Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 6: Gặp lại là thầy giáo




Editor: Phong Tâm

Nháy mắt đã đến thứ ba, buổi chiều lại có tiết của Chu Bách Tuyên.

Buổi trưa vừa tan học, Đường Quả mang theo hộp cơm đi về phía khu phòng học, Âu Dương Mai vì muốn giành được ghế ở hàng đầu tiên, nên đã khăng khăng đến học cùng lớp học buổi trưa, cô thật sự rất muốn mở não của Âu Dương Mai ra xem rốt cuộc bên trong có bao nhiêu cái lỗ.

Nghĩ đến tiết học buổi chiều trái tim nhỏ của cô lại sợ hãi, Chu Bách Tuyên nói rồi, vẫn muốn cô tiếp tục trả lời vấn đề của bài học trước, mà mấu chốt chính là cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả.

Mặc kệ đi, lợn chết không sợ nước sôi, cô vẫn là không tin hắn sẽ không để cô qua môn, nếu như hắn dám làm như vậy, cô liền dám không trả tiền cho hắn, xem ai sợ ai chứ.

Bước đến hành lang phòng học, cô sững sờ, Âu Dương Mai từ bỏ thời gian ngủ nướng buổi sáng đến giành chỗ, không ngờ cũng chỉ lấy được ghế ở hàng thứ ba, rốt cuộc những nữ sinh này điên cuồng đến mức nào đây?

Âu Dương Mai ai oán nhìn cô, “Buổi học ngày thứ sáu này tớ sẽ đến đây lấy chỗ từ lúc năm giờ sáng.”

Đường Quả lấy mì xào đưa cho cô, “Tớ thế nào lại cảm thấy Chu Bách Tuyên giống như bác sĩ nổi tiếng, những kẻ bệnh hoạn như bọn cậu, đến cả nửa đêm cũng đứng xếp hàng ở cửa phòng khám của hắn chờ lấy số. Nhưng thực ra bọn cậu phải đến bệnh viện khám xem, bệnh không nhẹ nha, có chút triệu chứng của giai đoạn cuối rồi.”

Âu Dương Mai giương mắt nhìn xung quanh, không có ai đang chú ý đến chỗ của cô, tay liền duỗi đến cổ áo của Đường Quả, xoa loạn vài cái, bộ dạng ghét bỏ: “Cậu có mặc thêm một cái bra dày nữa, thì vẫn sẽ bằng phẳng.”

Đường Quả tổn thương ôm ngực, nghiến răng nghiến lợi, “Tớ nguyền rủa cậu vĩnh viễn không gầy được!” Cô không thể đánh thắng Âu Dương Mai, chỉ có thể dùng võ mồm một chút.*

* chỉ có thể dùng võ mồm một chút: nguyên văn tiếng Trung là只能逞一时口舌之快, tớ đã tìm hiểu nhưng thực sự vẫn không hiểu, nếu có bạn nào biết nghĩa là gì thì nói cho tớ với nhé!

Mấy nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía trước đều ngoảnh đầu lại nhìn bọn họ, Âu Dương Mai liếc nhìn cô một cái, bắt đầu ăn mì xào, sau đó liền nghe thấy có người nói, “Làm sao có thể như vậy, tại sao buổi chiều thầy Chu không đến lớp?”

Âu Dương Mai miệng đang ăn mì, kích động thiếu chút nữa là bị nghẹn chết, trợn tròn mắt một hồi rồi mới nuốt xuống được, lúc này các bạn học đều mồm năm miệng mười mà la hét.

Đường Quả nhấn mở nhóm của lớp, trong nhóm lớp trưởng nói, thầy Chu có việc bận nên không thể đến được, tạm thời sẽ có giáo viên khác đến dạy thay. Đường Quả vui sướng thiếu chút nữa là hét lên, cuối cùng cũng không bị gọi tên thêm lần nào nữa rồi~~~

Bên trong phòng học lúc này rất loạn, cô vẫn chưa kịp kìm nén sự vui sướng thì hai hàng ghế trước trước mặt đã trống không rồi, cô ngay lập tức quay đầu, mấy hàng ghế trống cuối phòng học giờ đã được ngồi hết, cô và Âu Dương lẻ loi ngồi ở phía trước, có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà vậy.

Trong lòng cô thắp nến cho giáo viên dạy thay buổi chiều nay.

Âu Dương Mai cũng muốn đổi chỗ ngồi, Đường Quả ngăn cản cô, “Tốt xấu gì thì cũng phải cho giáo viên dạy thay chút mặt mũi chứ, cho thầy ấy biết dù thế giới này toàn là bóng tối thì vẫn còn hai chúng ta, hai ngọn đèn tuy không được sáng lắm, nhưng vì thầy ấy mà chiếu sáng con đường này, thầy ấy không đơn độc, vì đã có hai chúng ta đồng hành cùng.”

Toàn thân Âu Dương Mai nổi đầy da gà, lập tức bịt tai lại, “Cậu đừng nói nữa, tớ không đổi chỗ nữa vẫn không được sao?”

Đường Quả ở trong lòng đắc ý, tớ có nhiều biện pháp trị cậu nha. Lý Mộc và Vương Giai Giai trước lúc vào học mười lăm phút mới đến, hai người tự động ngồi ở phía sau, nói là không muốn đoạt giáo viên với bọn cô.

Tỷ lệ có mặt hôm nay thật thảm, Đường Quả không tìm ra được từ ngữ thích hợp để miêu tả số người trong phòng học, những cô nàng mê trai bình thường luôn xuất hiện giờ cũng chẳng có mấy người ở lại, lớp học của bọn cô có khoảng một phần ba trốn học rồi, thật bi ai nha.

Cô nằm bò ra bàn, định nghỉ ngơi mười phút, vừa mới gục xuống, sau đó phòng học thoáng chốc lại ồn ào một hồi, có phải là giáo viên dạy thay hôm nay thảm đến mức không nỡ nhìn không? Cô ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt chính là bản mặt thối lãnh đạm hại dân hại nước của tra nam kia.

Mặc một chiếc sơ mi màu đen, không có áo khoác bên ngoài, đặt cuốn sách lên bục giảng, nhấn điện thoại, sau đó đặt xuống một góc. Hắn cởi khuy tay áo, ung dung chậm rãi xắn lên.

Đường Quả vừa vui mừng vừa lo lắng, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô cảm nhận được trong mắt hắn không có chút thân thiện nào, lập tức cúi đầu xuống, cô sao lại không nghĩ đến Chu Bách Tuyên sẽ nhờ hắn đến dạy thay chứ!

Muốn chết, thật muốn chết mà, ngồi ở vị trí rõ ràng thế này, hai tiết học tiếp theo phải đối phó thế nào đây, ngộ nhỡ hắn muốn đặt câu hỏi cho cô, cô lại không trả lời được thì phải làm sao?

Sau đó nghe được giọng điệu sùng bái của Âu Dương Mai, “Đường Quả, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là nữ thần của tớ.”

Đường Quả còn chưa kịp vui sướng, Âu Dương Mai lại nói tiếp, “Nữ thần liệu việc như thần.”

May là nghe lời Đường Quả không đổi chỗ ngồi, cô đang do dự không biết có nên trao danh hiệu nam thần cho giáo viên dạy thay vẫn chưa biết tên trước mặt không, dù sao thì Chu Bách Tuyên cũng có bạn gái rồi, coi như là hắn phụ cô trước, hiện giờ cô muốn một chân đá văng hắn, cũng không quá đáng, đúng không?

Phòng học lại bắt đầu cuộc di chuyển quy mô lớn, những nữ sinh vốn đang ngồi ở hàng ghế sau, nhanh như chớp chạy đến phía trước ngồi, Đường Quả vô cùng khinh thường bọn họ, thật là làm mất mặt phụ nữ mà!

Vốn dĩ đã rút lui, hoặc là chuẩn bị trốn học rồi, thế nhưng sau khi nghe nói giáo viên dạy thay còn cao hơn cả Chu Bách Tuyên, bọn họ liền rất không có cốt khí mà quay lại, đến khi chuông vào học đã kêu được hơn mười phút rồi mà vẫn có một đám, lại một đám người chạy đến phòng học.

Phòng học ban đầu vẫn trống không, không đến nửa tiếng sau đã không còn chỗ rồi, không chỉ thế, còn có những ‘đứa trẻ’ hiếu học cũng đang chen chúc bên ngoài.

Thẩm Lăng một tay đút túi quần, tay phải tùy ý lật xem sách giáo khoa trên bục giảng, sau khi nhìn điện thoại bên cạnh, cảm thấy đến giờ rồi mới ngẩng đầu lên, đảo mắt một vòng lớp học, a, thật là phô trương mà!

Hắn đem micro hạ xuống, sau khi khẽ nói hai tiếng, lại nghe bên dưới thì thầm một hồi, hắn biết giọng của mình dễ nghe mà, cũng không phải chỉ có một hai người phụ nữ khen hắn như vậy.

Hắn hạ giọng xuống rồi mới nói, “Chào các bạn học, thầy Chu của các bạn bận một dự án mua bán xuyên quốc gia, tạm thời không có thời gian đến đây giảng bài, vì vậy hai tháng tiếp theo sẽ là tôi dạy thay bộ môn này, tôi là Thẩm Lăng.”

Nói rồi cầm phấn viết tên lên bảng đen. Chữ của hắn mạnh mẽ mà có lực, xinh đẹp không thôi, lại một lần nữa khiến mọi người bên trong lớp học chụm đầu ghé tai.

Hắn trở lại bục giảng tiếp tục nói, “Trước giờ chưa từng đứng trên bục giảng giảng bài, nếu như có sai sót, mong các bạn sẽ góp ý.”

Đường Quả ngồi ở phía dưới bĩu bĩu môi, trong lòng mắng thầm, ông chú già đạo đức giả, không biết trong lòng vui sướng đến mức độ nào rồi, còn muốn được chỉ ra lỗi sai? Bọn cô dám sao?

Thế nhưng cuối cùng cũng biết được tên của hắn, Thẩm Lăng với Đường Quả? Xứng đôi sao? Cô nghĩ nghĩ, khóe miệng bất giác nhấc lên, sẽ có một ngày cô khiến hắn trở thành của cô, chờ xem, hừ!

Đầu óc của Đường Quả vẫn luôn không tập trung, lời của hắn sau đó cô một câu cũng không nghe. Sau đó phòng học đang rất náo nhiệt vẫn có nữ sinh đứng lên hỏi, “Thầy Thẩm, có phải thầy chính là Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm Thị, vẫn hay xuất hiện trên báo tài chính không ạ?”

Thẩm Lăng gật gật đầu, miệng cười nhẹ, “Đúng.” Mỗi lần hắn tiếp nhận phỏng vấn đều không cho phép bọn họ đăng ảnh chụp.

Đường Quả không hiểu bèn hỏi Âu Dương Mai, “Cái trường hợp gì đây không lo giảng bài, sao lại biến thành thời gian giao lưu giữa người hâm mộ nhỏ và thần tượng rồi?”

Âu Dương Mai rất không có kiên nhẫn, “Cậu có đem tai đến không vậy? Thầy Thẩm nói rồi, sau này nếu có vấn đề không hiểu, lúc nào cũng có thể hỏi thầy ấy, cũng có thể gửi email hỏi, gửi cho thầy Chu cũng được, nào biết bạn nữ kia lại hỏi cái vấn đề không mấy liên quan kia, nhưng mà tớ thích nghe nha.”

Thẩm Lăng lại nhìn đồng hồ một lần nữa, cách thời gian giải lao của tiết thứ nhất vẫn còn mười phút, tiết thứ nhất này hắn vốn cũng không định giảng gì cả, “Nghe thầy Chu của các bạn nói tiết học trước vẫn còn một bài tập tình huống, đúng không?”

Bên dưới gần như là trăm miệng một lời, “Đúng ạ!” giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của thầy giáo vậy, thật nghiêm túc mà!

“Vậy tôi ngẫu nhiên gọi một bạn học lên nói một chút về ý tưởng của mình.” Hắn đảo mắt một lượt, “Số 16.”

Đường Quả thở phào nhẹ nhõm, ây, hù chết cô rồi.

Số 16 chuẩn bị khá đầy đủ, dõng dạc mà nói, Thẩm Lăng thỉnh thoảng còn gật đầu, “Ý tưởng không tồi, được rồi, ngồi xuống đi.”

Nhận xét cũng thật keo kiệt mà!

Đường Quả nhìn thời gian, chỉ còn năm phút nữa là hết tiết, oh yeah! Tiếp theo liền nghe được, “Mời số 13 đứng dậy bổ sung.”

Đường Quả cảm thấy thế giới của cô một mảng hắc ám, cô có thể ngất xuống không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.