Kiều Tiểu Kiều khẽ cười:
- Thanh Thanh, nếu không ngại thì ở lại cùng dùng cơm, dù sao mọi người cũng không ăn hết nhiều món như vậy.
- À, tốt quá, cám ơn chị Kiều.
Triệu Thanh Thanh tất nhiên sẽ không phản đối, nàng lập tức phân phó nhân viên:
- Này, đưa đến một cặp bát đũa.
Hạ Thiên vốn ngồi giữa Tôn Hinh Hinh và Kiều Tiểu Kiều, nhưng bây giờ Triệu Thanh Thanh lại di chuyển một chiếc ghế ngồi chen vào giữa Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh. Lúc này Tôn Hinh Hinh có chút bất mãn nhưng cũng không nói lời nào.
- Này, đại hiệp, dùng đi thôi, đây là món thịt bò hầm, rất ngon, còn đây là món gà sả ớt... ....
Triệu Thanh Thanh rất nhiệt tình gắp thức ăn cho Hạ Thiên, căn bản không quan tâm đến ánh mắt quái dị của nhóm phụ nữ bên cạnh.
- Để anh tự gắp.
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Đại hiệp, uống bia đi, em rót bia cho anh.
Triệu Thanh Thanh lập tức khui bia.
- Em rót bia cũng vô dụng, anh sẽ không đồng ý đâu.
Hạ Thiên tất nhiên biết rõ ý nghĩ của nha đầu này là gì.
- Đại hiệp, không nên tuyệt tình như vậy chứ?
Triệu Thanh Thanh nói với vẻ mặt đau khổ:
- Anh thấy tôi làm vợ bé không tốt sao? Ban ngày có thể bảo vệ, ban đêm có thể làm ấm giường, dù mặt em không đẹp bằng chị này, dáng người không tốt như chị kia, nhưng em còn trẻ, vẫn còn có cơ hội phát triển.
- Em...Em thật sự xin anh ta, xin làm vợ bé sao?
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng nghe ra nội dung, nàng cảm thấy rất khó tin, chuyện khó tưởng như vậy sao lại phát sinh trên thế giới này?
- Này, đại hiệp nói không thu đồ đệ, anh ấy nói tuyệt thế thần công chỉ dạy cho vợ, nhưng anh ta đã có vợ cả, em cũng chỉ còn cách làm vợ bé.
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói:
- Nhưng cũng không sao, làm vợ bé cũng được, em là vợ bé có võ công cao nhất.
- Anh dám dùng cái cớ này để lừa gạt các cô gái nhỏ sao?
Kiều Phượng Nhi nổi giận:
- Anh thấy như vậy không phụ lòng Kiều tiểu thư à?
Kiều Hoàng Nhi cũng dùng ánh mắt tức tối nhìn Hạ Thiên, ngay cả ánh mắt của Liễu Vân Mạn cũng biến đổi. Mà Tôn Hinh Hinh thì không cảm thấy quái lạ, trước đó Vương Kiệt phải nói mình có một cô em gái rất xinh đẹp, như vậy Hạ Thiên mới nhận Vương Kiệt làm tiểu đệ.
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, hắn không lừa gạt Thanh Thanh, hắn không thu đồ đệ, võ công cũng chỉ dạy cho vợ mà thôi.
- Này, chị Kiều, chị là vợ của đại hiệp sao?
Triệu Thanh Thanh lập tức có phản ứng, ngay sau đó dùng giọng hưng phấn hỏi:
- Chị Kiều, đại hiệp có dạy võ cho chị không?
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười, nàng lắc đầu:
- Chị không thích luyện võ.
- Không phải đấy chứ?
Triệu Thanh Thanh nói với vẻ mặt tiếc hận:
- Chị Kiều, chị có cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt, đúng là lãng phí.
Ánh mắt Triệu Thanh Thanh chợt xoay động, nàng nhanh chóng đứng lên chạy đến bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, bộ dạng rất nịnh hót:
- Chị Kiều, không bằng chị em mình thương lượng, chị cho em cơ hội học võ nhé.
- Em đừng dụ khị Tiểu Kiều!
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói:
- Dù Tiểu Kiều tình nguyện giúp em, anh cũng không dạy võ cho em.
- Này, đại hiệp, anh cũng đừng nên mất đạo lý như vậy chứ?
Triệu Thanh Thanh rất bất mãn:
- Tôi chỉ muốn học võ mà thôi, anh làm khó tôi như vậy sao?
- Thật ra tư chất của em rất kém, dù anh có dạy thì em cũng không thể trở thành nữ hiệp đệ nhất thiên hạ.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Điều nà sao có thể?
Triệu Thanh Thanh phản bác một cách không phục:
- Sư phụ dạy Taekwondo nói em tư chất rất tốt, hai năm sau có thể tham gia thế vận hội, nhất định sẽ giành huy chương vàng.
- Đó là vì ánh mắt của sư phụ em quá kém, hơn nữa học loại võ Taekwondo vung tay múa chân này không cần gì tư chất.
Hạ Thiên không cho là đúng.
- Đại hiệp, tuy anh rất lợi hại nhưng cũng không thể xem thường Taekwondo như vậy. Nghe em nói này, những sư phụ Taekwondo của em đều ở bên ngoài, nếu bọn họ nghe được lời này của anh thì chắc chắn sẽ trở mặt.
Triệu Thanh Thanh khẽ nói.
- Thằng nào ở bên kia mở mồm nói bậy?
Cánh cửa phòng chợt mở ra, năm tên đàn ông tiến vào, phòng ăn chợt trở nên chen chúc.
Triệu Thanh Thanh không khỏi thầm nói một câu:
- Mình đúng là mỏ quạ đen.
Không đợi Hạ Thiên đáp lời, Triệu Thanh Thanh vội vàng đứng lên nghênh đón, cũng chào hỏi với người đàn ông trẻ tuổi đi đầu:
- Thầy Lục, sao anh lại vào đây?
Vị được gọi là
"thầy Lục" kia mặt một bộ quần áo thể thao bó sát người, giống như cố ý biển hiện dáng người
"quá đẹp", mà bốn người phía sau lại mặc cùng một bộ trang phục, trước ngực có một hàng chữ lớn :
"Thiên Long đạo quán".
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenhyy.com
- Thanh Thanh, thầy thấy em vào chỗ này không ra, sợ em gặp chuyện không may, vì vậy mới cùng vào xem thế nào. Nào ngờ khi thầy đến cửa thì nghe thấy có người phỉ báng Taekwondo là vung tay múa chân, vì vậy mới không nhịn được và phóng vào.
Thầy Lục vốn rất tức giận, nhưng sau khi quét mắt một vòng thì chợt trở mặt, bộ dạng trở nên rất khách khí. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đột nhiên phát hiện ra trong phòng có một đám người đẹp
"chân dài", không muốn mất mặt trước người đẹp.
- Thầy Lục, thật ra đại hiệp cũng chỉ nói đùa, các anh đến đây tìm làm em cảm thấy rất xấu hổ, chúng ta ra ngoài trước, món ăn bên kia có lẽ cũng đã được dọn ra rồi.
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói, nàng cũng không muốn nhóm sư phụ của mình có xung đột với Hạ Thiên.
- Đại hiệp sao?
Thầy Lục nghe thấy Triệu Thanh Thanh xưng hô như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi:
- Thanh Thanh, chính hắn là tên cao thủ siêu cấp kia sao?
- À, thầy Lục, người ta đang dùng cơm, có việc gì nói sau.
Triệu Thanh Thanh khẽ nói.
Triệu Thanh Thanh dù không trả lời chính xác nhưng như vậy cũng là thừa nhận, hai ngày qua nàng khoác lác rung trời về cao thủ siêu cấp, tất nhiên vị
"thầy Lục" này sẽ không thoải mái. Mà bây giờ hắn phát hiện tiểu tử khốn kiếp kia ngồi ăn cùng năm người đẹp, vì vậy lại càng ghen ghét.
- Thì ra chú em chính là cái quái gì là "cao thủ võ lâm" Hạ Thiên, tôi là Lục Nhất Long, là thầy dạy võ ở Thiên Long đạo quán. Đại hiệp này hình như rất xem thường Taekwondo, không biết có thể luận bàn một chút được không?
Lục Nhất Minh nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, bộ dạng giống như muốn gây sự.
- Vợ à, em ăn đậu hũ đi, có thể giữ được vẻ đẹp.
Hạ Thiên gắp một miếng đậu hũ đưa vào miệng Kiều Tiểu Kiều, hắn hoàn toàn không quan tâm tới Lục Nhất Minh.
- Thầy Lục, thôi bỏ đi, lần sau...Lần sau em sẽ mời đại hiệp đến Thiên Long đạo quán.
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói.
Lục Nhất Minh rõ ràng không muốn rời khỏi đây, hắn có chút tức giận nói:
- Hạ đại hiệp xem thường chúng tôi như vậy sao?
- Tôi đúng là xem thường các anh.
Hạ Thiên không quay đầu lại, hắn gắp một miếng cá đưa vào miệng Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, chị nên ăn nhiều cá, gần đây chị cũng không ăn uống được nhiều, nên bồi bổ.
Lục Nhất Minh nghe mà cảm thấy kinh ngạc, lời nói kia vốn chỉ dùng để khích tướng đối phương, khong ngờ Hạ Thiên thật sự đáp lại bằng một câu như vậy.
Sau khi kinh ngạc thì Lục Nhất Minh lập tức phẫn nộ:
- Này tên họ Hạ, người ta nể mặt mà không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì tự mình bước ra.
- Vợ à, hắn nói anh nên ra ngoài chiến đấu.
Hạ Thiên cười hì hì nói với Kiều Tiểu Kiều:
- Em nói anh nên làm gì?
- Tính làm gì cho mệt, em chỉ muốn ăn một bữa thật ngon.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, sau đó khẽ nói một câu:
- Văng ra.
- Vẫn là vợ hiểu anh, lúc này anh cũng muốn như vậy.
Hạ Thiên xoay người đứng lên nhìn đám người Lục Nhất Minh:
- Các anh hôm nay có may mắn lớn, vợ tôi tâm địa lương thiện, cho nên các anh không cần bị đánh, tôi muốn các anh ra khỏi phòng.
- Tiểu tử, làm người cũng đừng quá kiêu ngạo.
- Mịa, mày muốn ăn đòn à?
- Này sư phụ, đánh nó đi!
- Các huynh đệ cùng nhau tiến lên, không cần nể mặt Thanh Thanh.
Bốn tên ở sau lưng Lục Nhất Minh lập tức mắng lớn, đám người ra vẻ xoa tay múa chân, chỉ chờ Lục Nhất Minh mở miệng thì tất cả sẽ tiến lên đánh cho tên khốn không biết trời cao đất rộng và chiếm đoạt năm người đẹp thành đầu heo.
Cũng khó thể trách bọn họ tức giận, năm người bọn họ cùng đi dùng cơm với Triệu Thanh Thanh, rõ ràng là năm người đàn ông và một người đẹp, nhưng người này lại một mình mang theo năm người đẹp, rõ ràng là không công bằng. Mà đáng hận chính là năm người đẹp kia còn
"mướt" hơn Triệu Thanh Thanh rất nhiều, đừng nói là tiểu tử này bây giờ rất
"bố láo", dù tiểu tử này thật thà nghiêm chỉnh thì cũng phải lấy cớ đánh cho bõ tức.
Lục Nhất Minh lại càng tức, hắn đứng thẳng người nhìn vào Hạ Thiên, gọng nói mỉa mai:
- Tôi cũng muốn xem cậu làm sao cho tôi ra khỏi phòng.
Lục Nhất Minh không ra tay trước, tất nhiên đã tính toán kỹ lưỡng. Đợi đến khi Hạ Thiên ra tay trước thì hắn có thể phản kích, đến lúc đó đả thương người cũng có thể nói với cảnh sát là mình đang phòng vệ, bọn họ cũng không phải gánh trách nhiệm.
Lục Nhất Minh vừa dứt lời thì chợt cảm thấy thân thể nhẹ bổng, sau đó cả người bay lên, hắn phóng thẳng ra ngoài cửa rồi đập mình xuống nền đất.
Không thể không nói Lục Nhất Minh tính toán rất kỹ, ít nhất hắn cũng có một điểm chính xác, đó chính là Hạ Thiên sẽ ra tay trước.
Nhưng Lục Nhất Minh tính đầu nhưng không xem đuôi, hắn tính mình có thể phòng vệ, nhưng không tính đến vấn đề không có khả năng phòng vệ.
Lục Nhất Minh bị ném ra và cảm thấy đầu óc choáng váng, khi còn chưa kịp đứng lên thì đã thấy có một người bay đến rồi đập lên người mình, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, sau đó lại là người thứ hai, thứ ba, thứ tư... ....
Năm người bị ném chồng lên nhau, tất nhiên người xui xẻo nhất chính là Lục Nhất Minh bị đánh văng ra đầu tiên, hắn đã ngất xỉu. Mà may mắn nhất rõ ràng là tên bị ném ra lúc cuối cùng, hắn ngã trên đống nệm người, thậm chí còn không có cảm giác đau.
Triệu Thanh Thanh trợn mắt há mồm nhìn vị sư phụ của mình và các sư huynh hội quán chơi trò
"phi thân", một lúc sau mới giơ ngón tay cái với Hạ Thiên:
- Đại hiệp đúng là trâu bò, tôi nhất định phải bái anh làm thầy.
Hạ Thiên vỗ vỗ tay rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Tiểu Kiều.
- Chồng à, ăn thịt gà đi!
Kiều Tiểu Kiều gắp một miệng thị gà đưa vào trong miệng Hạ Thiên, bộ dạng giống như muốn khao quân.
Tôn Hinh Hinh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều rõ ràng là phối hợp rất tuyệt.
- Thanh Thanh, nếu em muốn học võ của Hạ Thiên thì cũng đừng để cho mấy người bên ngoài quấy rầy chúng ta.
Kiều Tiểu Kiều quay đầu nhìn Triệu Thanh Thanh nói.
- Chị Kiều, chị nói thật sao?
Triệu Thanh Thanh chợt mừng rỡ, nàng không đợi Kiều Tiểu Kiều trả lời mà nhanh chóng chạy ra ngoài:
- Em đi thu phục bọn họ trước đã.