Mặc dù Đường Trọng sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Bạch Tố nói ngày mai cần phải tham gia một hoạt động thì trong lòng liền khẩn trương lên.
- Như thế nào lại nhanh như vậy?
Đường Trọng nhíu mày nói.
- Bởi vì lúc trước ký kết hợp đồng hợp tác vơi đối phương, đối phương đã yêu cầu toàn bộ thành viên của Hồ Điệp tham gia, nếu như có người vắng mặt thì chúng ta sẽ bội ước.
Bạch Tố giải thích nói:
- Nếu như có thể mà nói thì ta cũng không hy vọng đem cậu ra đối mặt với người bên ngoài nhanh như vậy, làm ra quyết định như thế này thì đồng dạng cũng mang đến một áp lực rất lớn cho chúng ta.
- Ta mới gia nhập vào, đối với Hồ Điệp một chút cũng không quen thuộc, cái gì cũng không biêt, sao có thể đi tham gia hoạt động được chứ?
Bạch Tố biết Đường Trọng sẽ tỏ ra thái độ như vậy, nếu hắn không nói cái gì thì không phải là Đường Trọng mà nàng biết.
- Cậu muốn biết rõ cái gì?
Bạch Tố bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn lên Đường Trọng, cười híp mắt hỏi.
- Ta còn không biết thế nào là đi làm một minh tinh.
Đường Trọng nói.
- Minh tinh cũng là người, sở dĩ bọn hắn là minh tình chính là có nhiều người thích, nhiều người hâm mộ.
Bạch Tố giải thích nói:
- Cái gì cậu cũng không cần làm, hoặc là nói hoặc cậu làm ra thứ gì cũng khiến đám người hâm mộ thét lên.
-…. Dễ dàng như vậy à?
Đường Trọng không tin.
- Tự mình cảm thụ một chút sẽ biết.
Bạch Tố nói:
- Có rất nhiều minh tinh đều là tự bước lên, bởi vì bọn họ bước đi gian khổ cho nên bọn họ biết được bản thân mình nên làm cái gì, nên nói cái gì cũng như việc gì không thể làm, cậu từ một người thường liền một bước lên trời.
- Ta không phai là người thường.
Đường Trọng cắt nứt câu nói của Bạch Tố:
- Ở trong ngục, ta rất có danh tiếng.
- Được rồi, tiểu vương tử trại giam, ta đã nghe nói qua.
Bạch Tố gật đầu:
- Cậu là tiểu vương tử từ trong ngục đi ra lập biến biến thành một đại minh tinh, nghe qua thì có chút vớ vẫn, cậu không có căn cơ, dưới chân là trốn không cho nên cậu mới khẩn trương, bất quá đây chỉ là tạm thời mà thôi. Một lần, chỉ cần tham gia một hoạt động thì cậu sẽ biết làm minh tinh sẽ như thế nào.
- Nếu có người hỏi ta vấn đề gì, thì phải làm sao?
- Không cần trả lời, nói giọng hát không thoải mái. Trước tiên ta sẽ cùng người chịu trách nhiệm nói chuyện.
Bạch Tố nói.
- Một câu cũng không cần nói ư?
- Vẫy tay, mỉm cười, nếu có chuyện gì thì sẽ do Bản Bản… Bản Bản nhớ kỹ ngày mai em chính là người phát ngôn của ban nhạc Hồ Điệp, không cho em nói lung tung.
Hách Bản đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Bạch di, tỷ thật đáng ghét. Ta khi nào thì nói lung tung ?
- Bất luận thời điểm nào cũng nói.
"------- "
- Hồi Âm, kinh nghiệm của em tương đối phong phú, có gì thì em hãy hỗ trợ 2 người bọn. Nếu có cái gì cần chú ý thì em hãy lặng lẽ nhắc nhở Đường Trọng một chút.
Bạch Tố nhìn về Lâm Hồi Âm, dặn dò nói.
- Hiểu được.
- Sự việc này đã định rồi, không thể thay đổi sao?
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
Có câu nói như thế nào nhỉ? Không trâu bắt chó đi cày.
Ngày mai, chính mình sẽ bị kéo ra ngoài.
- Đúng.
Bạch Tố gật đầu khẳng định:
- Đường Trọng, ta tin tưởng rằng cậu sẽ làm được. Vì Đường Tâm, cậu phải làm cho tốt.
- Ttt.
A Ken hưng phấn vẫy tay, hắn quay lại thấy ánh mắt như hung thần của Đường Trọng thì vội sửa lại, nũng nịu nói:
- Đường Trọng, sáng sớm mai 7h rời giường để hóa trang nha. Nhớ rõ cần phải dậy sớm nha, ta chờ cậu.
- Ta sẽ chờ ngươi.
Đường Trọng nói xong thì liền bước đi trở về phòng mình.
- Thật Men.
A Ken nhìn bóng lưng Đường Trọng, vẻ mặt si mê nói.
"------- "
Tam nữ một trận ác hàn, đều tự tìm cái lấy cớ lên lầu.
A Ken ngồi ở trong phòng một lát rồi chợt hô lên:
- Ây ui, đều đã về phòng ngủ rồi, người ta phải làm sao bây giờ? Người ta làm sao bây giờ? Có an bàn cho người ta chỗ ngủ đi nha.
---------
---------
Hôm nay 6h Đường Trọng rời giường rèn luyện thân thể, so với ngày hôm qua thì muộn hơn 1 tiếng.
Nhưng mà, lực phá hoại của hắn vẫn giống như ngày hôm qua.
“ Bịch”
Có người đem gối ném ra cửa sổ trên đầu giường ra.
“ Rầm”
Có người làm rơi một cái chén.
“ Bạch”
Có người ném dép xuống.
- Ai đó? Ai đó? Có đức hay không thế? Có để cho người ta ngủ hay không?
A Ken mặc áo ngủ ngựa vằn đừng ở cửa sổ hét lớn lên.
Đợi cho hắn thấy rõ người đứng ở trong sân tập luyện là Đường Trọng thì khuôn mặt giận dữ của hắn liền trở nên tươi cười, nói:
- Ai ui, thì ra là ttt a, ttt sớm như vậy đã rời giường rèn luyện thân thể.
Đường Trọng liền dừng lại động tác, nhặt dép lê cùng gối lên, ném tới cửa sổ hắn đang đứng.
Hắn còn muốn kiếm một miếng thủy tinh, đáng tiếc là A Ken đã chạy mất, không thấy đâu.
- Đã nói rất nhiều lần rồi. Không nên gọi ta là Tiểu Tâm Tâm.".
--------
--------
1 tiếng rèn luyện thân thể trôi qua sau đó hắn tắm rửa, ăn điểm tâm rồi lại tắm rửa, lên A Ken hỗ trợ tạo hình.
Đến lúc 9h, 3 người trong Hồ Điệp đã chuẩn bị xong, sau khi Bạch Tố mang A Ken đi xuống thì một hàng 5 người liền vào trong chiếc Mercedes-Benz màu đen, phóng đi.
Bạch Tố thân mặc một bộ đồ công chức màu đen, tóc dài ở trên đầu vừa trí thức vừa giỏi giang. Trong tay nàng cầm lấy một tập văn kiện, vẻ mặt thành thật ngồi ở trước 3 người, giới thiệu chủ đề hoạt động cùng lộ trình của ngày hôm nay.
- Hôm nay sẽ đến MIFU để tham gia buổi trình diễn sản phẩm thơi trang mới, bởi vì nhóm nhạc Hồ Điệp được yêu thích hơn nữa đối tượng chủ yếu của MIFU là những người nam nữ trẻ tuổi cho nên MIFU mới mời nhóm nhạc Hồ Điệp của chúng ta đến dự.
- 10h30’ bắt đầu hoạt động, nhóm nhạc Hồ Điệp cần hát ở đó một ca khúc. Đến lúc đó sẽ nói giọng hát của Đường Trọng không thoải mái, do Lâm Hồi Âm đơn ca. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc thì có một buổi gặt mặt, phòng viên truyền thông sẽ có 20’ để phỏng vấn. Sau khi phỏng vấn thì có một bữa tiệc rượu chúc mừng, bất quá để tránh cho Đường Trọng bị bại lộ thì đến lúc đó ta sẽ kiếm cớ giúp mọi người không cần phải dự buổi tiệc rượu.
Bạch Tố lo lắng nhìn Đường Trọng đang trầm mặc, nói:
- Đường Trọng, nhớ kỹ, cho dù người khác có hỏi cậu vấn đề gì thì ngàn vạn lần không nên nói. Chỉ có không phát ra giọng nói thì đó chính là biện pháp che dấu tốt nhất.
- Yên tâm.
Đường Trọng nói:
- Ta sẽ không nói.
Bạch Tố gật gật đầu, bất quá trong lòng vẫn là không yên lòng.
Đường Trọng này giống như một con ngựa hoang, người bình thường căn bản không có biện pháp khống chế.
- Cũng không biết là dạng nữ nhân gì mới có thể khiến hắn đầu hàng, khuất phục được?
Tự dưng, trong lòng của Bạch Tố hiện lên ý nghĩ như vậy.
Hoạt động được tổ chức tại trung tâm quảng trường Minh Châu, lúc xe chở mọi người đến đó là đã 10h10’, tổng tài của tập đoàn MIFU là Lưu Minh Uy đã dẫn đầu một đám người trong công ty đứng chờ ở bên kia.
Thấy Bạch Tố từ trên xe bước xuống thì Lưu Minh Uy liền tới nghênh đón.
- Bạch trợ lý, đã lâu không gặp. Phong thái như trước a.
Lưu Minh Uy rất có phong độ cùng Bạch Tố bắt tay chào hỏi.
- Lưu Tổng mới là phong thái như trước. Sinh ý càng làm càng lớn, sau này chúng ta còn phải nhờ Lưu tổng chiếu cố nhiều hơn.
Bạch Tố khách khí nói.
Lưu Minh Uy đi về phía 3 người, hắn nắm tay Lâm Hồi Âm, nói:
- Hồi Âm tiểu thư, có thể mời mọi người đến phát ngôn cho MIFU, thật sự Lưu mỗ có cảm giác rất vinh hạnh.
- Khách khí rồi.
Lâm Hồi Âm thản nhiên trả lời.
Lưu Minh Uy sớm đã nghe Lâm Hồi Âm là một người có tính cách lãnh đạm cho nên hắn đối với thái độ của nàng cũng không thèm để ý.
Hắn lại đi qua bắt tay với Hách Bản, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của nữ hài tử này thì tâm tình của hắn liền trở nên tốt hơn, lmh cười a a nói:
- Hách Bản tiểu thư, đã lâu không gặp, càng ngày cô càng đẹp a.
- Lưu tổng, càng ngày ngài cũng càng đẹp trai a, trước kia ta cảm thấy ngài là một đại thúc đẹp trai, hiện tại lại thấy ngài là một đại ca đẹp trai.
Trương Hách Bản chớp mắt to, vẻ mặt ngây thơ nói. Nếu lời này của người khác nói ra thì mọi người nhất định cho rằng đây chỉ là những lời nói xả giao mà thôi. Nhưng mà, những lời này từ trong miệng của Hách Bản nói ra thì độ tin cậy được tăng lên không ít.
“ Trẻ nhỏ không cố kỵ” nha, Hách Bản cho người ta một cảm giác nàng là một đứa trẻ.
Lưu Minh Uy liền càng thêm vui vẻ, cùng Hách Bản nói đùa vài câu rồi mới lưu luyến buông ra.
Lúc này hắn mới thấy người xuống xe cuối cùng là Đường Trọng, đột nhiên Lưu Minh Uy dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Đường Trọng.
Trái tim mọi người đều rung lên.
Chẳng lẽ Lưu Minh Uy phát hiện Đường Trọng là hàng giả? Nơi nào của Đường Trọng lộ ra sơ hở?
Hách Bản chưa từng trải qua sự viện này cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch.
Bạch Tố cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đi đến trước mặt Lưu Minh Uy, cười hỏi:
- Lưu tổng không biết Đường Tâm của chúng ta sao?