Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 4 - Chương 2




"Đàm Tiểu Khả, cô nghe cho rõ, tôi và Dương Phàm chia tay không có bất cứ quan hệ gì với cô, cô đừng có tự cho mình là quan trọng. Còn quan hệ đồng nghiệp giữa tôi và cô, tôi luôn rạch ròi công việc và cuộc sống, cô không cần phải lo bò trắng răng. Tôi và Dương Phàm đã chia tay triệt để, anh ta vĩ đại thế nào là chuyện của anh ta, còn tôi vẫn là tiểu nhân chỉ biết đến thân mình. Tôi có bạn trai hay không là chuyện bố mẹ tôi cần bận tâm, không cần cô phải nhọc lòng".

"Thư tỷ, chị thử đổi vị trí với em xem, nếu bố em bé trong bụng chị vẫn nhớ một người phụ nữ khác thì chị có thể yên tâm làm đám cưới không?" Khuôn mặt Đàm Tiểu Khả ửng hồng, mắt nhìn cô chằm chằm, "Hôm nay em đến bệnh viện khám thai, Dương Phàm nói anh ấy có việc nên chắc không đi được. Anh ấy đi rất vội, em đi theo phía sau phát hiện anh ấy không hề đi làm mà là đến một ngõ nhỏ ở phía bắc thành phố ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây nhìn về phía một ngôi nhà nhỏ".

"Vậy thì có quan hệ gì tới tôi?" Thư Sướng hít sâu, "Xin lỗi, tôi chưa có con, tôi chưa cưới chồng nên không thể hiểu được cảm nhận của cô, không thể giúp gì được cô cả".

Đàm Tiểu Khả nhìn xuống, "Em cũng không ngờ em lại có thai. Khi em làm tiểu phẫu vá màng trinh bác sĩ nói tử cung em lệch sau không nên có thai. A..." Đàm Tiểu Khả đột nhiên ngậm miệng, mặt đỏ bừng. Thư Sướng cười khẩy, đưa tay vẫy phục vụ đến tính tiền.

"Thư tỷ, chị sẽ không nói với Dương Phàm chứ?" Đàm Tiểu Khả hoảng sợ cầm tay Thư Sướng, Thư Sướng rụt lại theo bản năng.

"Tôi với anh ta còn có giao hảo sâu như vậy à?" Thư Sướng cười lạnh đứng dậy. "Có điều cô không cảm thấy tiểu phẫu này rất thành công sao? Tôi không phải bác sĩ tâm lí, cũng không phải chuyên gia tư vấn, sau này cô không được nói chuyện giữa hai vợ chồng cô với tôi. Tôi chỉ là người bình thường, không thể cho vợ chồng cô lời khuyên gì cả".

Thư Sướng đi ra khỏi quán, không biết mặt trời đã trốn vào trong mây từ bao giờ, không trung xám xịt như chì, lá rụng đầy đường bị gió cuốn bay va đập khắp nơi như một em bé chạy lung tung. Sắp rơi tuyết rồi à? Thư Sướng siết đai lưng áo khoác để tránh gió, bước đi rất nhanh.

"Thư Sướng!" Một chiếc xe cảnh sát từ phía sau chạy tới rồi tấp vào lề đường, cửa kính từ từ hạ xuống, An Dương cười tít mắt thò đầu ra, "Em đang muốn tìm chị!"

"Chuyện gì thế?" Sau mấy chuyến đến nông trường, bây giờ Thư Sướng và An Dương đã tương đối quen thuộc.

"Có thể cho em một tiếng đồng hồ không?"

Thư Sướng lấy điện thoại di động ra xem giờ, hình như buổi chiều không có việc gì quan trọng, "Không thành vấn đề, nói đi!"

An Dương mở cửa xe ra cho Thư Sướng lên xe, "Em phải đi cho kịp chuyến bay đến Vũ Hán. Có một giáo sư tâm lí tội phạm diễn giảng, em đi nghe một chút. Chị đi cùng em đến sân bay sau đó lái xe về giúp em. Đội trưởng Mục sẽ đến nhà chị lấy xe về".

"Chuyện nhỏ!" Thư Sướng cười, ngửa mặt nhìn trời, "Thời tiết này máy bay có thể cất cánh bình thường không?"

"Chị đừng có nói gở, em không muốn bỏ lỡ bài diễn giảng đó đâu". An Dương nói.

"Sao cậu không bảo Thắng Nam đưa đi?"

"Trong trại có chuyện nên cô ấy phải xử lí".

"Chuyện gì thế?"

"Ôi, có một nữ phạm nhân được biết mình bị phán tử hình, không chịu được nên thần kinh hơi thất thường, không ăn không uống, đêm hôm qua xé rách hết quần áo rồi trần như nhộng vừa hát vừa nhảy trong phòng giam. Đội trưởng Mục sợ cô ta có chuyện xảy ra nên sai người trông coi 24 tiếng để bảo đảm cô ta phải sống được đến ngày thi hành án".

Thư Sướng a một tiếng.

An Dương lại kể hết chuyện này tới chuyện khác, chỉ chốc lát xe đã dừng lại trước cửa phòng chờ sân bay. An Dương cầm hành lí xuống xe, ném chìa khóa cho Thư Sướng, "Đừng tưởng lái xe cảnh sát là chị có thể làm xằng làm bậy trên đường, phải kiềm chế một chút".

Thư Sướng ngồi sang ghế lái chớp mắt mấy cái, "Chị không dám cam đoan, chẳng mấy khi có cơ hội như vậy, chắc là chị không muốn bỏ lỡ đâu".

An Dương trợn mắt nhìn cô, xoay người vài bước rồi đột nhiên lại quay người lại rút một lá thư từ trong túi ra túng lúng đưa cho Thư Sướng, "Em muốn... Làm phiền chị đưa cho đội trưởng Mục giúp em, để ý khi cô ấy đọc xong, nếu cần thì nói tốt giúp em mấy câu".

"Báo cáo công tác à?" Thư Sướng trêu chọc. Hê hê, Thắng Nam cũng có người yêu rồi!

"Gần như thế, nhưng mà tỉ mỉ hơn một chút". An Dương sờ sờ mũi mất tự nhiên, "Vốn em định mời cô ấy ra ngoài ăn cơm rồi chính miệng nói với cô ấy, nhưng em vừa đến tìm cô ấy là cô ấy lại cho rằng có công việc cần giải quyết nên cực kì nghiêm túc, em không mở miệng được nên đành phải viết những gì cần nói ra".

"Nếu cô ấy vẫn không chịu nghe?"

"Chị gọi điện thoại nói với em, em tránh mặt mấy ngày cho đỡ khó xử. Đến lúc về em sẽ làm như chuyện này chưa hề xảy ra".

"Thì ra hạnh phúc của đà điểu chính là một đống cát!" Thư Sướng cười rất vui.

"Lái xe cẩn thận!" An Dương vẫy tay chào cô rồi đi đến phòng chờ.

Thư Sướng mở cửa xe ra, thắt dây an toàn. Xe chậm rãi chạy theo làn xe lên đường cao tốc ra sân bay. Một chiếc Continental Flying Spur màu xám loang lổ vết bùn chạy đến trước mặt cô, thấy chiếc xe nhìn quen mắt, cô đánh xe vào lề đường bên phải rồi dừng lại ghé mặt vào cửa số xe nhìn.

Chiếc Continental Flying Spur từ từ dừng lại, cô thấy cửa xe mở ra, Bùi Địch Văn từ trên xe bước xuống rồi vòng qua bên kia mở cửa xe. Một người phụ nữ cao ráo ăn mặc thời trang từ bên đó bước xuống. Sau đó Bùi Địch Văn mở cửa ghế sau xách hành lí ra, vừa cười vừa nói đi cùng người phụ nữ đến phòng chờ.

Thư Sướng ngơ ngác nhìn bọn họ đi xa, đầu óc trống rỗng, hai chân run run không khống chế được.

Cô cũng không biết mình về đến nội thành kiểu gì, cô chỉ nhớ mình lái xe về đến nhà Thắng Nam rồi mới nhớ ra nhà Thắng Nam đã chuyển đến Tụ Hiền Uyển. Cô không nhớ là tòa nhà nào mà cũng chẳng muốn hỏi, thôi cứ để Thắng Nam tìm mình! Cô lái xe về nhà mình sau đó chuẩn bị bắt taxi đến tòa soạn lấy xe mình thì nhìn thấy Dương Phàm. Dương Phàm đứng trước một cửa hàng tạp hóa cách đó không xa, ánh mắt nhìn mình si ngốc, vẻ mặt hơi thất vọng.

Cô thoáng giật mình nhưng vẫn đi qua, khẽ gật đầu với anh ta. Còn tám ngày là phải làm chú rể, không phải bây giờ anh ta đang rất bận rộn sao?

"Anh đến xem thôi". Dương Phàm mở miệng nói trước.

Cô gật đầu, chỗ này không phải công viên hay vườn thú phải mua vé vào cửa, ai muốn xem cũng đều miễn phí.

Cô đứng cùng anh ta một lát. Anh ta không hề nhìn cô, cũng không nói một lời mà chỉ nhìn nhà cô.

"Thảo dược khô hết rồi!" Đột nhiên anh ta quay đầu sang nói.

"Ờ, bây giờ là mùa đông. Sang đến mùa xuân sẽ lại đâm chồi". Cô nhíu mày nhìn không trung càng ngày càng xám, gió thổi lên mặt như dao, hai tay cô lạnh tê. Cô đưa tay lên miệng hà hơi ấm, "Vậy anh cứ xem đi, tôi đến tòa soạn".

"Ờ!" Dương Phàm ngỡ ngàng nhìn cô, như sợ cô không yên tâm, anh ta lại nói thêm một câu, "Anh sẽ đi ngay".

Cô cố gắng nở một nụ cười, thấy có xe taxi chạy qua liền vội đưa tay vẫy. Ngồi lên xe, không biết tại sao mắt cô lại đỏ.

Đến phòng làm việc đã gần sáu giờ, các đồng nghiệp khác đều đã về hết. Cô mở máy tính xách tay kiểm tra hòm thư rồi xem lịch sắp xếp phỏng vấn của phòng. Ngày mai có một buổi phỏng vấn ở ngay trong thành phố này, cô nghĩ sáng mai cứ đi thẳng đến đó luôn không cần qua phòng làm việc làm gì.

Đúng sáu giờ, tiếng đóng cửa vang lên liên tiếp. Cô gấp máy tính lại, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi về thì máy bàn đổ chuông.

Cô nhìn số gọi đến, là số văn phòng Bùi Địch Văn. Cô sững lại rồi ra khỏi phòng làm việc đóng cửa lại. Sau đó cô tháo pin điện thoại di động ra nhét vào túi xách. Không đi thang máy, cô xuống từng tầng thang bộ đi đến bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe rất rộng nhưng chỉ cần có người đang đứng thì muốn không nhìn thấy cũng khó.

Cuối cùng vẫn gặp, cô thở dài thất bại.

"Thư Sướng". Bùi Địch Văn cau mày đi tới chỗ cô, nắm lấy tay cô như không quan tâm đến những người xung quanh, "Lên xe anh đi".

Cô quay sang nhìn anh, anh có vẻ rất vui, vành mắt hơi đen, trên người lẫn lộn mùi thuốc lá và mùi nước hoa, mắt vẫn rất sáng, khí chất vẫn bất phàm.

Cô mấp máy môi nhưng lại không nói được gì.

"Ngơ rồi à?" Anh cười cười chiều chuộng và mở cửa xe cho cô.

"Không, em đi xe em". Cô đột nhiên lui lại mấy bước như bị bỏng, "Ngày mai em phải phỏng vấn, không có xe rất bất tiện".

"Anh đã hỏi rồi, phỏng vấn ở Tân Giang luôn. Buổi tối chúng ta về Khế Viên, sáng mai anh đưa em đi phỏng vấn được chứ? A, tình hình kí tên bán sách thế nào?"

Anh giành lấy máy tính của cô ném vào ghế sau rồi đẩy cô lên xe, đóng chặt cửa xe như sợ cô chạy trốn.

Cô đã trải lòng không có gì che giấu anh, nhưng ngược lại, anh thế nào? Bây giờ cô vẫn như ngắm hoa trong sương mù, có thể thấy hình dáng mà không nhìn rõ chi tiết.

Có lẽ chỉ có ở nơi ngăn cách hết thảy liên lạc với bên ngoài như Thạch Trấn thì tình yêu này mới tỏ ra tương đối chân thực. Một khi về đến trần gian là lại trở nên mịt mờ hư ảo.

Cô thừa nhận anh đã cho cô cảm giác vui vẻ chưa hề có, nhưng cũng cho cô sự lo lắng chưa có bao giờ.

Cô không cho rằng tình yêu của anh là giả, nhưng lại bắt đầu suy đoán xem liệu một người đàn ông như vậy có thể chỉ yêu một người hay không?

Chiếc Continental Flying Spur lao ra khỏi bãi đỗ xe như một cơn gió.

Tân Giang đã rơi tuyết. Bông tuyết lao vào đèn xe như thiêu thân, Thư Sướng ngơ ngác nhìn, cảm thấy cả thế giới đều im lìm và giá lạnh.

"Tại sao không nói lời nào? Tình hình bán sách không tốt à?" Lúc đợi đèn đỏ, Bùi Địch Văn thoáng hôn lên má cô.

Mũi Thư Sướng không chịu nổi mùi khói thuốc, cô quay đầu ra ngoài.

Bùi Địch Văn cau mày, "Hình như tâm tình em không tốt lắm?"

Cô lắc đầu, "Đèn xanh rồi, lái xe đi! Ngày có tuyết đi chậm một chút".

"Được rồi, bảo bối của anh ạ". Anh cười dịu dàng. Xe chậm rãi chạy theo dòng xe cộ. Đây là trận tuyết đầu tiên năm nay khiến mọi người ở thành phố Tân Giang nằm ở miền nam này đều khá hưng phấn. Người đi đường đông hơn bình thường rất nhiều.

"Đừng gọi như thế..."

"Em không thích à?"

"Em cảm thấy không quen".

Bùi Địch Văn nhếch môi, phía trước là công viên nơi Thư Sướng dẫn Thư Thần đến chơi. Đánh tay lái, anh dừng xe bên cạnh công viên, vòng tay qua vai Thư Sướng, "Nói đi, rốt cục là làm sao? Thấy em như vậy anh không lái xe được".

Thư Sướng nhắm mắt, "Anh cũng không có chuyện gì cần nói với em thì em có chuyện gì để nói với anh chứ? Em không muốn đến Khế Viên nữa". Nói xong cô đưa tay định mở cửa.

Cách một tiếng, Bùi Địch Văn khóa cửa xe lại.

"Thư Sướng, em không phải người thích gây chuyện vô duyên vô cớ. Em giận anh à?" Lông mày anh cau lại sát nhau, vẻ mặt thoáng cái trở nên lạnh như băng.

Thư Sướng ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường từ phía sau anh chiếu tới, đường nét cổ và vai như được tô thêm một nét màu sáng, còn gương mặt anh lại nằm trong bóng tối.

"Anh có thấy cuộc gọi lỡ của em không?" Cô chỉ cảm thấy ánh đèn đó cực kì cực kì chói mắt.

"Mấy hôm nay anh bận kinh khủng, anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Vừa xong việc anh đã về tòa soạn xử lí mấy chuyện rồi đi tìm em. Đến bây giờ anh cũng chưa nhìn đến điện thoại!"

Lí do này đúng là không thể bắt bẻ. Lúc họp, lúc bận, lúc ngủ cô cũng để điện thoại ở chế độ im lặng, nhưng cũng chỉ những lúc đó. Còn anh lại im lặng đủ hai ngày một đêm.

Thư Sướng hít sâu, đôi tay đặt trên đầu gối run lên không khống chế được, "Hôm nay em đưa một người bạn đến sân bay, em nhìn thấy anh và một người phụ nữ sóng vai xuống xe, cô ấy ngồi ở đúng chỗ em đang ngồi bây giờ..." Rốt cục nói ra được câu này, Thư Sướng cảm thấy trong lòng như có một tòa tháp vừa đổ sập.

"Và em chỉ dựa vào cảnh tượng đó để kết luận anh lừa dối em? Vì vậy em cố ý tránh mặt anh, tắt điện thoại? Trong ý thức của em, mỗi người đàn ông đều giống như bạn trai cũ của em, đã đi cùng phụ nữ là không có chuyện gì khác để làm ngoài chuyện lên giường? Thư Sướng, trong lòng em, em vẫn không muốn tin tưởng sự thật là anh yêu em, anh bắt đầu cảm thấy bất lực rồi".

Giọng nói của anh vừa lạnh vừa cứng, sắc mặt cũng hơi tái đi. Anh lấy một bao thuốc lá từ ngăn kéo trước xe ra rút một điếu, bàn tay bóp lại, điếu thuốc nát vụn. Anh đóng sập ngăn kéo lại.

Thư Sướng cắn chặt răng không nói lời nào. Không phải cô không có lời để nói mà là cô sợ mở miệng. Lời nói ra như bát nước đổ đi, rất khó có thể thu hồi lại được.

"Anh đã nói với em, anh còn có một công việc khác. Cô ta là đối tác trong công việc của anh, đến Tân Giang nghiên cứu thị trường. Anh đưa cô ta ra sân bay, đây không phải chuyện bình thường sao?"

"Vẻn vẹn là đưa ra sân bay thôi à?" Cô ngẩng đầu, giọng nói rất bình tĩnh, "Hai ngày một đêm nay anh không ở cùng cô ta? Mùi nước hoa nhãn hiệu Thuốc độc trên người anh không phải là nước hoa của cô ta à?"

Vẻ mặt Bùi Địch Văn càng thêm giận dữ, anh ngửa mặt lên như có bình phục tâm tình, một hồi lâu mới bình tĩnh nói, "Bất kể anh nói gì em cũng không tin anh sao?"

"Em không tìm được lí do để thuyết phục chính mình. Có lẽ chúng ta thật sự không nên đến với nhau". Cuối cùng cô vẫn buột miệng nói ra.

"Đây là lời nói thật lòng của em?"

Trong xe đột nhiên yên lặng, luồng khí ấm áp từ điều hòa không cản được cái lạnh bên ngoài. Thư Sướng không khỏi rùng mình, cô cảm thấy khó thở, vươn người về phía sau lấy máy tính, "Làm phiền anh mở khóa cửa, tự em bắt xe về nhà". Cô thấp giọng nói.

Bùi Địch Văn cười lạnh lùng, "Anh vẫn đủ tự chủ để đưa em về nhà!"

Nói xong anh khởi động xe, chiếc xe lách vào làn xe, đón gió tuyết chạy như bay về phía trước.

Ai cũng không nói gì.

Về đến đầu ngõ, anh mở khóa cửa xe.

"Cảm ơn!" Cô xách túi máy tính xuống xe, rất nhanh đã bị gió tuyết bao phủ.

Gương mặt điển trai lịch thiệp của Bùi Địch Văn co rúm vì đau đớn.

Thư Sướng tự nói với mình không được quay lại, không được khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy ra không ngừng lại được.

Nếu như ngày mai là tận thế thì em sẽ làm gì?

Em muốn yêu anh!

Cô nhớ tới lời hai người nói ở Thạch Trấn, trong lòng chát đắng.

Nhưng nếu ngày mai không phải tận thế? Cô có dũng khí đón nhận tình yêu của anh hay không?

Cô không dám nghĩ đến đáp án.

Thật ra cho dù ngày mai là tận thế thì cô vẫn muốn có một tình yêu thuần khiết như vàng nguyên chất, không mang một chút tạp chất, không chia sẻ với bất kì ai.

Hình như yêu cầu như vậy cao quá.

Nếu có thể thỏa hiệp, nếu có thể nhượng bộ thì cô đã không chia tay Dương Phàm.

Hôm sau Thư Sướng đến đội cảnh sát khu vực tây thành phố phỏng vấn. Hai ngày trước cảnh sát khu vực phía tây đã kiểm tra đột xuất các hộp đêm, thẩm mỹ viện, quán gội đầu và phá một loạt mấy tụ điểm mại dâm. Thư Sướng phỏng vấn mấy nhân viên tham gia chuyên án, sau khi kết thúc, cô đề nghị được đi gặp những cô gái hành nghề mại dâm bị tạm giữ.

Vừa đi vào phòng tạm giữ Thư Sướng đã giật mình kinh hãi.

Không giống như tưởng tượng của cô, mấy cô gái mại dâm này không hề có vẻ lẳng lơ của gái bán hoa mà vẻ mặt ai cũng ngây thơ. Nếu không phải họ mặc quần áo quá hở hang, son phấn trên mặt quá đậm thì cô thật sự không thể tìm được mối liên hệ nào giữa con người và công việc họ làm.

Thấy có người quan sát, họ không hề xấu hổ hay mất tự nhiên mà chỉ liếc Thư Sướng với vẻ mặt hờ hững. Thư Sướng phát hiện trong đó có một cô gái có hai đầu ngón tay vàng vàng, chắc là vì ám khói thuốc lá.

"Cô bao nhiêu tuổi?" Thư Sướng hỏi một phụ nữ hơi lớn tuổi.

Người phụ nữ lườm cô, "Không phải đã vào sổ hết rồi à? Hay cô không biết chữ?"

Thư Sướng cười cười bật máy ghi âm bắt đầu trò chuyện thoải mái với cô ta, "Vì sao lại làm nghề này?"

Cô ta lộ ra vẻ mặt như nhìn một con ngốc, "Cô làm gì?"

"Tôi là một phóng viên".

"Làm phóng viên làm gì?"

"Thì đây là một công việc".

"Cũng kiếm tiền à?"

"Đương nhiên", Thư Sướng gật đầu.

Cô ta bật cười, răng cũng hơi vàng, "Đây cũng là công việc của chúng tôi, chỉ có điều chúng tôi kiếm được nhiều tiền mà không tốn công tốn sức".

Thư Sướng sửng sốt đánh giá cô ta với vẻ mặt phức tạp, "Cô không cảm thấy nghề này rất mất danh dự à?"

Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại, "Cô có lên giường với bạn trai cô không?"

Mặt Thư Sướng đột nhiên đỏ lên.

"Đừng nói đường hoàng như vậy, đều là lên giường với đàn ông, chẳng qua có đàn ông trả tiền, có đàn ông không trả tiền. Có khác biệt lắm không? Mà đàn ông không trả tiền còn thường làm phụ nữ đau lòng, thế thì có gì tốt?"

Câu hỏi này Thư Sướng không trả lời được, cô chỉ có thể cười cười cất máy ghi âm.

Không thể nói rằng lời của cô ta hoàn toàn vô lí được. Đàn ông mua vui trả tiền phát tiết dục vọng sinh lí, điều này rất phù hợp với quy tắc thị trường. Đàn ông làm phụ nữ đau lòng quả thật lại khiến các cô gái yêu toàn tâm toàn ý, không tiếc bất cứ giá nào.

Điều này thật sự rất trào phúng.

Gần đội cảnh sát khu vực phía tây có một cái chợ nhỏ, chủ yếu bán cơm, đồ ăn vặt, bánh bao, màn thầu, lạc, trứng luộc...

Thư Sướng phải đi xuyên qua chợ mới bắt được xe. Đang đi đột nhiên cô nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo bông màu vàng trải mấy tờ báo dưới đất, trên đó úp ba cái bát. Anh ta không ngừng đảo vị trí ba cái bát, luôn mồm kêu: Nhìn đi nào, đoán đi nào, mọi người đi qua đừng bỏ lỡ, đoán xem bát nào có đồng xu, đoán đúng đặt một ăn ba đây... Hành động của anh ta tỏ ra rất vụng về, anh cũng có thể thấy đồng xu đang nằm dưới chiếc bát nào.

Có một người đàn ông ngồi xuống, chỉ một lát đã thắng được ba trăm tệ. Dần dần mọi người vây xem càng ngày càng đông.

Thư Sướng bật cười. Trò này chỉ là một trò bịp bợm vụng về, những người thắng tiền đó đều là cùng một bọn với người mặc áo bông vàng. Mỗi người đều biết không có chuyện vận may từ trên trời rơi xuống, nhưng người ta vẫn hi vọng chuyện tốt như vậy có thể xảy ra trên người mình.

Giống như cô bé lọ lem ước mơ có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng mang giầy pha lê tới đón mình đi khỏi phòng bếp, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc và mỹ mãn.

Chẳng phải mình cũng vậy hay sao?

Trong khi trái tim cô đầy thương tích vì Dương Phàm, Bùi Địch Văn vừa tỏ tình cô đã đọng lòng. Cô muốn được một người đàn ông quý trọng, yêu thương biết bao. Cô không hề suy nghĩ chẳng lẽ một người đàn ông độc thân cao không với được như Bùi Địch Văn lại thật sự không có một má hồng tri kỉ hay sao? Dựa vào cái gì mà mình cho rằng mình có thể khóa được trái tim anh?

Có lẽ trong lòng mình đã cảnh giác nhưng vẫn bị sự dịu dàng quan tâm của anh mê hoặc. Từ khi anh khởi xướng tiến công cô đã bị anh dắt từng bước đi đến bây giờ. Cho dù lúc này cô cũng không biết mình và anh đã coi như chia tay rồi hay chưa.

Có mấy người thua tiền đứng dậy cằn nhằn không ngớt, mấy người khác lại xắn tay áo chen vào.

Luôn có người biết rõ là âm mưu mà vẫn cam nguyện nhảy vào. Bị lừa còn có thể trách ai?

Thư Sướng không dừng bước, đi xuyên qua chợ, bắt một chiếc taxi về tòa soạn.

Đi vào tòa nhà của tòa soạn báo, trái tim cô không khỏi đập nhanh. Cô cười khổ, thỏ sở dĩ không ăn cỏ gần hang là vì sợ có ngày chạy trốn dưỡng thương mà không có thứ gì để che giấu. Lúc này cô không muốn chạm mặt Bùi Địch Văn lắm, nhưng anh là Tổng biên tập, cô là phóng viên, làm sao cô tránh được?

Hôm nay Tạ Lâm mặc một chiếc váy màu đen giống như để tang. Thư Sướng cũng không dám trêu chọc chị ta, cô len lén lướt qua phòng quảng cáo đến phòng làm việc của mình.

Trong khi không biết chiếc chuông của Tạ Lâm đang nguyện hồn ai thì vẻ mặt Thôi Kiện lại như mùa xuân tỏa nắng, khóe miệng cười đến tận mang tai.

"Phỏng vấn thế nào?" Ông ta hỏi Thư Sướng.

"Rất thuận lợi". Thư Sướng đứng dậy rót một chén trà nóng rồi ngồi vào bàn làm việc.

"Này, đồ chuyển phát nhanh của cô!" Thôi Kiện đưa cho cô một chiếc hộp, không lớn.

Cô mở ra xem, đó là một gói kẹo sữa Alpenliebe. Cô nhét thẳng gói kẹo vào ngăn kéo, cô đã nói cô bỏ kẹo rồi. Bởi vì vị ngọt của kẹo cũng không thể thật sự át được cảm giác đắng chát trong lòng.

An Dương từ Vũ Hán gọi điện thoại về hỏi cô đã đưa thư cho Thắng Nam chưa.

Thư Sướng vỗ trán, nhớ ra chiếc xe cảnh sát vẫn còn đang để ở nhà mình, "Hôm nay chị bận, chiều nay hết giờ làm sẽ đi".

"Chị nhất định phải tùy cơ hành sự, ngàn vạn lần đừng làm hỏng việc của em. Đây chính là lần đầu tiên em tỏ tình đấy".

"Đồ nhát chết, được rồi, chị sẽ cố gắng hết sức". Thư Sướng cười.

"Em hỏi thăm rồi, tối nay đội trưởng Mục không trực, chắc là cô ấy sẽ ở nhà. Có hẹn hò gì chị cũng không được quên việc này đấy nhé!"

"Chị hẹn hò với ai?"

"Ơ, chẳng lẽ chị vẫn là một người cô đơn? Không phải chứ, chị cũng là một người đẹp, chẳng lẽ đàn ông Tân Giang đều mù mắt mà không nhận ra bảo bối như vậy?"

Cầm điện thoại, đột nhiên Thư Sướng cảm thấy một tia xót xa. Đã chơi với Thắng Nam nhiều năm như vậy, bao giờ cũng là các nam sinh gửi thư tình cho cô, trước mặt Thắng Nam cô cũng có vài phần tự tin và hư vinh. Bằng tuổi nhau, trừ một thoáng sóng gió do Lục Minh gây ra, cuộc sống tình cảm của Thắng Nam vẫn như một viên mỹ ngọc không tì vết, còn tình cảm của cô đã như một tấm bia bị bắn thủng lỗ chỗ.

"Chị khóc đấy à? Ha ha, đừng buồn, lần này em làm quen được với mấy chuyên gia tâm lí học tội phạm vẫn còn độc thân. Em sẽ uốn ba tấc lưỡi tiến cử chị với bọn họ. Chị chờ nhé!"

Thư Sướng đặt điện thoại xuống, không biết nên khóc hay nên cười. An Dương cởi mở và hài hước, nói không chừng lần này cậu ta thật sự có thể mở được cánh cửa trái tim của Thắng Nam!

Tuyết ở phương nam bao giờ cũng vậy, bạn còn chưa kịp ngắm tuyết rơi đã thấy trời quang vạn dặm rồi. Đêm đông ẩm ướt, hoàn toàn không có cảm giác buốt lạnh sau khi tuyết tan.

Thư Sướng lái xe đến Tụ Hiền Uyển, vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng bay đến tận khu để xe. Cô rất thích mùi hương này, hít sâu mấy hơi, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều mát lạnh. Mấy cây mai vàng này vốn chính là của nhà họ Thư. Có lần Ninh Trí đến phòng khám nói với Thư Tổ Khang mình muốn trồng mấy cây mai ở Tụ Hiền Uyển nhưng vẫn chưa tìm được. Thư Tổ Khang nói vậy cứ đánh mấy cây trong vườn nhà bác tới đó. Ninh Trí cười cười, sao có thể lấy những cây mai bác rất thích đó được. Vu Phân bên cạnh chen vào, cháu có phải người khác đâu.

Khả năng thích nghi của mấy câu mai trồng trong vườn nhà cô rất mạnh, bị đánh đến trồng ở đây vẫn cứ nở đầy hoa. Về đến nhà không ngửi thấy mùi hoa mai, Thư Sướng luôn cảm thấy như kí ức bị ai đó lấy mất một đoạn.

Hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhà Thắng Nam kể từ khi nhà Thắng Nam chuyển đến Tụ Hiền Uyển. Cô mua hai chậu cảnh ở chợ cây cảnh mang tới, bố mẹ Thắng Nam rất vui, nói thẳng Thư Sướng quả là tâm lí.

Ngồi nói chuyện với bố mẹ Thắng Nam một hồi rồi đi tham quan nhà xong, Thắng Nam liền kéo Thư Sướng vào phòng mình.

Thắng Nam bị nhiệt miệng, nói mấy câu lại cắn răng xuýt xoa như bị bỏng.

Thắng Nam thở phào một hơi, "Sáng sớm hôm nay tội phạm tử hình đã bị giải lên xe chở tù nên tớ mới được nghỉ ngơi".

Thư Sướng đưa cả chìa khóa xe lẫn lá thư cho cô.

"Cái gì đấy?" Thắng Nam ngồi khoanh chân trên giường như một vị hòa thượng, cô cầm lá thư lật đi lật lại dưới ánh đèn.

"Đọc thì biết", Thư Sướng nói, "Tâm tình mẹ bạn tốt hơn nhiều rồi nhỉ!"

Thắng Nam nhếch miệng, "Thần linh của bà ấy không bị quấy nhiễu nữa, tâm tình có thể không tốt được sao?" Cô bóc phong bì ra, vừa đọc được hai dòng đã cau mày, "Nhảm nhí!"

"Cứ đọc hết đi rồi phát biểu ý kiến". Thư Sướng ngồi xuống bên giường giữ tay Thắng Nam lại không cho ném lá thư đi".

"Này, bạn về phe nào đấy?"

"Tớ trung lập!" Thư Sướng trừng mắt, "Đọc hết đi".

Thắng Nam lườm cô, "Có gì mà phải đọc, tớ đã biết cái tâm tư tiểu nhân của cậu ta từ lâu rồi".

Thư Sướng trợn mắt, "Bạn giả ngu à?"

"Không giả ngu thì còn có thể làm gì? Không lẽ như một thiếu nữ, nhìn thấy cậu ta là đỏ mặt, vặn vẹo eo, ngượng ngùng cúi đầu, tay xoắn quẩy, đi một bước ngoái đầu lại nhìn một lần? Ọe..." Thắng Nam che miệng lại ra vẻ buồn nôn.

Thư Sướng không nhịn được cười, "Bạn nói thật hình tượng. Tớ cảm thấy An Dương rất tốt, bạn làm thiếu nữ một lần vì cậu ta đi!"

"Chuyện cười, tớ lớn tuổi hơn cậu ta, hơn nữa còn là đại đội trưởng của cậu ta nữa".

"Thế thì sao? Bạn chưa xem bộ phim 'Tình yêu công sở' của Liên Xô cũ à? Chính là nữ lãnh đạo yêu tiểu viên chức đấy!

"Đừng so sánh tớ với bọn Tây đó. Tớ mà yêu một cậu em trai thì khi những người khác trong đơn vị biết họ sẽ đánh giá tớ thế nào?"

"Muốn đánh giá thế nào là tùy họ. Bạn không chỉ là một đại đội trưởng mà còn là một phụ nữ nữa. Đã sắp hai mươi bảy rồi, yêu là chuyện không thể chính đáng hơn, trùng hợp là người bạn yêu lại làm cùng đơn vị mà thôi".

"Tớ không thích cậu ta", Thắng Nam tỏ ra nghiêm túc.

"Bạn lừa được ai chứ! Vừa rồi bạn nói cậu ta ít tuổi hơn bạn, cậu ta là cấp dưới của bạn, đó đều là những vấn đề bề ngoài có thể khắc phục được. Sao bạn không nói luôn là bạn ghét cậu ta thì còn ai nói gì được nữa? Thắng Nam, bạn đừng băn khoăn. Thực ra An Dương ưu tú hơn bạn, già dặn hơn bạn, cũng dũng cảm hơn bạn. Thứ cậu ta kém bạn chỉ là sinh ra muộn hơn bạn mấy năm, đó là lỗi của cậu ta à? Trong công việc cậu ta coi bạn là lãnh đạo, nhưng trong lòng cậu ta coi bạn như một cô gái bằng tuổi. Cậu ta không thể là cấp dưới của bạn mãi được, chỉ sợ chẳng mấy chốc bạn sẽ phải ngẩng đầu lên mà nhìn cậu ta đấy".

Thắng Nam nhìn Thư Sướng rồi kêu lên, "Này, cậu ta mua chuộc bạn từ lúc nào mà bạn lại đến làm thuyết khách cho cậu ta thế?"

"Bạn thử nói xem cậu ta mua chuộc tớ kiểu gì?" Thư Sướng tức giận trợn mắt nhìn cô, "Không phải chuyện của bạn thì tớ phải lao tâm khổ tứ thế này làm gì?"

"Dạ vâng, em biết chị khổ cực rồi!" Thắng Nam vuốt cánh tay, "Buồn nôn không chịu được, nói năng cứ như bà già! Được rồi, được rồi, không phải lườm, tớ đáp ứng bạn chuyện này, tớ sẽ nói chuyện với cậu ta tử tế".

Lúc này Thư Sướng mới cười, nụ cười hâm mộ.

Đến chín giờ, Thư Sướng đứng dậy cáo từ. Chín giờ tối mùa đông, gần như trên đường không có một bóng người.

"Chờ thêm lát nữa, Ninh Trí còn chưa đến!" Thắng Nam giữ cô lại.

Thư Sướng sững sờ, "Anh ta sẽ đến nhà bạn à?"

"Vừa rồi bạn đi vệ sinh tớ đã gọi điện cho anh ta bảo anh ta đưa bạn về nhà giúp tớ. Bác sĩ nói tớ bị nhiệt miệng không được ra gió lạnh".

"Nhà tớ cách đây cả ngàn dặm à?" Thư Sướng cảm thấy không thoải mái lắm.

"Xướng Xướng", Thắng Nam thở dài giữ chắc tay Thư Sướng, "Tết dương Dương Phàm kết hôn đúng không, tớ biết tâm tình bạn không thoải mái".

"Tớ không thoải mái thì tìm Ninh Trí à?" Đúng là ngụy biện.

"Đương nhiên, bởi vì bạn không thoải mái là vì Ninh Trí. Nếu năm đó anh ta không chuyển trường mà thành đôi với bạn thì sao bạn lai gặp cái tên Trần Thế Mỹ Dương Phàm này?" Thắng Nam nói chính khí lẫm liệt.

Thư Sướng nhìn trần nhà hít sâu, "Thắng Nam, có phải bạn muốn chọc vết sẹo của tớ đầm đìa máu cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, sau đó ai ai cũng cảm thấy thương hại tớ không?"

"Xướng Xướng..."

"Tớ không cần bất kì ai thương hại. Những gì xảy ra giữa tớ và Dương Phàm là chuyện của hai người bọn tớ, không quan hệ với bất kì ai cả. Trên thế giới ngày nào cũng có người bắt đầu yêu, ngày nào cũng có người thất tình, đây là chuyện rất bình thường. Cho dù Ninh Trí không chuyển trường thì tớ và anh ta cũng không nhất định có thể thành đôi. Thích là một loại cảm giác, không có một cái tủ lạnh nào có thể giữ nó ở một nhiệt độ mãi. Nếu tớ thật sự rất yêu Ninh Trí thì tớ đã giữ mình như ngọc vì anh ta, từ đó đến nay tâm tình tớ phải như nước lặng. Nhưng tớ không làm thế đúng không? Tớ đã từ từ quên chuyện của Dương Phàm rồi, bây giờ tớ rất tốt, thật sự rất tốt".

"Xướng Xướng, bạn khóc rồi kìa". Thắng Nam thở dài tự trách.

Thư Sướng sửng sốt đưa tay sờ mặt, bàn tay ướt át.

"Xin lỗi Xướng Xướng. Có thể bây giờ bạn còn chưa thích Ninh Trí, vậy thì cứ coi anh ta là một người bạn đi! Tớ đã gọi anh ta tới rồi, bạn cho anh ta cơ hội đưa bạn về nhà nhé, trời lạnh lắm". Thắng Nam nhìn Thư Sướng khẩn cầu.

Thư Sướng gật gật đầu bất đắc dĩ.

Chín giờ mười lăm phút Ninh Trí đến, cửa vừa mở ra, gió lạnh thổi tạt vào mặt, Thư Sướng thấy anh ta hơi thở dốc.

"Xe có vấn đề, tự nhiên chết máy giữa đường, lại không bắt được taxi nên anh chỉ có thể chạy bộ tới. Thư Thư, em đợi có sốt ruột không?"

"Vậy xe anh làm thế nào?" Thư Sướng luôn luôn thực tế.

"Anh gọi điện thoại cho hiệu sửa xe rồi. Sẽ có người đến kéo về".

Thắng Nam bảo anh ta vào nhà ngồi, anh ta xua tay, chờ Thư Sướng mặc áo khoác xong hai người sóng vai xuống lầu.

"Căn hộ đó thế nào?" Xuống đến dưới lầu, Ninh Trí chỉ lên tầng bốn tòa nhà đối diện với nhà Thắng Nam hỏi Thư Sướng.

Đó là một tòa nhà cao cấp, phía trước đằng sau đều có vườn cây rất đẹp. Mỗi căn hộ trong những tòa nhà như vậy đều rất đắt tiền.

Thư Sướng nhìn trên dưới trái phải căn hộ đó, tất cả đều sáng đèn, chỉ có căn hộ đó là tối. "Được lắm! Sao không có người mua?"

Ninh Trí cười, "Anh không cho bán".

"Ơ!"

"Thư Thư, em có nghĩ tới một không gian độc lập cho riêng mình không? Trong thành phố này không có nhiều người ở tuổi em muốn sống chung với bố mẹ lắm"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.