Editor: Phong Tâm
Trung tuần tháng năm, tiệm đồ ngọt của Đường Quả cuối cùng cũng khai trương rồi, ngày khai trương là thứ sáu, thế là bốn người cùng kí túc xá kia cùng cúp học tập thể để đến cửa hàng.
Nên nói là tập thể xin nghỉ ốm mới đúng.
Chu Bách Tuyên nhìn hàng ghế thứ nhất trống vắng, đến việc giảng bài cũng trở nên tẻ nhạt, hắn thật không xứng với danh xưng thầy giáo mà.
Thật không dễ dàng gì để gắng gượng đến lúc tan học, hắn vội vàng cầm sách rời khỏi. Ngô Nhất Phàm thu dọn xong đồ đạc, chạy đuổi theo, “Thầy Chu.”
Chu Bách Tuyên dừng chân xoay người lại, “Có việc gì ư?”
Ngô Nhất Phàm vẫn thở hồng hộc, nhẹ xoa ngực, nói, “Dự án hợp tác giữa Thẩm Thị và tập đoàn Trung Viễn kia, em có thể tham gia được không? Sư phụ của em nói, nếu muốn tham gia phải có sự đồng ý của thầy.”
Cô dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Chu Bách Tuyên, hắn là lão đại của bộ phận đầu tư, dự án lớn như vậy, tất cả những nhân viên tham gia đều do Chu Bách Tuyên chỉ định, hiện tại hắn lại là thầy của cô, hơn nữa cô cũng thường xuyên gửi email liên lạc với hắn, chắc hắn sẽ không từ chối đâu.
Chu Bách Tuyên suy nghĩ một lát, “Em không phải đang phụ trách một dự án khác sao? Làm việc phải đến nơi đến chốn, không thể vội vã được.”
Sắc mặt Ngô Nhất Phàm lúc đỏ lúc trắng, vô thức cấu chặt vào lòng bàn tay, “Thầy Chu, em sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của thầy, cảm ơn thầy Chu.”
Chu Bách Tuyên nhẹ gật đầu, nhấc bước rời đi.
Ánh mắt của Ngô Nhất Phàm trở nên ảm đạm, thực ra cô muốn tham ra dự án kia là vì nghe nói hội nghị mỗi tuần Thẩm Lăng đều tham gia, bây giờ cô không có bất kì một cơ hội nào để có thể gặp anh cả.
Chu Bách Tuyên lấy điện thoại ra, vòng bạn bè đều bị tin tức khai trương tiệm của Đường Quả spam, cô thật to gan mà, trốn học đi kiếm tiền.
Hắn dựa theo địa chỉ, đi bộ qua đó, tiệm nhỏ kia còn rất náo nhiệt nữa, học sinh đi lại không ngớt, cửa hàng không lớn, hơn bốn mươi mét vuông, trang trí đơn giản mà rất thanh lịch.
Sau khi hắn đi vào, người phát hiện ra hắn trước là Âu Dương Mai, Âu Dương Mai trợn tròn hai mắt, kinh ngạc qua đi là kinh hãi, kinh hãi qua đi liền muốn đào cái lỗ chôn mình.
“Thầy…thầy…thầy Chu.”
Chu Bách Tuyên cười như không cười, nhìn qua bốn người bọn cô một lướt, “Các em cũng thật vất vả, bị bệnh mà vẫn phải làm việc.” Tìm ghế trống ngồi xuống, “Các em đừng có cứ nhìn tôi mãi thế, nên bận như thế nào cứ như vậy đi, đợi bận xong tôi dạy bù cho các em.”
“…” Sau đó bốn người hoàn toàn suy sụp.
Những học sinh khác trong cửa hàng hai mắt đều phiếm hồng, trái tim đều muốn mềm nhũn rồi, sao lại có người thầy có trách nhiệm đến như vậy chứ? Đây đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là bọn bọn cũng muốn học bù, bởi vừa rồi khi đang ở bên cạnh nghe, không biết hắn đã nói gì, chỉ lo nhìn ngắm gương mặt kia thôi.
Đường Quả gọi một ly cà phê cho hắn, giọng mỏng manh, “Thầy Chu, mời thầy.”
Hắn nhẹ gật đầu, “Việc kinh doanh cũng không tệ!”
Cô không nghe ra là khích lệ hay châm chọc, “Vâng, bởi vì ngày khai trương giảm nửa giá, cho nên…”
“Khi đó vay tiền là vì mở tiệm này?”
“Vâng.”
Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu nhìn cô, “Đường Quả, sinh viên đại học lập nghiệp tôi không phản đối, nhưng trốn học tôi không tán thành rồi, thực ra việc học và sự nghiệp có thể cùng một lúc.”
“À.”
Chu Bách Tuyên uống một ngụm cà phê, hắn muốn phun ra, nhưng là vẫn cố nuốt xuống, hắn rút tờ giấy lau miệng, “Hắn không qua đây?”
‘Hắn’ kia chính là Thẩm Lăng.
Cô nhỏ giọng đáp, “Vâng, hôm nay anh ấy bận rồi.”
“Sau này bảo hắn dạy em làm sao pha cà phê.”
“…” Thì ra, đi cả vòng lớn vẫn là chê bai cô pha cà phê không ngon, nhưng mà là tám đồng một ly, có thể ngon đến mức nào được? Còn tưởng là mình uống trà của núi Lam chắc?
Nhưng trên miệng vẫn đáp, “Vâng, đã rõ, em sẽ học tốt ạ.” Rất nề nếp, giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của thầy giáo vậy.
Chu Bách Tuyên còn phải đi học làm bánh ngọt, đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Em bận tiếp đi, tôi còn có việc.”
“Vâng, vậy thầy đi đi ạ.” Quá mức vui sướng nói ra lời tiễn khách, khiến Chu Bách Tuyên lộ ra biểu tình không vui.
Chu Bách Tuyên đi đến cửa, lại xoay người hỏi, “Hình như tôi vẫn chưa trả tiền.”
“Không cần không cần, bọn em mời thầy.” Trong lòng lại nói, ôn thần, ngài mau đi đi.
Chu Bách Tuyên lại nhìn gương mặt giả dối của Đường Quả, thử muốn tiền của hắn xem!
Đường Quả tay chân vụng về, không chỉ không giúp đỡ được gì, có khi còn hỏng cả việc, sau đó bị ba người kia chê bai rồi để cô ngồi nghỉ ngơi luôn.
Cô đi đến cốp xe lấy tờ rơi, “Vậy để tớ đi phát tờ rơi.” Đây là tờ rơi khai trương của cửa hàng bọn cô, mấy ngày trước đã phát không ít rồi, chỗ còn lại có thể phát nốt, không thể lãng phí được.
Cô liền đứng ở trước cửa của tiệm nhỏ, chỉ cần là người đi qua, không quan trọng là học sinh, hay đã đi làm, cô đều phát một tờ cho bọn họ.
Khi Ngô Nhất Phàm nhìn thấy Đường Quả đang phát tờ rơi, cũng hơi choáng váng, chẳng lẽ hôm trước bản thân hoa mắt rồi? Nếu ngày đó đi cùng Thẩm Lăng là cô ta, Thẩm Lăng sao có thể để cô ta phải chịu khổ được chứ?
Tối hôm đó bắt chuyến xe bus muộn về trường, nhìn thấy bên đường có một đôi nam nữ đang ôm hôn, cô nhận ra chiếc xe ấy, là của Thẩm Lăng, bóng lưng của người đàn ông kia cũng giống Thẩm Lăng, bởi vì người con gái được Thẩm Lăng ôm vào trong lòng, cô không nhìn rõ, nhưng lại cảm giác giống Lục Khi Lâm.
Cô thở dài, nhấc bước rời đi.
Đường Quả ôm một tập tờ rơi, âm thanh điện thoại vang lên dữ dội, chỉ có thể dùng tai và bả vai giữ điện thoại. “Alo.”
“Đang làm gì vậy em?”
Đường Quả một bên phát tờ rơi một bên nói chuyện với anh, “A, em vừa tan học, về luôn kí túc xá rồi, anh bận xong chưa?”
Hôm nay cô quảng cáo trên vòng bạn bè, đã chặn người nhà và Thẩm Lăng, vì vậy anh không biết cửa hàng của cô khai trương, vốn dĩ muốn nói cho anh, nhưng anh đã hẹn khách hàng lớn mất rồi.
Thẩm Lăng trả lời cô, “Tối nay anh cùng mấy người bạn thân tụ tập, có thể phải rất muộn mới về, sáng sớm ngày mai đi đón em.”
“Vâng, vậy tối nay anh nhớ uống ít rượu chút.”
“Được.” Thẩm Lăng sau khi cúp điện thoai, nói với tài xế, “Đến đường của đại học B.” Anh đột nhiên muốn nhìn thấy cô.
Tài xế xoay đầu xe, trường B và nhà hàng bọn họ cần đến là hai đường khác nhau, lái thế nào cũng không thể tiện đượng được.
“Vâng.” Tài xế nuốt lại nghi hoặc vào trong bụng.
Khi sắp đến cổng trường cô, Thẩm Lăng chỉ là theo thói quen nhìn cửa tiệm sắp khai trương bên đường kia, cái tên kia chính là do anh đặt.
Không nghĩ đến hôm nay lại là ngày khai trương, ngoài cửa để bảng thông báo ngày khai trương đại hạ giá 50%. Anh nhìn nhìn rồi đột nhiên bật cười.
Đại hạ giá?
Đợi khi tầm mắt anh lướt qua cửa của cửa tiệm, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng mỏng manh đang ôm một tập tờ rơi dày, phát cho người đi qua.
“Dừng xe ở bên đường!”
Tài xế không hiểu vì vậy, “Ở đây có camera.”
“Dừng bên đường!” Giọng anh gấp gáp lại có chút bất mãn.
Tài xế chỉ có thể làm theo, những ngày tháng có tiền tùy hứng hắn cũng khá thích, phạt thì phạt thôi.
Cách tầng cửa sổ xe, Thẩm Lăng từ xa nhìn người con gái tươi cười kia, mỗi lần phát tờ rơi cho người khác, cô đều hơi cúi người biểu thị lời cảm ơn.
Có người lịch sự nhận lấy, nghiêm túc nhìn, cũng có người coi cô như không khí, giả vờ không nhìn thấy cô đang giương tay đưa tờ rơi ra.
Còn có không cả nhìn đã đưa tay lấy, vừa đi được vài bước liền đã ném vào thùng rác, như vậy vẫn còn tốt, quá đáng hơn là vừa cầm đã ném luôn vào thùng rác bên cạnh.
Đường Quả nhìn thấy tờ rơi trên mặt đất, vội vã đi qua muốn nhặt lên, nhưng lại bị người đi đường dẫm phải, cô nhìn tờ giấy có in vết giày, cũng không có chút do dự mà nhặt lên, dùng tay áo xoa xoa, đem trang tờ rơi kia gập lại cất vào túi áo của mình, tiếp tục về vị trí lúc nãy để phát tiếp.
Rất lâu sau Thẩm Lăng mới thu hồi tầm mắt, “Đi thôi.” Sau đó dựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh cô cúi người nhặt tờ rơi kia.
Trên bàn ăn, tâm trạng của Thẩm Lăng không tốt chút nào, cả buổi tối đều không cười, không cần biết ai đang kể chuyện cười, biểu tình của anh đều vô cùng nhạt nhẽo.
Sau đó phòng bao được mở ra, nhân viên phục vụ đưa một cô gái xinh đẹp vào, quan trọng là, cô gái này còn mặc đồng phục học sinh cấp ba.
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô, đa số bọn họ đều biết cô, lúc trước khi cô vẫn còn nhỏ, Thẩm Lăng đi tụ tập đều đem theo cô bên người, bởi vì cô một mình ở nhà không nghe lời bảo mẫu, không chịu ăn cơm.
Sau này cô bé này đi học rồi, Thẩm Lăng vẫn đem cô theo, bởi vì một mình cô ở nhà không chịu làm bài tập, làm đến nửa đêm vẫn làm không xong.
Lúc Thẩm Lăng nhìn thấy cô, “Đào Nhiên, em làm cái gì vậy?”
Đào Nhiên chạy đến bên cạnh anh, “Tam ca, em đang tìm anh đây.” Lấy một bài thi và cây bút từ trong cặp ra đưa cho anh, “Ký tên kí tên, nhanh một chút đi, đừng làm chậm trễ thời gian của em!”
Thẩm Lăng nhận lấy bút nhưng không vội ký tên, như đang suy nghĩ gì nhìn chằm chằm cô, “Sao em lại biết anh ở đây được?”
“Đương nhiên là nhờ định vị điện thoại rồi.”
Thẩm Lăng, “….”
Những người khác trong phòng bao đều cảm nhận được một luồng gió lạnh căm căm.
Đào Nhiên lại giục anh, “Anh mau ký đi, bạn trai em còn đang ở bên dưới đợi em nữa.”
Sắc mặt Thẩm Lăng trở nên âm trầm, dùng bút nhẹ gõ lên bài thi, giống như không để ý đến cô, cũng không nói lời nào.
“Thẩm Lăng, anh còn muốn lăn lộn ở kinh thành nữa không? Cẩn thận em làm hỏng thanh danh của anh đấy!”
Đám người đều đã hóa đá.
Thẩm Lăng nghẹn một hơi, đè nén giọng điệu, “Đào Nhiên, xem ra em được anh chiều đến vô pháp vô thiên rồi!”
Đào Nhiên nhìn đồng hồ, chết mất thôi, ký cái tên thôi mà như bị táo bón vậy, không phải là ngày mai phải học bù, thầy giáo muốn kiểm tra bài thi của cô, cô còn lâu mới đến cầu xin anh ký tên cho!
Toàn lớp, à không, toàn trường, đại khái để cho phụ huynh phải ký tên lên bài thi chỉ có mình cô. Đứng đầu từ dưới lên liền được đối đãi đặc biệt sao?
Dọa nạt không được, chỉ có thể nịnh nọt thôi vậy, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói, “Ông nội gọi điện thoại cho em, hỏi tình hình về chuyện riêng tư gần đây của anh, nhưng mà em chưa có thành thật khai báo, nói anh rất ngoan ngoãn, đúng giờ về nhà dạy em làm bài tập, ông nội có vẻ rất vui vẻ, còn nói tuần sau sẽ trở về.”
Cô đứng thẳng người, nhướn mày nhìn anh, “Biết tại sao lại về sớm hơn so với dự định không?”
“Tại sao?”
Cô ngoắc ngoắc tay anh, ý tứ rất rõ ràng, muốn anh chủ động.
Thẩm Lăng mặc dù không tin lời của cô, nhưng mà vẫn nghe mấy lời không đáng tin này, bởi vì có những lúc từ cái miệng kia của cô vẫn có thể nói ra chút chân tướng.
Anh ghé đầu vào cô, nhìn người trên bàn ăn đang nhìn anh, anh vẫy vẫy tay, “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?!”
Đám người, “…” Mẹ nó cậu lại không biết xấu hổ như vậy.
Đào Nhiên ho nhẹ vài tiếng, lại bám vào người anh, “Muốn cho anh đi xem mắt, còn nói đã hẹn với bên nhà gái rồi, chỉ đợi bố trí cho anh và cô gái kia gặp mặt. Chắc ông nội lần này ra tay thật rồi, nếu như anh đã có ý trung nhân, nhanh chóng tìm kế hoạch đi, nếu không đến lúc ông nội mà đã định rõ thời gian xem mắt, ông trời cũng không cứu được anh đâu.”
Thẩm Lăng đầy hoài nghi nhìn cô, “Đào Nhiên, em thật biết cách dựng chuyện rồi đấy.”
Mẹ nó, còn không tin, thật đúng là chó cắn Lã Động Tân* mà. Vẫn tốt sớm đã có chuẩn bị, chuyên trị Thẩm Lăng đã hơn chục năm nay, đối phó với tiểu nhân như anh, cô còn có biện pháp khác.
*Chó cắn Lã Động Tân: Không biết lòng người tốt.
Cô lấy điện thoại ra phát phần đã ghi âm để đến bên tai anh, là tiếng của ông nội, sau đó nội cuộc đối thọai giống như cô vừa nói.
Thẩm Lăng trước giờ chưa từng thấy cô tài giỏi đáng yêu như vậy qua, cầm lấy bút, vô cùng thoải mái ký tên, “Đào Nhiên, gần đây có thiếu tiền tiêu vặt không?”
Mẹ nó thực tế như vậy, “Tam ca, em không thiếu tiền, thiếu phòng ở, như vậy đi, cho anh cơ hội thể hiện, anh mua cho em một căn chung cư ở gần trường Q đi.”
Cô lại thơm một ngụm ở sườn mặt anh, “Tam ca, cảm ơn anh, diện tích không cần quá lớn đâu, 180 mét vuông là đủ rồi, phong cách trang trí mà em thích anh cũng biết đấy, còn có, trước kỳ nghỉ hè đưa chìa khóa cho em.”
Đem bài thi nhét vài cặp sách, vẫy tay với mấy người còn lại trong phòng, “Tạm biết các anh các chị, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.” Cho mọi người một nụ hôn gió rồi chạy ra ngoài.
Đào Nhiên vừa đi, trong phòng còn yên tĩnh hơn cả vừa rồi nữa, yên tĩnh đợi Thẩm Lăng phát điên lên, lúc trước mỗi lần tụ tập bị Đào Nhiên làm phiền, anh đều trút giận lên bọn họ.
Nhưng mà lần này, Thẩm Lăng cực kỳ trầm lặng.
Cảm thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm mình, anh quét mắt qua, “Trên mặt tôi có dãy số của giải đặc biệt à?”
Mọi người đồng thanh, “Không…không…”
Nhìn bộ dạng này, xem ra là bị một căn hộ làm điên lên rồi.
—
Mấy người Đường Quả về đến kí túc xá đã là mười giờ rồi, đều mệt như sắp chết vậy, đến sức lực để nói chuyện cũng không có, tắm giặt qua loa rồi bò lên giường nằm.
Trước khi đi ngủ Đường Quả nhìn qua điện thoại, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào, nhưng cô vẫn chủ động nhắn tin cho anh, [Em ngủ đây, ngủ ngon.]
Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời, [Bây giờ xuống dưới đi, năm phút sau anh đến kí túc xá của bọn em.]
Không phải nói là sáng sớm mai đến đón cô sao? Chắc lẽ là có chuyện gì gấp? Cô ngồi dậy, sờ xoạng tìm quần áo, xuống giường.
Ayy, phụ nữ đã kết hôn thật vất vả nha, phút phút đã phải trở về nhà rồi.