Hoa Hoa Du Long

Chương 26




“Như thế nào, không còn khí lực sao?” Xem Lộ Thương không hề giãy giụa, Tĩnh ngồi xuống phía sau hắn, nhẹ nhàng luồn tay vào vạt áo đang mở rộng của Lộ Thương, vuốt ve lên làn da láng bóng trên tấm lưng rắn chắc

“Ngươi…” Từ phía sau cảm thấy thân mật đến vậy, Lộ Thương sợ hãi kêu ra tiếng, tim cũng không thế khống chế mà run rẩy, nhân cơ hội này mà lâm vào dao động.

Bàn tay Tĩnh dần dần trượt xuống, thâm nhập vào vị trí hạ thể bên dưới thắt lưng, vì dây lưng đã cởi, khố hạ mong manh dể dàng bị xả trượt ra, rơi xuống. Lộ Thương thật nhanh hít một hơi dài, cái mông hắn đã lâu ngày không tiếp xúc với không khí nên khẩn trương cứng lại, làm Tĩnh nhịn không được mà nhéo một cái thật đau.

“A… Đừng như vậy…” Lộ Thương cuối cùng cũng buông thả hàm răng cắn chặt mà thở dốc dồn dập. Đáng tiếc thay, với hai tay bị trói chặt, thì thanh âm mà hắn phát ra chỉ càng khiến hắn lâm vào thế bị động hơn mà thôi.

Tĩnh trở nên hưng phấn hẳn lên, y thô bạo dùng tay bắt lấy đầu Lộ Thương bắt hắn quay lại. Cả hai trở thành tư thế mặt đối mặt.

Tĩnh hơi lui ra sau, đứng ở trong nước từ nơi đó, hoàn toàn có thể nhìn rõ toàn thân Lộ Thương, mà hắn, trên người không còn dây áo, thân áo tả tơi sang hai bên sườn. Lộ Thương ý thức được cả thân mình cùng hạ thể chi chit vết thương đang hoàn toàn trần trụi trước mắt Tĩnh, không khỏi muốn theo bản năng mà co rúm người lại, tìm cách đứng lên. Hắn không sợ cái chết, cái hắn sợ hãi nhất chính là bị gã hoàng đế kia ban cho cái chết như cứu tế…điều đó khiến hắn hoàn toàn mất đi tôn nghiêm.

Tĩnh vẫn im lặng, hai tay như kiềm sắt mà nắm chặt lấy hai chân của Lộ Thương, một khắc nhanh chóng mở rộng ra, chen cả người vào giữa chân Lộ Thương.

Hai chân cơ hồ bị xả đến mức độ lớn nhất có thể, Lộ Thương đau đớn tái mặt, nhưng Tĩnh lại hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, mà giữa nơi hai chân có thể bị xé rách đến thống khổ, nơi riêng tư màu phấn hồng cứ như thế thản nhiên phơi bày trước mắt Tĩnh.

Rất đau a.

Ở trong đáy sâu của sự thống khổ, Lộ Thương lại bất chợt nghĩ… Phải chăng Tĩnh muốn xé rách hắn thành hai nửa?

Ờ, có điều chết máu me kiểu này bất quá so với tính cách tàn bạo của Tĩnh thì vẫn còn là nhân từ. Lộ Thương hạ mi mắt, chờ tai họa ập xuống đầu.

Hai chân đã bị mở rộng ra đến cực hạn, Lộ Thương tưởng tượng ra cảnh máu me sẽ bay tứ tung hỗn độn trông cực kì khủng khiếp. Nhưng Tĩnh lại hung hăng áp trên người Lộ Thương, nơi sớm cứng rắn như lưỡi dao sắc bén nhanh chóng cắm vào thân thể Lộ Thương.

Đầu óc Lộ Thương nhất thời rơi vào mảng hõn độn.

“A…”

Thân thể từng bị thương thế khủng khiếp, lại hoàn toàn chưa có chuẩn bị mà lại bị đâm vào, Lộ Thương từ chỗ nhập khẩu đến tận thắt lưng đều đau mãnh liệt, giống như bị xé rách, cảm giác đau đến nứt ra. Thần trí cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ mà không biết gì nữa.

Thất thanh kêu đau, Lộ Thương như thấy được những vết thương bên trong cơ thể toàn bộ như vỡ ra, máu từ trực tràng cứ thể tuôn chảy. Bởi vì bị Tĩnh hung hăng xâm nhập nên dường như máu từ tất cả những chỗ bị thương đều chảy ngược vào bên trong … thật là thứ thống khổ mà con người khó có thể chịu đựng.

Lộ Thương liều mình vặn vẹo thân thể lung tung, hạ thân giãy giụa như con cá nằm trên bãi cát, yếu ớt đập thân mình, muốn giãy ra khỏi sự kiềm chế của Tĩnh.

“Không cần… Không cần a…” Bị Tĩnh dã man sát nhập, lại dã man rút ra một cách cuồng loạn, khung cảnh xung quanh Lộ Thương trở nên đảo lộn.

“Đừng lộn xộn! Em như thế làm sao ta nhịn được?” Ở bên trên, Tĩnh khó chịu đè Lộ Thương xuống, lấy tay từ phía sau chặt chẽ ôm lấy hắn, dùng trọng lượng nặng nề đè lên Lộ Thương hung hăng tránh động.

Tĩnh điên cuồng đong đẩy thắt lưng tinh tế, dựa theo máu tươi mà có thể ra vào dễ dàng bên trong cơ thể co rúm của Lộ Thương.

“Đau… Đau quá… Giết ta… mau giết ta đi…” Ruột như bị đảo lộn, thống khổ bị ép dục điên cuồng, Lộ Thương tuy muốn động, nhưng lại bị Tĩnh kiềm chặt không cho vặn vẹo lung tung … thứ duy nhất cảm nhận được là cái cảm giác bị thứ động đậy ra vào trong thân thể làm đau gần chết!

“A…a…a” Thân thể nóng như bị hỏa thiêu, Lộ Thương như thấy trước mắt chỉ có một màu đỏ. Mà hắn thà chết còn hơn là phải thừa nhận cái đau đớn này.

Hưng phấn trong người Tĩnh vẫn chưa đạt đến cao trào, thú tính trong người y bộc phát như muốn đốt cháy cơ thể y. Tĩnh ép chặt Lộ Thương từ đầu đến chân, hạ thân không ngừng va chạm với hắn. Tĩnh chưa bao giờ trãi nghiệm cái cảm giác nào điên cuồng như lúc này.

Giải phóng dục vọng bên trong Lộ Thương nhưng y vẫn chưa chịu rút tính khí ra, dục vọng vừa mới bắn đã nhanh chóng hồi phục mà ngẩng cao đầu.

Lộ Thương vẫn đang liên tục co rút, biểu tình thống khổ, tựa hồ vẫn chưa cảm giác được trận chà đạp kia đã kết thúc.

Tĩnh nhíu mày, kéo cánh tay đang bị trói của Lộ Thương lại, ép y dựa vào người mình. Cảm thụ được hắn trong lòng ngực hơi run rẩy, lòng y tràn ngập cảm giác ấm áp xa lạ. Tĩnh im lặng, chờ đợi hắn từ thống khổ mà quay trở lại.

“Ô… đau quá.” Nghe được tiếng rên rỉ nhè nhẹ trong lòng ngực, Tĩnh vội vàng thả lỏng cánh tay hữu lực, nhìn Lộ Thương từ từ ngẩng đầu lên. Mặt đối mặt, nhìn nhau như hai người xa lạ, Lộ Thương lại cúi đầu: “Ngươi đã thỏa mãn chưa? Mau động thủ đi!” Thanh âm nghe thật thấp, tựa như đáy lòng lạnh băng, nói.

Trong lòng là một khoảng trống mênh mông, thân thể lại đau đớn vô lực, Lộ Thương cảm thấy mình thật tệ hại khi đối mặt với Tĩnh. Hắn thừa nhận một điều, đối với nam nhân xinh đẹp trước mặt kia mình hoàn toàn không thể kháng cự, không phải là vì hắn không có khả năng, mà là vì đó là người hắn yêu nhất.

Tĩnh im lặng, trên gương mặt hoàn mĩ vẫn không để thấy một biểu lộ nào. Y rút tính khí của mình ra, làm thân thể tàn tạ của Lộ Thương thêm một lần đau đớn, chỉ có thể yếu ớt ngả xuống đất

“Động thủ, chỉ là để giết em. Nhưng mà tại sao ta lại phải giết em?” Tĩnh đứng lên, chỉnh sửa lại y phục lộn xộn trên người, hướng mắt nhìn Lộ Thương đang nằm dưới đất.

“Đừng diễn xiếc trước mặt ta!” Lộ thương cuối cùng chịu không được, nhìn đau mà đứng lên: “Ta thừa nhận rắng mình không phải là đối thủ của ngươi. Vì vậy mau động thủ đi, còn thích hành hạ ta? Ta là bại tướng dưới tay ngươi, chỉ mong ngươi để lại cho ta một chút tôn nghiêm đi, không được sao bệ hạ?”

Hốc mắt đã thấy cay cay, Lộ Thương liều mạng nhịn xuống nước mắt mà nhìn vào khoảng không bên cạnh, cố gắng nuốt xuống khí huyết cuồn cuộn trong lòng :“Không phải chính ta là kẻ đã giết chết Dũng Nghĩa vương thúc mà ngươi yêu nhất sao? Nợ máu trả máu, ta chết đi là xong. Ta giỏi không bằng người, chết cũng không oán trách.”

Tĩnh nhìn chằm chằm vào Lộ Thương một lúc, đôi môi lại vẽ lên một nét cười lạ :“ Không nhịn ta nữa sao? Tôn trọng! Em muốn ta tôn trọng em thế nào? Mau nói cho ta biết!” Y nâng bàn chân bạch ngọc, tàn bạo hướng bụng Lộ Thương mà dùng sức chà đạp.

Lộ Thương cắn chặt răng, hai tay gắt gao bấu lại, chịu đựng áp lực ở phần bụng. Phía trên bắp đùi, máu loãng cùng tinh dịch cũng vì thế mà chậm rãi chảy ra, tựa như một bức tranh đông cung sống động vô cùng đẹp đẽ mang chút thê lương.

Tĩnh cũng không dùng thêm lực, hạ chân xuống dưới, nhẹ nhàng sờ nắn vào tính khí không gì che đậy của Lộ Thương.

“Hinh như vừa rồi em không hài lòng với sự phục vụ của ta…” Bàn chân khẽ ấn vào tính khí uể oải, Tĩnh cười cợt nói :“Ngóng ta thế này dụng tâm để lấy lòng em đây?”

Lấy lòng ta!! Lộ Thương đáy lòng cười lạnh, có ai sử dụng cái phương pháp làm tình như muốn đâm thủng ruột của người khác để lấy lòng hay không!?

“Quên đi, cho em thoải mái một chút…” Tĩnh nhẹ nhàng di chuyển chân, cảm thụ thấy nơi bên dưới này mềm mại đến kì lạ.

“Ngươi…” Lộ Thương vội dựng thẳng đầu gối, hai tay với xuống giữ chặt mắt cá chân y, nhưng dùng lực như thế nào cũng không khiến cái bàn chân hư hỏng kia dừng lại.

Hoàn toàn không cảm thấy chút hưng phấn. Động tác của Tĩnh không thô lỗ, thậm chí có thể nói là ôn nhu, nếu như chính mình không thụ thương thì xem chừng đã đứng lên rồi.

Chính là hiện tại chỉ có cảm giác bị khuất phục. Đau lòng có lẽ chỉ thêm nhục, Lộ Thương nuốt xuống câu muốn Tĩnh dừng tay.

Hắn trong lòng suy nghĩ, Tĩnh sẽ không bao giờ để ý đến mình, đây chỉ là khiến cho hắn cảm thấy trước khi chết còn phải chịu thêm đau đớn hơn, bi thảm hơn mà thôi. Mà nếu cho y biết rằng cái nơi bị y tàn phá đã khiến hắn từ một cuộc sống bình thường trở thành hoạn quan, chắc sẽ làm y cười đến rụng răng.

Bàn chân Tĩnh cực kì khiêu khích đi tới đi lui, mà Lộ Thương ở dưới không biết đang tỏ ra cảm xúc gì, chỉ là im lặng để hai mắt nhìn trời, mặc kệ y áp dụng cái gì lên người hắn cũng được.

Đối mặt với một Lộ Thương như xác chết, Tĩnh cũng không còn hứng trí. Y nghi hoặc ngừng động tác, nhìn xuống người không có phản ứng gì kia, ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay vuốt phần bụng bằng phẳng, rồi bất ngờ chà xát thật mạnh, hạ thể Lộ Thương có phần ửng đỏ lên, nhưng vẫn không có dấu hiệu cương.

Tĩnh cuối cùng cũng nhận ra dị trạng, động tác trên tay dừng lại, chuyển hướng nhìn về phía Lộ Thương, cau mày: “Em muốn thế nào đây? Là không cương lên được nữa?” Nói rồi, y dùng tay ấn mạnh vào đỉnh linh khẩu, Lộ Thương vì hành động dâm loạn kia cuối cùng cũng chấn động một chút, đành mệt mỏi gật đầu, thừa nhận khuất phục.

“Được rồi, mau giết ta đi…” Ngữ khí hắn nhẹ như không “Ngươi có thể vì ta cùng ngươi, đã từng…từng có… quen biết trước đây, giết nhanh lên một chút…” Lộ Thương đem bốn chữ “giao tình ngày xưa” nuốt xuống. Bạn đang �

Hắn biết bộ dạng mình hiện tại có bao nhiêu khó coi: trên thân là một mảnh xiêm y rách nát để lộ vết thương trên ngực, trên vai vẫn còn sẹo, toàn thân là những vết hôn ngân thô bạo cùng những chất lỏng dâm doạn của Tĩnh. Như vậy chết đi, chắc có thể tạm gọi là sạch sẽ…

“Vì cái gì mà em lại nghĩ ta sẽ giết em? Em chán sống rồi à?” So sánh với biểu tình chán nản của Lộ Thương, Tĩnh lại nhãn nhã ngồi xuống bên cạnh, không nặng không nhẹ mà hỏi.

“Không phải ngươi mong giết được ta lắm hay sao? Ở cửa thành Đồng An, ngươi đã suýt đạt được ước nguyện rồi còn gì?” Lộ Thương cố gắng trở mình, né tránh ánh mắt Tĩnh, còn Tĩnh thì nhìn hắn, tâm can dao động. Hắn nhìn nghiêng trông rất đẹp a, nhưng thời gian qua nhìn đã gầy yếu hơn, so với trước kia thì thắt lưng nhỏ bé càng rõ ràng hơn,thứ hồng bạch lẫn lộn ở nơi riêng tư lõa lồ càng khiến Tĩnh có điểm không khống chế được mình.

“Vậy sao…” Tĩnh một bên ngữ khí hàm hồ đáp, một bên kéo cả người Lộ Thương lại, bắt hắn tựa vào ngực mình, tỏ vẻ săn sóc mà cởi bỏ dây trói, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay tụ huyết. Cuối cùng Tĩnh với người này là có bao nhiêu yêu thương?

Tâm vẫn chìm nổi trong suy nghĩ, Lộ Thương có điểm hốt hoảng, lại bị ép dựa vào ngực Tĩnh, thẳng đến khi y khẽ vuốt ve thân thể hắn, Lộ Thương mới cảm thấy giật mình, phát hiện ra tình cảnh hiện tại có bao nhiêu quỷ dị.

Lộ Thương vội muốn đứng dậy, một lần nữa bị Tĩnh gắt gao ôm chặt lại: “Được rồi, ta sẽ không giết em… Mọi chuyện ta đều đã nghe Chân Hi nói rõ…”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì nói rõ?” Lộ Thương giật mình, quên mất cả trốn, xoay người lại hỏi.

Cả hai, một lần nữa mặt đối mặt…

“Độc dược, là do Hi Chân cấp…” Tĩnh bất động thanh sắc, tay giữ chặt lấy hắn, trả lời.

Lộ Thương ngơ ngác nhìn Tĩnh, trái tim như thắt lại, nhất thời không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.