Hồ Sơ Pháp Y

Chương 114: Phòng Pháp Y Số 2 Trước Đây




#hosophapy

#linhlinh

  Đây là cơ hội tốt để tiếp xúc với Đỗ Phàm, nhưng liệu có nên hỏi cô ấy không? Tôi đã do dự rất lâu và không thể đưa ra quyết định.

  Tôi đọc lại hồ sơ một cách cẩn thận. Đỗ Phàm phụ trách cả vụ án của Hoàng Nhất San, mặc dù trên biên bản khám nghiệm tử thi có chữ ký của Đỗ Phàm nhưng cô ấy không phải nhân viên điều tra chính, trước Đỗ Phàm có người tên là Tiền Thành.

   So sánh nét chữ, hầu hết nét chữ của biên bản khám nghiệm tử thi đều khá đẹp, thoạt nhìn là do một cô gái viết, giống với chữ kí của Đỗ Phàm. Chỉ có một số dòng viết tay, giống như ghi chú của đàn ông. Trưởng phòng khám nghiệm có thể chưa hề giám định tử thi, chỉ tùy tiện kí tên. Điều thu hút sự chú ý của tôi là vẫn có một số thay đổi ở giữa.

  Nhìn thế nào cũng thấy bản báo cáo  khám nghiệm tử thi này có vấn đề. Kiểm tra lại các bức ảnh được đánh số, tôi thấy rằng vài bức ảnh bị thiếu.


  Tôi lấy ảnh đi đến bàn làm việc, đặt tất cả những bức ảnh lên bàn theo mô hình cấu trúc của con người. Hình ảnh của tất cả các bộ phận đều ở đó, ngoại trừ vết thương chí mạng  trên cổ của tử thi.

  Rất có thể những bức ảnh đã bị bác sĩ pháp y tên Tiền Thành vứt bỏ, tôi không muốn nghĩ xấu cho người khác, trước khi tìm đến Đỗ Phàm, trước tiên tôi nên hiểu chi tiết về vị bác sĩ pháp y tên Tiền Thành này.

  Đăng nhập vào hệ thống nội bộ của cảnh sát, tôi kiểm tra danh sách cảnh sát ở sở cảnh sát quận phía Nam, nhưng không có người nào tên Tiền Thành.

  Tôi chết lặng, chức vị của Tiền Thành là bác sĩ pháp y phòng pháp y số 2. Người này thực ra là tiền nhiệm của tôi, chủ cũ của phòng pháp y số 2! Bấm vào để xem thông tin chi tiết, nhìn thoáng qua bỗng tôi thấy hoang mang.


  Người này đã mất tích! Xét về thời điểm mất tích là không lâu sau vụ án này.

  Sự biến mất của Tiểu Kiều có liên quan đến ma cà rồng hay Đỗ Phàm không?

  Cả Lôi Chính Long và Tiểu Kiều đều tới đây sớm hơn tôi, có thể họ sẽ biết điều gì đó. Tất nhiên là anh Ba biết nhiều nhất, nhưng tôi không muốn hỏi anh ấy.

  Tôi gửi tin nhắn riêng cho hai người họ, vài phút sau gần như cùng một lúc nhận được phản hồi. Lôi Chính Long nói rằng ạn ta có một phát hiện lớn, chốc lát nữa mới có thể quay về. Tiểu Kiều trả lời cụ thể hơn!

  Năm phút sau đến!

  Trên thực tế chưa đầy năm phút, Tiểu Kiều đã xuất hiện trước cửa phòng pháp y của tôi. Thở không ra hơi.

  "Em chạy cái gì vậy? Cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Nếu em ngã thì sao?" tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Tiểu Kiều nhưng không để ý biểu hiện của cô ấy có chút bất thường.


  "Anh muốn hỏi em cái gì?" Tiểu Kiều nói rất nhỏ, cúi đầu không dám nhìn tôi

  "Em có biết vị bác sĩ pháp y tên Tiền Thành không?"

  "Tại sao anh lại hỏi người này?" Tiểu Kiều thì thào.

  Nghĩ đến việc trước kia tôi hỏi về phòng pháp y số hai họ cũng ngại ngùng không dám nói, xem ra có uẩn khúc.

  "Vụ án mà tôi đang điều tra có liên quan đến Tiền Thành. Tôi phát hiện ra rằng anh ấy mất tích. Tôi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Nếu em cảm thấy khó nói, tôi sẽ không hỏi em nữa" Tôi không muốn làm khó Tiểu Kiều.

  Tiểu Kiều lo lắng nói:" Không phải là không thể nói, chỉ cần không để cho anh Ba nghe thấy là được."

  "Việc này với anh Ba có liên quan gì sao?"

  Tiểu Kiều đóng cửa phòng pháp y số 2, bí ẩn nói:" Anh Ba mà nghe được sẽ buồn, chuyện này dài lắm."

  Vì nó có liên quan đến vụ án hút máu và phòng pháp y số 2, tất nhiên tôi phải nghe kỹ, cầm cuốn sổ và bút, tôi sẵn sàng ghi lại mọi thứ.
  Tiền Thành là một bác sĩ pháp y lớn tuổi của sở cảnh sát quận Nam Thành. Ngay sau khi quận cảnh sát được thành lập, ông được chuyển đến đây. Ban đầu ông cũng là một bác sỹ pháp y nghiêm túc và có trách nhiệm, khám nghiệm tử thi rất tỉ mỉ, không bỏ sót manh mối nào. Anh đã hợp tác với anh Ba và một người nữa và giải quyết nhiều vụ án lớn. Lúc bấy giờ, 3 người được biết đến cái tên Ba chàng lính ngự lâm của đồn cảnh sát Nam Thành.

  Sau này gặp một vụ án khó phá, đó là vụ án liên quan đến trọng án đen. Bằng hữu của anh Ba điều tra trường hợp này thì không may xảy ra tai nạn.

  Ba người họ là người bạn rất tốt của nhau, sau khi vụ án xảy ra Tiền Thành cho rằng đây là lỗi của anh Ba, nếu anh Ba không khăng khăng điều tra nó, bằng hữu của họ không xảy ra chuyện. Hai người đã cãi nhau một lần rồi ngã ngũ.
  Kể từ đó Tiền Thành như một người khác, không còn điều tra vụ án, thường thì xảy ra một tai nạn nhỏ, không nghe lời ai rồi trở lên lầm lì. Sau đó xảy ra chuyện gì nữa thì Tiểu Kiều không biết rõ,tất cả đều xảy ra trước khi Tiểu Kiều đến đây làm việc.

  Khi Tiểu Kiều đến làm việc ở sở cảnh sát quận Nam Thành, Tiền Thành là một người hỗn xược, không lâu sau đó, người này biến mất. Lúc đầu anh Ba nghĩ rằng người này chỉ bỏ ngang công việc, nhưng từ đó Tiền Thành không bao giờ xuất hiện nữa, và xác nhận là đã mất tích ba ngày sau đó. Anh Ba bị đả kích rất lớn, có người đã nhìn thấy anh Ba khóc trong phòng pháp y số 2.

  Khi đó, đội cảnh sát hình sự đã dùng nhiều cách khác nhau nhưng không tìm ra tung tích của Tiền Thành, người này dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
  Trong tương lai, không có ai định kiếm Tiền Thành trước mặt anh Ba. Phòng pháp y số 2 cũng bị bỏ trống. Một số bác sĩ pháp y trước kia tới đây cũng sử dụng phòng pháp y số 1.

  Tôi không ngờ rằng sẽ có chuyện như vậy ở phòng pháp y số 2. Không có gì ngạc nhiên khi anh Ba đặc biệt chú ý đến mình khi tôi mới đến. Hóa ra là như thế này

  Tiểu Kiều mới chỉ nhìn thấy Tiền Thành một vài lần, hầu hết nội dung đều được nghe từ các đồng nghiệp, cô ấy không chắc nó 100%.

  "Còn quan hệ của Tiền Thành với Đỗ Phàm thì sao?" Điều này quan trọng hơn cả vì nó có liên quan đến vụ án hút máu.

  "Mối quan hệ của hai người cũng khá tốt!" Tiểu Kiều suy nghĩ một lát rồi nói:"Tiền Thành là giáo viên thực tập của Đỗ Phàm. Hai người thường bên nhau cả ngày. Nhưng điều đấy không tốt chút nào. Tôi đã thấy một lần khi họ ở cùng nhau, trong phòng pháp y, không nói một lời nào.
  Tôi tưởng tượng rằng tính cách của Tiền Thành giống với Đỗ Phàm, cả hai cùng ở một chỗ cả ngày và không ai nói gì, bầu không khí như vậy cũng có chút quỷ dị.

  "Sao anh lại hỏi em chuyện này? Anh đã tìm được gì sao?" Tiểu Kiều là một cô gái tò mò, cô ấy luôn tò mò về mọi mặt.

  Tôi chỉ vào những bức ảnh trên bàn và nói:" Tôi phát hiện vụ án của Hoàng Nhất Sơn còn thiếu một vài bức ảnh then chốt. Kết hợp với báo cáo khám nghiệm tử thi, chúng là những bức ảnh chụp vết thương dẫn đến tử thi, tức là ở cổ."

  "Có trường hợp như vậy sao?" Tiểu Kiều bình thường sẽ không dám nhìn vào cái xác nhưng với ảnh thì khác, khi nghe những gì tôi nói, cô ấy nhìn vào bức ảnh và thực sự không thấy gì.

   "Theo biên bản khám nghiệm tử thi, cái chết của Hoàng Nhất Sơ là do mất máu sau khi bị thanh sắt đâm thủng động mạch khi ngã. Tuy nhiên, vết máu ở hiện trường rất ít, có rất nhiều điểm đáng ngờ." Tôi không dám nhận mình là một bác sĩ pháp y giỏi, nhưng báo cáo như thế này ngay cả một sinh viên năm nhất của trường Đại học Pháp y cũng có thể thấy rằng có điều gì đó không ổn trong trường hợp này.
  Tiểu Kiều hỏi:" Còn dữ liệu của những vụ án khác thì sao, có vấn đề gì không?"

  "Hiện tại tôi mới tìm ra điểm này, Đỗ Phàm cũng tham gia khám nghiệm. Em có nghĩ tôi nên hỏi cô ấy không?" Tôi rất muốn nghe lời khuyên của Tiểu Kiều. Dù sao thì cô ấy và Đỗ Phàm cũng thân nhau.

  "Muốn hỏi thì cứ hỏi, nếu chị Đỗ biết nhất định sẽ nói cho anh hết." Tiểu Kiều rất tin tưởng Đỗ Phàm.

  "Tôi..."  Tôi vẫn còn do dự.

  "Nếu không để em đi cùng anh"

  "Tôi tự đi, em về đi" Đỗ Phàm không đơn giản như Tiểu Kiều nghĩ, dù sao cũng liên quan đến tổ chức phong bì đen, nên tốt nhất không nên để Tiểu Kiều tham gia.

  "Được, vậy em đi trước, lát nữa em sẽ qua xem giúp anh hồ sơ." Tiểu Kiều ở chỗ của tôi đã lãng phí ít nhỉ thời gian.

  Tiểu Kiều rời đi, tôi đã đưa ra quyết định, dù sao cũng phải nói rõ ràng. Cùng Đỗ Phàm tiếp xúc cũng tốt, có thể thăm dò được nhiều thứ.
  Tôi thu thập ảnh và bước đến cửa phòng pháp y số 1 cùng tập tài liệu.

  Qua ô cửa kính nhỏ bên cửa nhìn vào, Đỗ Phàm ngẩn ngơ ngồi ở trên bàn làm việc, không biết đang suy nghĩ gì.

  Tôi nhẹ gõ cửa, Đỗ Phàm sửng sốt, mất mấy giây mới định thần lại. Sau khi gõ thêm vài lần nữa, cô ấy đi ra cửa, phản ứng có chút chậm chạp.

  "Mời....vào.." Đỗ Phàm ngạc nhiên.

  Khi bước vào phòng pháp y số 1, tôi rùng mình, cảm thấy nhiệt độ giảm ba bốn độ, nụ cười gượng gạo hỏi :" Cô có bận không? Tôi có chuyện muốn phiền cô.''

  "Anh Ba yêu cầu tôi kiểm tra các hồ sơ trước kia, tôi đã tìm thấy một số vấn đề. Tôi cần cô xác nhận lại."

  "Tìm tôi?"

  "Cho cô xem cái này." Tôi mở hồ sơ của Hoàng Nhất Sơn và chỉ vào bản báo cáo khám nghiệm tử thi:" Đây là mô tả về nguyên nhân cái chết, nhưng không có hình ảnh vết thương  chí mạng, nó có vẻ không phải bị mất do bảo quản không đúng cách. Tôi đến để xem cô nhớ gì không."
   "Trường hợp của Hoàng Nhất Sơn sao?" Sắc mặt của Đỗ Phàm biến sắc.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.