Hiệp Ước Tình Nhân Để Cứu Cha Mẹ

Chương 5: Chương 9-10




Nhìn phi cơ trước mặt, An Tuyết Thần không khỏi kinh ngạc. Cô biết hắn có rất nhiều tiền nhưng như thế này thì quá kinh ngạc. “Lên đi.” Phàm Ngự, người đàn ông này, cô cảm thấy hắn rất bí hiểm.

Trên phi cơ, tựa như một ‘căn phòng tổng thống’, cái gì nên có đều có, không nên có cũng có. Ngồi trên sa lon, An Tuyết Thần cười. “Thật đúng là xa xỉ.”

Phàm Ngự đang đặt bút ký các văn kiện, như cảm nhận được sự biến hóa của cô, hắn gạt mọi thứ sang một bên, đốt một điếu thuốc, cẩn thận dò xét cô. “Cô đang nghĩ gì?”

Nghe Phàm Ngự nói chuyện, An Tuyết Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly: “Tôi đang suy nghĩ về anh, một người đàn ông bí hiểm ẩn chứa biết bao nguy hiểm, lại chọn trúng tôi, đây là niềm vinh dự hay là nỗi bất hạnh của tôi.” Cô thật sự nói những gì mình suy nghĩ với hắn.

“Ha ha, ha ha.” Phàm Ngự bật cười,hắn cười thật. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô lại gần.

An Tuyết Thần rất nghe lời đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống. Cô còn chưa kịp ngồi vững liền bị hắn kéo vào trong ngực. Hắn nhìn cô, cô không trang điểm, gương mặt mộc mạt thanh tú.

Phàm Ngự nâng cằm cô lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi cô.

“Không cần cố gắng hiểu tôi, sẽ gặp nguy hiểm.” Phàm Ngự nói rất nhẹ nhàng.

An Tuyết Thần không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên chuyển sang chuyện khác. “Chúng ta đang đi đâu?”

“Las Vegas” Phàm Ngự cầm một lọn tóc của cô thoải mái ngửi. Cô không có chau chuốt trang điểm như những người phụ nữ khác, cũng không dùng nước hoa, mùi hương trên người cô là dùng những hương liệu tự nhiên tắm rửa mà có, hắn rất thích.

An Tuyết Thần mặc Phàm Ngự ngửi, bởi hắn cũng không làm gì quá đáng. Cô đối với hắn buông lỏng cảnh giác, nhìn những áng mây ngoài cửa sổ, từ từ tựa vào bả vai của hắn thiếp đi.

Nhìn bảo bối đang ngủ say trong ngực mình y như một đứa trẻ, da thịt mềm mại trắng noãn, Phàm Ngự thực muốn ăn cô ngay bây giờ.

“Bảo bối, chúng ta đã đến.” Hắn thì thầm bên tai cô.

“Ừ, nhanh vậy.” An Tuyết Thần dùng sức dụi mắt, khó tin nhìn Phàm Ngự. Sao hôm nay hắn lại dịu dàng như vậy, không biết có thể bất chợt biến thành ma quỷ hay không.

Thấy phản ứng của An Tuyết Thần, Phàm Ngự hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giống như đang cố nhẫn nại. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén khi nhìn con mèo nhỏ này, nếu là trước kia hắn sẽ không bao giờ canh giấc ngủ cho người khác, nghĩ cũng không bao giờ có, thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn lại vì người khác mà nhẫn nại như vậy.

Phàm Ngự kéo tay An Tuyết Thần vào một khách sạn sang trọng.

Tiến vào đại sảnh, quản lý khách sạn nhiệt tình đón tiếp: “Tổng giám đốc, ngài đến sao không thông báo một tiếng, tôi sẽ cho người đón ngài.”

Phàm Ngự không để ý tới người quản lý đang đi phía sau, một mạch kéo An Tuyết Thần vào thang máy. Đây là thang máy dành riêng cho hắn, không có thẻ chuyên dụng căn bản là không vào được. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, người quản lý vẫn không ngừng nói liên hồi, cũng chỉ là một kẻ nịnh nọt.

Cửa vừa đóng lại, An Tuyết Thần theo thói quen thở ra một hơi, rồi ngoáy ngoáy lỗ tai. Trước kia, khi mẹ cô giảng đạo, cô cũng thường hay ngoáy lỗ tai như vậy. Khóe miệng Phàm Ngự giật giật nhìn bộ dáng đáng yêu của cô. Thật đáng yêu.

“Tại sao anh không để ý tới ông ấy.” An Tuyết Thần đối mặt hỏi Phàm Ngự.

“Có sao? Tôi không nghe thấy.” Phàm Ngự ôm ngang hông An Tuyết Thần, hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá phả trên mặt cô. Động tác mờ ám khiến An Tuyết Thần đỏ mặt. Nụ hôn của hắn vừa muốn dừng trên môi cô thì cửa thang máy mở ra. Những người đứng đợi ở thang máy đối diện hiển nhiên rất kinh ngạc khi chứng kiến cảnh này. “Hừ, thật đúng lúc.”

“Tổng giám đốc, tôi đã chuẩn bị xong phòng cho ngài, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.”

“Ừ, ta biết, có chuyện cần sẽ kêu ngươi.” Phàm Ngự khoát tay ý bảo người bồi phòng rời đi.

Đẩy cửa phòng ra, An Tuyết Thần bị cảnh vật trước mắt hù sợ, một bờ biển xanh biếc rộng lớn như phóng đại trước mắt cô. Căn phòng này được lắp các cánh cửa thủy tinh trong suốt, chân cô không tự giác đi về phía cửa sổ, nhìn biển rộng mênh mông bát ngát ở bên ngoài.

Phàm Ngự đơn giản tắm vội rồi bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy một bức tranh tuyệt mỹ. Nơi ấy có một cô gái đang cảm thụ cảnh đẹp bên ngoài, ánh mặt trời khúc xạ trên mặt biển càng làm phong cảnh thêm phong tình.

“Thích không?” Phàm Ngự từ phía sau ôm An Tuyết Thần, đặt cằm lên đ ỉnh đầu cô, cùng cô hưởng thụ tất cả.

“Ừ, thích, thật đẹp.” An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, hưởng thụ mùi hương của hắn.

Phàm Ngự nhẹ nhàng kéo cô quay lại, đầu ngón tay lướt nhẹ trên môi cô. Ngắm nhìn cô.

“Đúng là thật đẹp.” Phàm Ngự ôn nhu hôn cô, rất thâm tình. Mà An Tuyết Thần cũng không cự tuyệt hắn, bởi vì cô đã được bán cho hắn,cô không phản kháng cũng không đáp lại.

Phàm Ngự mở mắt, dùng đầu lưỡi quấn chặt cái lưỡi thơm tho của cô, tay hắn vuốt v3 ngực cô, khiến cô rất nhanh liền bị kỷ xảo thành thục của hắn thuần phục.

An Tuyết Thần nhẹ giọng r3n rỉ. “Ừ, không cần.”

Loại r3n rỉ này như thuốc k1ch thích làm hắn muốn đoạt lấy cô nhanh hơn.

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần nhẹ nhàng đặt lên giường, nhanh chóng c ởi quần áo, rồi luồn tay ra sau lưng cô, thuần thục đem áo ngực tháo xuống. Bàn tay ấm áp của hắn vuốt v3 tấm lưng trần của cô, lướt qua từng tấc da thịt, thật dịu dàng khác xa mấy lần trước, hay là hắn đối với những người phụ nữ biết nghe lời đều cư xử ôn nhu như vậy.

Hắn hôn khắp người cô, cuối cùng dừng lại ở môi cô, bởi vì cô rất ngọt, hắn muốn hút chất mật này nhiều hơn.

“Bảo bối, cô thật sự rất ngọt.” Thanh âm của hắn khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn đầy nam tính.

“Ngoan, mở chân ra, cô quá khẩn trương.”

...(Ngàn vạn câu chữ, mọi người phát huy tính sáng tạo nhé!)

Sau khi chiến đấu hăng hái, hai người cùng nhau đạt tới cao trào. Phàm Ngự đem mầm mống gieo trong cơ thể cô rồi vùi đầu vào cổ cô, thở d ốc từng ngụm từng ngụm. Còn An Tuyết Thần thì mãi suy nghĩ, tại sao bản thân cô lại có thể khát vọng loại cảm giác này.

Từ trên người cô trược xuống, hắn nằm bên cạnh cô, ôm cô vào ngực. “Thoải mái không?”

An Tuyết Thần không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực hắn sâu hơn. Động tác này làm Phàm Ngự có cảm giác rất tốt. Hắn vuốt tóc cô. Nhưng những cử chỉ ôn nhu, sủng ái này có thể kéo dài bao lâu đây? Con ác ma đang ngủ say trong cơ thể hắn lúc nào sẽ tỉnh lại?

Rửa mặt xong, Phàm Ngự liền mang cô tới sòng bạc. Lúc hắn tiến vào có rất nhiều người đi về phía hắn, bao gồm cả ông quản lý khách sạn.

“Tổng giám đốc, đều đã an bài tốt, ngài có thể chơi.”

An Tuyết Thần khoát tay Phàm Ngự cùng đi vào rồi ngồi xuống, cô nhìn chung quanh cảm thấy khó hiểu, tại sao trên bàn này không có người nào khác. Một cô gái đứng đối diện là người chia bài, cô cầm lên một vali mở ra, bên trong chứa đầy đô la, nhìn An Tuyết Thần.

Người chia bài hướng về phía An Tuyết Thần nói: “Tiểu thư xin đặt cược.”

Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn Phàm Ngự, hắn đang ngồi bên cạnh cô, bắt chéo hai chân, thoải mái hút thuốc.

“Số tiền này cô cứ cầm chơi, thắng là của cô, thua tôi chịu.” Phàm Ngự nhẹ nhàng phun khói thuốc, bình thản nói.

“Nhiều như vậy? Tôi không cần.” Nói xong An Tuyết Thần liền đẩy số tiền kia về phía trước.

Phàm Ngự rất không hài lòng đối với hành động của cô, đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn cô, nhưng vẫn rất kiên nhẫn với cô.

“Không sao, tôi nói, thua tôi chịu, thắng cô cầm.”

Nhìn thấy vẻ mất hứng của hắn, An Tuyết Thần không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp ứng.

“Kia, vậy tôi đặt đại.” Cô chỉ cầm 100 đô la, thật cẩn thận đặt ở chữ đại.

Đối phương cầm chiếc lọ lắc mạnh. An Tuyết Thần nuốt một ngụm nước miếng, mắt nhìn chằm chằm nút lọ sắp mở.

“Đại. Trang gia thắng.”

“A, tôi thắng.” Cô nắm cánh tay Phàm Ngự thật chặt, kích động nhìn chằm chằm nút lọ.

“Ừ, đặt tiếp đi, đặt lớn một chút.”

“Kia, âm thanh rất nhỏ, không đúng... không. Ừ, chắc chắn là tiểu.” Cô đặt 500 đô la.

Càng đặt càng lớn, liên tục mấy lần đều là An Tuyết Thần thắng, những người bên cạnh cũng khen cô rất lợi hại, khiến cô rất vui vẻ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa nở của cô khi cười, Phàm Ngự lắc đầu nhẹ một cái, đúng là một con mèo nhỏ dễ thỏa mãn.

Đại khái thắng được một triệu đô la, An Tuyết Thần rất kích động cầm chi phiếu trong tay, đời này cô chưa bao giờ cầm được số tiền lớn như vậy. Cô rất rộng rãi đưa Phàm Ngự năm trăm ngàn đô la, nói là thù lao. Nhưng cô nào biết tất cả đều do Phàm Ngự an bài từ trước, còn tưởng rằng mình rất lợi hại.

Trong xe, An Tuyết Thần nhìn những tờ đô la trong hộp da, hướng về phía Phàm Ngự nói: “Nếu tôi đưa tất cả số tiền này cho anh, anh có thể trả lại cho tôi tờ hợp đồng không?”

Phàm Ngự vốn đang rất thư giãn nhưng khi nghe cô nói, cả khuôn mặt tuấn tú đều hắc tuyến. Điều này đại biểu cho bão táp lại tới, hắn cũng không nói gì. Cô cũng không dám nói thêm gì nữa, bởi cô biết mình đã nói sai. Cô sợ, sợ không biết chuyện gì đang đợi mình ở khách sạn.

Cô đã đánh thức ma quỷ trong cơ thể hắn. Cứ như vậy mà đi, chờ đợi bão táp lại tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.