Hồ Đồ

Chương 6




Trình Đoan Ngọ của tuổi hai mươi tư không giống như Trình Đoan Ngọ của thuở mười bảy nữa. Cô đã không còn ôm ảo tưởng về Lục Ứng Khâm. Trái tim từng đã sôi sục cũng theo năm tháng mà lạnh lẽo dần. Những thứ mà cô cho là xa hoa kia cuối cùng chỉ đổi lấy sự tiêu điều của nửa cuộc đời còn lại. Những đêm khuya mơ thấy ác mộng, nước mắt lại ướt đẫm khuôn mặt, cô tự hỏí: Vẫn yêu anh ta ư? Còn dám yêu anh ta ư? Nhưng câu trả lời dành cho cô chỉ là sự lạnh lẽo và im ắng của căn phòng.

Sau một tuần chiến tranh lạnh, cuối cùng anh cô cũng tha thứ cho cô.

Cuộc sống đôi khi tàn nhẫn đến mức khiến con người ta chỉ có thể thỏa hiệp một cách bất lực.

Cả Trình Đoan Ngọ và Trình Lạc Minh đều bị gánh nặng cuộc sống đè lên lưng, cuộc sống biến họ thành những con người tầm thường, thô tục. cái gọi là tôn nghiêm, khi chất ở họ hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn lại thân xác tiều tụy cố sống cho qua ngày.

Nhiều năm trôi qua, dù có đau đớn thế nào thì cô cũng chưa bao giờ thấy anh trai rơi nước mắt trước mặt cô. Vậy mà, lúc thu dọn đồ đạc của Đông Thiên, nhìn thấy tấm ảnh của thằng bé, anh cô lại khóc.

Cô thấy chua xót. Cô cố gắng hít thở thật sâu để không để lộ chút tiếc nuối hay thương xót, nuốt nước mắt vào trong. Không phải cô vô tình. Nó là con trai cô, cô gần như mất đi mạng sống của mình mới sinh ra nó, làm sao không đau xót? Nhưng cô có thể làm được gì chứ? Cô thấy quá mệt mỏi để có thể tiếp tục đấu tranh với sô phận của mình rồi.

Rời khỏi thành phố này để bắt đàu một cuộc sống mới. Đó là điều mà cô và anh cô đã thỏa thuận.

Khoảng thời gian bảy năm đủ để cô nhận thức rõ hiện thực. Lục Ứng Thâm sẽ không yêu cô, sẽ không vì đứa trẻ mà thỏa hiệp, nhượng bộ, cũng sẽ không dành cho co một chút cảm tình nào. Chỉ có duy nhất một điều cô có thể làm được đó là chấp nhận số phận.

Sau một thời gian không gặp Du Đông, giờ gặp lại Trình Đoan Ngọ thấy ánh mắt của anh có rất nhiều cảm xúc. Đôi mắt sau thẳm, gò má gầy gò, anh nhìn cô, do dự rất lâu mới mở miệng nói: “Đoan Ngọ, người nên rời đi không phải là em.”

Trình Đoan Ngọ mỉm cười, sự bi thương còn hơn cả nỗi tuyệt vọng đong đầy trong khóe mắt cô. “Anh Du Đông không rời khỏi đây thì em biết làm gì?” rồi cô chống tay lên cằm. Người con gái độ tuổi hai mươi đáng nhẽ phải rạng rỡ như hoa, vậy mà Trình Đoan Ngọ tiều tụy đến mức đáng thương.

“Ông chủ Lục mà biết em vẫn đang ở thành phố này thì chắc sẽ khó chịu lắm, giống như cái gì đó mắc nghẹn trong cổ họng ấy. Anh ta ghét em anh cũng biết mà. Em không muốn gây thêm bất cứ phiền toái nào nữa, rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất, không có em, anh ta sẽ đối xử tốt hơn với con em, đúng không?” Đôi mắt mệt mỏi của cô chớp chớp. đôi mắt bây giờ giống như lỗ nước đen tĩnh lặng. Cô cúi đầu, lòng đau như cắt, giọng nói cũng nhỏ dần, “Anh Du Đông, Giai Giai và ông chủ Lục chắc… cũng sắp kết hôn. Hi vọng anh có thể nói với Giai Giai đối xử tốt với Đông Thiên một chút.”

Du Đông rất muốn nói cho Trình Đoan Ngọ biết rằng từ khi thoát khỏi phạm vi thế lực của Lục Ứng Khâm, đã rất lâu rồi anh chưa gặp lại em gái, nhưng trước ánh mắt khẩn cầu của Trình Đoan Ngọ, anh không đành lòng nói ra điều ấy, chỉ khàn giọng đáp: “Ừ”

Tâm sự nặng trĩu được trút bỏ, Trình Đoan Ngọ khẽ mỉm cười. Cô nâng tách trà lên nhấp một ngụm, hơi nóng từ tách trà bốc lên khiến mắt cô hơi đỏ. Du Đông nhìn bàn tay gầy guộc và yếu đuối đang cầm tách trà, không thể tưởng tượng nổi trong từng ấy năm, đôi vai yếu ớt của cô đã phải chịu đựng gánh nặng gia đình như thế nào.

Một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, bốc đồng rốt cuộc đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào mà thành ra bộ dáng như ngyaf hôm nay, Du Đông thực sự không thể tưởng tượng được.

Du Đông trầm lặng nhìn cô nơi đáy mắt dâng lên cảm giác thương hại, hồi lâu mói nói: “Đoan Ngọ, nếu anh giúp được gì cứ nói nhé!”

Trình Đoan Ngọ gật đầu rồi thở dài , nói: “Những lúc mệt nhất khổ nhất, em cũng đã từng nghĩ đến cái chết.” Cô chớp mắt nhìn Du Đông, mỉm cười, nói tiếp: “Anh đừng coi thường em nhé lúc đó em thật sự rát tuyệt vọng, tiền không có một xu, bệnh viêm phổi của Đông Thiên lại tái phát, em ôm con đứng trên lầu cao nhất của bệnh viện suýt nữa nhảy xuống rồi.” cô im lặng một lát rồi lên tiếng thở dài, hổi tưởng chuyện quá khứ khiến cô thấy xót xa. Dư vị của nỗi xót xa ấy không hề thay đổi, dù có muốn nuốt xuống cũng không dễ dàng một chút nào: “Sau đó, anh trai em nhìn thấy mẹ con em, anh cau mày rồi quát ầm lên , nói với em rằng : “Đoan Ngọ em có bị điên không đấy? Đến cái chết em cũng không sợ mà giờ lại sợ sống sao?”

Cô ngước lên. Trong khoảnh khắc ấy, Du Đông sửng sốt. Trình Đoan Ngọ thực sự đã hoàn toàn biến thành con người khác.

“Anh Du Đông em sẽ sống thật tốt, không phải là vì bất cứ ai mà vì bản thân em.”

“…”

Trình Đoan Ngọ đã không còn là thiếu nữ cao ngạo của ngày xưa. Giờ đây, tuy cuộc sống của cô có vất vả nhưng nghị lực sống thì mãnh liệt. Du Đông cảm thấy cô hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia.

Anh nhớ trước kia anh đã từng không biết lượng sức mình mà thích Trình Đoan Ngọ, cuối cùng bị Trình Lạc Minh “dạy cho một bài học”. khi ấy, nhà họ TRình quyền cao chức trọng như vậy, đâu dễ để người khác tiếp cận. Trình Lạc Minh đã không chút nể mặt, khinh thường nói: “Cậu dựa vào gì mà thích em gái tôi chứ? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Lúc đó, Du Đông chỉ biết im lặng đứng sau lưng anh ta, tức giận siết chặt bàn tay, cắn răng chịu đựng, không dám nói lời nào. Anh đúng là “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”. Vì thế anh nhẫn nhịn không nói ra. Những năm sau đó, ngày càng chứng kiến Trình Đoan Ngọ lớn lên từng ngày, ngày càng lộng lẫy, rồi cô đem lòng yêu Lục Ứng Khâm, từng bước lao xuống vực sâu và chẳng bao giờ có thể quay lại được…

Chưa bao giờ anh thấy vui sướng khi Trình gia rơi vào túng quẫn bởi anh sợ nếu như thế, anh sẽ chẳng bao giờ dám tiếp cận Trình Đoan Ngọ. Anh luôn cảm thấy so với Trình Đoan Ngọ, tình cảm của anh rất tầm thường. cho đến bây giờ, anh vẫn không xứng với cô.

Biểu lộ của Trình Đoan Ngọ đã mang lại cho Du Đông sự cỗ vũ vô hạn. Nhiều năm trước, vì sự tự ti anh đã bỏ qua cơ hội thể hiện tình cảm của mình. Nhiều năm sau, anh nhận ra rằng, nửa cuộc đời còn lại của anh sẽ không để mình tiếp tục hối hận nữa. Ban tay đang nắm chặt nãy giờ dần buông lỏng rồi cuối cùng đặt nhẹ lên bàn tay của Trình Đoan Ngọ. Giọng anh run run vì xúc động, anh nghe thấy giọng nói của mình đang vang vọng bên tai: “Đoan Ngọ, đừng đi nữa, sau này…ở bên cạnh anh nhé…”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.