, ngày hôm qua đột nhiên cô ta đến, bắt cha em phải chịu trách nhiệm, đe
dọa nói với mọi người” Cô buồn bực dựa đầu vào vai của Triệu Tử Phong,
bộ dáng vô cùng biếng nhát, làm Triệu Tử Phong đau lòng xoa đầu cho cô
-“ Cái gì? Còn có chuyện đó” An Nhĩ Kỳ cười lạnh, hừ, cái tiết mục này cũng quá quen đi
-“ Nhưng điều đó em không có trách cha, là lúc đó….cha em bị người ta bỏ
thuốc, sau đó tính kế trên giường, em buồn bực ở chỗ, người phụ nữ đó…là gái bán hoa, lại đem hình lưu lại uy hiếp cha em đòi tiền cùng tình”
giọng mũi của cô vô cùng râu rĩ, nghe vào tai đám nam nhân liền như ngàn vạn cây kim chích cho ngứa
-“ Đúng thật rất to gan” Hồng Lân không nhịn được nói
-“ Rồi cha em lưu lại cô ta” Bạch Chính Lăng cảm thấy cô vô cùng đáng
thương, vô cùng mềm yếu vào lúc này, nếu như là anh sợ rằng sẽ cũng chịu không nổi, cùng ông nội dần cho cha một trận
-“ ỪM” Là cô lưu mới đúng, nhưng đóng kịch phải đóng cho trót chứ
-“Đúng là quá đáng, lát nữa anh kêu cha anh đến nói chuyện với cha em, Triệu Tử Phong tức giận
-“ Dù sao cũng mang dòng máu của cha nhan, em cũng đồng ý rồi, làm khó cha làm gì” Nghe giọng nói nũng nịu của cô, đám nam nhân trong lòng yêu
thương không dứt
-“ Nhưng mà người ta cũng không vừa đâu, em bảo mẹ
cho cô ta trở thành người hầu trong nhà đó” Đôi mắt cô liền lóe lên ánh
sáng sắc lạnh, nhìn vẻ mặt của đám nam nhân ở đây
-“ Như vậy rất tốt, cô ta cũng xứng đứng ngang hàng với em” An Nhĩ Kỳ hận chết em gái của
cô, làm nữ vương nhỏ của anh buồn bực, cô ta đáng chết
-“ Tại sao
không tống cổ cô ta ra khỏi nhà, cho cô ta một căn nhà nhỏ cũng được, em như vậy mỗi ngày đối mặt với cô ta được sao? Lòng chắc chắn khó chịu”
Bạch Chính Lăng nghe đã vô cùng không có ấn tượng tốt với Nhan Tú Anh,
những nữ nhân không biết thân phận này…
-“ Em cũng đâu có tốt tính
như thế chứ. Em còn muốn hành hạ đủ cô ta a, thế nào thấy em có độc ác
không” Hơi thở mị hoặc tỏ ra xung quanh, đôi mắt như lụa mềm quét qua
đáy lòng của đám nam nhân, môi đỏ câu lên một nụ cười mê hồn, dùng một
ngón tay xoắn xoắn tóc mình, mê chết bọn hắn
-“ Sẽ không, cậu làm như vậy bọn tôi mới hả dạ” Hoàng Ân mê muội nói
-“ Cứ làm gì em muốn đi, khiến em vui là được, có muốn giúp đỡ thì bảo
anh” Triệu Tử Phong tàn ác nói anh cũng muốn gặp cái nữ nhân không an
phận kia, còn dám đi uy hiếp bác trai
-“ Em thích là được, cứ để cô ta giúp em hạ hỏa đi” Bạch Chính Lăng không phúc hậu nói
-“…” Hồng Lân vẻ mặt có chút giãn ra, như thế này mới đúng là cô
-“ Chiều nay qua nhà em đi, chúng ta làm một bữa tiệc nướng nhỏ, dù sao
ngày mai cũng được nghỉ” Ngày mai là ngày giáo viên họp hội đồng để xét
duyệt hạnh kiểm cùng học lực kết thúc kì học đầu tiên của năm. Nhìn bộ
mặt của bọn hắn như thế,cô vô cùng hài lòng, cô rất mong đợi tối nay,
em gái à, chị cho em cơ hội được tiếp xúc với thú cưng của chị… còn có
tận dụng được hay không, phải tùy vào em đó, chị rất mong chờ em đó.
-“ Được” Bọn họ cầu còn không được, vui mừng tính toán chuẩn bị lễ vật để
ra mắt cha mẹ vợ cùng anh vợ. Cô nhìn nhìn Bạch Chính Lăng, hừ đừng
tưởng cô không thấy cái nét mặt tư xuân lúc này, trên đường trở về lớp
học cô đều dùng cớ đuổi bọn họ về hết, một mình lôi kéo gấu thúi về phía sau vườn hoa.
-“ Sao vậy Yên Yên” Gấu thúi mờ mịt nhìn nét mặt âm u
của cô, lúc đầu có chút vui mừng, nhìn sự ghen tị trong mắt đám nam
nhân, liền hí hửng đi sau đuôi cô, nhưng mà…nhưng mà….nhìn cô âm trì địa ngục như bây giờ, liền sợ, mình lại chọc giận cô
-“Nói…có phải anh
tối qua đi bẻ cành hái hoa hay không, em hỏi mặt liền đỏ lên, vô cùng tư xuân đi” Cô tức giận nhón chân bắt lấy cằm gấu thúi kéo xuống về phía
mặt mình, nghiến răng nói, dám nói có cô liền phế huynh đệ hắn
-“
Không có, không có, anh không có bừa bãi như An Nhĩ Kỳ, người con gái
của anh chỉ có một mình em thôi” Gấu thúi sợ muốn chết, giọng nói hạ
xuống, sợ cô tức giận
-“Vậy sao mặt lại đỏ, còn không phải tư xuân”
-“Là…là…anh không nói đâu xấu hổ lắm” Bạch Chính Lăng ôm mặt, liều chết không nói,
tất nhiên vô cùng chọc giận cô, cô tức quá hóa cười, đôi môi đỏ nhếch
lên, hừ một tiếng quay lừng bỏ đi, gấu thúi dám làm phản
-“A..Yên
Yên, đừng đi, anh nói anh nói mà, đừng giận” Ôm lấy vòng em nhỏ nhắn của cô từ phía sau lưng, ngửi thấy mùi hương làm anh say đắm, gấu thúi
giọng có chút khàn khàn
-“Nói” Cô thấy cánh tay của gấu thúi ôm lấy vòng eo của mình, liền cười nhẹ
-“ Anh nói em đừng có giận…anh hôm qua, hôm qua mơ thấy em….thấy em” Mặt đỏ như máu, lắp bắp nói
-“A…thấy em thế nào…” CMN đừng nói với cô gấu thúi ngày hôm qua gặp mộng xuân, mà nhân vật chính là cô đi
-“ Thấy em ở dưới thân anh…em lúc đó rất mê người, làn da thật trắng, thật mềm mại” Bạch Chính Lăng như bị mê hoặc, ôm lấy khối thân thể này trong lòng, lại nhớ đến giấc mơ hôm qua,liền cứng….T.T
-“ A….gấu thúi háo
sắc, là vậy sao” Cô vui vẻ cười cười, hai mắt híp lại một đường, lại cảm thấy mông tròn của mình có cái gì nhô lên chọt vào, nhìn vẻ mặt đắm say của gấu thúi sau lưng mình, lòng cô liền mềm đi, đẩy gấu thúi đứng dựa
vào cái cây cổ thụ to
-“ Em đừng giận” Nhìn vẻ mặt cười đến mị hoặc của cô, gấu thúi liền nói
-“ Nói em nghe, hôm qua anh mơ thấy em như thế nào” Cô thở khí lên mặt
hắn, như yêu tinh đưa ngón tay xoa xoa lồng ngực to lớn của hắn, nhón
chân, tại cổ của hắn liếm mút
-“ A…Yên Yên…anh thấy anh thấy thân thể em thật đẹp, thật quyến rũ, thấy khuôn mặt trắng nõn của em, thấy cái
cổ trắng ngần của em, thấy…thấy xương quai xanh của em, thấy bộ ngực
cùng nụ hoa nhỏ của em” Như bị đưa vào mê võng, hai mắt của Bạch Chính
Lăng khép lại, đôi môi mỏng khép mở, nói ra những lời mê người, giọng
nói đục khàn bị dục tra tấn mà thành
-“ Gấu thúi, anh có biết anh rất đáng yêu không” Cô cởi từng chiếc nút áo của gấu thúi, đưa bàn tay
trắng nõn xoa xoa lồng ngực trần rắn chắc của anh, thật cmn, gấu thúi
còn có sáu múi, thân thể săn chắc vô cùng mê người.
-“Yên Yên…em làm gì vậy” Bị bàn tay lạnh của cô vuốt ve đến giật mình, anh kinh hoảng, nhưng luyến tiếc đẩy cô ra
-“ Còn giả bộ, em đang muốn…ăn sạch anh” Cô mê người cắn lên viên đậu nhỏ
trước ngực hắn, làm hắn rên lên một tiếng sung sướng, cái lưỡi nhỏ đỏ
hồng của cô chu du qua lại qua hai viên đậu của hắn, đem nó trêu chọc
đến sưng lên, bàn tay nhỏ nhắn bò xuống cái quần tây của hắn, tháo ra
dây nịt vướng víu, lại dùng sức kéo cái quần rắc rối đi xuống, thấy cái
quần lót màu đen đang đội lều đứng lên, cô vươn bàn tay nhỏ đi vào, chạm vào tinh khí của hắn
-“Yên Yên…đừng” Khuôn mặt hắn đỏ bừng, hai mắt
đầy tơ máu, hầu kết lên xuống di động mãnh liệt, cổ họng khô khốc, bàn
tay to lớn bắt lấy cái tay không an phận của cô
-“Anh dám ngăn em lại xem” Cô trừng mắt nhìn hắn, làm hắn sợ hãi người cứng lại, sau đó cô
liền cởi xuống quần lót của hắn, tính khí của hắn bật ra, dưới ánh nắng
của buổi sáng thật sự rất dọa người, mẹ nó cũng quá lớn đi, nhìn thứ màu đỏ sậm trước mắt, cổ họng của cô có chút khô khốc, nhìn xem cái chiều
dài dọa người này đi, gân xanh gân guốc vô cùng, đầu nấm thì lớn bằng
nắm tay trẻ em
-“Anh vô cùng dũng mãnh đó” Cô trêu chọc hắn, nhìn hắn đắc ý khi nghe cô khen ngợi, gấu thúi
-“Ân a” Gấu thúi rên lên, thấy bàn tay của cô chạy dọc lên xuống huynh đệ
của mình, cảm giác thư sướng truyền đi khắp mọi nơi trên cơ thể, thần
kinh run lên, hơi thở gấp gáp, sự mềm mại từ bàn tay, sự lành lạnh đó
khiến hắn sung sương vô cùng, cô nắm lấy hai hòn bi của hắn, vui đùa đến nghiện
-“Nhìn xem, nó khóc này” Cô thấy một giọt nước đục từ cái lỗ
nhỏ của hắn chảy ra, tà mị nói, giọng nói quyến rũ vang lên trong khu
vườn, chuyển lên trên đầu khất vuốt lấy giọt nước vẽ lên môi mình,nhìn
hình ảnh dâm mị trước mắt, Bạch Chính Lăng phía dưới càng cứng hơn, Trà
Hồng Yên em muốn giết chết anh, sao em lại mê người như thế, nhìn đôi
mắt như nước hồ xuân của cô, hai má đỏ ửng, cái lưỡi mềm mại liếm láp
đôi môi, Bạch Chính Lăng không kiềm được ôm lấy cô hôn sâu, cô mỉm cười
trong lòng, gấu thúi chịu không nổi đi, thắn hắn mạnh mẽ chiếm đoạt môi
cô, hôn mút ngấu nghiến, cô cũng vui lòng đáp lại hắn, bàn tay hắn không nhịn được xoa xoa trước ngực cô, tuy chỉ cảm nhận được sự mềm mại qua
lớp áo lót, nhưng hắn cũng mãn nguyện, nhìn bộ dạng thỏa mãn dễ dàng của hắn, lòng cô mềm đi, gấu thúi coi như chủ nhân ban ơn cho anh, khi
không còn hơi để hôn nữa, gấu thúi rời khỏi môi cô, bị hành động tiếp
theo của cô làm cho mất hồn, ngón tay thanh mảnh trắng nõn của cô, đầu
ngón tay bóng loáng phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời đang cởi từng hột
nút trên áo mình, để lộ ra áo lót ren bao lấy bộ ngực no đủ của mình, cô vô cùng bất mãn, kiếp trước khi cô trưởng thành, bộ ngực vô cùng lớn,
là thứ cô vô cùng tự hào, giờ mới 16 tuổi, cô vẫn không có chút vừa
lòng.
-“Yên Yên…em thật đẹp” Thấy một mảng da thịt trắng nõn của cô, hắn nuốt khan một tiếng
-“Nói xem, trong giấc mơ của anh, ngực em lớn hay nhỏ a” Cô đem bàn tay to lớn của hắn đặt lên ngực mình
-“ ỰC…. Ở ngoài liền lớn hơn” Hắn thành thật nói, đôi tay cảm nhận vật sự
đầy đặn căng tròn, nhìn khe rãnh mê người của cô, gấu thúi cảm thấy cả
người nóng ran
-“ Gấu thúi, anh dám xem thường em” Nghe như thế cô
liền tức giận, mau chóng cởi xuống áo ngực, một đôi con thỏ nhỏ bật ra,
cô không hề lo lắng bị người phát hiện vì chỗ này vô cùng vắng vẻ, lại
cách xa nơi ngôi trường đang nằm, ở đây cây cỏ rất nhiều, vô cùng hiu
quạnh, thích hợp làm chuyện xấu, nên học sinh cũng không có ý định điên
khùng tới đây ăn cơm trưa, hay đọc sách nếu không muốn mũi cắn cho ngứa
-“Nhìn cho kĩ, em vô cùng lớn có biết chưa” Nụ hồng dưới ánh mắt nóng rực của
hắn cứng lại, bàn tay to lớn không nhịn được sờ lên hai con thỏ nhỏ của
cô, cảm nhận được sự mềm mại, căng tròn, phía dưới cứng chịu không nổi,
môi lưỡi hắn khô khốc vô cùng thèm khát được nếm chúng, nhưng mà vẫn
nhìn cô kiêng kị
-“ Cho anh ban ơn một lần, muốn làm gì thì làm đi”
Cô mỉm cười nhìn hắn, vừa nghe thế, gấu thúi liền cúi người như được
phóng thích, đem một bên ngực của cô cho vào miệng, cảm nhận sự ngọt
ngào, cùng hương thơm trên cơ thể cô làm hắn vô cùng say đắm, mút lấy
như đứa trẻ thèm sữa, tay còn lại xoa nắn bên cạnh
-“Ân” Cả người cô
run lên, hai tay ôm lấy đầu của hắn, vì gấu thúi quá cao liền quỳ xuống, cô thì cúi người. Hai mắt cô híp lại, vô cùng mị hoặc, đầu ngửa ra đằng sau nhẹ giọng rên rỉ, cảm nhận được đầu lưỡi nóng cháy của gấu thúi
quét qua hai nụ hoa của mình, lại xuống đến cái rốn, bàn tay của hắn đi
vào váy của cô, xoa nắn cặp mông tròn, tay còn lại không an phận lướt
qua quần lót đã ẩm ướt của cô.
-“A gấu thúi không được đụng đến chỗ
đó” Cô rên nhẹ, giọng nói như một bãi xuân thủy, như một chiếc lông gà
gãi nhẹ vào lòng hắn, không được cô cho phép gấu thúi lại rời đi, tiếp
tục yêu thương bộ ngực của cô, giấc mộng của hắn thành hiện thực
-“ÂN…A…Gấu thúi” Phía dưới thủy triều tuôn ra, cmn mình lên đỉnh, gấu thúi này dâm uy thật lớn, mới có yêu thương bộ ngực của cô, cô liền ra, híp mắt
hưởng thụ dư vị tình dục vừa sót lại
-“ Yên Yên, em giết tôi mất” Nhìn gương mặt đỏ hồng vì tình dục của cô, nước mắt vẫn còn vươn, đôi môi bị hắn chà đạp sưng đỏ
-“ Em giúp anh” Cô đẩy hắn nằm xuống bãi cỏ, ngồi lên người hắn, nhìn đôi
con thỏ trắng muốt trước mắt, hắn nhịn không được bắt lấy, cô cắn lấy
hầu kết của hắn, đem nó ăn vào trong miệng, bàn tay nhỏ lên xuống trên
anh em của hắn, hắn bật giọng rên rỉ, đôi tay nắm chặt nụ hoa của cô đến đau, đến khi hai tay cô mỏi nhừ, lòng bàn tay đã đau rát, hắn mới phun
đầy tinh hoa lên tay cô, dính một ít lên hai chân cô. Hắn thở gấp vùi
vào ngực cô, hai má đỏ ửng, cô và hắn, vừa rồi, vừa rồ….hắn thật sự rất
vui sướng vì được yêu thương thân thể cô
-“Gấu thúi, anh thật lâu đó, tay em mỏi cả rồi” Nhìn bàn tay dính đầy dịch của mình, vừa lòng nhìn
gấu thúi say mê, cắn dái tai hắn một cái, sau đó mắt mị lên, đem tinh
dịch trên tay mình liếm một cái, hai mày liền nhăn, cmn thật khó ăn,hừ
kiếp trước cô cũng được dạy cách quyến rũ đàn ông, có bao nhiêu người đã chết không nhắm mắt dưới chân cô, tất nhiên cô không để bọn họ đụng vào mình, chưa bao giờ khỏa thân trước mặt họ, chỉ cần một động tác, họ
liền chết trong vui sướng. Nhìn cô nếm qua thứ của mình, Bạch Chính Lăng hai má đỏ ửng, hơi thở có chút gấp, thấy cô đứng dậy sửa soạn quần áo,
tấm lưng trắng ngần đưa về phía hắn, khiến hắn luyến tiếc, cô thật mê
người.
-‘Trà Hồng Yên, Bạch Chính Lăng, hai người thật quá đáng, Yên Yên em thật không công bằng” Triệu Tử Phong mắt đầy tơ máu, một cảnh từ nãy tới giờ rơi vào mắt hắn, sau lưng còn có ba nam nhân đang ai oán
nhìn tên gấu thúi may mắn, nhìn bộ ngực mềm mại, nhìn dáng người uyển
chuyển của cô, bọn họ…liền cứng. Hồng Lân ho nhẹ che giấu cảm xúc của
mình. Bọn họ đã về lớp rồi, nhưng nghĩ gì đó liền chạy đi theo, sau đó,
liền thấy một màn yêu tinh dụ dỗ người phàm này, mẹ nó tên gấu này ngốc
muốn chết, lại được hưởng phàn như thế
-“ Ai bảo các người không đáng yêu như hắn” Mị hoặc cười một tiếng, không thẹn thùng vì mình vẫn chưa
mặc áo vào, bộ ngực đầy đặn cùng nụ hoa màu anh đào sung huyết ở trên
làm nóng mắt bọn hắn
-“ Trà Hồng Yên, em thật quá đáng” An Nhĩ Kỳ nuốt nuốt nước miếng, không cam lòng nói
-“ YênYên, cậu sao lại…” Hoàng Ân ánh mắt muốn né tránh nhưng vẫn nhìn
chằm chằm vào bộ ngực mê người của cô, hai má đỏ ửng, cô thật quyến rũ
-“ Được rồi ồn muốn chết” Cô mặc vào áo vào, xua xua tay chạy đi trước,
tốc độ vô cùng nhanh, mẹ nó ở lại sợ rằng bị 4 nam nhân đó đè ra làm
thịt
-“ Bạch Chính Lăng chết tiệt, sao cậu lại tốt số như thế chứ” Triệu Tử Phong nghiến răng nói
-“ Tớ không biết, là cô ấy chủ động” Sửa soạn lại quần áo, cả người vô cùng thư sướng, vô tội nhìn đám nam nhân đang áp sát mình
-“Chết tiệt” Triệu Tử Phong tức giận đạp một cái vào cây, sau đó bỏ đi
-“…” Hoàng Ân cùng Anh Nhĩ Kỳ rầu rĩ, cũng theo đó mà về lớp, chỉ còn Hồng
Lân nhìn đến gấu thúi nổi da gà, nhìn đến độ gấu thúi đổ mồ hồi sau đó
mới cam lòng rời đi.
--
-“ Cô còn không mau lau dọn, tưởng mình
thật sự là tiểu thư họ Trà sao” Thúy Nhi quăng chiếc giẻ lau nhà xuống
dưới chân Nhan Tú Anh, đôi mắt khinh thường liếc qua, ngủ đến giờ này
mới dậy, còn lấy cái lí do vì hôm qua dầm mưa nên cảm lạnh liền trốn
trong phòng.
-“Vâng ạ” Nhan Tú Anh hận muốn chết, ngay cả đám người
hầu cũng không coi mình, cha mẹ Trà đã ra ngoài từ sớm, sợ nhìn bộ mặt
đáng ghét của cô ta, người hậu không ngừng gây chuyện với cô, giả vờ
đụng ngã ả, gạt chân ả,làm ả té nhào, Vân quản gia coi như không thấy,
tiếp tục phẩm trà, nhưng vẫn cắn răng dùng khăn lau sàn nhà
-“ A…tiểu thư” Thúy Nhi thấy Trà Hồng Yên trở về, lại không thấy bóng dáng của
thiếu gia, cũng không thấy gì kì lạ, dạo này thiếu gia rất không hay trở về, cha mẹ Trà cũng nhắm một mở một mắt, nghĩ rằng con trai đã có bạn
gái
-“ Con về rồi sao, có đói bụng chưa” Vân quản gia thấy cô, vẻ mặt lạnh nhạt liền ôn nhu
-“ Chào chị” Nhan Tú Anh run rẩy đứng dậy cúi đầu, nhìn chân tay cô ta bị
thương không nhẹ, băng keo dán khắp nơi, đánh cái ánh mắt hài lòng về
phía chị Thúy Nhi, Thúy Nhi chớp chớp mắt, vô cùng cao hứng, không cần
tiểu thư giao phó, chị cũng sẽ làm
-“ Cháu đói lắm rồi, à chị Thúy
Nhi, chiều tối bạn em sẽ đến chơi, tụi em định mở tiệc nướng bên cạnh hồ bơi, chị thay em chuẩn bị được không” Thân thiết nói, Thúy Nhi lòng như rót mật, nhìn gương mặt đầy nụ cười của tiểu thư, liền không ngừng gật
đầu
-“Tất nhiên là được rồi, tiểu thư cứ để chị lo, bạn của em đến
chơi tất nhiên không thể thiếu sót rồi, Vân quản gia con đi kêu người
chuẩn bị, Nhan Tú Anh cô không được lười biếng mau làm việc đi” Không
quên mắng thêm một câu rồi bỏ đi
-“ Cháu có bạn sao, ai thế?” Vân
quản gia hơi bất ngờ, vì ngoài Ly Ly tiểu thư ra, từ nhỏ đến giờ Trà
Hồng Yên không xem ai là bạn cả, suốt ngày hai đứa nhỏ này bám lấy nhau
-“ Chiều tối bà sẽ biết thôi. Cháu vô cùng có sức quyến rũ đó” Hài hước
nói, vẻ mặt dễ thương này chọc cười bà, hai người liền không để ý đên
Nhan Tú Anh đang gióng tai lên nghe, bạn của Trà Hồng Yên sao, như vậy,
cô ả có cơ hội lật người rồi, chỉ cần công khai một chút thông tin cô ta là con riêng ra ngoài, giả bộ đáng thương một chút, chắc chắn bọn họ sẽ trách móc Trà Hồng Yên tàn nhẫn, đôi mắt trong sáng của cô ta được thay bằng vẻ tàn nhẫn u tối, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, sau đó
gương mặt lại trở lại bình thường, cúi người lau lau sàn nhà, trên đó
còn có dấu chân của Trà Hồng Yên, cô ả căm tức dùng sức lau lau nơi đó