Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 43: Viên đường thứ bốn mươi ba




Mở đầu tháng 11 là ba ngày thi tháng liên tiếp, đến tuần sau đã có kết quả, nối tiếp đó là đại hội thể thao mùa thu.

Hứa Tư Hạo cùng ủy viên thể dục cầu ông xin bà, chỉ thiếu việc quỳ xuống van xin.

Các đại tiểu thư trong lớp vẫn luôn duy trì tác phong cao lãnh và dè dặt, trừ việc miễn cưỡng đăng kí chạy tiếp sức 4x100m thì những hạng mục khác cũng không mấy ai nguyện ý tham gia.

Sâm Sâm đăng kí chạy 800m, tin này làm cho Hứa Tư Hạo rất kích động, điên cuồng nói cho cô các loại đạo lý như “Thiếu niên mạnh thì Trung Quốc mạnh”, “Phụ nữ không thua cánh mày râu” hay “Đàn bà có thể nắm giữ nửa bầu trời”, hy vọng cô có thể tham gia thêm các hạng mục như nhảy cao nhảy xa.

Lục Thần Dục đang làm đề, cây bút trong tay xoay vòng vòng, vểnh tai lên nghe Hứa Tư Hạo đang lải nhải bên kia, đều bị lời nói của cậu chọc cười.

“Ha.” Thanh âm cậu trầm thấp dễ nghe, ở khoảng cách gần nghe như tiếng sấm trên mặt đất, đặc biệt gây chú ý cho người khác.

Lục Thần Dục mỉm cười nhìn sang, liền bị Sâm Sâm tức giận trừng mắt một cái, bất quá cô cũng không thể tiếp tục kiên trì như trước nữa, hai tay nâng lên che lỗ tai, đầu hàng nói: “Lớp trưởng cậu đừng nói nữa, tớ… Tớ đăng kí thêm nhảy xa nữa đi.”

Hứa Tư Hạo vung tay múa chân: “Quá tuyệt vời! Bạn học Sâm Sâm, tớ sẽ dẫn theo tất cả nam sinh trong lớp đi cổ vũ cậu, cố gắng lên!”

“Vẫn là không cần.” Vẻ mặt Sâm Sâm đau khổ, thật vất vả mới đuổi được cậu đi, người lại từ một đầu khác vòng tới, mắt long lanh nhìn Lục Thần Dục.

“Lục…”

“Cút.” Lục Thần Dục khẽ mở môi mỏng.

Hứa Tư Hạo chưa từ bỏ ý định, ôm tờ danh sách đau khổ khuyên: “Bạn học Lục, lần thi tháng này cậu đã tiến bộ được 300 hạng, trở thành ánh sáng của lớp chúng ta rồi! Hẳn là nên chúc mừng một chút! Chúng ta là thiếu niên tốt, nên rơi mồ hôi ở đường chạy, cùng chúc mừng thành tích thi ở sân vận động a! Cậu cân nhắc một chút, đăng kí mấy hạng mục đi?”

Trước kia Quyền Tuấn Hi là ánh sáng học tập, sau đó biến thành Sâm Sâm, bây giờ ngay cả Lục Thần Dục cũng có thể vinh dự lấy được chức vị này, hiển nhiên chức vị này cũng không đáng tiền.

Lục Thần Dục không muốn để ý đến cậu, nghiêng đầu nhìn nữ sinh ngồi cùng bàn, cong môi: “Tôi có cách ăn mừng tốt hơn rồi.”

Bên tai Sâm Sâm giật giật, lặng lẽ liếc nhìn cậu một cái, mới vừa đụng phải tầm mắt của cậu liền nhanh chóng dời đi chỗ khác, vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, tiếp tục làm đề.

Hứa Tư Hạo tận tình khuyên bảo, cuối cùng bị cậu vô tình đuổi đi. Lục Thần Dục nằm xuống, cằm đặt trên bàn, mắt không chớp nhìn Sâm Sâm, nói: “Cậu xem bảng vàng chưa?”

“Rồi.”

“Tôi thi được không?”

Sâm Sâm suy nghĩ một chút, bất kỳ người nào mới xuất phát từ số 0 cũng sẽ tiến bộ rất lớn. Cô đã từng tưởng tượng qua thành tích của cậu, nhưng không nghĩ tới cậu có thể thi tốt như vậy, dẫu sao cậu cũng rất lười, mấy môn như ngữ văn và văn tổng muốn thi được thì phải nhớ kĩ, cậu cũng chưa từng dùng hết sức, bất quá kết quả tiếng Anh lại rất tốt, được hơn 100 điểm.

Cô ở một bên suy nghĩ, chân mày nơi khóe mắt dựa theo tâm trạng mà thay đổi, Lục Thần Dục cảm giác cô đang cố ý giấu niềm vui nho nhỏ liền cười hỏi: “Nếu hài lòng, vậy có phải nên thưởng cho tôi không?”

Sâm Sâm thu lại biểu tình, bất mãn lẩm bẩm: “Không phải cho cậu rồi sao?”

“Cái đó là quà trước khi thi.” Ánh mắt Lục Thần Dục sáng rực, “Còn quà cho thành tích tiến bộ nữa?”

Sâm Sâm chậm rãi hỏi: “Vậy cậu muốn được thưởng cái gì?”

Lục Thần Dục hạ thấp giọng, chỉ để cho một mình cô nghe được: “Cậu hôn tôi một cái.”

Vừa dứt lời, cậu liền thấy Sâm Sâm như một pho tượng ngồi tại chỗ bất động, khẽ cắn môi, lỗ tai bắt đầu đỏ ửng.

Ồ.

Trước mặt mọi người, mặt cô rất mỏng, bị bạn trai tương lai tự phong cưỡng ép trêu đùa như vậy, đoán chừng là muốn trở mặt.

Cậu đây là đang đứng bên bờ tuyệt giao điên cuồng dò xét.

Bang.

Một quyển sách đập thẳng lên bàn, tiếng động rất vang. Lục Thần Dục bị gió thổi qua chóp mũi, mang theo cảm giác lành lạnh. Sâm Sâm xụ mặt dọn dẹp lại bàn học, lấy sách cần dùng cho tiết cuối ra, lại cất bài tập và bài thi vào hộc bàn, mỗi động tác đều dùng sức, nhìn ra được cô đang nén giận.

Lục Thần Dục biết điều ngồi yên, trong đầu nghĩ, từ lúc đụng vào mũi đã nghĩ vậy rồi.

Khí lạnh ở bên cạnh, cậu tự giác thu móng vuốt lại.



Buổi chiều tan học, Sâm Sâm trực tiếp ra khỏi lớp, Lục Thần Dục ngồi trong phòng học, chờ tới chờ lui không thấy bóng dáng cô, liền gửi tin nhắn: “Hôm nay không giảng đề sao?”

Qua mười phút, bên kia mới chậm chạp trả lời: “Ngày mai là khai mạc đại hội, tôi đi rèn luyện.”

“Chỗ nào ở sân thể dục?”

Sâm Sâm vừa chạy xong một vòng đang vừa đi vừa thở dốc, lấy điện thoại ra nhìn một cái, có chút khẩn trương, không nhịn được dừng lại bước chân nhìn trái ngó phải. Màn đêm buông xuống, người trong sân thể dục rất nhiều, chủ yếu đều đang tập luyện cho đại hội thể thao. Trên đường chạy có bóng người lắc lư, luôn có người đi qua trước mặt cô, không nhìn rõ ngũ quan. Sâm Sâm có chút bất an, cảm giác một giây sau Lục Thần Dục sẽ từ một góc nào đó lao ra.

Lao ra… Cô đang nghĩ cái gì vậy?

A, thật mất mặt.

Sâm Sâm bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, nhanh chóng đáng chữ: “Tôi về ký túc xá rồi!” Gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào trong túi, giống như vừa làm chuyện gì trái lương tâm, ảo não chạy về ký túc xá.

Lục Thần Dục vừa bực mình vừa buồn cười, cô tránh cậu như thể cậu là ôn dịch vậy, chính là lo bị cậu chiếm tiện nghi, tâm tư tiểu cô nương này thật là… đáng yêu.

Bất quá nếu cô không chịu, Lục Thần Dục cũng không thể ép cô được, cậu đứng lên dọn dẹp bàn học, đi về nhà.

Sâm Sâm trở về ký túc xá, lại gặp phải Tô Ỷ Hạ, đối phương hướng cô nhíu mày: “Học sinh giỏi của chúng ta gần đây thế nào? Nhiều lần không đến tiết tự học buổi tối nha.”

“Nếu cậu có thể thi được hạng nhất như người ta thì cậu cũng có thể nghỉ đấy.” Cao Vũ Hân tắm xong đi ra, liếc mắt.

Tô Ỷ Hạ nghe xong liền phát cáu, cửa ký túc xá lại ‘bang’ một cái, khuôn mặt Ôn Á trầm xuống đi vào, Tô Ỷ Hạ la lên: “Cậu tự tìm chết sao!”

Sâm Sâm không muốn bị cuốn vào chiến tranh của bạn cùng phòng, định yên lặng về chỗ ngồi, không ngờ Ôn Á lại đi tới, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Tớ?”

Ôn Á không trả lời cô mà trực tiếp đi ra ngoài, đầu óc Sâm Sâm mơ hồ, thấy cô đang đứng ở cuối hành lang, dưới ánh đèn mờ nhạt, biểu tình của nữ sinh thâm trầm, cúi đầu, nhìn có chút dọa người.

Sâm Sâm tiến lên, mở miệng hỏi trước: “Cậu tìm tớ có chuyện gì không?”

Cũng đã hơn một tháng các cô không nói chuyện với nhau. Tính cách Ôn Á vốn lầm lì, hơn nữa dạo này cô toàn chơi với nữ sinh lớp khác, trừ giờ học, Sâm Sâm cũng không gặp cô mấy lần.

Ôn Á nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Lần trước ở tiệc sinh nhật của Triệu Chiếu tôi có nói cho cậu một bí mật, cậu nói với người khác rồi?”

Sâm Sâm ngẩn ngơ: “Bí mật?” Cô hoàn toàn không biết Ôn Á đang nói gì, dừng một chút, lắc đầu một cái, “Tớ không nói với người khác bí mật nào hết.”

“Nhưng tôi chỉ nói cho một mình cậu!” Ôn Á thở hổn hển, “Nếu như không phải cậu, vậy thì ai nói?”

“Cậu đừng gấp.” Sâm Sâm trấn an cô, “Cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc có chuyện gì?”

Ôn Á không xác định được cô đang giả vờ hay vô tội thật, liếc cô một cái, lấy điện thoại ra, giơ đến trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Chính cậu tự xem!”

Sâm Sâm cơ hồ như sắp bị điện thoại đụng vào mặt, lui về sau một bước, híp mắt nhìn vào màn hình, lọc ra được một ít tin mấu chốt.

“Nóng! Đặng Văn Bác lớp Bảy cùng An Tình hôn môi trong phòng học, chính chủ ngầm thừa nhận?”

Sâm Sâm không nhìn kỹ tiêu đề, phản ứng đầu tiên của cô là: “Tieba không phải luông đăng những tin tức không chính xác sao?”

“A.” Ôn Á cười nhạt, “Kiều Thi Nghiên cố ý, cậu ta muốn cho hai người kia mất hết mặt mũi!”

“Chuyện này có liên quan gì đến cậu?” Sâm Sâm vẫn không hiểu.

“Tôi là người đầu tiên phát hiện hai người bọn họ có gian tình, An Tình sợ tôi nói ra, còn tìm người đánh tôi. Tôi lừa cậu ta nói không thấy, cậu ta nửa tin nửa ngờ, khoảng thời gian này một mực giữ tôi bên cạnh để quan sát. Liên quan đến chuyện này, tôi cũng chỉ nói cho mình cậu, nếu không phải cậu nói ra, vậy thì ai nói? Cậu có Lục Thần Dục làm chỗ dựa, còn tôi không có, cậu cũng không thể không quan tâm đến cái mạng nhỏ của tôi!”

Tại sao lại liên quan đến Lục Thần Dục rồi? Ngay cả mấy người trong cuộc Sâm Sâm còn không quen, càng nghe Ôn Á nói càng mơ hồ.

“Tớ thật sự chưa từng nói với người khác.” Cô than thở, cố giải thích, “Có lẽ cậu đã từng nói với tớ chuyện này, nhưng tớ không có ấn tượng gì hết.”

“Dù sao tôi cũng chỉ nói với cậu thôi.” Ôn Á khẳng định, cô không tin, Sâm Sâm là học sinh giỏi có thể nhớ hết các văn bản của ngữ văn sơ trung sao lại dễ dàng quên một câu chuyện nhỏ được, nhưng cô không thừa nhận, Ôn Á cũng không muốn nói thêm nữa, đẩy cô chạy ra ngoài.

Sâm Sâm cau mày, về phòng lấy điện thoại đọc bài viết, tổng kết chuyện này một chút, đại ý chính là Đặng Văn Bác đang một mực theo đuổi Kiều Thi Nghiên, mà An Tình chính là bạn thân kiêm tay sai của Kiều Thi Nghiên, hai người lén lút sau Kiều Thi Nghiên, bây giờ bí mật bị phát hiện.

Dư luận lại tập trung vào Kiều Thi Nghiên.

Mặc dù mọi người đều đồng tình khiển trách, nhưng không ít người chỉ tới xem kịch vui. Bình thường Kiều Thi Nghiên cao cao tại thượng, không thích kết bạn với mọi người, lần này thì tốt rồi, thiên kim tiểu thư bị bạn thân phản bội, từ trên mây rơi xuống, mấy người có định kiến với cô đều nhân cơ hội ra mặt.

Sâm Sâm cẩn thận nhớ lại, Ôn Á đúng là có nói với cô chuyện này, nhưng cô không quen mấy người trong cuộc, gặp mặt xong quay đầu liền quên. Nhưng Ôn Á không tin lời cô, cả một đêm đều không về ký túc xá. Lúc Hội học sinh đến kiểm tra phòng, trực tiếp ghi tên cô.

Sâm Sâm cho là thanh giả tự thanh, cũng không quá chú tâm đến chuyện này. Thứ hai, tiết tự học buổi sáng kết thúc, trừ lớp mười hai được miễn ra, những lớp khác đều phải xuống sân thể dục khai mạc đại hội. Kết thúc màn mở đầu, hạng mục nhảy xa Sâm Sâm ghi danh rất nhanh đã bắt đầu. Hứa Tư Hạo nói được làm được, đúng là đã kéo mấy nam sinh tới cổ vũ cho cô, người khác thì không nói, giọng Triệu Chiếu lại oang oang vang vọng, giống như muốn để cho cả sân thể dục đều nghe được vậy.

“Em gái Sâm Sâm cố gắng lên!” Cậu lấy tay cuộn thành chiếc kèn hô to, “Giúp chúng ta lấy được hạng nhất a!”

Vốn dĩ nữ sinh tham gia thi đấu cũng không nhiều, một đám nam sinh bọn họ lại đứng bên ngoài hố cát dưới sự hướng dẫn của Hứa Tư Hạo hô to khẩu hiệu, hết sức nổi bật. Trọng tài chạy đến đuổi mấy lần cũng không đi, chỉ đành buông tha, lệnh cho bọn họ không được phép ảnh hưởng đến mọi người.

Lục Thần Dục xen lẫn trong đám người, bên khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt. Sâm Sâm bị cậu nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, không nhịn được nói: “Cậu có thể đợi ở chỗ khác không?”

“Tôi tới cổ vũ cho bạn cùng lớp, là vinh dự tập thể đấy biết không?” Cậu đúng lý hợp tình nói, chỉ chỉ nam sinh bên cạnh, “Trừ phi cậu đuổi được đám người này đi.”

“Em gái Sâm Sâm, chẳng lẽ cậu không muốn chúng tớ tới cổ vũ cho cậu sao?” Triệu Chiếu ôm ngực, tỏ vẻ bi thương.

“Bạn học chuẩn bị dự thi!” Trọng tài thúc giục.


Sâm Sâm không có thời gian nói nhảm với bọn họ, chuyên tâm chuẩn bị thi đấu. Hơn một tiếng mới kết thúc vòng loại và bán kết, do nam sinh lớp mình mang tới cảm giác xấu hổ và áp lực nên Sâm Sâm chỉ đứng thứ hai. Triệu Chiếu vui vẻ nói: “Em gái Sâm Sâm của tớ chính là trâu X!”

Vừa dứt lời liền nhận lấy một ánh nhìn lạnh lùng từ Lục Thần Dục, nhanh chóng im miệng. Cậu muốn tát mình một cái, ai là em gái mày, không có ai là em gái mày cả!

“Bạn học Sâm Sâm làm rất tốt!” Hứa Tư Hạo kích động, “Tớ sẽ lấy cậu làm gương, cố gắng lấy huy chương cho lớp!”

“Ai, hạng mục của lão Hàn sắp bắt đầu!” Triệu Chiếu vỗ vỗ Hứa Tư Hạo, lòng bàn chân dẫm xuống chân cậu.

“Đúng đúng! Tớ phải đi chuẩn bị rồi!” Hứa Tư Hạo trước khi đi lại nói với Sâm Sâm, “Hạng mục tiếp theo phải cùng nhau cố lên!”

Sâm Sâm vẫy tay với cậu, dư quang liếc Lục Thần Dục đang muốn đi tới, vội vàng nói: “Hạng mục hôm nay của tôi hết rồi, tôi về ký túc xá nghỉ ngơi đây!”

Lục Thần Dục: “…”

Làm sao? Không cho hôn cũng được, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không sao?

Sâm Sâm thừa dịp lúc cậu trợn mắt, nhanh chóng rời khỏi sân thể dục. Trên đường trở về ký túc xá, một bóng người từ trong cây đột nhiên lao ra, dùng sức đẩy cô một cái. Sâm Sâm không kịp đề phòng, ngã ngồi trên đất.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy An Tình mặt mũi dữ tợn đi tới.

“Cái thứ lắm mồm, hôm nay tôi sẽ rút lưỡi cậu!” Sắc mặt An Tình tái xanh.

“Chờ một chút!” Sâm Sâm nhanh chóng đứng lên, đoán được vì sao cô lại tới gây chuyện, vội vàng nói, “Cậu là vì bài viết đó sao? Tớ đã nói chuyện với Ôn Á rồi, đó không phải là do tớ nói!”

“Bớt đóng kịch với tôi đi! Chính miệng Ôn Á nói, chuyện này chính là do cậu làm!” An Tình hung hăng nhìn cô chằm chằm, “Tôi biết, cậu vì mới khai giảng đã bị tôi gây khó dễ, cho nên muốn tìm cơ hội trả thù tôi! Bây giờ công ty của ba tôi bị nhà Kiều Thi Nghiên rút vốn, như thế đã vừa ý cậu chưa?”

Sâm Sâm khẽ run, không nghĩ tới cô và Kiều Thi Nghiên còn có quan hệ này, chẳng trách An Tình luôn giống như một người hầu đi theo sau Kiều Thi Nghiên. Bất quá, việc càng khiến cho Sâm Sâm khiếp sợ chính là, Ôn Á lại đem chuyện này đẩy lên người cô!

“Tớ không có ỹ nghĩ sẽ trả thù cậu.” Sâm Sâm bình tĩnh nói, “Cậu dẫn Ôn Á đến đây, tớ và cậu ấy cùng đối chất.”

“Đi chết đi!” An Tình căn bản không nghe lời cô, xông tới cho cô một bạt tai.

Sâm Sâm theo bản năng muốn tránh, đột nhiên bị một người kéo lại, sau đó liền được bao bọc trong ngực. Cảm giác quen thuộc ập đến, mắt cô mở to, ngẩng đầu kêu: “Lục Thần Dục!”

Lục Thần Dục lại một đường đi theo cô về ký túc xá, cũng quá cố chấp rồi?

Sâm Sâm biểu tình phiền muộn nhìn cậu, con ngươi cậu sâu thẳm híp lại, nhìn chằm chằm An Tình. Cô có thể cảm giác được khí lạnh tỏa ra trên người cậu, mỗi lần cậu tức giận, hơi thở sẽ vô cùng hung hãn.

“Lục Thần Dục.” Sâm Sâm bị cậu ôm vào trong ngực, có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng nóng nảy của cậu, không kiềm được hạ thấp giọng.

Lục Thần Dục giống như không nghe thấy, đưa tay kéo cô ra phía sau, sải bước tiến lên, túm lấy cổ áo An Tình.

An Tình từ lúc thấy cậu trong chớp mắt kia liền thay đổi sắc mặt, nhưng vạn nhất không nghĩ tới việc cậu sẽ động thủ! Cô bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Lục, Lục Thần Dục, cậu, cậu muốn làm gì?”

Hô hấp cậu nặng nề, ánh mắt hung ác, nhìn gương mặt An Tình, như muốn cắt một miếng thịt từ chỗ đấy. Ngón tay dùng sức nắm chặt, khàn giọng nói: “Cậu mới nói, muốn cho ai đi chết?”

Dáng vẻ nổi giận của cậu quá đáng sợ, hơn nữa trong trường luôn truyền đi những lời phán đoán về bối cảnh thần bí của cậu, An Tình ngay cả Kiều Thi Nghiên cũng không dám chọc, đừng nói đến Lục Thần Dục. Cô rất hoảng, theo bản năng nhìn xung quanh, nhanh trí gân cổ lên hét to: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Cô đây là muốn gây chú ý với giáo viên và bạn học, người ngày một nhiều, tự nhiên sẽ có người đến can ngăn. Sâm Sâm sợ sẽ làm lớn chuyện, vội vàng nói: “Lục Thần Dục, cậu mau buông tay!”

Cô vừa lên tiếng, sự chú ý của Lục Thần Dục thoáng buông lỏng, An Tình nhân cơ hội tránh khỏi cậu, che cổ áo nhanh chóng chạy đi.

Lục Thần Dục nhìn người đã chạy đi xa, hô hấp dồn dập, hai tay nắm thành quả đấm, mu bàn tay có gân xanh hiện lên.

Sâm Sâm cảm giác cậu có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, lo lắng nói: “Lục Thần Dục, cậu bình tĩnh một chút! Cậu không thể đánh nữ sinh!”

Lục Thần Dục đưa lưng về phía cô, từ từ cúi đầu xuống, cưỡng ép ý niệm xung động trong đầu xuống. Cậu nhắm mắt lại, mất rất nhiều thời gian mới ổn định được hô hấp, mới vừa thấy có người muốn khi dễ Sâm Sâm, máu trong đầu cậu liền nóng lên, nếu như không có cô bên cạnh, cậu không biết khi nào mình mới có thể tỉnh táo lại.

“Cậu…” Cậu chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp, giống như đang đè nén thứ gì đó, “Bị thương sao?”

“Không có.” Sâm Sâm thấy bộ dáng này của cậu, không khỏi có chút sợ hãi, bất an nói, “Tôi cùng An Tình chẳng qua chỉ có chút hiểu lầm, chúng tôi im lặng giải quyết là được rồi, cậu không nên đánh người…”

Đôi tay đang nắm thành quả đấm của Lục Thần Dục đột nhiên buông ra, cậu nghe được thanh âm sợ hãi của Sâm Sâm, bả vai hạ xuống, lẩm bẩm nói: “Tôi sẽ không đánh nữ sinh.”

Giọng cậu quá nhỏ, Sâm Sâm không nghe được đành phải nhẹ giọng hỏi: “Cậu nói gì?”

Lúc cô nói chuyện vẫn đứng ở bên kia, cũng không dám lại gần, giống như rất đề phòng cậu. Không biết thế nào, trong đầu Lục Thần Dục đột nhiên thoáng qua rất nhiều hình ảnh vỡ vụn, sợ phụ nữ, còn có tiếng khóc đè nén, ở trong căn phòng lớn lặp đi lặp lại, đây là cậu một mực vùng vẫy khỏi bóng tối.

Trong mắt Lục Thần Dục tích lũy phiền muộn, cậu rất khổ sở, đột nhiên xoay người, dùng sức nắm lấy cánh tay Sâm Sâm, tựa như muốn chứng minh cái gì, hướng cô nói to: “Tôi sẽ không đánh nữ sinh!”

Mặt cậu gần ngay trước mắt, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo, biểu tình đáng sợ bị phóng đại, toàn thân Sâm Sâm cứng đờ, đôi mắt mở thật to, dáng vẻ bị cậu hù dọa.

Khí lực cậu rất lớn, nắm cánh tay cô rất chặt, cho người ta cảm giác như… Chỉ cần cô nói sai một lời, một giây sau liền thịt nát xương tan.

Có phải cậu… Lại vì cái gì mà mất khống chế nữa không.

Môi Sâm Sâm giật giật: “Lục…”

“Tôi sẽ không đánh nữ sinh.” Ánh mắt Lục Thần Dục sắc bén, dường như muốn nhìn sâu vào bên trong nội tâm của cô, thanh âm run rẩy, “Tôi và ba tôi không giống nhau! Cậu có thể đừng sợ tôi có được không?”

Sâm Sâm ngây người, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Sợ hãi trong mắt cô làm cho Lục Thần Dục tỉnh táo lại, cậu bất tri bất giác ý thức được, mình đang dùng lực với cô, tây cậu khẽ run một cái, như bị điện giật mà đẩy cô ra.

“Tôi…” Cậu cúi đầu nhìn tay mình, khiếp sợ đến mức không nói ra lời.

Sâm Sâm bị cậu đẩy lui về sau một bước, cắn môi, trầm mặc nhìn cậu.

Lục Thần Dục rất tuyệt vọng.

Cậu một mực cảnh cáo mình, bất luận như thế nào cũng không được trở thành người mình ghét, thế nhưng, dòng máu chảy trong người cậu như chứa một lời nguyền, vững vàng giam cậu lại. Cậu giãy giụa, thống khổ, làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của lời nguyền này.

Cậu vừa mới… nổi giận với người mình thích, nếu như không khống chế được, có phải cậu sẽ làm cô bị thương không?

“Lục Thần Dục…” Sâm Sâm run rẩy mở miệng.

Cậu nghe được thanh âm bất an xen lẫn khẩn trương của cô, trong lòng như có hàng vạn mũi dao đâm vào, mọi thứ vỡ vụn. Cậu biết cô sợ, nhưng cậu không biết làm sao đối mặt với cô, sau này làm sao biểu đạt được tình yêu của mình, cậu… thậm chí không có tư cách lại gần cô.

Lục Thần Dục nhắm mắt lại, đáy lòng chậm rãi trầm xuống, giống như đang chờ xét xử, chờ cô nói ra câu nói kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.