Hồ Sơ Pháp Y

Chương 44: Cái chết của Trương Tiểu Hùng




     Bạch Tiểu Bạch sốt ruột nói: "Các người đã biết hết sự tình rồi, giờ chúng tôi có thể đi chưa?"


    "Các vị tạm thời cứ ở đây, như vậy sẽ an toàn hơn!" Tiểu Kiều thuyết phục.


    Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát Trương Tiểu Hùng, tính khí của anh ta rất dễ kính động, vậy mà ngay cả khi câu chuyện được kể anh ta cũng không nói gì. Vừa nãy khi Trí Quân nói rằng người phụ nữ kia có một đứa con, ánh mắt của anh thoáng chút to mở to hơn, hẳn là nhớ ra điều gì đó, thấy tôi nhìn anh ta lại lập tức cúi đầu xuống.


    "Trong trường tôi vẫn còn việc, đừng lãng phí thời gian của tôi." Bạch Tiểu Bạch đứng dậy, trừng mắt nhìn Vũ Ba và Trí Quân. Rồi cô ấy nói tiếp: "Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng không nói bất cứ điều gì, ngay cả khi lời nguyền ứng nghiệm nó sẽ chỉ rơi vào anh."


    "Cô nói gì vậy, cô bé!" Vũ Ba có chút tức giận.


    "Tên mập kia anh định làm gì, muốn đánh nhau hay gì?" Bạch Tiểu Cường đứng dậy.


    Bộp!


    Tôi đập bàn, nghiêm mặt nói: "Chỗ này là nơi để các người đánh nhau sao, mấy người tưởng đây là cái cái chợ à? Có giỏi thì đánh đi."


   Khi nói mấy câu này tôi có chụt tội lỗi, hy vọng anh Ba không nhìn thấy, thực tế tôi đang học theo anh ấy, mỗi lần họp anh ấy đều vỗ bàn như vậy. Hiệu quả của mấy câu này thực sự rất có tác dụng, tất cả mọi người đều im lặng ngoan ngoãn ngồi im trên ghế.


    Tiểu Kiều biết điều này nên cô ấy lén chọc tôi, nhìn biểu cảm khuôn mặt đó chắc chắn là đang nhịn cười.


    Tôi tiếp tục với khuôn nghiêm túc rồi hỏi: "Về việc lời nguyền, có ai biết gì nữa không?"


    Mọi người đều im lặng không nói gì.


    "Các vị có biết tên của người phụ nữ đã nguyền rủa dân làng không?" Tôi hỏi.


    Trí Quân là lớn tuổi nhất cũng lắc đầu, vậy thì những người khác sẽ càng không biết.


    "Chỉ cần biết họ thôi cũng được, chắc phải biết họ chứ!" Tôi cũng giữ hy vọng cuối cùng của mình.


    "Xin lỗi, đã quá lâu rồi, tôi không nhớ gì cả." Trí Quân áy náy nói.


    Bạch Tiểu Bạch nói: "Anh ấy thậm chí còn không biết thì chúng tôi sao có thể biết."


    "Mọi người cứ ở đây suy nghĩ đi, chúng tôi ra ngoài một chút!" Tôi kéo Tiểu Kiều ra khỏi phòng họp, cô ấy không nhịn được sắp cười ra tiếng tới nơi.


    Tiểu Kiều bật cười ngay khi bước ra khỏi phòng họp. "Hahaha ... Nếu để anh Ba nhìn thấy, anh chết chắc rồi!"


    "Xuỵt, cô nói nhỏ thôii!" có khả năng anh Ba còn chưa rời đi, tôi không muốn anh ấy nghe thấy.


    "Ai nhắc tôi đó!" sau lưng truyền đến giọng nói của anh Ba, tôi có một dự cảm không lành.


    Tôi quay lưng về hướng đó, nhưng không nhìn thấy ai, còn Tiểu Kiều thì đang cười đến nỗi sắp không thành tiếng.


    Kẻ ngốc cũng biết rằng đó không phải anh Ba, tôi nhìn lại lần nữa thấy Lôi Chính Long đang cười toe toét.


    Thật bất ngờ, không ngờ anh ta còn có trò này, giả giọng anh Ba giống y như thật.


    "Haha, anh Ba đáng sợ đến vậy sao. Tôi thấy cậu bị hù đến run cả người!" Lôi Chính Long cười xấu xa nói.


    "Các người cứ chờ đó!"


    Tôi giận dữ bỏ đi, phải mau chóng kiểm tra hồ sơ đăng ký hộ khẩu của làng Nhai Sơn, người phụ nữ trong lời nguyền nhất định phải được ghi lại, những căn bệnh lạ phổ biến trong làng chắc chắn phải có trong hồ sơ. Hẳn là phải được ghi lại.


    Trong những năm gần đây, mạng thông tin đã được triển khai, cơ quan cảnh sát có thể truy cập vào hệ thông tin trên toàn quốc, điều này thuận tiện cho việc theo dõi những kẻ chạy trốn và truyền thông tin cho cảnh sát ở khắp mọi nơi.


    Hệ thống này có trên máy tính của Tiểu Kiều, tôi đăng nhập với id của cô ấy nhưng thấy rằng có quá nhiều loại thông tin. Nhất thời tôi không thấy nơi mình cần tìm.


    "Ây daaa, anh tránh qua một bên đi, đừng lãng phí thời gian, để chuyên gia xử lý cho." Tiểu Kiều vội vàng kéo tôi ra, tự mình ngồi lên đó.


    Gõ bàn phím mấy cái, Tiểu Kiều đã tìm thấy hồ sơ đăng ký hộ khẩu của làng Nhai Sơn, nhưng thông tin rất hạn chế, chỉ có hồ sơ đăng ký hộ khẩu gia đình hết sức đơn giản. Làng Nhai Sơn địa hình xa xôi, phong tục tập quán cũng rất đơn giản, căn bản là không ai quan tâm đến ngôi làng này.


    "Aizxx!" Tôi thở dài, dường như tôi đã quen với quá trình này khi thấy một chút kết quả thì hy vọng lại tan vỡ.


    "Tôi có một cách!" Tiểu Kiều nhớ ra tên của cảnh sát viên phụ trách đăng ký hộ khẩu, đã đến giờ tan sở, vẫn là nên gọi một cuộc điện thoại.


    Cuộc gọi được kết nối, Tiểu Kiều cầm điện thoại và rời đi.


    Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Sau khoảng hai mươi phút, cô ấy trở lại.


    "Sao lâu vậy?" Tôi hơi lo lắng.


    "Có quá nhiều việc để nói nên tất nhiên phải lâu rồi!" Tiểu Kiều có chút không vui. "Nếu không anh tự đi mà hỏi?"


    Tính khí của Tiểu Kiều ngày càng khó hiểu hơn, tôi chỉ có thể nở nụ cười đi dỗ dành cô ấy. May mắn thay, Tiểu Kiều cũng là một người hiểu chuyện, cô ấy biết tầm quan trọng của vụ án nên đã đem nói với tôi tất cả những gì cô ấy vừa nghe.


    Không rõ liệu có một căn bệnh lạ phổ biến ở làng Nhai Sơn hay không, nhưng vào trước đây, tập trung trong một khoảng thời gian nhất định thực sự có tỷ lệ tử vong tương đối cao, tất cả đều là bị bệnh. Nhưng không có hồ sơ nào ghi về loại bệnh đó.


    Vì quá xa xôi, người cảnh sát già phụ trách đăng ký hộ khẩu chỉ đi đến đó một, hai lần. Bây giờ vị cảnh sát ấy đã nghỉ hưu trong nhiều năm, những người mới tới biết rất ít về nơi này.


    Về lời nguyền, sẽ càng không có người biết. Nếu muốn biết tên của người phụ nữ đã đưa ra lời nguyền, chúng tôi chỉ có thể hỏi trực tiếp những người ở làng Nhai Sơn, nhưng những người ở làng đó liệu có chịu nói?


    Đánh giá từ biểu hiện của năm người vừa rồi, tất cả đều rời làng từ khi còn rất trẻ, nhưng cũng không dễ để họ nói ra lời nguyền, không ai trong số đó muốn quay trở lại làng. Lời nguyền thực sự ảnh hưởng đến họ rất nhiều.


    Trong lòng đã có ý tưởng, tôi phải quay trở lại làng Nhai Sơn một lần nữa để tìm hiểu tất cả những nghi ngờ.


    Tiểu Kiều liếc nhìn thời gian hiển thị trên máy tính, ước tính thời gian chúng tôi rời phòng họp cũng đã gần một tiếng đồng hồ. Năm người kia có lẽ đã có chút sốt ruột, Tiểu Kiều và tôi liền nhanh chóng quay lại.


    Đến cửa phòng họp, mọi thứ bên trong vẫn yên tĩnh.


    Tiểu Kiều đẩy cửa ra, cả hai chúng tôi đều chết lặng. Phòng họp trống rỗng không còn ai!


    "Người đâu!" Sau nửa phút, tôi mới hồi phục tinh thần liền hét lớn .


    Tiểu Kiều cũng hét to: "Không phải là đi hết rồi chứ, ai để họ đi?"


    Một đồng nghiệp đi ngang qua, bị giật mình bởi tiếng la hét của chúng tôi. Anh ta trả lời: "Tôi thấy Lôi Chính Long vừa đưa họ ra ngoài, có lẽ ..."


    Trước khi đồng nghiệp kia kịp nói xong, Tiểu Kiều đã hét lên: "Tên này thực sự dám thả người đi, hãy xem tôi xử lý anh ta như thế nào. "


    " Đừng ra tay quá tàn nhẫn, cô chỉ cần đánh cho anh ta đến sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự mình làm là được rồi. " Tôi cũng rất tức giận.


    Chúng tôi chuẩn bị ra ngoài tìm kẻ xấu xa Lôi Chính Long để tính sổ món nợ này thì liền thấy hắn đã trở về trên miệng còn cười hì hì.


    "Anh còn cười!" Tiểu Kiều xông lên chuẩn bị tuyệt chiêu cào người.


    "Êiii bình tĩnh!" Lôi Chính Long nở một nụ cười rồi nói: "Tôi là đang giúp hai người đó!"


    " Đem người thả đi cũng gọi là giúp sao, chẳng lẽ anh không biết tất cả họ đều đang gặp nguy hiểm?" Tôi hỏi.


    "Nhưng hai người không cũng thể giam giữ người ta!" Lôi Chính Long tiếp tục nói: " Thư giãn đi, không phải anh cũng muốn bắt kẻ giết người sao, đây là cơ hội, tôi đã để anh em theo dõi họ!"


    Tôi phản ứng ngay lập tức "Anh đem bọn họ ra làm mồi nhử sao? Điều này không tốt. "


    " Cậu yên tâm, đây đều là những người có kinh nghiệm, họ sẽ theo dõi liên tục 24/24, sẽ không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn! "Lôi Chính Long tự tin.


    "Tốt hơn hết là đừng ai gặp tai nạn!" Tôi có linh cảm xấu trong lòng, cảm giác như mọi thứ sẽ không được suôn sẻ. Nhưng Lôi Chính Long đã lên kế hoạch cho tất cả, vì vậy tôi không thể nói gì thêm. Dù sao việc hành động, theo dõi và bắt người đều là điểm mạnh của họ.


    "Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm! Lát nữa tôi cũng sẽ đi."


    Lôi Chính Long đã nói như vậy, vậy thì tất cả mọi việc đều giao lại cho anh ta.


    Sau nhiều ngày mệt mỏi, tôi cũng cần phải nghỉ ngơi tốt. Tôi muốn về nhà tối nay và có một giấc ngủ thật ngon.


    Ăn tối với Tiểu Kiều xong sau đó về nhà, lúc này đã là 9h tối. Tôi nằm úp mặt lên giường rồi ngủ thiếp đi.


    Hơn nửa giờ sau khi ngủ, tôi mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.


    Thói quen làm việc đã được hình thành, bất cứ lúc nào điện thoại cũng phải bật để giữ cho liên lạc được thông suốt.


    Hy vọng là tin tốt. Tôi mở một mắt cầm điện thoại lên nhìn xem người gọi là ai. Là Tiểu Kiều đang gọi.


    Khi nghe máy, tôi nghe tiếng Tiểu Kiều dồn dập nói: "Anh đến đây nhanh lên, xảy ra chuyện lớn rồi, có người chết đuối!"


    Tôi ngay lập tức tỉnh dậy, không còn thấy buồn ngủ nữa, mau chóng hỏi: "Ai chết? Cô đừng vội, nói rõ hơn chút đi!"


    "Đó là Trương Tiểu Hùng, Trương Tiểu Hùng bị chết đuối, anh tới đây nhanh đi." Tiểu Kiều nói địa chỉ xong liền cúp điện thoại.


    Đầu tôi có chút không rõ, tôi không thể tưởng tượng nổi, chỉ vài giờ trước, tôi còn gặp người này. Lôi Chính Long cũng gửi một người bí mật bảo vệ anh ta, vậy tại sao anh ta chết?


    Chẳng lẽ lời nguyền là có thật? Ý nghĩ này khiến cho tôi lạnh cả người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.