Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 6




Chi đội Hình sự và Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự Cục thành phố đều đang trên đường tới trại giam nữ thành phố Giang.

Trưởng khoa Kiểm nghiệm dấu vết Phùng Mông ngồi ở hàng ghế sau, vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người ngồi ở ghế phụ là Trình Phỉ, thực tập sinh mới tới chưa được ba tháng.

Xe chạy chưa được năm phút, Trình Phỉ đã hỏi Mạnh Nghiêu Viễn ngồi ở hàng sau: “Ấy, anh, anh đã đến trại giam nữ bao giờ chưa?”

Mạnh Nghiêu Viễn phì cười: “Nói gì mà trại giam nữ, trại giam nam anh mày còn chưa đi nữa. Chú mày cũng may thật đấy, giành được cơ hội mở mang tầm mắt thế này.”

Trình Phỉ nói: “Thật ra hồi tốt nghiệp em tính đến Khoa Cảnh sát trại giam ấy, sau đó nhà em không đồng ý, bảo là không yên tâm để em tiếp xúc với phạm nhân suốt ngày nên không cho em đi…”

Mạnh Nghiêu Viễn tiếp lời: “Nghĩ cũng biết từ sáng đến tối gặp phạm nhân là nhiều nhất, nặng hay nhẹ gì không biết chứ quản lý bọn họ phải căng thần kinh hai mươi bốn trên hai mươi bốn ấy, không khéo còn gặp phải mấy chuyện hiểm ác nữa.”

Trình Phỉ lướt nhìn Phùng Mông, thấy ông không nhúc nhích, hình như thật sự đã ngủ, vô thức giảm âm lượng xuống nhỏ hơn: “Em nghe nói ấy, cảnh sát trại giam làm việc đều có ngón nghề riêng, thường thì không hợp tác với bên ngoài đâu, cũng không để dính dáng đến mấy bộ phận khác, bí hiểm lắm! Làm việc xuyên bộ phận như mình có hợp quy tắc không?”

“Tới Cục thành phố mình còn có khi không đủ người, huống hồ gì là bên trại giam? Khó tuyển người, huấn luyện chuyên môn thấp, độ phổ biến không đạt chuẩn, cái nào cũng là vấn đề chí mạng, vì thế đôi lúc cũng phải mượn nhân lực của mình.”

Mạnh Nghiêu Viễn lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, lát nữa tới đó nhớ lanh lẹ lên tí, lần này dù gì cũng ở địa bàn người ta, mình tới với danh nghĩa “hỗ trợ” đó, quá lắm cũng chỉ giúp đỡ thôi. Tới hiện trường làm giám định xong rồi viết thêm cái báo cáo là giao việc được rồi. Còn vụ này mai mốt có phá được không, phá kiểu gì, xử lý nghi phạm thế nào thì khỏi nói tới mình, tới đội phó Lục cũng không có quyền hỏi.”Mạnh Nghiêu Viễn cũng là người của Khoa Kiểm nghiệm dấu vết, thường ngày thì Mạnh Nghiêu Viễn là người lắm mồm nhất khoa, khác một trời một vực với Tiết Bồng kiệm lời, nói năng giản lược.

Người mới đến chân ướt chân ráo, nếu muốn nhanh chóng quen thuộc với môi trường chỉ cần lăn lộn một tháng với Mạnh Nghiêu Viễn, nghe gã bô lô ba la phổ cập kiến thức bảo đảm nhanh hơn tự mình tìm tòi nhiều.

Nhưng chỉ cần tới hiện trường vài lần là sẽ biết nếu thật sự muốn nhanh chóng học được cách làm việc thì vẫn là nên bám chặt Tiết Bồng thì hơn.

Nói ra cũng lạ, Mạnh Nghiêu Viễn lắm lời, có lúc đến Phùng Mông còn chê y ồn ào, Tiết Bồng lạnh lùng, không thích cười, khó gần, không ai biết được sở thích của cô, không biết nên tiếp cận cô thế nào, thế nhưng cả toà Thực nghiệm chỉ có mình Tiết Bồng có thể chịu nổi cái miệng của Mạnh Nghiêu Viễn, hơn nữa chưa bao giờ thấy cô tỏ chút thái độ thiếu kiên nhẫn nào.

Trùng hợp là cả hai đều vừa tốt nghiệp là đi theo Phùng Mông, có thể coi là “dòng chính”, thường ngày cũng đều tôn trọng gọi Phùng Mông là “thầy”.

Phùng Mông cũng nghiêm khắc có tiếng về khía cạnh chuyên môn, yêu cầu với học sinh nam và nữ đều như nhau, chỉ nói mỗi một câu: “Cô/cậu có đi hay không?”

Trên thực tế thì tính trong cả nước cũng không có được bao nhiêu nữ cảnh sát kiểm nghiệm dấu vết.

Mạnh Nghiêu Viễn có ấn tượng ban đầu với Tiết Bồng là nhờ một lần tới hiện trường, cái tính kham khổ của “công việc nặng nhọc” này tuyệt đối không thể khái quát bằng một câu “không sợ khổ cực, không sợ mệt nhọc, có sức, có tính bền bỉ”, dù là nam hay nữ cũng vậy, không những phải chờ lệnh hai mươi bốn trên hai mươi bốn mà còn phải học tập không có giới hạn, có đủ nhiệt huyết và kiên nhẫn bền bỉ, phải dùng cả đời để tích lũy kiến thức ngoài chuyên môn.

Thế nhưng tính hết tất cả những thành viên kiểm nghiệm dấu vết và pháp y trong Phòng Thực nghiệm thì Mạnh Nghiêu Viễn cũng chưa từng thấy ai như Tiết Bồng, vừa nghe tới hiện trường là tràn đầy năng lượng, hai mắt sáng rỡ, theo Phùng Mông xông pha chiến đấu, trèo đèo lội suối.

Ban đầu Mạnh Nghiêu Viễn còn tưởng Tiết Bồng sĩ diện hảo, cũng đã tận mắt nhìn thấy lúc cô thực tập, bị gọi đi làm trợ tá cho pháp y Quý Đông Duẫn đang giải phẫu một thi thể thối rữa nghiêm trọng.

Nghe nói lúc đó cô mới chụp cho thi thể được ba bức ảnh đã không chịu nổi chạy ào ra khỏi phòng giải phẫu nôn thốc nôn tháo, rất lâu cũng chưa thấy về.

Đến lúc Quý Đông Duẫn nhờ Khoa Kiểm nghiệm đưa thêm một người khác tới, mọi người mới thấy Tiết Bồng vịn tường đi vào lại.

Mặt cô còn trắng hơn cả giấy, trắng mà xanh xao nhưng tiệt nhiên không hề hé môi, mặc lại quần áo rồi cầm máy chụp hình lên, gượng đến lúc kết thúc.

Kiểu thi thể thối rữa nghiêm trọng như thế, xương hàm vừa được mở thì dịch xanh đã chảy cả thau, khỏi cần phải nói tới cái mùi thối nồng nặc với mấy sinh vật nhỏ trong bụng.

Cái trận địa như vậy đừng nói là kiểm nghiệm dấu vết, đến pháp y lúc mới tiếp xúc đều từng nôn ói hết cả, đó là phản ứng không điều kiện của cơ thể, ai là người cũng vậy cả.

Vào trưa hôm Tiết Bồng nôn xong, Mạnh Nghiêu Viễn trông mặt cô như có thể lịm đi bất cứ lúc nào ấy, biết rằng trong vài ngày chắc chắn cô không thể nhìn nổi thịt nên tốt bụng chạy đến nhà ăn lấy cơm, còn chu đáo thêm cho cô mấy món rau.

Thật ra Tiết Bồng ăn không vô chút nào nhưng khi nhìn thấy món rau xanh bóng vẫn cười với Mạnh Nghiêu Viễn rồi ôm bát cơm trắng nuốt từng muỗng.

Cũng bởi vì chuyện này, Mạnh Nghiêu Viễn cảm thấy Tiết Bồng cũng không lạnh lùng tới vậy.

Mấy ngày sau, Phùng Mông lại gọi người tới hiện trường, còn ân cần dặn thêm một câu: “Nhớ chuẩn bị tâm lý cho kỹ đấy.”

Nghe là thấy rợn tóc gáy.

Thế nhưng Tiết Bồng lại là người giơ tay đầu tiên.

Mạnh Nghiêu Viễn ngẩn người, cảm thấy cô chắc chắn là điên mất rồi, còn hỏi cô: “Trời má, bà chưa ói đủ hả!”

Tiết Bồng cười rồi chỉ nói: “Có khi ói thêm vài lần nữa là tôi quen được rồi.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “…”

Mạnh Nghiêu Viễn hết cách cũng chỉ có thể đi theo.

Nếu đổi lại là người khác thì trốn được đã trốn rồi, thế nhưng sao mà Mạnh Nghiêu Viễn trốn cho nổi, một là y vẫn luôn trực tiếp theo Phùng Mông làm việc, còn cùng đợt với Tiết Bồng, hai là đàn ông đàn ang như y sao mà yếu thế mấy lúc này được?

Kết quả là những chuyện như thế xảy ra hết lần này tới lần khác, Tiết Bồng từ đầu tới cuối vẫn “làm không biết chán”, tự ngược tới nghiện, Mạnh Nghiêu Viễn thì như là không trâu bắt chó đi cày, khổ mà nói không được.

Cứ như thế suốt khoảng một năm, ban đầu Mạnh Nghiêu Viễn xông pha vì áp lực từ Tiết Bồng thì sau này bắt đầu quen với việc hợp tác cùng cô.

Đến bây giờ thì nếu tới hiện trường mà không có Tiết Bồng, y còn thấy không đủ thúc đẩy.

Quay lại chủ đề chính thì Mạnh Nghiêu Viễn phổ biến những chú ý quan trọng sắp tới cho Trình Phỉ mà cũng không quên nhắn tin Wechat trao đổi tin tức cho Tiết Bồng.

Cùng lúc đó, Tiết Bồng cũng đang trên đường đến trại giam nữ, lúc đợi đèn đỏ lướt mắt nhìn điện thoại thì thấy ngay một tin như thế này:

“Đúng rồi, bà vẫn chưa biết đúng không, bên Chi đội Hình sự có đội phó mới, cách thức chào sân cũng độc đáo lắm ấy! Hôm qua ấy, ông đội phó này đích thân gọi điện báo cảnh sát, vừa đúng lúc tôi trực nên tôi nghe luôn. Bà đoán coi sao?… Người chết là chủ quán bar, hiện trường vụ án là phòng làm việc luôn, bước đầu suy đoán nguyên nhân tử vong là trúng độc Ketamin. Lúc bên mình tới thi thể còn ấm luôn ấy!”

Sự chú ý của Tiết Bồng bị thu hút thành công, trong đầu nhanh chóng lướt qua vài thông tin mấu chốt.

“Sao đội phó mới tới lại trùng hợp xuất hiện ở hiện trường vụ án?”

“À, tôi nghe nói hình như người chết là người bên đường dây tình báo của ông đội phó này, đội phó hẹn đi lấy tình báo, không ngờ lại thành ra đi hốt xác. Hơn nữa cửa phòng làm việc ở hiện trường kín bưng, hung thủ nhảy từ ngoài cửa sổ vào, vệ sĩ ở cửa không hề hay biết, hiện trường cũng không có dấu vết đánh đấm chống trả, chứng tỏ người chết và hung thủ là người quen của nhau.”

Mạnh Nghiêu Viễn miêu tả vài nghi vấn, Tiết Bồng vừa nghe vừa suy nghĩ, ngày hôm sau là tay đội phó mới này phải đến Chi đội Hình sự báo cáo rồi, đúng lý ra thì công việc bên chống ma tuý, bao gồm cả người trong đường dây tình báo cũng phải giao lại cả rồi, không có lý nào lại nhúng tay vào ma tuý tiếp, sao mà ngay trước đó còn chạy đi kiếm người ta lấy tình báo được?

Người này rốt cuộc là quá nặng trách nhiệm hay là nóng lòng lập công, đứng núi này trông núi nọ?

Tiết Bồng nhân trước khi đèn xanh sáng lên, trả lời bốn chữ: “Khá thú vị đấy.”

Mạnh Nghiêu Viễn bắt đầu khoe khoang: “Đúng không, tôi biết ngay là bà có hứng thú mà! À, còn nữa, tuy là tôi vẫn chưa biết rõ tính nết của đội phó mới nhưng mà mấy tháng nay bên chống ma tuý là “nhà” anh ta “sáng” nhất, dăm ba bữa lại nghe thấy đội trưởng Lâm nổi cáu, về cơ bản đều là vì anh ta… Thấy sao, đã gợi ý đến nước này rồi, bà cũng đoán được là ai rồi chứ gì?”

Nghe đến đây, Tiết Bồng vô thức nhíu mày, trong đầu thoáng qua một bóng người.

Chỉ là cô còn chưa kịp nói gì, ngước lên đã thấy trại giam nữ gần ngay trước mắt.

Xe của Cục thành phố vừa đến trước, xe của Tiết Bồng cũng đã trờ tới, thấy ngay Phùng Mông và những người khác vừa bước xuống xe, Mạnh Nghiêu Viễn nhét điện thoại vào túi, đang lấy dụng cụ ra từ sau cốp.

Tiết Bồng dừng xe, nhanh chóng đi tới phía Phùng Mông.

“Thầy.”

Phùng Mông cười gật đầu, đệm trước một câu cho Tiết Bồng chuẩn bị tâm lý như thường lệ: “Không ngoài dự kiến thì tối nay lại là một đêm dài.”

Phùng Mông đích thân đưa đội tới, còn gọi hết mấy người được việc của Khoa Kiểm nghiệm dấu vết theo, điều này chứng tỏ “chiến trường” hôm nay sẽ rất khốc liệt.

Tiết Bồng được “tiêm phòng” xong cũng cười theo: “Tối hôm qua em không tới, hôm nay phải bù vào chứ.”

Mạnh Nghiêu Viễn nghe thấy tiến lại gần: “Chậc, cả Cục thành phố chắc chỉ có mình bà hào hứng tới hiện trường như vậy!”

Tiết Bồng nhìn sang, vừa định lên tiếng, ánh mắt lại lướt qua vai Mạnh Nghiêu Viễn, nhìn thấy bóng lưng đang nói chuyện với Phương Húc cách đó vài bước.

Người kia vóc người cao lớn, sóng lưng thẳng tắp, Tiết Bồng đứng ngược sáng, nheo mắt nhìn mấy giây, tiếp đó thì thấy Phương Húc chỉ về phía họ. Bóng lưng kia cũng quay người lại theo, chính là Lục Nghiễm đang chỉ huy đội.

Ánh nắng phản chiếu rõ từng đường nét, mặt mũi sắc sảo, xương vai cao, sóng mũi cao, gò má cao, hốc mắt rất sâu, khoảng cách giữa lông mày và mắt khá ngắn, môi có độ dày vừa phải, lại quen mím chặt, toát ra chút nghiêm nghị.

Lục Nghiễm hơi ngước mắt, đi sang bên này, lúc đến trước khẽ nở nụ cười, có thể coi là chào hỏi chính thức Khoa Kiểm nghiệm dấu vết với thân phận đội phó.

“Chào Trưởng khoa Phùng, cháu là Lục Nghiễm.”

Phùng Mông cười híp mắt: “Đội phó Lục đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi rất hay nghe đội trưởng Lâm nhắc đến cậu. Nào, giới thiệu với cậu, đây là Mạnh Nghiêu Viễn, Tiết Bồng.”

Lục Nghiễm quay sang nhìn Mạnh Nghiêu Viễn trước.

Mạnh Nghiêu Viễn đứng đắn lạ thường: “Đội phó Lục, hôm qua chúng ta có gặp nhau rồi.”

Lục Nghiễm gật đầu với Mạnh Nghiêu Viễn.

Anh lại quay đầu nhìn thẳng vào Tiết Bồng, người từ nãy đến giờ không có biểu cảm gì.

Lần này, Lục Nghiễm không gật đầu, Tiết Bồng cũng không chào.

Hai người nhìn nhau im lặng mấy giây.

Khoảng thời gian không lâu nhưng bầu không khí lại kỳ lạ thậm chí sắp trở nên lạnh cóng, trông cứ như hai pho tượng đứng giữa đường ấy, một pho tượng đá, một pho băng đăng.

Cho đến khi mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự gượng gạo kỳ quái này, Mạnh Nghiêu Viễn và Phương Húc vô thức nhìn nhau.

Phương Húc hắng giọng, nhanh chóng nhỏ tiếng nhắc nhở Lục Nghiễm: “Đội phó Lục.”

Mạnh Nghiêu Viễn cũng huých nhẹ cánh tay Tiết Bồng.

Lục Nghiễm mấp máy môi, lúc này mới đánh tan sự im lặng: “Xin chào.”

Tiết Bồng cũng nhếch miệng cười, nhưng là cười lạnh.

Tiết Bồng khựng lại một giây rồi cũng lên tiếng: “Nghe danh đã lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.