Hoa Hoa Du Long

Chương 28




Tĩnh vô ý thức nhẹ nhàng vuốt ve Lộ Thương, tiếp tục hướng hắn mà thổ lộ:“Nhưng khi bắt được Dũng Nghĩa về, mặt kệ ta như thế nào điên cuồng làm nhục hắn,ta cũng không thể nào tìm lại được cảm giác mê đắm trước kia… Ta không tin thời gian có thể hòa tan tình cảm của ta! Ta không tin! Ta tuyệt đối không tin tưởng, ngày đêm canh giữ bên hắn, kiên quyết muốn mang tâm tình mất mác của mình quay về …. Mà ta khi nghe được em giết chết Dũng Nghĩa, cơ hồ ta muốn điên lên! Ta theo bản năng nghĩ rằng em phá hủy Dũng Nghĩa của ta, chuyện này càng làm ta thêm muốn giết chết em, quyết tâm diệt trừ tất cả tâm tình của ta với em …cho nên ở cửa thành hạ một chiêu sát thủ, một lòng nghĩ muốn diệt trừ em…diệt trừ cái vết sẹo như khắc tinh của ta đi! Cho nên..cho nên….”

“Sau đó thì cái gì ngươi cũng đều dừng lại…”

Không khí lại một lần nữa ngưng đọng, Lộ Thương hoàn toàn không biết nên biểu lộ cái thần thái gì , nói cái gì với Tĩnh… nam nhân ích kỷ này, vì không muốn phá hủy tình cảm của mình mà đi phá hủy cả gia đình người khác. Lại không chút do dự đem mình như rác rưởi ném ra ngoài … chẳng qua bởi vì sợ hãi bản thân đã yêu một người khác, y cho rằng điều đó sẽ làm hỏng đi si mê hoàn mỹ của y với một người trong quá khứ.

“Cho nên?” Lộ Thương vô lực hỏi, đối với chuyện này, hắn thực sự chẳng quan tâm nữa.

Hắn nghe thật rõ âm thanh mình nói có bao nhiêu lãnh đạm.

Tĩnh giật mình ngẩng đầu lên, y chưa từng trước mặt người khác biểu lộ nhiều tâm tư đến vậy, lần đầu tiên làm như vậy mà đối tượng lại không hề có chút cảm kích, cư nhiên không hề cảm động mà ôm lấy y thề nguyền đời này kiếp này… cũng thực làm cho y có phần kinh hãi.

“Ta muốn em theo ta về thành. Dũng Nghĩa đã chết, Hi Chân lại xuất gia… Dù sao thì mưu kế của ta cũng là đưa em về, cái người mà trên người không còn gì dùng được nữa này, ta chấp nhận, chấp nhận thôi!” Y ôm chặt Lộ Thương, môi y lại tìm môi hắn.

“ Mau buông ra!” Bị Tĩnh nói thành kẻ không dùng được gì, không đáng một đồng một cắc, Lộ Thương liền làm sao có thể nghe theo chi phối, hắn liều mạng giãy giụa vặn vẹo cơ thể, một bên chân bị trượt, kéo cả Tĩnh lọt vào giữa suối.

Tĩnh đương nhiên là Tĩnh, cho dù bộc bạch tâm tình cũng không bao giờ yếu thế. Y nắm tóc Lộ Thương, nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt hắn, dùng ngữ khí uy hiếp: “ Chẳng lẽ em đã quên chính mình ngoài ta không thừa nhận được ai nữa sao?” Bàn tay ác ý bắt đầu men theo thân thể Lộ Thương xuống dưới, ý nhắc nhở rằng vừa mới một lát trước Tĩnh còn làm cho hắn vui thích.

“Ta thà làm thái giám!”

“ Phải không? Đây là em nói đó nga! Ta thật muốn xem em còn mạnh miệng đến khi nào nữa”

Lộ Thương thật sự không biết y còn muốn làm ra cái trò hề gì, mặt mày cứng ngắc theo dõi hắn từ trong lòng lấy ra một cái túi gấm.

Một tay ép chặt Lộ Thương vào ngực, một tay cởi bỏ túi gấm, Tĩnh lấy ra một vật, dùng miệng ngậm thật chặt rồi thổi, một tiếng rít chói tai kéo dài cắt qua không gian tĩnh mịch. Đó là loại vũ khí hành quân, dùng sức gió thổi còi, còn là truyền lệnh xuống.

Lộ Thương biết trong lòng không ổn …bên tai chỉ nghe trạm gác phía tây rừng rậm bắt đầu vang lên tiếng sàn sạt, cách hơn mười trượng có tiếng người tiến vào càng gần.

Mội đội cảnh binh chỉnh tề từ trong rừng rậm chui ra, ngay lập tức đứng thành hàng, Lộ Thương không khỏi kinh hô ra tiếng. Đi đằng trước hàng binh sĩ này, chình là huynh đệ đồng cam cộng khổ của mình, tương cứu lúc hoạn nạn. Bọn họ bị dây thừng trói gô, đều đang dùng ánh mắt vạn phần kinh ngạc nhìn hắn.

“ Ngươi…ngươi… nhưng…” Lộ Thương nhịn không được thanh âm run rẩy. Hắn thống hận chính mình,cư nhiên bị biến thành cái dạng này,hắn là hoàng đế tôn quý a,bệ hạ điều động một hai chi quân đội thật nhẹ như nhấc tay nhấc chân, chính mình cư nhiên lại kêu các anh em né đi, thật ra là chui đầu vào rọ.

“ Lão Đại!” Tào Tín nhịn không được, lại bị cảnh binh phía sau dùng sức lôi dây thừng trói chặt người lại: “ Lão đại, huynh làm sao vậy? Những người này là ai…còn có…này này…huynh vì sao lại bị đặt dưới thân nam nhân?”

Ôi…trời…ơi!

Lộ Thương nhất thời cảm thấy có cái gì nổ mạnh trong đầu mình…tại sao lại quên mất trạng thái của mình trước mặt họ?

Hắn chính là trần như nhộng ở dưới thân Tĩnh, mà thân thể cùng bộ vị bí mật đang đồng dạng với nam nhân kia dí sát vào nhau đến không ngờ.

Trời ạ! Hình tượng trại chủ của mình hoàn toàn xong đời!

Hắn trước mắt tối sầm, lăn ra bất tỉnh nhân sự…

Vâng, kết thúc.

Tiểu Hoa Quế như thường lệ, hết canh năm liền đến tẩm cung Hoàng thượng rửa mặt chải đầu, vừa vào đã thấy trên long sàn hoa lệ rỗng tuếch,căn bản không hề có dấu vết có người ngủ lại.

“ Trời ạ! Bệ hạ mất tích rồi!!”

Tiểu Hoa Quế một đường chạy như điên đến phòng chưởng sự, một đường vừa đi vừa khóc than, cả tẩm cung lại tràn ngập thanh âm kêu la của hắn.

“ Ngạc nhiên cái gì! Còn không mau đến cung Đồng Hoàng Hầu thỉnh!” Đại chưởng sự bị đánh thức, là giận cá chém thớt a.

“ À, vâng…đúng rồi.” Tiểu Hoa Quế một điệp thanh trả lời, nhanh như chớp hướng ra phía hoàng thành mà chạy.

Nghe được thanh âm ồn ào, Tĩnh không hờn giận trở mình, nhìn Lộ Thương mệt mỏi đang ngủ say bên cạnh. Đêm qua hai người mây mưa kéo dài cho đến tận khuya, Lộ Thương cuối cùng là không chịu được ngất xỉu đi, khó trách hôm nay mê mệt thành cái dạng này.

“ Bệ hạ, hôm nay có vào triều sớm?” Ngoài cửa sổ là thanh âm nho nhỏ của Hoa Quế cẩn thận gọi vào.

“ Bệ hạ, đại ca…a…hầu gia đi được không, hôm qua ta cùng ngài có hảo ước sớm nay đến ngoại ô săn bắn a.” Tào Tín lớn giọng.

Tĩnh không hờn giận, chậm rãi mặc xiêm y, nhẹ nhàng mở cửa.

Tiểu Hoa Quế đi lên trước, Tĩnh phất phất tay, ý bảo hắn nói sau. Tào Tín lại nhịn không được nhìn vào trong phòng “ Hầu gia.”

“ Cái gì mà Hầu gia, Hầu gia…” Tĩnh một phen tha Tào Tín ra ngoài.

“ Này.” Y vội vàng đưa túi tiền mà lấy ra vài đĩnh vàng, hướng Tào Tín đưa, nói “ Hôm nay Hầu gia không thoải mái, người tìm vài huynh đệ đến Đồng Hoa Lâu chơi thôi! Đừng tìm Tiểu…khụ khụ, Lộ Thương!”

“ A, hầu gia bị bệnh, bệnh gì?” Tào Tín tựa hồ có điểm sợ ba chữ Đồng Hoa Lâu, vẻ mặt không tình nguyện truy vấn.

“ Ai da… Tào gia à…” Ngay cả Tiểu Hoa Quế cũng nhìn ra sắc mặt Tĩnh không đúng, vội đem Tào Tín tha ra bên kia.

Tào Tín một bên nói thầm :“ Cái sự tình gì đây a! Phong hầu cũng phong hầu rồi, còn cái gì kêu Đồng Hoàng Hầu a? Còn không gọi Hoàng Hậu cho rồi! Còn bắt huynh đệ chúng ta đều phải ở lại, cố ý chứ gì nữa. Cái người làm hoàng đế này! Sợ người khác không biết đại ca ta cùng ngươi là gì chắc?”

Tĩnh xanh mặt, làm bộ không nghe thấy hắn hồ ngôn loạn ngữ, một mạch đi ra ngoài, kêu Tiểu Hoa Quế gọi kiệu tới.

Nguồn :

Mắt thấy trời dần dần sáng lên, lại là một ngày mới ở thành Đồng An.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.