Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 43: Hộp quẹt




Lam Lam bỗng nín khóc. Mã Nhất Binh lại trở nên hồi hộp.

“Biến mất rồi.” Tôi lướt nhìn những người khác trong phòng bệnh, hạ giọng nói.

Ba người không thấy được cảnh đó liền hít một hơi lạnh sống lưng.

“Anh Kỳ, cái biến mất mà anh nói có phải cái biến mất mà tôi nghĩ không?” Gã Béo hỏi.

Tôi gật đầu khẳng định.

Bác sĩ đến, ông kiểm tra cho Lô Man Ninh và trách chúng tôi quá ẩu, dám đưa một người bị gãy chân chạy ra ngoài.

Cô gái chung phòng bệnh tính giải thích dùm chúng tôi, nói được nửa câu, mặt cô ấy liền trắng bệch.

Tôi xem bộ dạng cô ta liền biết, cô ta cũng đột nhiên nhớ ra là Lô Man Ninh làm phẫu thuật nẹp bảng thép, rồi nhớ đến bộ dạng Lô Man Ninh mặc bộ kimono ra ngoài, cô ta cũng bị giật mình.

Bác sĩ thấy cô ta không nói gì nữa, lại tiếp tục trách cứ chúng tôi, “Mấy anh chị dẫn cô ta đi làm gì? Tình trạng sức khỏe cô ấy sao yếu như vậy?”

“Đều do chúng tôi không tốt. Hiện giờ cô ấy sao rồi bác sĩ?” Tôi đánh trống lảng câu hỏi đó.

“Cần phải quan sát thêm.” Bác sĩ cũng không xác định, “Đợi cô ấy tỉnh lại đi chụp hình xem vết thương có bị sao không.”

Chúng tôi cũng tính đợi Lô Man Ninh tỉnh dậy, hỏi xem bộ kimono đó rốt cuộc là như thế nào, nhưng không ai ngờ là đợi cả buổi chiều, Lô Man Ninh cũng không tỉnh dậy, hơn nữa hơi thở càng yếu ớt, suy nhược trông thấy.

Bác sĩ thấy tình hình không khả quan, liền đẩy Lô Man Ninh đi kiểm tra, sau đó gọi điện thông báo cho trường học và người nhà của cô ta.

Quê nhà của Lô Man Ninh không ở thành phố này, lúc xảy ra tai nạn, ba mẹ cô ta có đến thăm, nhưng trước đó không lâu thì đã quay về. Như vậy cũng đỡ, chúng tôi có thời gian cứu vãn cục diện, nếu không ba mẹ người ta chắc chắn sẽ oán hận chúng tôi, cho chúng tôi một trận rồi. Mã Nhất Binh là kẻ lo sợ nhất.

Cô gái giường bên cạnh thấy Lô Man Ninh không chịu tỉnh dậy, trong lòng rối bời rời khỏi phòng bệnh, đồ đạc cũng không thu dọn, không biết là xuất viện luôn hay qua phòng bệnh khác trú tạm.

Mấy người chúng tôi lo lắng như lửa đốt, nhưng không có cách nào cả.

“Phải tìm ra bộ kimono chứ nhỉ?” Gã Béo nói.

“Đi đâu mà tìm chứ?” Tí Còi lôi điếu thuốc ra, thấy ký hiệu cấm thuốc trên hành lang liền tắt đi.

“Tôi… Tôi thật sự đã đốt bộ đồ đó rồi, không còn dư mảnh áo nào cả.” Lam Lam hoảng hốt như kẻ mất hồn nói.

“Đúng là đốt đi rồi, có người thấy, với lại đúng là bộ đồ đó không còn nữa.” Đôi mắt Mã Nhất Binh tỏ vẻ khẳng định.

“Đi tìm thử xem.” Tôi mở miệng, hướng về mọi người, “Có thể ở trường học, hoặc là… có thể đi tìm Trần Hiểu Khâu.”

Lam Lam nhảy dựng lên, “Chị họ!”

“A Thụy, cậu đi theo Mã Nhất Binh đến trường học tìm xem.” Tôi nói với Tí Còi, rồi nhìn về phía Quách Ngọc Khiết và Lam Lam, “Hai cô đi xem bên Trần Hiểu Khâu thế nào.”

“Chúng ta ở lại đây hả?” Gã Béo hỏi.

“Đại Quang, cậu ở lại đây trông chừng Lô Man Ninh.” Tôi hít thở một hơi thật sau, “Tôi đến chỗ Thanh Diệp.”

“Hả?” Ba người Tí Còi cùng trợn mắt thật to, Mã Nhất Binh và Lam Lam thì không biết “Thanh Diệp” là gì, hướng về phía tôi tỏ vẻ khó hiểu.

“Tôi đi tìm họ xem có cách gì không.” Tôi nói.

Vụ án của họ tôi phải đi tìm hồ sơ để tìm ra manh mối.

“Một mình anh được không đó?” Quách Ngọc Khiết hỏi, “Nếu không em giúp anh tìm xem sao.”

“Không cần.” Tôi từ chối.

Quách Ngọc Khiết không yên tâm để Lam Lam đi tìm Trần Hiểu Khâu một mình nên cũng không đòi đi nữa.

Chúng tôi chia đầu hành động. Bởi vì sự việc liên quan đến tính mạng của hai con người, ngoài vẻ mặt có chút khiếp sợ của Mã Nhất Binh, những người khác đều hiện vẻ căng thẳng. Lúc này, chúng tôi cũng không có tâm trạng đi phân biệt thật hư của những chuyện thần bí nữa, cũng không nghĩ ra cách nào hiệu quả để giải quyết vụ kimono, chỉ thể dốc hết sức mình, nghe số phận an bài.

Tôi đến phòng nghiên cứu Thanh Diệp, lên lầu sáu vẫn cảm thấy có cảm giác ớn lạnh, tiếng mở cửa phòng cọt kẹt vọng ra ngoài hành lang. Tôi hít thật sâu, bước vào phòng nghiên cứu, nhưng không phải đi tìm hồ sơ giống như Tí Còi bọn họ đã nghĩ.

Tôi đóng cửa ở phía sau lưng, từ từ thích nghi với bóng tối trong phòng, đi đến bên ghế sofa từ từ ngồi xuống.

Ghế sofa phát ra tiếng nệm kêu khi ngồi lên, trong phòng không gian tĩnh lặng nghe tiếng càng rít hơn.

Ghế sofa đối diện tôi không một ai ngồi, trên bàn cũng trống không. Không có người, cũng không có bút ghi âm. Nơi này chắc giống người của Thanh Diệp lúc còn ở đây. Người ủy thác của họ ngồi ở chỗ tôi đang ngồi, kể những việc kinh hoàng mà họ đã trải qua.

Trong bóng tối, tôi liền cất tiếng: “Các anh còn nhớ vụ án “Như hình với bóng” không? Người ủy thác là cô gái Trịnh Tiểu Nhụy, các anh đã đem về một bộ kimono từ chỗ cô ta, trên hồ sơ các anh nói là đã thiêu cháy nó rồi. Bộ kimono đó giờ lại xuất hiện trong Học Viện Hý Kịch. Không, không phải là bây giờ nữa, nó đã xuất hiện nhiều năm rồi, những người mặc nó đều qua đời trong vòng hai năm. Trịnh Tiểu Nhụy cũng đã mất, lúc các anh kết thúc vụ án một năm sau đó. Tôi… thấy được hai bóng người trong bộ kimono trên tấm hình mà các anh đã chụp, họ đứng ở dưới gốc cây hoa anh đào. Có lẽ là do hoa mắt, nhưng hôm nay, một cô gái đã đốt cháy bộ kimono, nhưng nó lại xuất hiện trên người cô gái đã mặc nó. Tôi thấy dưới gốc cây không chỉ có hai người, mà là đến năm người, trên người họ đều mặc bộ kimono đó, còn động đậy. Tôi nghĩ, bộ kimono đó đang giết người.”

Tôi tường thuật hết những trọng điểm của sự việc, nhìn chằm chằm chằm vào không khí, “Các anh có cách giải quyết nó không? Đồng nghiệp của tôi, còn có một cô gái cũng đã mặc qua nó, bây giờ họ rất nguy hiểm, cơ thể vô cùng suy nhược, có thể là khí dương suy kiệt mà các anh đã nói, cũng có thể là thủ đoạn khác của bộ kimono đó.”

Trong phòng không có một động tĩnh nào.

Tôi đợi một hồi lâu sau, có chút thất vọng, không chịu nổi liền đứng dậy, bước vào đằng sau căn phòng nghiên cứu.

Tủ hồ sơ lặng lẽ ở đó, trong căn phòng vẫn dáng vẻ ngày nào, không có chút thay đổi.

Lần trước… Là ảo giác của tôi sao?

Tôi hét lên một tiếng: “Diệp Thanh?”

Không có phản ứng gì cả.

“Lưu Miểu?”

Vẫn không động tĩnh gì.

Tôi nghĩ nghĩ, “Ma Cô? Linh?”

Đó là bốn cái tên mà tôi biết, nhưng kêu kiểu gì thì trong phòng nghiên cứu vẫn không một chút động tĩnh nào.

Tôi tự cười bản thân.

Tự cho mình đột nhiên mở được thiên nhãn hay sao mà có thể thông linh rồi hay sao?

Lúc đóng cửa, đột nhiên tôi nghe tiếng vang lên trong phòng nghiên cứu.

Cạch cạch, cạch cạch…

Tôi thấy dưới sàn có ánh sáng le lói, từ trong phòng nghiên cứu kéo dài ra cửa. Vật đó dừng lại ở một sợi dây trong và ngoài cửa, dừng lại rất đột ngột, đỡ lấy sợi dây đó, hình như chỗ đó có một bước tường ngầm. Tôi nhìn không rõ dáng vẻ thật của món đồ đó.

Cái hộp quẹt.

Tim tôi đập liên hồi, ngẩng đầu nhìn về hướng phòng nghiên cứu, trong đó không có ai cả. Cơ thể tôi đông cứng, nhặt lấy cái hộp quẹt đó, cầm trên tay lành lạnh, là đồ thiệt. Lúc đứng dậy, cánh cửa phòng nghiên cứu đóng sầm trước mặt tôi, xém tí là đập vào mũi của tôi.

Trán tôi toát mồ hôi lạnh, hộp quẹt ấy vẫn còn trong tay tôi, bị tôi nắm rất chặt.

Không phải ảo giác! Không phải nằm mơ!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi run rẩy bắt điện thoại.

“Anh Kỳ! Chúng tôi tìm được rồi! Bộ kimono đó trong khoa kịch! Là trong khoa kịch đó!”

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn đóng kín.

Tin nhắn của sở cảnh sát còn ở trên đó, nó làm cho cánh cửa này thêm phần giận dữ.

“Đến Thanh Diệp ngay.” Tôi nói với Tí Còi, “Đem theo bộ kimono, rồi mua thêm thùng thiếc và dầu, đến phòng nghiên cứu Thanh Diệp. Chúng ta sẽ đốt nó ở nơi này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.