Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn

Chương 10




Đột nhiên Nhâm Nghị buông tay ra, lông mày nhíu lại, như không có cách nào tiêu hóa sự thật này, không dám tin tưởng nói: “Cái gì?”

Hạ Thụ bị ánh mắt của anh đâm vào, không tự chủ lùi về sau một bước.

Trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc, đèn bỗng nhiên sáng lên, Nhâm Tri Liễu bị hai người đánh thức.

Ánh đèn rất chói mắt, Hạ Thụ không tự chủ nhắm mắt.

Nhâm Tri Liễu nói: “Đều không ngủ làm cái gì đấy?”

Hạ Thụ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Nhâm Nghị nói: “Nếu như cậu để ý, tôi có thể dời ra ngoài ở.”

Nhâm Nghị không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Không được!”

Hạ Thụ bình tĩnh nói: “Tôi là đồng tính luyến, mỗi ngày ngủ cùng với cậu xác thực không tiện, tôi nên ra ngoài ở.”

Nhâm Nghị quặm mặt lại, vẫn kiên trì, chỉ nói: “Không được.”

Hạ Thụ khẽ thở dài một cái: “Vốn sau khi cậu kết hôn, tôi cũng phải dời ra ngoài ở, bây giờ thì đi sớm hơn một chút mà thôi.”

“Không có gì không tiện, sau khi kết hôn tôi sẽ mua một căn nhà lớn hơn, biệt thự cũng được…”

Thấy Nhâm Nghị nghiêm túc suy tư, Hạ Thụ không khỏi trợn to hai mắt, cả kinh nói: “Không phải sau khi kết hôn cậu còn muốn ở cùng với tôi?”

Thái độ của Nhâm Nghị cho là chuyện đương nhiên.

Hạ Thụ trầm mặc chốc lát, bất đắc dĩ nói: “Coi như cậu không ngại, Khâu tiểu thư cũng sẽ không đồng ý.”

“Tôi sẽ nói với cô ấy.”

Hạ Thụ không nói gì nhìn anh một hồi, cậu không ngờ Nhâm Nghị có suy nghĩ này. Vừa nghĩ tới sau này mỗi ngày nhìn Nhâm Nghị và Khâu Nghiên Nghiên tú ân ái, trước mắt Hạ Thụ tối sầm, không, cậu không muốn giả vờ như vậy sống hết đời.

Hạ Thụ lần này kiên định nói: “Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài.”

Cậu nói xong thì đi thu dọn đồ đạc.

Sắc mặt Nhâm Nghị lạnh đi, nắm lấy tay Hạ Thụ, cả giận nói: “Chúng ta là người một nhà, nên ở cùng một chỗ, còn… Cậu yêu đàn ông tôi cũng không ngại, thế nhưng không cho phép cậu loạn giao, cậu muốn giao du với ai nhất định phải thông qua tôi đồng ý mới được, đêm nay cậu phải lập tức chia tay với người kia đi, vừa nhìn là biết không phải người đứng đắn gì.”

Hạ Thụ nhức đầu, đối với giọng điệu gia trưởng của Nhâm Nghị rất là bất đắc dĩ.

Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu sợ nhất Nhâm Nghị phát hỏa, mỗi lần Nhâm Nghị phát hỏa Hạ Thụ chỉ biết nghe theo anh.

Nhưng lần này Hạ Thụ không nghĩ cứ như vậy thỏa hiệp, cậu nhất định phải dời ra ngoài.

“Tìm bạn trai chuyện này tôi có thể nghe lời cậu, thế nhưng tôi không thể tiếp tục ở cùng với cậu.”

Hạ Thụ ngước mắt, nhìn chằm chằm Nhâm Nghị, từng chữ từng câu lần thứ hai cường điệu nói: “Tôi yêu thích đàn ông.”

Cậu muốn cho Nhâm Nghị hiểu cậu yêu thích đàn ông đại biểu cậu sẽ đối với thân thể của đàn ông có cảm giác, đàn ông này bao gồm cả Nhâm Nghị.

Nhâm Nghị lại không thối lui chút nào.

“Không đáng kể.”

Hạ Thụ một trận vô lực, đúng đấy, làm sao Nhâm Nghị cũng không nghĩ đến người mình xem là anh em nhiều năm vẫn luôn lén lút thích anh, nếu như biết nhất định sẽ cảm thấy rất buồn nôn.

Nhâm Tri Liễu lên tiếng nói: “Chớ ồn ào, Nghị Nghị, sau khi em kết hôn chị và Tiểu Thụ ở cùng với em sẽ không tiện, lúc đó chúng ta phải tách ra, còn bây giờ, em và Tiểu Thụ ở phòng khách cũng không tiện, trước hết đổi một cái căn nhà lớn hơn đi. Thật ra chúng ta đã sớm mua được nhà lớn, chỉ là đối với nơi này có tình cảm mới không nỡ lòng đổi thôi.”

Nhâm Nghị còn muốn phản bác, bị Nhâm Tri Liễu trừng mắt một cái mới ngậm miệng.

Nếu Nhâm Tri Liễu lên tiếng, Hạ Thụ cũng chỉ có thể vâng lời, chuyện này cứ quyết định như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.