Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn

Chương 27




Nhâm Tri Liễu không đất dung thân đi mất.

Đêm đó Nhâm Nghị đem Hạ Thụ đẩy lên giường, mỹ danh nói muốn ôn chuyện cũ.

Xưa nay Hạ Thụ không có cách nào chân chính từ chối Nhâm Nghị, huống chi Nhâm Nghị vẫn luôn dinh dính nhơm nhớp hôn cậu, cậu không dứt được ngọt ngào mê hoặc như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thụ ở trong lồng ngực Nhâm Nghị tỉnh lại, Nhâm Nghị mở mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, thấy cậu tỉnh rồi lập tức hôn cậu, nói: “Ann nghĩ tới chuyện đêm đó, xin lỗi, cho em chịu ủy khuất.”

Hạ Thụ nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của anh. Nhâm Nghị tối hôm qua rất nhiệt tình làm cho Hạ Thụ rõ ràng Nhâm Nghị thật thích mình. Lần trước Nhâm Nghị nhiệt tình như vậy cậu còn tưởng rằng anh xem mình là Khâu Nghiên Nghiên, nhưng lần này Nhâm Nghị vẫn nhiệt tình như trước, không vì thân thể của cậu là đàn ông mà có bất kỳ khó chịu nào.

Hôn hôn một chút lại châm lửa, lúc hai người rời giường mặt trời lên cao. Lúc này Nhâm Nghị mới vừa lên chức cha rốt cục rời giường, vui mừng đi tìm con trai chơi.

Giữa trưa, Nhâm Nghị chơi cưỡi ngựa với con trai, ngồi thang trượt, chơi mèo vờn chuột, Tiểu Nhâm mừng rỡ ha ha cười không ngừng, ngoan ngoãn kêu “Ba ba”.

Nhâm Nghị mừng rỡ, lại mang Tiểu Nhâm đi chơi đu quay.

Buổi trưa, Tiểu Nhâm muốn ăn bánh trứng gà, Hạ Thụ muốn đi nhà bếp làm, Nhâm Nghị lại ngăn cản cậu: “Để anh làm, em sinh Tiểu Nhâm rất cực khổ, còn một mình chăm sóc con nhiều năm như vậy, sau này anh sẽ chăm sóc em và con thật tốt.”

Nói xong liền đi vào nhà bếp, anh không thấy Hạ Thụ ở phía sau đỏ cả vành mắt.

Nhâm Nghị mỗi ngày hận không thể đem Hạ Thụ và Tiểu Nhâm sủng đến bầu trời. Anh mua cho Tiểu Nhâm thật nhiều đồ chơi, Hạ Thụ nói thế nào đều vô dụng, Nhâm Nghị vẫn luôn nói mình kiếm tiền để cho vợ con tiêu.

Hạ Thụ đẩy anh: “Ai là vợ của anh.”

Nhâm Nghị ôm lấy cậu, bá đạo nói: “Em không phải vợ anh thì là vợ ai.”

Suy nghĩ một chút lại cường điệu nói: “Không cho nghĩ đến cái tên Lâm Lập kia!”

Hạ Thụ kiên nhẫn giải thích: “Em thật sự rất lâu không liên lạc với anh ta.”

Lúc này Nhâm Nghị mới hài lòng, khẽ hừ một tiếng.

Hạ Thụ bất đắc dĩ nhìn vại dấm chua lớn này, cuối cùng cậu đã hiểu rõ, lúc trước cậu và Lâm Lập cùng nhau, Nhâm Nghị kích động như vậy là bởi vì ăn dấm.

Nhưng Nhâm Nghị vẫn không cho Hạ Thụ đi ra ngoài, Hạ Thụ biết anh không yên lòng, bởi vì Nhâm Nghị nửa đêm thường kêu: “Thụ Thụ, không cần đi!” Sau đó đầu đầy mồ hôi lạnh, thức tỉnh.

Hạ Thụ mới biết, thì ra mình lén lút bỏ đi làm anh thương tổn lớn như vậy.

Hạ Thụ chỉ có thể ôm anh, lập lại nhiều lần, nói cho anh biết sẽ không bỏ đi.

Ngày hôm nay Nhâm Nghị về đến nhà, anh nhìn thấy Hạ Thụ gục xuống bàn ngủ, tóc buông xuống hai má, cậu mặc áo T shirt rộng rãi, bởi vì tư thế ngủ nghiên qua một bên mà lộ ra xương quai xanh tinh xảo, da dẻ trắng, nhẵn nhụi, hai cái chân vừa trắng vừa thẳng, lúc ẩn lúc hiện ở dưới khăn trải bàn.

Nhâm Nghị nuốt nước miếng một cái, đi tới ôm lấy Hạ Thụ, một hồi củi khô lửa bốc, Nhâm Nghị rất hối hận không sớm ăn cậu.

Bị dằn vặt đến mệt mỏi, lúc ăn cơm tối Hạ Thụ còn dùng đôi mắt giận dữ nhìn anh.

Nhâm Nghị cười hì hì gắp cho cậu một miếng xương sườn, rồi đắc ý gắp cho Tiểu Nhâm một cái đùi gà, cảm thấy ngày tháng này trôi qua thật là tốt đẹp.

Ăn cơm xong, Hạ Thụ như trước đây bưng một chậu nước giúp Nhâm Nghị ngâm chân. Nhâm Nghị đột nhiên ôm cậu vào trong ngực hôn, sau đó đôi mắt ửng đỏ nói: “Không cho bỏ anh đi.”

Hạ Thụ thần sắc nghiêm túc gật gật đầu.

Ba tháng sau, Nhâm Nghị dẫn Hạ Thụ và Tiểu Nhâm đi nước ngoài du lịch, sau đó kéo Hạ Thụ đi kết hôn.

Hạ Thụ nhìn anh cầm giấy hôn thú cười vui vẻ giống một đứa nhỏ, không nhịn được lần thứ hai xác định, anh thật sự yêu mình.

Về đến nhà, Nhâm Nghị nhàn nhạt nói: “Ngày mai anh có việc, sáng mai anh cho tài xế tới đón em, sau đó em đưa Tiểu Nhâm đi học đi.”

Hạ Thụ nháy mắt mấy cái, Nhâm Nghị cho cậu ra khỏi nhà?

Nhâm Nghị có chút sốt sắng hỏi: “… Em yêu anh?”

Hạ Thụ không nhịn được mỉm cười hôn anh: “Anh nói xem?”

Sau đó… Hạ Thụ kinh ngạc phát hiện trên mặt Nhâm Nghị hiện lên một vệt màu hồng.

“Em cũng yêu anh, rất yêu.”

HOÀN


———-oOo———-

LEE cảm thấy hổ thẹn vì đến bây giờ mới hoàn bộ truyện khá ngắn này. Thôi thì cũng đã xong rồi. Một lần nữa cảm ơn các bạn đã đọc hết truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.