Viên Liễu ở yên trong phủ cũng có phần hơi bí bách, bên Liên phi lại đi chùa cầu may.
Nàng không biết đi đâu.
Lịch Hà bảo người ở yên tại đây, bao nhiêu lâu không được nhàn hạ như vậy.
" Tiểu Vương phi của ta ơi, lâu lắm rồi người mới không chạy lung tung.
Cho ta nghỉ một ngày đi ".
Viên Liễu nhìn nàng uể oải cũng không cản: " vậy ngươi ở lại phủ nghỉ ngơi đi, ta cùng Nhan Hi đi ".
" vâng, có cần nô tì chuẩn bị gì không a ".
" không cần, chỉ đi vòng vòng quanh phủ thôi ".
Hai người đi ra ngoài, Viên Liễu kéo Nhanh Hi đến nơi thiếp thất ở.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại.
Vẫn là muốn đến thử.
Vừa đến liền gặp một nữ nhân, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng, ngũ quan cân xứng rất đẹp.
Nữ nhân này vừa thấy liền quỳ xuống: " Vương phi!".
Viên Liễu thấy nàng làm như vậy liền chạy lại đỡ: " không cần quỳ xuống như vậy? Ngươi là ai ".
" thiếp tên là Ái Vy, vào phủ năm ngoái thưa Vương phi ".
Nàng đứng dậy.
" nàng có rảnh không? Ta muốn nói chuyện với nàng ".
Viên Liễu hướng mắt nhìn Ái Vy.
Ái Vy gật đầu, cùng nàng đến ngồi ở bàn trà trong vườn.
" Nàng vào phủ từ năm ngoái, chắc chắn biết những chuyện mà người khác đồn đại?".
Ái Vy mở to mắt, rồi lại thu mắt xuống: " Vương phi vẫn chưa biết chuyện gì?".
" Ta không biết ".
Ái Vy dùng ánh mắt thông cảm nhìn nàng: " Tin đồn chỉ là tin đồn, thiếp thất trong phủ đều sống rất tốt.
Vương phi đừng lo lắng hại sức khoẻ ".
Viên Liễu đảo mắt nhìn, đúng là thấy Ái Vy cũng đầy đặn, da dẻ hồng hào.
Căn bản là nhìn nàng sống rất tốt.
Nhan Hi ghé tai nàng nói nhỏ: " Vương phi, sao ở đây có mỗi người này.
Nãy giờ chúng ta đều không thấy ai khác ".
Viên Liễu cũng ngó ngó, đúng là một bóng người cũng không có.
Ái Vy mới giải thích: " Điện hạ lần trước cho người tới dặn chúng thiếp phải tránh mặt Vương phi.
Những người khác đều trốn trong phòng a ".
Viên Liễu khó hiểu quay sang nhìn Ái Vy, Ái Vy cũng chỉ nói không biết sao Điện hạ lại dặn dò như vậy.
" Vậy nàng gặp ta không sợ bị quở trách sao?".
" Ái Vy bị người nhìn thấy cũng đâu thể tránh.
Đành liều lần này, Vương phi sẽ giúp che giấu cho thiếp chứ?".
" Ta giúp nàng ".
Nói xong nàng quay lưng rời đi.
Lịch Hà đang nằm trên giường, thấy nàng về liền chạy ra: " Người về rồi sao?".
Viên Liễu nhìn nàng có vẻ năng lượng hơn rồi, kéo nàng cùng vào bàn ngồi.
Nàng cũng kêu Nhan Hi ngồi xuống.
" Hai ngươi kể về Bệ hạ cho ta nghe ".
" Nhan Hi không biết nhiều về Bệ hạ, nô tì chỉ mới vào cung không lâu ".
Nàng xua xua tay.
Viên Liễu nhìn Lịch Hà, ánh mắt mong chờ.
" Bệ hạ là một vị vua có lòng với dân lại trọng dụng người tài.
Tuy Điện hạ nhà ta bị người khác khinh miệt gọi là quái vật, người vẫn dung túng Điện hạ.
Vậy nên những kẻ khác chỉ dám cô lập chứ không dám ra mặt làm khó ".
" Sao đang kể Bệ hạ lại sang Điện hạ nhà ngươi rồi?".
Lịch Hà nhoẻn miệng cười: " Người không nghe thì thôi ".
Viên Liễu xì một tiếng: " Không nghe thì không nghe ".
Ngoài biên, dân tình loạn lạc.
Mùi máu tanh trộn lẫn mùi khói.
Một mùi khó chịu đến khó tả.
Nam Văn nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi.
Người của Trọng Luân dẫn họ đến một nhà trọ cách xa nơi ấy.
Trong một thôn dân nhỏ.
Buổi họp chiến lược cũng chẳng vui vẻ gì.
Nam Văn với Tuấn Triết nhìn thấy nhau là chán ghét nhưng vì chính sự nên đành ngồi chung trong phòng.
" Ba vị điện hạ, quân ta đang đóng quân đằng sau ngọn núi này.
Nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh phải tìm thời cơ.
Dây dưa qua lại chỉ có dân Bình chịu khổ ".
Minh Khải gật đầu: " Đúng, nhưng ta nghe nói Xuân quốc cũng có rất nhiều binh dẫn tới.
E là khó chấm dứt nhanh ".
Nam Văn phẩy phẩy tay: " chẳng phải đây là biên của chúng ta sao? Cứ đánh cho chúng lui về ".
Ba người kia chán nản không muốn nói.
Có điều biên ải Bình quốc là nơi quan trọng không thể để mất.
Xuân quốc rộng lớn, binh sĩ nhiều vô kể.
Đánh thẳng chỉ e là chui vào chỗ chết.
Nếu có cách hữu ích nhất có lẽ là cầu hoà.
Nhưng Bình quốc không có công chúa, lấy ai ra hoà thân?
Chưa kể dùng cách này cũng không chắc sẽ chấm dứt.
Hoàng thượng trong cung nhận được thư báo tình hình vô cùng sốt ruột.
Nhanh chóng tìm kiếm người trong Hoạch tộc để sắc phong làm công chúa.
Lúc này một quan viên đứng ra: " Bệ hạ, thần nghe nói Viên Thượng Thư còn một nữ nhi, đoan trang hiền thục.
Để người này đi không phải thích hợp hơn sao?".
Viên Thượng Thư nghe vậy lo lắng: " Bệ hạ, thứ nữ nhà thần ngu dốt chỉ sợ đi hoà thân không làm tròn được trách nhiệm ".
" Ngươi là đang tiếc rẻ nữ nhi nhà ngươi? Nữ nhi nhà ngươi quan trọng hay của Hoạch tộc quan trọng! ".
Viên quan kia lên tiếng.
Hoàng Thượng cũng nhíu mày, thật ra đây cũng là cách hay.Dù sao cũng chỉ là một thứ nữ.
Người trầm giọng: " Viên thượng thư, ngươi thấy sao?".
Viên Thượng thư không phục nhưng không thể không nghe theo: " Lệnh của Bệ hạ, thần không dám làm trái ".
Ngay hôm sau Bệ hạ gửi Thánh chỉ sắc phong Tịnh Nghi làm Khương Loan công chúa, đi hoà thân với Xuân Quốc.
Tịnh Nghi đau khổ van xin Đại phu nhân, Nhị phu nhân nghe tin cũng ngã bệnh.
Lần này Tịnh Nghi đi, thập tử nhất sinh.
Đại phu nhân cũng không quan tâm, dù gì cũng đã là Thánh chỉ của Hoàng thượng.
Viên lão gia cũng bất lực nhìn Tịnh Nghi vào chỗ chết.
Tịnh Nghi biết mình không thể trái lệnh, nàng tới từ biệt Nhị phu nhân, lên đường tới Hoàng cung chuẩn bị hoà thân..